Mặc dù không chắc lắm, nhưng tôi đoán đây là một buổi hẹn hò ở thế giới này.
(Điểm tà ác đã được cộng thêm)
(Điểm tà ác đã được cộng thêm)
“AHAHAHAHAHA! AHAHAHAHAHAHA!”
“HAHAH-! Đi thôi! Đi thôi!”
Grimm và tôi đang lao vù vù khắp thủ đô.
Nói chính xác thì là tôi đang chạy như bay trong khi đẩy Grimm ngồi trên chiếc xe lăn của cô ấy.
“Chỉ huy! Chiếc xe lăn này tuyệt quá! Nhẹ mà nhanh khủng khiếp! Tôi không thể quay lại loại cũ được nữa rồi!”
“Đây là hàng chính hãng của Kisaragi đấy! Khung nhôm siêu nhẹ! Lốp chống thủng cực xịn! Grimm, giờ cô là người nhanh nhất vương quốc này đấy!”
Có vẻ thứ mà Grimm tìm kiếm khi cô ấy mới hồi sinh gần đây là chiếc xe lăn nhưng nó đã bị tên Gadalkand phá nát trước đó rồi.
Thế nên tôi đã nhờ chuyển ngay một chiếc khác xịn xò từ Nhật sang qua cổng dịch chuyển.
“Thật là tuyệt! Hôm nay đúng là đêm tuyệt vời nhất! À, chỉ huy, nhìn đằng kia kìa! Tôi thấy một cặp đôi ở phía trước!”
“Tuyệt! Sẵn sàng va chạm nào! Mục tiêu tông thẳng!”
“Đồ ngốc!”
Khi chúng tôi đang điên cuồng tông phá mấy cặp đôi hẹn hò trong khu phố, một người phụ nữ mặc đồng phục giống cảnh sát lao ra đuổi theo.
“Này! Dừng lại ngay! Hai người đang làm cái quái gì thế hả!? Đây là khu vực yên tĩnh dành cho các cặp đôi gặp gỡ bí mật bên cạnh nhà trọ! Nếu mấy người định chạy vòng vòng với thứ đó, thì đi chỗ khác giùm!”
Khi bị hét lên, tôi dừng lại. Grimm thì quay sang tôi, ánh mắt lấp lánh:
“Ồ… nhưng đó là lý do bọn mình đến đây mà?”
“Nghiêm túc đấy… cô gái này đang muốn nói điều gì vậy nhỉ.”
“Ra là các người cố tình gây rối!? Mời theo tôi về đồn! Tôi sẽ hỏi cung đầy đủ!”
Grimm bật cười khoái chí khi thấy nữ cảnh sát nghiêm trọng hóa vấn đề.
“Cô làm việc đến tận khuya, thành thật với bản thân chút đi. Nhìn xung quanh xem! Cô không thấy sôi máu khi thấy mấy cặp đôi mùi mẫn quanh đây à!?”
“Tôi có bạn trai rồi… ỐI! Đau quá! Cô đang làm gì thế hả!? Tôi sẽ bắt cô tội chống đối người thi hành công vụ!”
Grimm vừa ngồi trên xe lăn vừa giơ chân trần ra đá nữ cảnh sát.
“Ủa? Cô cử động được chân mà? Thế sao còn dùng xe lăn?”
“Là do tác dụng phụ của việc dùng lời nguyền. Khi mượn sức mạnh của Zenalith-sama thì phải chịu vài hạn chế…”
Tác dụng phụ khi dùng lời nguyền à?
“Dù thế nào, cũng đừng dùng thứ đó chạy quanh đây nữa! Cái kiểu hành xử ngu ngốc thế này là lý do cô ế tới giờ đấy!”
Nghe nữ cảnh sát vô tình buông lời cay nghiệt, Grimm rút ra một con búp bê nhỏ từ túi, cơ thể bắt đầu phát sáng. Cô ấy mở to mắt, chĩa tay về phía nữ cảnh sát:
“Ngốc nghếch, mày lắm lời quá rồi! Chỉ huy, tôi sẽ cho anh thấy sức mạnh mà anh từng từ chối! Zenalith-sama vĩ đại, hãy giáng tai họa lên người phụ nữ này! Hãy khiến cô ta bị chóng mặt đi!”
“Ugh!?”
Nữ cảnh sát lập tức loạng choạng, tay ôm đầu.
…
“Ừm… đây là mức độ sức mạnh của cô à? Nói thật thì hơi thất vọng.”
“Chỉ huy, lời nguyền không phải lúc nào cũng thành công đâu. Tỉ lệ thành công của tôi chỉ khoảng 80% thôi. Nếu dùng đi dùng lại cùng một lời nguyền giống nhau, hiệu quả sẽ bị giảm. Ngoài ra, mỗi lần nguyền rủa, tôi phải dâng một thứ gì đó. Nếu thất bại, tôi sẽ bị phản đòn như bây giờ đây”
Grimm buồn bã, nhìn xuống chân mình.
“...Vậy là lời nguyền khiến chân đối phương yếu đi bị phản lại à?”
“Không. Đây là lời nguyền không đi được giày”
Làm ơn, ai thương cô ấy thì xin đừng thương nữa…
“Tsk… yếu quá… Nếu lôi cô về đồn thì tôi thấy mình cũng thảm hại không kém”
Cô cảnh sát đã hồi tỉnh, nhìn Grimm bằng ánh mắt tội nghiệp.
Grimm, bị nhìn như vậy, liền mở to mắt lần nữa.
Lần này, cô ấy rút hẳn vài con búp bê từ túi ra:
“Yếu à!? Dám coi thường lời nguyền của tôi sao!? Zenalith-sama vĩ đại, hãy ban sự trừng phạt xuống đầu kẻ dám khoe mình có bạn trai này! Hãy cho cô ta cảm nhận nỗi đau khi đập ngón chân vào góc tủ!”
“Ugh!?”
Nữ cảnh sát run bắn lên, ôm chân và rú lên như bị đau thật.
“Ahhhhhhhhhhh!”
Trước mặt cô ấy, Grimm cũng ôm chân, rên rỉ như thể mình mới là người bị đau.
“Này này, nguy hiểm đấy! Cô đang ngồi xe lăn mà… Á!”
Grimm bắt đầu giãy giụa, rồi ngã lăn khỏi xe trước mặt tôi. Cô ấy đập đầu khá mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lại nữa à? Phản đòn do lời nguyền sao?
Dù sao thì...
...Tôi lại phải đưa cô ấy về cái đền hôm trước nữa à…?
Sáng hôm sau.
“Không thể nào! Chuyện này không đúng! Nó hoàn toàn sai trái!”
“Không sao mà. Bình tĩnh lại. Việc này sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn.”
Hôm nay là ngày nghỉ, tôi đang đi dạo quanh doanh trại cho đỡ chán.
“…Em không thể chấp nhận chuyện này! Ăn nó là chuyện không đời nào chấp nhận được!”
“Tôi đang nói đến côn trùng giàu dinh dưỡng đấy. Trong tình huống sinh tồn, ăn bọ là điều đúng đắn. Giờ ngừng phản đối và ăn đi.”
Nghe giọng quen quen, tôi mở cánh cửa gần đó.
Bên trong, Rose sắp khóc vì Alice đang dí một con châu chấu vào mặt em ấy.
“Các người đang làm gì vậy?”
Thấy tôi, Rose lập tức trốn sau lưng tôi, như thể tìm được ân nhân cứu mạng.
“Chỉ huy, cứu em với! Alice-san quá đáng lắm!”
“Đến đúng lúc lắm, Số 6. Giữ chặt cô ấy một lúc.”
“Em tin là Chỉ huy sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu! Vì Chỉ huy là người tốt! Đúng không ạ!?”
Giữa hai người họ, tôi…
“Tại sao Alice lại làm chuyện này? Ăn bọ thì có được Điểm tà ác đâu. Để mấy việc đó tôi làm là được rồi.”
“Chỉ huy! Chuyện này thật quá đáng! Em không còn tin ai nữa! Ông nội em nói đúng! Loài người ngu ngốc và đáng bị tuyệt chủng!”
Rose vừa gào khóc vừa đấm vào lưng tôi, tôi quay sang hỏi Alice:
“Vậy... lý do là gì?”
“Có vẻ cô ta hấp thụ thông tin di truyền từ bất cứ thứ gì cô ta ăn. Và bị ảnh hưởng bởi nó. Tôi chỉ tò mò cấu tạo sinh học của cô ấy, nên đang thử nghiệm. Con châu chấu là phần đầu tiên.”
Tôi nhớ có ai từng nói Rose là chimera nhân tạo. Nhưng đến giờ, đó chỉ là lời em ấy tự nhận. Danh tính thật sựcủa em ấy vẫn chưa rõ.
Em ấy bảo mình được tìm thấy đang ngủ bên trong một di tích cổ.
“Vậy là... tàn tích kiểu gì? Thế giới này từng có một nền siêu văn minh à?”
“Không thể loại trừ khả năng đó. Để tìm hiểu, tôi muốn thử cho cô ta ăn thêm nhiều thứ. Nếu cô ta hấp thụ gene của châu chấu, có thể sẽ có sức mạnh vượt trội.”
Giờ thì tôi hiểu rồi.
“Em không hiểu tại sao phải là châu chấu!? Sao không ăn thịt mấy con thú mạnh hơn!?”
Rose vừa khóc vừa lý luận, khiến tôi hơi sốc văn hóa.
“Rose, đừng coi thường gene của châu chấu. Ở tổ chức anh từng làm, họ cấm tiệt luôn việc tạo ra quái vật châu chấu.”
“Đúng vậy. Giờ thì ngừng chống cự đi, ăn mau lên. Ăn hết tôi sẽ cho cô thứ ngon hơn.”
“Em không hiểu gì cả! Hai người nói cái quái gì vậy chứ!?”
Rose lùi lại hoảng sợ.
“V-vậy... thứ ngon hơn là gì? Em sẽ suy nghĩ nếu biết là món gì…”
Alice lấy ra một gói gì đó.
“Cái này gọi là silicon. Ăn vào có thể giúp ngực to hơn.”
“Tuyệt vời! Alice, gửi thêm mấy gói đi. Ép Rose ăn rồi biến em ấy thành gái ngực bự nào!”
“Em không cần mấy thứ đó! Em ổn với hình thể hiện tại!”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại...
“Này, Rose, anh từng muốn hỏi: tại sao em phải làm việc ở đây, bị lợi dụng đủ kiểu? Với sức mạnh của em, chắc chắn có thể kiếm việc tốt hơn nhiều.”
“…Đó là vì em muốn tìm ra danh tính thật của mình. Các học giả ở đất nước này đang nghiên cứu di tích nơi tìm thấy em. Họ hứa sẽ chia sẻ kết quả nếu em làm việc cho quốc gia.”
Rose bắt đầu kể về quá khứ xa xưa của mình.
Theo lời em ấy, người đã tạo ra nhỏ, ông nội, đã chết sau khi dùng ma thuật cấm.
Trước khi chết, ông ấy truyền lại cho Rose một ý chí, kèm theo nhiều ước mơ khác nhau.
Để hoàn thành ý chí đó, Rose hiện đang tìm một thứ đặc biệt: một hòn đá.
Pha và uống sẽ chữa được mọi bệnh, kéo dài tuổi thọ. Dùng làm vũ khí thì sẽ có thứ cứng nhất thế giới, không thể phá hủy. Dùng làm chất xúc tác phép thuật thì gây ra thiên tai. Dùng làm vật tế sẽ triệu hồi thần.
Tóm lại, người tạo ra Rose muốn có một thứ gì đó... cực kỳ bá đạo.
…Và khi nghe đến đây, tôi có một cảm giác kỳ lạ.
Dù nhìn thế nào thì... Rose không phải là người. Em ấy giống như một món “đồ tạo tác” hơn.
Người dân nơi này đang đối xử với em ấy như vật phẩm quý hiếm vậy.
Hay... vì em ấy quá mạnh, họ mới giao cho em ấy những nhiệm vụ nguy hiểm và trả lương cao?
Trời ạ. Đất nước này thật hết cứu rồi.
(Này Alice, nếu chúng ta mở được cổng dịch chuyển giữa Trái Đất và thế giới này, gửi nhà nghiên cứu của Kisaragi đến mấy di tích đó đi. Và để Rose gia nhập Kisaragi luôn.)
(Tôi cũng nghĩ vậy. Nhìn cô ta giống hệt quái vật. Nếu chỉnh lại suy nghĩ, cô ta sẽ là chiến binh cực mạnh.)
“Ơ… hai người vừa nói gì vậy? Sao lại dùng tiếng lạ? Chuyện gì thế?”
Alice và tôi cùng đặt tay lên vai Rose đang bối rối.
“Rose, từ giờ chúng tôi sẽ huấn luyện em. Chính thức, em đã là người của chúng tôi.”
“Đúng vậy. Vì cô còn non trẻ, cần được đào tạo nghiêm ngặt. Từ giờ, cứ xem tôi như mẹ và cư xử cho đúng.”
“Nhưng Alice-san còn nhỏ tuổi hơn em mà!? Em không muốn bị nhồi sọ mấy thứ kỳ lạ đâu… Gì vậy!? Cái huy hiệu này!? Đừng có dán linh tinh lên người em!”
Alice đã dán huy hiệu chi nhánh Kisaragi lên ngực Rose.
“Chúc mừng. Từ giờ em là chiến binh tập sự.”
“Tốt cho cô. Cô không chỉ là cấp dưới của Số 6, mà còn là kouhai của chúng tôi. Nhớ nghe lời đó.”
“Em nói là em không muốn mà! Rõ ràng hai người có âm mưu gì đó… Khoan, hai người vỗ tay làm gì vậy!? Dừng lại đi! Em thích cuộc sống hiện tại mà! Chỉ huy, cái thứ trong tay anh là gì vậy!? Em đã bảo là em sẽ không ăn đâu!! Không ăn châu chấu! Không ăn silicon luôn!!”
Báo cáo tạm thời
Dù điểm chuyển dịch cách mặt đất hàng nghìn mét, chúng tôi đã hạ cánh an toàn.
Theo Alice, khí hậu ở đây khá khác Trái Đất, nhưng thành phần không khí chỉ ít CO₂ hơn một chút. Ngoài ra thì không có khác biệt lớn.
Chúng tôi đã phát hiện ra vùng đất chưa phát triển rất rộng và có nền văn minh hoạt động.
Chưa khảo sát hết tài nguyên, nhưng thực phẩm ở đây có thể ăn được.
Ít nhất thì nếu phát triển vùng đất này, chúng ta có thể giải quyết khủng hoảng lương thực do dân số tăng quá nhanh.
Tôi cũng đã được bổ nhiệm chính thức làm chiến binh tại đây.
Người dân đã công nhận tài năng của tôi và chọn tôi làm đội trưởng.
Hiện tại, phe đối địch là “Quân đội của Quỷ Vương”. Họ đang giao chiến với quốc gia này tại một khu vực được chỉ định.
Tôi đã chạm trán với phe Quỷ Vương. Xác nhận có cả quái vật hạng S.
Dù không nên thắng với trang bị sơ sài hiện tại, tôi đã suýt hạ được chúng.
Vì vậy, xin đừng quá keo kiệt nữa. Hãy gửi những thiết bị hiện đại nhất cho tôi càng sớm càng tốt.
- Báo cáo từ Chiến binh Số 6, người suýt bị giết bởi Lillith-sama.


0 Bình luận