Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 1: Gián điệp sẽ được phái đi! (Phần 1)

1 Bình luận - Độ dài: 3,632 từ - Cập nhật:

Có một tập đoàn mang tên Kisaragi, một tổ chức khét tiếng mà ai trên Trái Đất cũng biết đến. Hiện tại, tôi đang ngồi trong phòng họp của trụ sở chính.

“Tình hình là như vậy, Số 6. Anh hiểu chưa?”

“Anh có hiểu không?”

“Không hiểu tẹo nào.”

Ngay khi tôi trả lời, cả hai vị tướng cùng thở dài như thể đang đặt dấu hỏi về chỉ số IQ của tôi.

“…Được rồi, tôi sẽ nói lại lần nữa. Số 6, với tư cách là một chiến binh của Kisaragi, nhiệm vụ lần này của anh là trinh sát: thu thập thông tin về hệ sinh thái bản địa, xác định sức mạnh quân sự nếu có cư dân, và xem nơi đó có tài nguyên hoặc lãnh thổ đủ giá trị để xâm chiếm không.”

“Được, hiểu rồi.”

Đến đây thì vẫn giống như các nhiệm vụ thường ngày. Không có gì đặc biệt.

“Còn một điều nữa: địa điểm lần này không phải trên Trái Đất. Anh sẽ được cử tới một hành tinh khác.”

“…Hành tinh khác? Tôi… hoàn toàn không hiểu.”

Câu trả lời lần hai của tôi khiến cả hai vị tướng im bặt. Một người là Băng Kết Astaroth, mái tóc đen dài, sắc sảo đến lạnh gáy. Người còn lại là Nghiệp Hoả Belial, mái tóc đỏ uốn gợn, vóc dáng gợi cảm cùng bộ đồng phục như đồ bơi đầykhiêu khích. Cả hai người họ đều tự xưng bằng biệt danh nghe sặc mùi phản diện. Và cả hai đang mặc đồ… cosplay thì đúng hơn.

Astaroth, người vừa nãy đang giải thích, thở dài lần nữa.

“Số 6, rốt cuộc anh không hiểu phần nào? Tôi đâu có dùng từ chuyên môn gì khó hiểu. Nói ngắn gọn: anh là gián điệp.”

Belial gật đầu phụ họa.

“Tôi hiểu nhiệm vụ, điều tôi không hiểu là… cái gì mà hành tinh khác ngoài Trái Đất ấy. Tôi có thể nhịn được mấy bộ đồng phục cosplay hay kiểu tự tâng bốc bản thân một cách đáng thương của hai người. Nhưng mấy chuyện kiểu ‘dị giới’, ‘thế giới khác’, ‘ngoài hành tinh’ á… Cho dù là tôi đi nữa, cũng không thể không thấy mệt mỏi.”

“Y-Ý anh là… anh vừa gọi đồng phục của chúng tôi là cosplay đấy à!?”

“Và cái gì gọi là ‘đáng thương’ hả!? Anh vẫn nghĩ thế về chúng tôi từ trước đến giờ sao!?”

Hai nữ tướng mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Bình thường hai người đã nói chuyện kỳ lạ rồi, nhưng hôm nay nó đã lên 1 level mới. Có phải tối qua xem anime isekai quá liều không?”

“Im lặng và nghe cho kỹ vào! Số 6! Tổ chức Kisaragi của chúng ta hiện đã gần hoàn tất việc chinh phục thế giới. Anh hiểu chứ?”

“Vâng, tôi biết.”

Astaroth nghiến răng giải thích tiếp. Đúng vậy, chinh phục thế giới – mục tiêu tối thượng của Kisaragi, một tổ chức độc ác nhưng đầy tham vọng. Ngay cả tôi – từ khi mới gia nhập – đã bị chỉnh sửa cơ thể, biến thành chiến binh nửa người nửa máy để phục vụ mục tiêu đó.

Thế giới này không còn quốc gia nào đủ sức đối đầu quân sự với chúng tôi. Những nỗ lực cản trở về kinh tế cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Vậy sau khi chinh phục xong thế giới… anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với các chiến binh như anh?”

Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Ờ thì… sau khi thống trị xong, chúng tôi được sống sung sướng, mở tiệc mỗi ngày, hưởng lạc suốt phần đời còn lại… đúng không?”

“Không đời nào. Chúng tôi sẽ cho nghỉ việc hàng loạt.”

“Cái gìiiiii!?”

Cả Belial và tôi đồng thanh hét lên.

“Sa thải!? Làm vậy là định đuổi cổ chúng tôi sao!?”

“Đúng vậy.”

Không khí lạnh toát cả phòng họp.

“Ê ê ê! Đùa nhau à? Tôi đã bị đẩy vào đủ thứ nhiệm vụ chết chóc, người thì sẹo đầy mình vì phẫu thuật cơ khí hóa… Giờ xong việc rồi định đá tôi đi!? Quá đáng! Nếu không thì… tôi nguyện làm chồng một trong hai cô để đổi lại suất ở lại!”

“Còn tôi thì sao!? Tôi là tướng mà cũng bị sa thải hả!?”

Cả Belial và tôi nhào tới. Nhưng Astaroth vẫn giữ gương mặt lạnh như băng xứng danh biệt hiệu “Băng Kết”.

“Cả hai bình tĩnh nào… Không. Số 6, đừng kéo áo tôi như thế… sắp tụt rồi đó! Bộ đồng phục này đã đủ hở rồi! Nguy hiểm đó!”

Astaroth rụt người lại như muốn khóc, vừa ôm ngực vừa lùi về sau.

“Nghe đây! Belial, cô là tướng, sẽ không bị sa thải. Dù thống trị thế giới xong, chúng ta vẫn cần giữ lại một phần sức mạnh quân sự. Còn anh, Số 6…”

Khác với Belial đang thở phào, tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Astaroth nhìn thẳng vào tôi.

“Anh chỉ là chiến binh hạng thường. Nhưng anh là một trong số ít người gia nhập từ sớm và rất thân thiết với ban lãnh đạo. Tôi có thể gọi anh là một trong những người đáng tin cậy nhất.”

“Vậy… tăng lương cho tôi được không? Tôi làm ở đây từ hồi cấp 3 rồi mà lương vẫn như part-time sinh viên đấy.”

“Không được! Nếu chúng tôi ưu ái riêng cho anh thì sẽ bị khiếu nại. Làm vậy tổ chức sẽ hỗn loạn!”

Tôi định mở miệng phản bác thì Astaroth tiếp lời, thấy rõ tôi có ý định phản pháo bằng vũ lực.

“Nên tôi mới bảo, anh nghe cho kỹ! Nếu chúng ta thống trị Trái Đất xong, thì còn cách duy nhất là… chinh phục thêm hành tinh khác!”

Cả Belial cũng lên tiếng:

“Đúng vậy. Nếu không còn chiến tranh, công việc cũng giảm dần. Không có nơi để tiêu tiền, mà giữ quân thì tốn. Vậy nên…”

“Đó là lý do hai người moi ra cái dự án dị giới này à? Nếu công nghệ đạt đến tầm bay ra sao Hỏa, sao Kim thì tôi không thắc mắc gì đâu. Nhưng giờ thì…”

“Được rồi, chuyện đó nói sau. Đi theo tôi, Số 6.”

Astaroth quay người và dẫn tôi tới phòng thí nghiệm của Hắc Lillith, nhà khoa học hàng đầu và điên rồ của tổ chức.

b15345a7-70c2-4b82-b932-6ce7209f4ff0.jpg

Bên trong là vô số thiết bị bí ẩn, nhưng nổi bật nhất là… một cỗ máy to tướng với khoang kính trong suốt đủ chỗ cho hai người.

“Đây là gì vậy? Nhìn giống… máy dịch chuyển tức thời?”

Từ trong phòng vang lên một giọng nói:

“Chuẩn không cần chỉnh, Số 6! Dù anh là thằng ngốc, nhưng trực giác cũng không tệ.”

Người vừa nói là Lillith, một cô gái trẻ với mái tóc đen ngắn, mặc áo blouse trắng. Cô ấy chính là người từng phẫu thuật tái tạo cơ thể cho tôi. Một thiên tài điên chính hiệu.

“Đúng vậy… chờ đã, cái máy này thật sự là dịch chuyển tức thời hả!? Nhìn giống đồ phế liệu hơn.”

“Đồ thô lỗ! Đây là kiệt tác vĩ đại nhất của tôi! Nó sẽ giải quyết mọi vấn đề của nhân loại!”

Astaroth nhíu mày vì Lillith lúc nào cũng nghiêm trọng hóa mọi chuyện.

“Lillith, mặc đồng phục vào đi. Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi.”

“Tôi đã bảo là tôi không mặc. Nhìn thế này mới giống nhà khoa học chứ! Với lại… nhìn hai người mặc đồ như mấy cosplayer bước ra từ những bộ AV kinh phí thấp vậy.”

“...Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Gì cơ!?”

Astaroth và Belial chết đứng.

“Bỏ qua chuyện đó. Vậy cái máy này liên quan gì đến nhiệm vụ của tôi?”

“Anh không tò mò về các hành tinh khác sao? Có thể là nơi có nền văn minh tiên tiến hơn Trái Đất, hoặc là kiểu dị giới với kiếm và phép thuật giống trong game. Chẳng phải thú vị sao?”

“…Thế giới mà dù tôi làm gì cũng được yêu quý, hoặc thế giới nơi tôi là người đẹp trai nhất… hay nơi không có bất kỳ đàn ông nào khác ngoài tôi!? Được rồi! Tôi sẵn sàng rồi! Bắt đầu luôn đi!”

“Tôi vui vì thấy anh hào hứng như vậy. Nhưng anh không đi một mình. Alice, vào đi!”

Một cô gái nhỏ tóc vàng bước vào, đeo ba lô to hơn người.

“Cái gì!? Tôi rất ghét con nít đó nha.”

“Anh gọi ai là nhóc hả? Câm miệng, chiến binh cấp thấp. Anh mà động vào tôi, lõi năng lượng của tôi sẽ phát nổ, xóa sổ mọi thứ xung quanh đấy.”

“…Robot thiệt à?”

Lillith giới thiệu:

“Cô bé này là Alice – android hiệu suất cao, kiệt tác thứ hai của tôi. Cô ấy sẽ là trợ lý và giám sát anh.”

“Không giống như cái mạng rẻ tiền của anh, tôi được đầu tư cực lớn. Nên biết quý trọng tôi đi.”

“Tôi không cần một cục sắt độc mồm độc miệng như cô đâu…”

Tôi kiểm tra lại thiết bị: súng ngắn bên hông, dao găm yêu thích bên trái, băng đạn sơ cua – toàn những thứ cơ bản. Hơi ít thật…

“Nhìn anh kìa, có vẻ đã sẵn sàng rồi nhỉ.”

Astaroth mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười khiến tôi nhớ lại lý do mình gia nhập tổ chức từ ngày còn học sinh. Chỉ vì nụ cười đó mà tôi đã dấn thân làm bao việc khủng khiếp...

“Được rồi! Tôi sẽ đi! Tôi đại diện cho cả Kisaragi mà!”

“Đúng đúng! Trong số các chiến binh, anh là người phù hợp nhất!”

“Khoan đã… Belial, vụ chọn người đi nhiệm vụ này là sao vậy?”

Thay vì hỏi Astaroth, vốn là kiểu người khôn khéo khó mà nắm thóp, tôi quay sang Belial, lúc này đang ngồi bệt ở một góc, lẩm bẩm nói chuyện với chính mình. Cô ấy là kiểu người dễ bị lộ sơ hở, nên tôi đánh liều hỏi thẳng.

“Không hở hang… đồng phục tiêu chuẩn không hở hang… hả? Chọn ai đi á? Astaroth ấy, cổ đã lăn xúc xắc rồi…”

“Tôi tin tưởng anh đấy, Số 6! Không còn thời gian nữa! Mau vào bên trong!”

Ngay lúc Belial định tiết lộ điều gì đó quan trọng, Astaroth ngắt lời, nhấn mạnh rồi đẩy tôi vào trong buồng dịch chuyển.

Nếu tôi sống sót trở về, tôi thề sẽ bắt họ tăng lương lên cấp tướng, kể cả nếu đó là việc cuối cùng tôi làm được.

“À, nếu cần thêm vũ khí hay đồ tiếp tế, anh có thể yêu cầu bằng cách ghi chú vào thiết bị phát mini này. Chỉ cần gửi thông tin, chúng tôi sẽ xác định được vị trí của anh thông qua chip gắn trong người anh và cả Alice.”

Lillith vừa nói vừa cười, đưa cho tôi và Alice một thiết bị giống đồng hồ đeo tay.

Tôi không biết sắp tới sẽ bị ném đến đâu. Nhưng nếu tôi có thể yêu cầu đồ dùng từ Kisaragi bất kỳ lúc nào, thì không có gì phải sợ.

Tôi bước vào buồng kính. Và rồi... cục rác biết nói đi theo sau.

“Này, cô tên Alice đúng không? Lúc nãy cô nói nếu bị tấn công thì lõi năng lượng sẽ phát nổ? Cô chắc ổn với vụ này chứ? Làm ơn đừng tự huỷ vì tôi không muốn chết chung đâu.”

“Tự huỷ là giấc mơ của mọi nhân vật phản diện chân chính mà. Nhưng không sao đâu. Tôi được lập trình để hỗ trợ anh. Không có dòng nào ghi là 'giết cả người cần hỗ trợ' cả. Nên nếu tôi nổ, cũng sẽ là lúc thích hợp thôi.”

...Tôi vừa bảo đừng tự huỷ mà?

“Chiến binh Số 6.”

Astaroth gọi tên tôi với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy. Nhưng lần này, tôi cảm nhận được điều gì đó… khác lạ trong ánh mắt cô ấy.

“...Anh là người đã đồng hành cùng tôi từ khi còn là học sinh. Tôi đã từng nói rồi, và tôi vẫn tin rằng, nếu có ai xứng đáng làm tướng, thì đó là anh. Tôi không đùa đâu.”

Cô ấy nói vậy, ngay khi tôi chuẩn bị rời đi...

Tôi gia nhập Kisaragi từ hồi học năm nhất cấp ba, làm việc part-time. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn, tổ chức đã gần như chinh phục cả thế giới. Tôi từng chiến đấu với những “anh hùng” biến thái mặc đồ bó, cả bọn robot hợp thể khổng lồ. Đến nỗi tôi đã bao lần định bỏ cuộc vì quá nguy hiểm.

“Nhưng dù vậy, tôi đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, bên cạnh tất cả mọi người ở đây… Thật lòng mà nói, tôi cũng thấy hào hứng với nhiệm vụ lần này. Dù không thể hứa chắc mình sẽ trở về an toàn, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Và nếu tôi sống sót quay lại, làm ơn cho tôi lên lương cấp tướng.”

“Ngốc quá. Nói mấy chuyện đó thì phải hứa là sẽ trở về mới đúng chứ. Ba chúng tôi sẽ chờ anh. Nếu anh về được, anh sẽ là vị tướng thứ tư của tổ chức. Khi đó, chúng ta sẽ là “Tứ thiên vương.”

Astaroth vừa nói vừa nở nụ cười đầy tự tin. Một nụ cười khiến lòng tôi bồi hồi, dù giờ tôi đã ngoài 20, nhưng cái danh “Tứ thiên vương” nghe vẫn cứ ngại ngại sao ấy…

“Mmh… Tôi cũng muốn đi ghê. Số 6 đúng là sướng thật đó, được phiêu lưu tới một thế giới chưa ai biết. Đáng lẽ tôi nên gian lận xúc xắc cho nó rơi vào tôi mới phải.”

“...Khoan, Belial-sama cũng là ứng viên á?”

Tôi hỏi lại, còn Belial thì cười hồn nhiên như thể “tất nhiên rồi”.

“Chứ sao. Bọn tôi chia xúc xắc thế này: 1–2 là Astaroth, 3–4 là tôi, 5 là Lillith, 6 là anh. Astaroth bảo là chỉ những người đáng tin cậy nhất mới được chọn, nên tụi tôi chia nhau công bằng như vậy. Cổ còn nói dùng xúc xắc là cách tốt nhất để chọn không thiên vị… Nhưng ngay khi xúc xắc rơi vào số 6, cổ lập tức đòi tự đi vì ‘nhiệm vụ nguy hiểm quá.”

“Thôi được rồi! Chuẩn bị xong hết rồi! Số 6! Bây giờ tôi chính thức giao nhiệm vụ cho anh!”

Astaroth, mặt đỏ bừng, hét lớn để chặn Belial đang nói lộ chuyện. Cái thái độ đó… chẳng giống cấp trên gì cả. Nhưng cũng vì vậy mà tôi mới cảm thấy có chút ấm áp lạ thường.

Khoan đã… sao mũi tôi thấy nghẹt nghẹt?

Tôi nhìn Astaroth. Dù mặt cô ấy vẫn đỏ, nhưng ánh mắt lại trống rỗng đến lạ…

“…Astaroth-sama, trước khi đi… tôi xin một cái ôm nhẹ thôi, được không?”

“Tôi giao nhiệm vụ cho anh đây! Có hai mục tiêu. Một: thiết lập căn cứ an toàn ở thế giới kia. Sau đó, dựng trạm dịch chuyển tại căn cứ. Khi đó, việc đi lại giữa thế giới đó và Trái Đất sẽ trở nên khả thi. Alice sẽ chịu trách nhiệm chính phần này.”

Belial vẫn cười khoái chí vì phản ứng của Astaroth, chen vào:

“Nè, Số 6! Không ôm không được! Xin luôn một cái hôn đi! Dịp này Astaroth chắc chắn sẽ không nổi giận đâu~!”

“Nếu anh làm vậy tôi sẽ đóng băng anh! Nghe tiếp đây!”

Astaroth hét lớn rồi hắng giọng.

“Mục tiêu thứ hai: thu thập thông tin về sức mạnh chiến đấu, tài nguyên, và địa hình của thế giới đó. Đây là phần anh chịu trách nhiệm chính. Trái Đất đang đối mặt với khủng hoảng toàn cầu: dân số tăng, đất đai ô nhiễm vì chiến tranh, mực nước biển dâng… Nếu hành tinh đó đủ điều kiện để con người sinh sống, thì tất cả những vấn đề trên có thể được giải quyết.”

“…Ủa, nghe như kiểu cứu thế giới luôn rồi. Nhiệm vụ to vậy luôn hả?”

“Tất nhiên! Chính vì thế, thất bại là không được phép xảy ra. Như Lillith nói, nếu cần thêm thiết bị gì, hãy ghi vào bản ghi nhớ rồi gửi qua. Nhưng nhớ là, chúng tôi chỉ có thể gửi đồ vừa với kích cỡ buồng kính này thôi, được chứ?”

…Tôi hiểu rồi.

Nói cách khác, tổ chức sẽ hỗ trợ tôi hết mình, bao gồm cả vũ khí lẫn hậu cần. Tất cả chỉ để thành công trong nhiệm vụ này.

“Còn nữa, nhớ gửi báo cáo định kỳ hàng tuần. Gửi luôn cả hình ảnh chứng minh anh vẫn sống khỏe mạnh nhé.”

Astaroth nói xong thì bật cười khúc khích. Tôi định nhào ra ôm cô ấy một cái thì bị Alice kéo lại, nhét thẳng vào buồng kính.

“Sẵn sàng chưa đấy?”

Lillith đứng phía trước buồng kiểm tra lần cuối. Astaroth nắm chặt tay, cúi đầu như đang cầu nguyện. Còn Belial thì đứng sát tấm kính, ánh mắt nhìn tôi không rời, như thể đang cố khắc sâu hình bóng tôi vào tâm trí.

“Ê, mọi người tiễn tôi bằng gương mặt nghiêm túc quá làm tôi thấy bất an đấy... Tươi tỉnh chút đi.”

Nghe tôi nói vậy, Astaroth khẽ gật đầu.

“…Đúng rồi. Anh đã quyết tâm, thì chúng tôi không nên làm anh nản lòng. Tôi sẽ cầu nguyện cho anh trở về bình an, Số 6.”

Nói như thể vĩnh biệt nhau vậy đó.

“Ơ hay, mấy người làm quá rồi. Thành thật thì tôi nghĩ mình sẽ quay về sớm thôi. Tôi tìm căn cứ phù hợp, cài máy dịch chuyển, xong là lập tuyến khứ hồi liền.”

“Chính vì kiểu tự tin đó mới đáng lo… Có chắc là việc dịch chuyển sẽ suôn sẻ không?”

Belial trông có vẻ bất an khi nghe tôi nói nhẹ nhàng như thế.

“Đừng lo, Lillith-sama mà, cô ấy không thể thất bại đâu! Là nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới cơ mà!”

“… …”

Astaroth và Belial nhìn nhau im lặng. Lillith thì vẫn bình thản chuẩn bị.

“Tôi hỏi nghiêm túc nhé, Lillith-sama. Tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Đã thử nghiệm mấy lần? Và nếu có thể đưa chúng tôi đến hành tinh đó, liệu có đảm bảo hạ đúng chỗ trên mặt đất không?”

“Cho tới giờ, tỷ lệ thành công là 100%. Còn số lần thử thì tôi xin phép giữ bí mật. Còn việc hạ đúng chỗ… tôi cũng giữ im lặng luôn nha.”

“…Tôi xin phép rút lui khỏi nhiệm vụ này.”

Tôi vừa định nhảy ra thì bị Alice giữ chặt lấy tay.

“Này, buông ra coi!Cho tôi ra khỏi đây!”

“Đi tới nước này rồi còn sợ gì nữa? Sống chết là chuyện thường, đồ phế phẩm.”

…Con nhỏ này đúng là rác rưởi chính hiệu!

“Đừng có gọi tôi là phế phẩm! Tôi không phải robot như cô, không save/load được đâu! Nếu còn muốn nguyên vẹn, thì gọi tôi đàng hoàng đi!”

“Ah ah, đừng kéo má tôi! Da nhân tạo mà bị nhão thì khó lắm! Được rồi, từ giờ tôi sẽ gọi anh là ‘Số 6’ nếu anh gọi tôi là ‘Alice’.”

“...Được rồi. Gọi là Alice, được chưa?”

“Rồi. Chừng đó là đủ rồi. Bắt đầu khởi động máy dịch chuyển thôi.”

Lillith gật đầu trong lúc tôi vẫn còn véo má Alice như đánh nhau. Ngay lúc đó, khói bắt đầu phun đầy buồng kính.

“Cái gì!? Khói gì đây!? Tự dưng khói mù mịt là sao hả Lillith-sama!?”

“Là để khử trùng. Đảm bảo không có vi khuẩn Trái Đất nào bám theo đến nơi đó. À, và cũng nói luôn, nếu anh dính bệnh lạ ở đó thì khỏi quay lại nhé.”

“CÁI GÌ CƠ!? DỪNG LẠI MAU!”

Tôi vùng vẫy trong hoảng loạn nhưng Alice vẫn khóa tay tôi như gọng kìm.

“Chiến binh Số 6! Với bộ giáp chiến đấu được phát triển đặc biệt và cơ thể đã cải tiến, anh có thể thích nghi với mọi môi trường! Chúc anh trở về an toàn!”

“Tôi tin là anh sẽ quay lại mà! Nhớ mua quà cho tôi đó nha!”

“Nè! Đợi đã! DỪNG LẠI! Sao không thử nghiệm lại một lần nữa trước khi—!?”

Lúc tôi hét lên tuyệt vọng, Lillith mỉm cười và thì thầm với tôi:

“Nghe kỹ nhé, Số 6. Cho đến giờ, tỷ lệ thành công là 100%. Nhưng nếu tôi thử lại một vài lần nữa… lỡ có tai nạn thì sao? Khi đó tỷ lệ thành công sẽ giảm. Vậy nên, tốt nhất là gửi anh đi ngay bây giờ, để giữ tỷ lệ hoàn hảo đó.”

…Nghe kiểu gì cũng sai sai!

“CÁI LOGIC GÌ VẬY!? Đấy không phải cách tính xác suất đâu!! Cô là nhà khoa học điên thì đúng hơn! Tôi chưa thấy thiên tài nào ngu đến mức này!”

“Ô hô hô! Đúng là tên vô ơn! Cả thế giới này mong có được bộ não của tôi đấy, mà chỉ có mỗi anh dám chê! Thôi, đi đi, Số 6! Tôi đợi tin tốt từ anh đó~!”

Ngay khi Lillith hét lên, nút khởi động được nhấn

“ĐỒ KHỐN!! NẾU TÔI QUAY LẠI ĐƯỢC, MẤY NGƯỜI SẼ HỐI HẬN KHÔNG KỊP CHO MÀ XEM!!!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hình như Lillith to hơn bản manga với anime thì phải😜
Xem thêm