Ngày hôm sau.
"Được rồi, thế này là ổn. Ngụy trang hoàn hảo rồi. Xong cái này, nhanh đào cái hố tiếp theo đi."
Đáp lại tiếng ngân nga vui vẻ của Alice khi cô ấy chôn mìn, tôi chỉ thở hổn hển
"...Haaaaaah... Haaaah... Haaaaah..."
Tôi mệt tới mức chẳng còn sức để trả lời.
Cuối cùng, tôi quăng cái xẻng sang một bên rồi ngã lăn ra đất.
"Không... Không giống cô, tôi không nhúc nhích nổi nữa. Cho tôi nghỉ chút đi..."
Bây giờ là khoảng giữa trưa.
Tôi bắt tay vào làm việc từ trước khi mặt trời mọc, và từ đó tới giờ gần như không nghỉ, cứ thế đào hố một cách vô thức.
"Nếu anh cứ nói vậy, chỗ này sẽ sớm nằm trong tầm của Quân đội Quỷ Vương. Giờ đang giữa trưa, bị phát hiện cũng chẳng lạ. Chỉ còn chút nữa thôi, cố chịu đi."
Nghe Alice đáp lại như vậy, tôi miễn cưỡng lết thân xác nặng như chì lên, cầm xẻng và tiếp tục đào.
"Ngay từ đầu, người đáng lẽ phải đào là cô... vì cô chẳng bao giờ mệt... Còn tôi mới nên là người chôn mìn... Thế mới hiệu quả hơn..."
Tôi vừa đào vừa thở hổn hển mà phàn nàn, còn Alice thì thản nhiên ngồi quan sát.
"Phòng trường hợp có mấy con quỷ khứu giác tốt. Nếu một con người như anh chạm vào mìn, chúng có thể ngửi ra mùi người từ đó. Nếu chỉ đào hố thì dù mùi có lan khắp khu vực, khả năng chúng lần được tới mìn là rất thấp. Ngoài ra, đường này là lối bắt buộc để tới vương quốc, chúng không thể vòng tránh nên sẽ buộc phải đột phá qua đây... Và anh có chắc là nhớ hết chỗ chôn mìn không? Sau chiến tranh, dọn sạch mìn cũng rất quan trọng."
"...Giống lao động khổ sai quá..."
Bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, tôi nói với Alice
"Này Alice, để lại một quả mìn. Tôi có ý này."
Tôi lục trong túi, lấy ra một vật đưa cho Alice. Cô ấy nhìn tôi tò mò.
Đó là viên đá ma thuật tôi trộm được từ Heine lần trước.
"Đặt viên này lên cò mìn rồi gài vào. Ban đầu tôi định bán hoặc phá nó, nhưng giờ là cơ hội tốt để dùng."
"Cho dù anh làm vậy, tôi không nghĩ chúng ngu tới mức sa vào cái bẫy lộ liễu thế. Chúng thậm chí có thể cho cấp dưới đi lấy. Xác suất Heine là kẻ đầu tiên phát hiện cũng thấp vô cùng. Với lại, nếu xét tới khả năng viên đá rơi vào tay quỷ, thì phá nó luôn chẳng phải an toàn hơn sao?"
Alice vừa nói vừa quan sát viên đá cẩn thận.
"Hiểu rồi. Khi đám quỷ tranh nhau đoạt lại, có thể chúng sẽ bị cuốn vào vụ nổ và viên đá cũng bị phá hủy. Nhưng nếu Heine là người đầu tiên thấy, chắc chắn ả sẽ hí hửng xông tới. Rồi nó sẽ nổ ngay trước mặt ả... Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã thấy sướng rồi."
"...Tính cách của anh vẫn ‘tốt đẹp’ như xưa."
Khi chúng tôi trở về sau khi hoàn tất công việc, bầu không khí trên phố khác hẳn hôm qua.
Người qua đường đều tái mét, sắc mặt nặng nề, cúi đầu mà bước đi.
"Có vẻ có chuyện gì rồi. Hôm qua, ngay cả khi có một kẻ biến thái không rõ danh tính chạy rông gây ồn ào, tâm trạng cũng chưa u ám thế này."
"Này, tôi muốn quên vụ đó rồi, cô đừng nhắc nữa được không?"
Dù Alice khơi lại, nhưng không khí này thực sự khiến tôi bận tâm.
Tôi bước tới một phụ nữ gần đó.
"Xin lỗi, tôi có thể hỏi chị chút được không?"
"Vâng, là chuyện... Eeeeeek! Người Khoá K-"
.........
Người phụ nữ trố mắt nhìn tôi, lập tức lùi lại vài bước. Dường như cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại nuốt lời và im bặt.
"Tôi xin lỗi vì tên biến thái đi cùng tôi này đã làm điều gì đó khủng khiếp. Ngôi làng có vẻ khác lạ… đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ vẫn không rời mắt khỏi tôi. Cô ấy vẫn run nhẹ, nhưng vẻ lo lắng có phần giảm bớt sau khi nghe Alice nói với giọng ngây thơ như một cô gái hiền lành.
"À, ừm… Tôi nghĩ chắc là do Anh Hùng-sama… đã mất tích sau trận chiến với một trong Tứ Thiên Vương của Quân đội Quỷ Vương, Faustress của Gió…Kết quả là, tinh thần của bọn chúng tăng cao, và có vẻ như ngôi làng này sẽ sớm trở thành mục tiêu…"
"Theo báo cáo tôi nhận được, Anh Hùng gần như đã đánh bại một trong Tứ Thiên Vương.
Nhưng kẻ thù, được gọi là Faustress của Gió đã xoay chuyển tình thế, dồn Anh Hùng vào đường cùng, rồi dùng một phép dịch chuyển ngẫu nhiên không có tọa độ cụ thể để đẩy anh ta đi."
Ngay khi trở về nhà, chúng tôi đã mở một cuộc họp khẩn cấp.
"Về loại dịch chuyển này… nếu có thể kết nối hai không gian, thì anh ta có thể bị đưa đến bất cứ đâu. Vị trí hiện tại hoàn toàn không xác định. Giống như lần đầu chúng ta tới đây, rơi thẳng từ trên trời xuống. Anh ta có thể đang ở trên không trung, ở giữa biển, hoặc thậm chí trong Rừng Ác Ma. Nếu xét về xác suất… thì khả năng sống sót của anh ta rất thấp."
"Mặc dù tôi chưa từng thấy mặt Anh Hùng, nhưng tôi cũng cảm thấy tội nghiệp cho anh ta. Nếu dịch chuyển sai tọa độ, tôi hoàn toàn có thể rơi vào tình cảnh tương tự. Mà… trong trường hợp của tôi, ít nhất họ còn hứa tỉ lệ thành công cao…"
Tôi nói nghe như đây là chuyện của người khác, nhưng thật ra trong lòng lại có chút đồng cảm với Anh Hùng vì tôi cũng có thể gặp y chang.
"…Đúng vậy."
"Khoan, sao tự dưng cô lại ngập ngừng thế?"
Có vẻ chuyện này chẳng phải “việc của người khác” gì cả.
"Dù sao thì… theo truyền thuyết, Anh Hùng phải là người đánh bại Ma Vương, đúng không? Tôi vốn không tin mấy thứ huyền thoại kiểu này, nhưng nghe nói cho tới giờ mọi sự kiện đều diễn ra y như lời sấm. Thế nên… tôi đang tự hỏi sao lần này lại khác?"
"Này, đừng có đổi chủ đề, trả lời tôi cho rõ đi…Nhưng đúng là hơi lạ thật, từ lúc Ma Vương xuất hiện, Anh Hùng nhận được cái ấn giống nốt ruồi đó, mọi thứ đều trùng với truyền thuyết…"
Alice trầm ngâm.
"…Này, Số 6, anh thích mấy trò chơi và tiểu thuyết về anh hùng lắm đúng không? Tôi thì không có dữ liệu về mấy loại giải trí này nên chẳng biết. Nhưng trong mấy câu chuyện đó, diễn biến thường thế nào? Có phải Anh Hùng xuất hiện từ đâu đó, phô diễn sức mạnh áp đảo và hạ gục tất cả kẻ thù mà không gặp rắc rối gì không?"
"Hmm? Thường thì ít nhất cũng có một lần Anh Hùng bị đánh bại. Sau khi thua trước một kẻ địch mạnh, Anh Hùng nhận ra bản thân yếu kém và bắt đầu tập luyện. Rồi sau khi mạnh lên, sẽ quay lại báo thù. Ít nhất cũng phải có một cuộc khủng hoảng lớn trong mạch truyện. Giờ nghĩ lại… biết đâu vụ dịch chuyển ngẫu nhiên này chính là ‘cuộc khủng hoảng bắt buộc’ đó? Có thể Anh Hùng đang luyện tập ở nơi anh ta bị đưa tới, rồi sẽ trở lại mạnh hơn gấp bội khi vương quốc ở bờ vực diệt vong?"
Nơi anh ta bị đưa tới, có thể sẽ gặp một ông lão bí ẩn… và học được một tuyệt chiêu trước khi quay về.
“Hãy quên chuyện bị thổi bay đi… Trong hầu hết các bộ truyện tranh, việc biến thất bại thành kinh nghiệm để mạnh mẽ hơn là một phần cơ bản của câu chuyện.”
Nhưng Alice chỉ khẽ lắc đầu…
“Không, lần này khác hẳn. Anh Hùng đã từng nếm trải thất bại rồi. Tôi đang nói về trận chiến của anh ta với hai con trùm trong Tháp Duster. Nếu đúng như những gì anh nói, thì sau khi bị đánh bại, lẽ ra anh ta sẽ luyện tập, trở lại trả thù và tung ra tuyệt chiêu đã học để nghiền nát tên trùm gió đó. Thành thật mà nói, nếu không có chúng ta… với sức mạnh mà vương quốc đang có, họ chẳng thể nào tấn công thành công tòa tháp đó. Nhóm của Anh Hùng đáng lẽ phải vượt qua được kẻ địch mạnh mẽ từng đánh bại quân lực của vương quốc. Bằng chiến thắng đó, họ sẽ thắp lại hy vọng cho mọi người. Nhưng thực tế là…”
“…Ý cô là vì tôi xuất hiện, chiếm mất tòa tháp đó nên Anh Hùng mất luôn cơ hội báo thù, từ đó phá vỡ cả huyền thoại của anh ta? Thôi nào, cô nói vậy nghe như mọi lỗi đều do tôi. Không thể nào một hành động của tôi lại phá hỏng được thứ đã truyền lại bao nhiêu năm chứ… Này, chẳng phải cô là ‘người máy hiệu suất cao’ sao? Mau nghĩ ra cách giải quyết đi!”
Thấy chuyện có vẻ đã trở thành vấn đề lớn, tôi cuống quýt lắc Alice thật mạnh.
“…Vẫn còn nhiều phương án. Miễn là chúng ta sẵn sàng dùng mọi cách cần thiết.”
Alice giơ một ngón tay, nói
“Trước mắt, anh cứ làm vài trò thật đáng khinh để tích lũy thêm điểm tà ác. Tôi sẽ yêu cầu họ gửi cho chúng ta một loại vũ khí sinh học vốn bị cấm.”
“…”
“C-có phương án nào khác không?”
Alice lại giơ thêm một ngón tay
“Tôi sẽ một mình xâm nhập lâu đài Quỷ Vương. Sau khi cố tình khiêu khích vài tên trong số chúng, tôi sẽ bị tấn công và kích hoạt lõi sức mạnh tích hợp, hơi nguy hiểm của mình. Khi đó, toàn bộ kẻ địch trong lâu đài Quỷ Vương sẽ bị xóa sổ.”
“Bác bỏ! Cô không có lựa chọn nào… hiền lành hơn một chút à!?”
Nhưng Alice thậm chí không giơ ngón tay thứ ba.
“Không còn. Giả sử chúng ta có thể chặn bước tiến của lũ quỷ sau khi chúng hoàn tất chuẩn bị… thì quân lực của vương quốc vốn đã thua kém. Giờ Anh Hùng, con át chủ bài lại không có ở đây, nên kể cả có ngăn được đợt xâm lược này, đó cũng chỉ là trì hoãn điều không thể tránh khỏi.”
“…Nếu vậy thì, việc duy nhất còn lại chúng ta có thể làm là…”
Alice và tôi cùng đồng thanh
“Chuồn thôi nhỉ.”
Quyết định rút lui được đưa ra rất dứt khoát.


0 Bình luận