Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 4: Cách để đánh bại một Tướng Quỷ (Phần 3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,529 từ - Cập nhật:

"Này, Số 6! Vậy là chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Với đôi mắt đỏ rực lấp lánh, Heine xuất hiện trước mặt tôi trong khi Rose vẫn đang đứng che chắn phía trước.

Có vẻ như Heine vẫn chưa nhận ra rằng tôi đang không thể cử động vì đang trong thời gian hồi chiêu của bộ chiến phục.

"Đã lâu không gặp đấy, Heine. Vì lý do gì đó mà lần này trông có vẻ căng thẳng hơn hẳn lần trước. Nhưng cũng mừng vì cô vẫn ổn."

Tôi cố câu giờ bằng cách gợi chuyện nhảm nhí cho qua chuyện.

"Căng thật đấy chứ còn gì nữa! Đây là chiến trường mà, đúng không? Vậy thì làm một trận nữa nào, Số 6! Lần trước bị gián đoạn, lần này chúng ta sẽ đánh cho đến tận cùng!"

Vừa dứt lời, Heine bắt đầu tích tụ một quả cầu lửa trong tay, sẵn sàng khai chiến...!

"Khoan đã, Heine! Nói chuyện chút đã! Dù gì thì tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô từ lâu rồi!"

Lời tôi vừa nói khiến động tác của Heine khựng lại.

Chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian thôi!

"Có gì muốn hỏi à? Vậy hỏi đi."

"Cô ăn gì để có vòng một khủng thế kia vậy?"

Bùm! Rose lập tức đánh bật quả cầu lửa mà Heine vừa ném ra sau câu hỏi ngu người của tôi.

"Chỉ huy, em luôn nghĩ thế này… nhưng đôi khi anh thật sự trông như một thằng ngốc. Anh đang nghĩ cái quái gì vậy? Hay là không nghĩ gì luôn?"

Con bé này đâm thì ít mà xát muối thì nhiều...

"Ồ? Cô có thể đánh bật quả cầu lửa của tôi bằng tay không à? Thành thật mà nói, nữ hiệp sĩ lần trước khá là đáng thất vọng, nhưng lần này có vẻ thú vị đấy."

Dù quả cầu lửa bị chặn lại, Heine vẫn mỉm cười đầy thích thú khi nhìn Rose với vẻ bất ngờ.

Tốt rồi, giờ là lúc câu thêm tí thời gian bằng cách nói chuyện tiếp... hoặc tôi đã nghĩ vậy, cho đến khi-

Snow vừa khóc vừa chạy đến.

"Uwahhhhhh! Số 6! Số 6! Thanh kiếm băng của tôi! Tôi vừa mới mua nó chưa bao lâu! Vậy mà cô ta đã làm tan chảy nó rồi! Anh có công cụ gì xịn xịn không, mau lấy ra đi mà trả thù cho Iceberg!"

Trời ơi cái con ngốc này, im giùm tôi đi.

"Ý cô là gì khi nói vũ khí lạ lạ đó!? Tuyệt vời! Đến đây nào, Số 6! Dù không ai nói gì, ta biết chắc chính anh là người lấy kho báu ở Tháp Duster. Hah, đúng như ta nghĩ, với một con người thì anh cũng khá đấy! Giờ thì, bắt đầu giết nhau nào!"

Lần hiếm hoi tôi được một cô gái tỏ ra thiện chí, vậy mà tôi chẳng vui tẹo nào!

Heine lại phóng thêm một quả cầu lửa, và Rose tiếp tục đánh bật nó.

"Này Số 6! Cô ta là kẻ thù của Iceberg đấy! Tôi vẫn còn đang trả góp cho khoản vay mua thanh kiếm đó! Vậy mà vừa dùng lần đầu, cô ta đã làm nó tan chảy! Tôi đã xếp hàng dài đằng đẵng để mua được nó, còn ngủ cũng phải ôm nó vì quá hạnh phúc..."

Tôi nhìn Snow đầy tuyệt vọng, mong cô ta đừng nói thêm mấy thứ vô nghĩa nữa...

"...Này, Số 6. Tại sao cậu vẫn để cô gái đó bảo vệ vậy? ...Ta không biết rõ, nhưng chẳng lẽ cậu đang không thể cử động sao?"

Heine nói trúng tim đen luôn rồi.

"Griffin, kéo con nhỏ gần Số 6 ra chỗ khác. Sau đó, ta sẽ thiêu rụi hắn."

"Snow chết tiệt! Đồ vô dụng! Đồ ngốc! Cứ chờ đấy, tôi sẽ tính sổ với cô sau!"

"Anh vừa nói gì hả!? Mà khoan, sao anh lại không thể di chuyển!? Chết tiệt, kiếm băng của tôi thì tan chảy, tôi cũng chẳng dám đến gần vì quá nóng..."

Nếu vậy thì cô đến đây làm gì!?

Khi Snow còn đang lúng túng không hiểu tình hình, con Griffin đã lao thẳng về phía tôi.

Rose, người vẫn đang đứng chắn phía trước, hít một hơi thật sâu rồi hét lớn:

"Chìm trong biển lửa địa ngục cháy bỏng bên trong ta…! Ngủ yên đi, Hơi Thở Đỏ Thẫm!"

Em ấy vừa la hét tên kỹ năng y như đang đọc kịch bản anime, vừa phun lửa thẳng vào con Griffin đang lao đến.

"Khốn thật, cuối cùng thì có vẻ con nhỏ đó không hợp lắm với kiểu tấn công bằng lửa. Được rồi, lần này ta sẽ tung ra quả đặc biệt! Đố ngươi chặn nổi!"

Heine tức giận, giơ cả hai tay lên cao, và một luồng nhiệt dữ dội bắt đầu bốc lên.

Ngọn lửa dần chuyển từ đỏ sang xanh, nóng hơn rất nhiều.

"Này Rose, em thực sự cần phải đọc mấy câu thoại đó mỗi lần tấn công à!? Em có chắc là nó cần thiết không!?"

"Em cũng không muốn nói đâu! Nhưng đó là di nguyện của ông em! Em không thể làm trái được!"

Trong lúc tôi với Rose đang đôi co, luồng lửa từ Heine đã chuyển hẳn sang màu xanh lam cháy rực.

Chết tiệt, vẫn chưa hết ba phút hồi phục à!? Đừng nói là kim phút bị kẹt nha!?

"Rose, anh biết em làm được! Em dư sức xử lý vụ này đúng không!?"

"Chỉ huy, em có khả năng kháng lửa cao nhờ từng ăn rất nhiều thằn lằn lửa, nên em không sao. Nhưng mà..."

Tôi sốt ruột hỏi tiếp:

"Cái gì!? Có vấn đề gì à!?"

"Sẽ khá phiền nếu quần áo của em bị cháy ngay trước mặt bao nhiêu người! Với lại… em chỉ có đúng một bộ đồ này thôi..."

"Anh sẽ mua cho em đồ mới! Bao nhiêu cũng được, miễn là em cứu anh!"

Rose bế tôi lên như công chúa, chuẩn bị rút lui.

"Nhưng với tư cách là con gái… em vẫn chưa sẵn sàng để lộ hết như vậy đâu... Mà này Chỉ huy, tại sao anh nặng dữ vậy!? Ughhh, dù em đã hấp thụ sức mạnh từ kỳ lân tinh, em vẫn không nhấc nổi anh luôn đấy!"

"Không thể nhấc anh lên được là vì bộ chiến phục này quá nặng! Chỉ cần cầm cự thêm một chút nữa thôi, cho đến khi hệ thống làm mát khởi động lại và nguồn điện phục hồi. Hãy làm bất cứ điều gì cần để bảo vệ anh đến lúc đó là được!"

Trong khi tôi đang giải thích, ngọn lửa của Heine dần chuyển từ màu xanh sang trắng.

"Số 6, ta hy vọng cậu đã sẵn sàng! Ta thừa nhận thực lực của cậu đấy… và ta sẽ tiễn cậu đi chỉ bằng một đòn thôi."

"A! Cô vừa nói cái câu mà trong Sổ Tay Hội Thoại Ác Ma bảo là tuyệt đối không nên nói rồi! Rose, chúng ta sẽ qua được vụ này bằng một cách thần kỳ nào đó!"

Đúng thế, giờ đây khi tình cảnh bi thương và đáng khen của tôi rơi vào khủng hoảng, chắc chắn một anh hùng oai phong sẽ xuất hiện để giải cứu...

Trong lúc tôi đang cố phớt lờ hiện thực, Rose vẫn liều mạng lay tôi.

"Chỉ huy, tỉnh lại đi! Tình hình này… có lẽ em sẽ chẳng bao giờ lấy chồng được nếu phải biểu diễn khỏa thân trước bàn dân thiên hạ đâu, em bỏ chạy trước được không?"

"Làm ơn… nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ chịu trách nhiệm! Đừng bỏ rơi anh"

Và đúng lúc đó…

"Zenalith-sama Vĩ đại! Xin hãy giáng tai họa xuống người đàn bà này! Bất động!"

Y như lời, Heine, người vừa chuẩn bị ném quả cầu lửa  khựng lại, cứng đờ như hóa đá.

"Ugh!? Cái quái…? Chuyện gì đây… Đây là một lời nguyền sao?"

Heine ngạc nhiên thốt lên, còn tôi, vẫn đang bất động,  gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng tới người vừa cứu mình.

"Grimm, cô vẫn còn sống à! Lần này là lần đầu tiên cô đóng góp được thứ gì đó đấy!"

"Đúng rồi, đúng rồi. Chỉ huy nên biết sức mạnh của Zenalith-sama là thế nào… khoan đã, anh nghĩ gì về tôi từ trước tới giờ vậy?"

Khi Grimm còn đang càm ràm, giọng thông báo quen thuộc vang lên trong đầu tôi:

"Thời gian hồi chiêu kết thúc. Bộ chiến phục đã sẵn sàng hoạt động."

"Bây giờ ổn rồi, Rose. Em có thể bỏ anh xuống."

Tôi vừa thì thầm, Rose và Griffin đã bắt đầu nhìn nhau chằm chằm như kẻ địch.

Ngay lúc ấy, Heine như thoát khỏi trạng thái bất động, vai hơi trùng xuống, giọng trở nên uể oải đầy tiếc nuối.

"Thật là một tình huống khó khăn… Ban đầu nhiệm vụ hôm nay chỉ là kiểm tra khả năng của golem… Nếu cậu đã phá hỏng kế hoạch, nghĩa là có gì đó không ổn rồi… Này Số 6, cậu thật sự không muốn gia nhập Quân đội Quỷ Vương sao? Cậu muốn gì? Có lẽ ta có thể đáp ứng hầu hết yêu cầu của cậu."

"Mọi người! Mau bịt tai Số 6 lại! Hoặc nhanh chóng xử lý con đàn bà nguy hiểm này!"

Alice hét lớn, cắt ngang lời của Heine.

"Chỉ huy, xin hãy nói chuyện với em. Đừng bao giờ nghe lời kẻ địch."

"Chỉ huy! Đừng nghĩ đến cô ta nữa, tối nay hãy hẹn hò với em đi!"

Cả hai vừa hét vừa lao lại gần tôi, chuẩn bị bịt tai tôi.

Ngay lúc đó, bản năng chiến trường của tôi lập tức cảnh báo nguy hiểm.

"Hwahhh!"

Tôi lăn về phía trước theo phản xạ, vừa kịp tránh một đòn chí mạng.

Quay lại nhìn, tôi thấy Snow đang cầm dao găm.

"Cái gì!? Đồ khốn! Không phải anh không thể cử động sao!? Sao giờ lại chạy được!?"

"Cô định làm cái quái gì sau lưng tôi vậy!? Cô định giết tôi à!? Ít nhất đợi tôi thực sự phản bội rồi hãy ra tay chứ! Các người nghĩ gì về tôi vậy!? Nghĩ tôi sẽ kiểu 'Vâng, tôi đồng ý' và lập tức theo Quân đội Quỷ Vương chắc!?"

Điều này quá vô lý!

Mấy người nghĩ tôi là ai chứ…

"Trước hết, ta sẽ trả gấp ba lần mức lương của cậu. Sau đó… Này Số 6, cậu đã từng nghe nói về một loài quỷ tên succubus chưa?"

"Vâng, tôi có nghe."

"Này Số 6, đừng có ngồi nghiêm chỉnh như vậy khi nghe cô ta nói! Đừng nói chuyện nghiêm túc với kẻ địch! Đừng nghe chăm chú thế! Mau rút súng ra đi!"

Alice hiếm khi nói nhanh, giờ lại liên tục gào lên lo lắng.

"Trời ơi, các người không tin tôi chút nào à? Thật tiếc là… thật tiếc là, Heine của Lửa, tôi không phải loại đàn ông dễ dàng bị mua chuộc bằng tiền bạc hay phụ nữ..."

Tôi vừa nói vừa đưa tay xuống khẩu súng bên hông. Lúc này Heine giơ tay phải ra, nở nụ cười.

"Nào Số 6, nắm tay ta đi. Ta sẽ sắp xếp bất kỳ người phụ nữ nào cậu muốn chăm sóc cậu. Một succubus nóng bỏng với đường cong quyến rũ, hoặc một lillim hơi trẻ con nhưng biết chiều chuộng đủ kiểu. Một ma cà rồng mang vẻ đẹp ma mị. Một siren sẽ thì thầm vào tai cậu bằng giọng ngọt ngào mê hoặc."

"Này Grimm, mau khiến cô ta câm miệng bằng một lời nguyền! Số 6 không thể chống nổi sức quyến rũ này đâu!"

"Hả? Đây là ma thuật quyến rũ á? Nhưng… tôi chẳng cảm thấy có ma thuật nào được dùng… Ugh."

"Alice… xin lỗi nhé… Tôi nghĩ… tôi sắp… không trụ nổi…"

"Này Số 6! Tỉnh lại! Đừng có đổi sang tiếng Nhật nữa khi bắt đầu mơ mộng kiểu đó!"

Trong lúc Alice hét lên khẩn cấp, một bóng trắng lao vào giữa Heine và tôi.

"Haaaah!!"

Snow, người vẫn đang lặng lẽ quan sát tình hình, bất ngờ đâm dao găm từ dưới cánh tay Heine đang vươn tới tôi.

Heine lập tức dập tắt quả cầu lửa trong tay để né.

Snow có lẽ đã thấy đây là cơ hội hoàn hảo.

Lưỡi dao sáng lóe lên theo tiếng hét quyết liệt. Heine rụt tay lại, và một vật gì đó rơi khỏi cổ tay cô ta.

Thứ rơi xuống phát ra ánh sáng đỏ chói bay vút lên trời.

"A! Viên đá ma thuật!"

Heine thậm chí không để ý Snow đang chạy vụt qua trước mặt mình. Đôi mắt cô ta chỉ chăm chăm dõi theo viên đá quý đang bay.

Cuối cùng, Alice đã bắt được viên đá đó.

"...Ồ? Và đây là cái gì vậy? Nhìn phản ứng của cô thế này, chắc là thứ khá giá trị nhỉ?"

"Không, không! Nó… nó chẳng đáng giá gì đâu mà…"

Dù nói vậy, đôi mắt Heine vẫn dán chặt vào viên đá trong tay Alice.

Tôi đứng cạnh Alice, cúi xuống quan sát kỹ viên đá quý.

"Vậy thì nó không quan trọng gì hết hả. Thế thì tôi sẽ coi đây là chiến lợi phẩm của mình."

"Đúng rồi. Đã là kẻ thù thì chẳng có lý do gì để trả lại cả. Hơn nữa nó còn chẳng có giá trị gì."

"Đ-đợi chút! Thật ra… nó… cũng có giá trị…"

Heine có vẻ chần chừ, không muốn nói hết câu trong khi Alice và tôi đang trao đổi.

"Đây là viên đá ma thuật. Pháp sư thường cần một chất xúc tác để thi triển phép. Thông thường sẽ là gậy, nhẫn hoặc vòng tay. Có vẻ cô ta dùng viên đá này làm chất xúc tác. Tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng cực mạnh từ nó. Chắc hẳn là kết quả của việc tích mana liên tục trong một thời gian rất dài."

Grimm vừa nhìn viên đá trong tay Alice với vẻ ngưỡng mộ, vừa giải thích rành rọt.

"Nếu Heine mất cái này thì sao?"

"Cô ta sẽ không dùng được phép. Có thể thay chất xúc tác khác, nhưng sẽ không thể phát huy sức mạnh ở tầm của một trong Tứ Thiên Vương của Quân đội Quỷ Vương."

Alice và tôi liếc nhau, rồi cùng quay lại nhìn Heine.

"Eeek! Cái… cái quái gì với ánh mắt đó vậy? Này Số 6? Cậu sẽ mang viên đá đó theo và gia nhập Quân đội Quỷ Vương, đúng không? Cậu sẽ làm thế mà, phải không?"

Heine vừa nói vừa như sắp khóc, trông đầy tuyệt vọng.

"Ugh..."

Ba thành viên trong đội cùng đồng loạt phát ra tiếng rên ghê tởm khi thấy biểu cảm ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận