Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 6: Chiến binh sẽ được phái đi! (Phần 5+6)

0 Bình luận - Độ dài: 2,332 từ - Cập nhật:

“ Tôi không muốn. Tôi sẽ không rời khỏi chỗ này! Nếu chúng ta chết, tất cả chúng ta sẽ chết cùng nhau!”

Trong phòng của Tirris ở tầng cao nhất của lâu đài.

“Đủ rồi, đi theo tôi! Quan trọng hơn, tôi sẽ cho cô biết lý do tại sao tôi vẫn ở đây. Tôi sẽ cho cô biết lý do thật sự! Cô bảo tôi phải nói với họ rằng vương quốc này vẫn tồn tại. Và yêu cầu các quốc gia khác thành lập một liên minh, đúng chứ? Tự làm đi! Dù cho quốc gia này có sụp đổ, chỉ cần còn lại một vết tích của dòng máu hoàng gia, thì đó đã là chiến thắng rồi! Nếu là để tiếp tục dòng máu, tôi sẽ hợp tác bất cứ lúc nào!”

“Ngay bây giờ, cái đoạn cuối mà anh nói thật lố bịch! Tôi là chủ nhân của anh, đừng thốt ra mấy lời ngu ngốc như thế để làm tôi thất vọng nữa! Ah, có ai không!? Có ai ở đó không!?”

Tirris vừa la hét vừa bị tôi vác trên vai như một cái bao tải, nhưng chẳng ai từ các tầng dưới chạy lên giúp cả.

Có lý do cho chuyện này. Thật ra, chính Quốc vương của lâu đài đã yêu cầu tôi phải đưa Tirris thoát thân bằng mọi giá.

Họ chắc chắn phải nghe thấy tiếng hét của Tirris, nhưng vì lý do đó mà không ai dám bước vào.

...Nhân tiện, rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ ra họ không nên khổ sở đến mức này.

Chính tôi còn vênh mặt khoe rằng họ là cấp dưới của mình cơ mà.

Không còn đường thắng. Không còn gì có thể xoay chuyển được nữa.

“Được rồi, đi thôi Alice!”

“Ok!!”

“Làm ơn, dừng lại đi! Làm ơn, đừng khiến tôi thất vọng, Số 6-sama! Dù sao đi nữa, anh thấy như vậy ổn thật sao!? Nếu lâu đài sụp đổ... tất cả những người mà anh mới trò chuyện, cười đùa ngày hôm qua, bọn họ đều sẽ chết cả đấy!!”

Tirris vừa khóc vừa gào lên khi bị tôi vác chạy.

“Ngốc quá! Vào lúc này cô phải nói mấy câu như... ‘Sẽ ổn thôi... Họ chắc chắn vẫn còn sống... Đúng vậy, trong trái tim chúng ta...’”

“Thế thì giải quyết xong rồi nhé! Được rồi, vậy là đủ! Tình hình nguy hiểm thật sự rồi. Số 6, tăng tốc đi!”

“Cả hai người đều có vấn đề cả à!?”

Tôi kẹp chặt Tirris đang khóc lóc dưới cánh tay, lao ra hành lang để thoát thân.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị chạy xuống cầu thang

“Chiến binh Số 6!!”

Người xuất hiện, thở hổn hển với mái tóc rối bù, chính là Snow.

Cô ta gọi tên tôi rồi dừng lại ngay trước cầu thang.

“Có chuyện gì? Tôi đang vội đây! Nếu cô có gì muốn nói thì nói nhanh đi!”

“Snow, ngăn anh ta lại! Làm ơn bảo anh ấy thả tôi xuống!!”

Sau khi nghe cả tôi lẫn Tirris, Snow hít sâu một hơi, cúi đầu xuống rồi bắt đầu nói.

“N-Số 6. Ngoài kia hiện có sáu con golem, Heine của Lửa và Gadalkand của Đất.”

“Tôi biết rồi, tôi quan sát từ ban công rồi còn gì! Tình hình căng thật đấy! Nếu chúng ta rút lui ngay, có thể lẫn vào đám đông, khiến mục tiêu của lũ quỷ bị phân tán. Như vậy tỉ lệ sống sót của ta cao hơn hẳn!”

“Nghe anh nói thế, mới thấy bộ mặt thật của anh lòi ra rồi đấy.”

Trong khi tôi gấp gáp, Snow thì trái ngược hẳn, chậm rãi lẩm bẩm tiếp.

“Chúng ta không thể đánh bại chúng. Rose đang liều mạng câu giờ để Grimm niệm chú, nhưng có lẽ em ấy không trụ được bao lâu nữa.”

Nghe thấy tên những con người quen thuộc đó, tôi bất giác khựng lại.

“Một kẻ như tôi chẳng thể làm gì cho họ. Kẻ địch thậm chí còn không coi tôi là một mối đe dọa.”

Vẫn cúi gằm mặt, giọng Snow run run nhưng vẫn cất lên.

“...Tôi đã luôn vung kiếm. Ở quê hương, nơi tôi lớn lên, giữa đàn ông và phụ nữ có một bức tường ngăn cách... Dù bao nhiêu trở ngại, để không bao giờ thua trước bất kỳ ai, tôi đã dốc hết sức lực để đi đến được ngày hôm nay.”

Tôi không chen ngang. Tôi chỉ đứng im nghe cô ta độc thoại.

“Tôi sẽ xin lỗi anh bao nhiêu lần cũng được, về mọi chuyện trước đây. Tôi sẽ làm đến khi nào anh vừa lòng thì thôi. Vậy nên...”

Snow ngẩng lên, đôi mắt ánh lên quyết tâm, rồi cúi đầu thật sâu.

“Làm ơn! Hãy cho tôi mượn sức mạnh của anh! Nếu đó là điều tôi có thể làm, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì! Nếu anh cần tiền, tôi sẽ trả bất kỳ giá nào! Tôi biết nghe có vẻ lố bịch khi người như tôi nói về tiền, nhưng tôi sẽ đưa anh mọi thứ tôi có! Kể cả bộ sưu tập kiếm của tôi nữa, số lượng cũng không nhỏ đâu!!”

“Này Số 6, đừng nghe cô ta! Đi ngay đi! Số điểm còn lại phải để dành cho việc thoát thân! Cho mấy thứ như lựu đạn choáng hay xe đạp ấy! Không cần phải cho họ mượn sức mạnh của anh đâu!”

Tôi chăm chú lắng nghe lời Snow, nhưng rồi bừng tỉnh nhờ tiếng Alice chen vào.

“Tôi không cần tiền trong tình huống này! Cô có hiểu mình vừa nói gì khi bảo sẽ ‘làm bất cứ điều gì’ không!? Đây chẳng còn là nhiệm vụ của tôi nữa, tôi chỉ là một người bình thường! Và đó là nhờ ai thì cô rõ quá rồi đấy! Ngay từ đầu, đã quá muộn để khóc lóc và cầu xin giúp đỡ rồi! Cô bướng bỉnh đến mức nào vậy hả!?”

“Snow đã hạ mình cầu xin anh đến vậy! Tôi thực sự đã nhìn nhầm anh rồi!”

Tirris, vẫn bị tôi vác trên vai, hét lên sau khi nghe câu trả lời của tôi.

Tôi phớt lờ tiếng gào của Tirris, đi ngang qua Snow. Nhưng ngay khi chuẩn bị bước xuống cầu thang

Snow níu chặt cánh tay tôi.

“Thật không cam tâm... thật sự không cam tâm khi phải chịu đựng dưới tay chúng...”

Cái cảm giác cay đắng ấy, tôi hiểu quá rõ.

Tôi từng bị các Anh Hùng mạnh mẽ săn đuổi không biết bao nhiêu lần.

Tôi không hề có thứ sức mạnh quái vật điên rồ như chúng. Cuộc phẫu thuật cải tạo mà tôi từng trải qua giờ cũng đã lỗi thời, hiệu quả thì bấp bênh.

Tôi định bảo cô ta thôi lảm nhảm một mình đi, và ngay lúc tôi bắt gặp ánh mắt của Snow

Cho đến giờ, cô gái này chưa từng cho thấy sự yếu đuối trên khuôn mặt mình.

Đôi mắt cô ấy ngập trong nước mắt.

“...Làm ơn... Chỉ huy.”

Lần đầu tiên, cô ấy gọi tôi là Chỉ huy.

Và với giọng run rẩy, nhỏ bé, như một đứa trẻ sợ bị cha mẹ mắng, cô ấy thốt lên,

“...Chỉ huy... xin hãy cứu Rose và Grimm...!”

e3e5bed0-c48e-474d-a87a-7de30aee3b0e.jpg

"Anh thực sự là một kẻ ngốc nửa vời, kẻ mà đến giây phút cuối cùng cũng chẳng bao giờ làm được chuyện xấu xa nàocho ra hồn. Anh đã bám theo tổ chức gần như lâu bằng các tướng lĩnh cao cấp, vậy mà vì cái tính này nên đến giờ vẫn chỉ là một nhân viên tép riu."

"C-... im đi! Tôi biết rồi! Tôi biết quá rõ mình chỉ là một tên ngốc ngây thơ! Dù sao đi nữa, gửi ngay cho tôi một khẩu súng trường chống tank đi!!"

Tại ban công phòng Tirris.

Sau khi tôi trở lại đây, trong khi bầu trời cuối cùng cũng đã tối hẳn, tôi đá văng cái lan can ban công ra.

"C-Chỉ huy! Anh không định xuống cổng sao!? Anh đang cố làm gì vậy!?"

Tôi liếc nhìn Snow đang bám theo tôi như vịt con, rồi cất tiếng bằng vẻ mặt tuyệt vọng.

"Không có thời gian để chạy đến tận cổng đâu! Tôi sẽ khai hỏa từ đây! …Cô còn định giữ tay tôi bao lâu nữa? Tôi sẽ không bỏ trốn đâu, buông ra đi!"

"À…!"

Sau khi tôi nói vậy, Snow vội buông tay và chỉ im lặng quan sát tôi đập phá xung quanh.

"Số 6-sama! Tôi không rõ anh định làm gì, nhưng cứ làm bất cứ gì anh muốn! Anh trông thật tuyệt ngay lúc này!"

Tirris, vì lý do nào đó, lại cười vui vẻ trong khi nhìn tôi phá hoại ban công.

Trong lúc tôi đang phá vách để mở góc bắn, Alice gọi tôi.

"...Này, có chuyện gì thế? Điểm không đủ! Tôi nhớ rõ đã để dành khoảng hai trăm điểm. Không đủ để gọi khẩu súng trường đâu! Anh đã tiêu điểm vào cái gì vậy!?"

À…

"Thì, ờ… đó là… Cô cũng biết rồi đấy… nơi này chẳng có gì để giải trí cả? Nên đêm qua, kiểu… ừm… cô hiểu mà…?"

"Anh thực sự gọi tạp chí khiêu dâm à!? Anh dám tiêu điểm quý giá vào cái đó ngay đêm trước trận chiến à!?"

Tai tôi như muốn nổ tung.

"T-tôi cũng chẳng làm gì khác được! Lúc nửa đêm…! Cũng tại quanh đây không có cửa hàng tiện lợi gì hết!!"

"Cái gì cơ!? Có chuyện gì vậy!?"

Nghe Snow hỏi, Alice thở dài như thể một con người thật sự.

"Có nghĩa là tên ngốc này lại làm chuyện ngu xuẩn nữa… Hết cách rồi, tình huống khẩn cấp mà. Này, Số 6."

"Vâng."

Alice chỉ xuống dưới lầu.

"Đi xuống, và tát cho gã vua vô dụng kia một cái thật đau vào. Thứ chỉ biết khoe khoang mà chẳng làm được gì."

"Tôi đi ngay đây."

"Đừng có đi!!"

"Dừng lại đi! Bố tôi đã làm gì chứ!? Snow, ngăn hai người này lại!!"

Tôi gạt tay hai người đang cố níu mình lại.

"Oi, buông ra! Tôi phải làm việc này! Không đùa đâu!"

Nghe vậy, Snow buông tay.

"...Vậy anh có thể đánh tôi được không?"

Cô ấy nói, mắt nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Hả? Chà… thay vì ‘đánh’, thì đúng hơn là tôi phải làm gì đó khiến người đó ghét mình…"

"...Tôi hiểu rồi."

Snow khẽ nhắm mắt lại.

"Vậy hãy làm với tôi đi."

"...Hả!?"

Cô ta vừa nói cái quái gì thế!?

"Hãy đánh tôi đi! …Tôi chẳng hiểu lắm, nhưng rõ ràng anh cần phải làm việc này, đúng không!? Vậy thì hãy đánh tôi! Nếu… nếu cần làm điều gì đó khiến tôi căm ghét, thì anh có thể chạm vào ngực tôi hay làm gì cũng được!"

Những lời Snow nói, với gương mặt đỏ bừng, khiến nơi này rơi vào im lặng.

"Ờ… khoan đã, tự dưng nói thế thì…"

Trong khi tôi còn do dự, Alice thì thầm vào tai tôi.

"Làm đi Số 6, hết thời gian rồi! Nếu anh ngại đánh cô ta, thì sờ ngực hoặc hôn môi cô ta cũng được!"

"Ơ… khoan, cái gì!? Cô vừa… nói gì cơ!?"

Bị Alice đẩy mạnh vào lưng, tôi loạng choạng ngã về phía Snow.

Snow, mặt đỏ như gấc, nhắm chặt mắt, đứng im không nhúc nhích.

Khi tôi đặt tay lên vai cô ấy, Snow khẽ run rẩy, vẫn nhắm mắt.

Trong khi đó Tirris, đỏ mặt tía tai, nín thở nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

"...Anh sẽ làm thật sao!? Anh định hôn cô ấy thật à!?"

Không chịu nổi nữa, Tirris lấy hai tay che mặt. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn lén hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!? Giữa lúc khủng hoảng cận kề, làm sao lại rẽ sang cái tình huống như thế này!?

"Làm đi, Số 6! Tóm lấy cô ta đi! Thật đấy, hôn ngay hoặc làm cái gì cũng được, kết thúc đi! Nhanh lên, đồ hèn nhát! Mau còn kịp!!"

Alice đang ồn ào phía sau tôi, tim tôi cũng đập loạn xạ. Aah, tôi phải làm gì đây, tôi nên làm điều này như thế nào!? Và tại sao Tirris lại nhìn chằm chằm dữ dội như thế!? Cô là công chúa cơ mà, đúng là một đứa trẻ biến thái! Snow, cô cũng nên động đậy một chút chứ! Sao chuyện lại thành ra thế này!? Khoan đã, mình phải làm nhanh lên thôi. Tôi thậm chí còn chẳng phải học sinh trung học cơ sở, vậy thì một nụ hôn cũng chẳng có gì to tát! …Không, khoan! Cái này thậm chí có giúp tôi kiếm được điểm nào không!? Vì cả hai bên đã đồng ý cơ mà! Aaaah, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa! Không, khoan đã! Nếu tôi hôn cô ấy mà không được cộng điểm thì sao!? Nếu tôi chạm vào ngực cô ấy, rồi cô ấy lỡ rên khẽ thì tôi phải làm gì tiếp theo!? Aaaaaaah tôi phải làm gì aaaaahh!

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!"

Như thể có thứ gì đó bật tung bên trong tôi, tôi kéo nó xuống trong một nhịp.

Đó là… quần lót của Snow.

Tôi đưa tay luồn dưới váy Snow, kéo quần lót cô ấy tụt xuống tận mắt cá chân.

Mọi người xung quanh thì…

Không chỉ Tirris… Ngay cả Alice, người vốn chẳng bao giờ thay đổi nét mặt, giờ cũng đứng sững sờ với cái miệng há hốc.

Khoảnh khắc ấy… có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được.

(Điểm tà ác sẽ được cộng thêm)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận