Volume 1
Chương 3: Cách đúng để tấn công một toà tháp (Phần 2+3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,587 từ - Cập nhật:
Tòa tháp trống rỗng sừng sững giữa vùng hoang mạc mênh mông. Những bức tường trắng xóa vươn lên như một tòa nhà chọc trời thu nhỏ.
Hàng trăm hiệp sĩ đã tràn vào bên trong, cố thủ ở tầng trệt, nơi được bố trí thành nhiều khu vực chiến đấu.
Alice tiến lại gần tòa tháp, tay gõ nhẹ lên bức tường đá như đang kiểm tra điều gì đó.
"Có vẻ chúng ta có thể thư giãn đến tối."
"Eh...?"
Snow và Rose chớp mắt ngơ ngác, không hiểu ý tôi. Grimm thì như thường lệ, đang ngủ say trên chiếc xe lăn của mình.
"Anh đang nói cái gì vậy!? Cuộc tấn công vào tháp đã bắt đầu rồi!! Còn có lũ quỷ đáng sợ đã đánh bại Anh hùng đang chờ sẵn trong đó! Nếu thắng, thành tích của chúng ta sẽ tăng vọt!!"
Snow giận dữ giơ nắm đấm lên, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.
(Này Alice, tôi nghĩ chúng ta nên đợi đến khi Grimm tỉnh dậy. Cô ta sẽ là vũ khí lợi hại nhất của đội lúc này.)
"Nghe này... Anh hùng không phải rất mạnh sao? Mạnh đến mức không thể thua trong trận 1 đấu 1 với Tứ Thiên Vương? Tôi không muốn liều mạng. Quá nguy hiểm. Tốt nhất là chợp mắt ở đây. Đã có cả một đội quân lớn thế này, chắc chắn sẽ có đội nào đó xử lý được."
"Tôi đồng ý. Chiến lược thận trọng là khôn ngoan nhất."
Mặt Snow đỏ gay, gân xanh nổi lên trên trán.
"Đồ hèn nhát! Sau vài trận gần đây, tôi tưởng đã có thể tin tưởng anh, nhưng hóa ra tôi đã nhầm! Thôi được, tôi sẽ đi một mình! Nếu lập được chiến công, tôi sẽ không chia cho anh tí nào đâu!"
Snow ném lại lời tuyên chiến rồi hùng hổ bước về phía tòa tháp.
"Chỉ huy... Có ổn không khi để Snow đi một mình vậy...?" Rose lo lắng nhìn theo.
"Không sao, cô ta đủ mạnh mà. Hơn nữa, quân ta đã tràn vào bên trong rồi. Chắc cô ta sẽ sớm mệt và quay lại thôi."
Vài giờ sau.
"Hah... Hah..."
Đúng như dự đoán, cô nàng mệt lả trở về.
"Hah... Sắp tối rồi... Grimm vẫn chưa dậy à?"
"Chắc sắp tỉnh rồi, nhưng có vẻ cô ta đang gặp cơn ác mộng vui nhộn gì đó nên chúng tôi đang theo dõi nãy giờ nè."
Grimm thổn thức trên xe lăn, miệng lẩm bẩm: "Aaa... Snow đỏ mặt nói với Chỉ huy... rằng anh có thể làm bất cứ điều gì với ngực em... Thật là không đứng đắn..."
"Dậy đi Grimm! Cô đang mơ cái quái gì vậy! Nếu không mở mắt, tôi sẽ tát cô đấy!"
Snow dữ dội lắc Grimm cho đến khi cô ta mở mắt.
"Ah! Tôi vừa có một giấc mơ tiên tri..."
"Đủ rồi! Tôi sẽ chôn cô sau khi chặt cô ra làm đôi!"
"Đừng có bắt cô ấy ngủ lại. Alice, tình hình thế nào rồi?" Tôi hỏi khi cô ấy đang kiểm tra tường tháp.
"Tòa tháp kiên cố bằng đá. Một vài lỗ nhỏ không làm sập được. Đầu tiên, hãy cẩn thận với gió mạnh khi leo. Ngoài ra, vì trời tối rồi, nên hãy cẩn thận khi đặt tay. Và cởi bỏ áo giáp nặng trước khi đi nữa."
Snow nghi ngờ nhìn Alice: "Các người đang lập kế hoạch gì nữa đây?"
"Đâu phải mưu mô gì. Chẳng phải chúng ta sẽ tấn công tòa tháp sao? Giờ là thời điểm hoàn hảo."
"Không phải anh nói là sợ không dám vào sao? Sao đột nhiên lại thay đổi vậy?"
"Tôi sợ khi phải xông thẳng vào. Nhưng tôi vẫn muốn lập chiến công theo cách an toàn nhất. Suốt thời gian qua, tôi đãquan sát thấy nhiều đội đã đụng độ những tên trùm ở tầng trên. Họ bị thương nhiều thế nào? Những tên trùm có suy yếu chút nào không?"
Snow ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi: "Nhiều đội đã lên tới đỉnh tháp. Dù chuẩn bị kỹ, họ vẫn bị đánh bại ngay bởi bộ đôi quỷ đó. Hiện quân ta đang tìm điểm yếu của chúng."
Leng keng! Alice đóng một cái cọc sắt vào tường.
"Cái búa leo núi nhỏ này hoạt động tốt đấy. Số 6, cầm lấy."
"...Cái gì đây?... Không lẽ..."
Mặt Snow tái đi khi nhận ra kế hoạch.
"Chúng ta sẽ leo từ tường ngoài. Lũ quỷ đang bận đối phó với quân ta bên trong. Trời tối rồi, chúng sẽ không phát hiện ra đâu."
"Đi vòng qua hướng đó! Tiêu diệt lũ quỷ pháp sư trước!"
"Tiến lên! Dùng số lượng áp đảo để diệt chúng!"
Tiếng giao tranh hỗn loạn vang lên khi chúng tôi bắt đầu leo tường bằng búa. Âm thanh đóng cọc bị lấn át bởi tiếng ồn của chiến trường.
"Phương pháp này... có hợp lệ không?..." Snow lẩm bẩm khi leo theo sau tôi, không mặc áo giáp, kiếm thì buộc sau lưng.
"Snow, giữ im lặng. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ tiêu đời. Có phàn nàn gì thì nói với Alice, người nghĩ ra kế hoạch này ấy."
Thật ra đây là ý của tôi. Alice chỉ là người thực hiện thôi.
Khi leo lên cao, gió mạnh bắt đầu thổi tới. Tôi bám chặt vào cọc sắt, tạo điểm tựa mới.
"...Này... Này Số 6!" Snow thì thầm.
"Gì vậy? Sao trông cô tuyệt vọng thế? Đừng bảo là cô muốn đi vệ sinh nhé?"
"Không phải! Là chuyện khác... Thực ra tôi đã dùng kiếm quẩy suốt sáng nay, giờ tay đang run quá... Phải làm sao đây?"
"Đồ ngốc! Ngã từ độ cao này là chết chắc đấy! Hơn nữa nếu cô ngã, cả đội phía dưới cũng bay màu theo!"
"Tôi biết! Nên mới phải hỏi cậu! Chuyện này không ổn chút nào..."
Snow, một người luôn hiếu thắng, giờ đang nhìn tôi như sắp khóc. Thấy biểu cảm hiếm có này, tôi suýt muốn trêu thêm, nhưng nếu cô ấy đã thừa nhận bản thân cần giúp thì hẳn là nghiêm trọng thật.
“Thôi được... Đưa tay cô đây!”
Tôi ngậm cây búa trong miệng, một tay bám cọc sắt, tay kia nắm lấy Snow.
"Eeeeek! Treo lơ lửng thế này đáng sợ quá!"
Tôi kéo cô ấy lên ngang vai mình. Thật khó khăn khi làm điều này mà không có bộ giáp chiến đấu. Dù được cải tiến gen, thể lực tôi cũng chỉ ở mức đỉnh cao con người thôi.
"Xin lỗi..." Snow vòng tay quang cổ tôi, sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn, tôi chuẩn bị tiếp tục
...Đợi đã, đây là...
“Ôm sát vào, Snow! Điều này sẽ giảm lực cản của gió!”
"Thế... thế này được chưa?"
Tôi cảm nhận thứ gì đó mềm mại ép vào lưng mình. Cuối cùng thì sự kiện ecchi bản thân hằng mong đợi cũng đến! Tôi thầm cảm ơn các vì sao.
“Lần đầu tiên trong hôm nay cô làm gì đó đúng đắn. Nếu sắp chết thì ít nhất hãy để bộ ngực đó áp sát vào tôi.”
"Trong tình huống này mà anh còn...! Đúng là đồ biến thái!"
“Im đi! Bộ ngực to là điểm tốt duy nhất của cô đấy. Biết ơn vì tôi cho chúng tỏa sáng đi!
"Đồ khốn! Sau trận này hãy ra sau doanh trại để giải quyết mọi chuyện!"
Trong lúc cãi nhau thì chúng tôi cũng lên tới đỉnh tháp. Rose có thể lực tốt nên việc leo trèo khá dễ dàng, Grimm dù ngồi xe lăn nhưng ban đêm là lúc cô ấy mạnh nhất nên trông vẫn ổn, còn Alice, với thân hình robot, thì chẳng hề hấn gì.
“Được rồi, tôi sẽ đi trước để thăm dò tình hình. Khi nào tôi ra hiệu, mọi người hãy xông lên nhé.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, trừ Snow, người vẫn đang bám chặt lấy lưng tôi.
Tôi gõ nhẹ lên tấm ván gỗ cuối cùng rồi nhô đầu lên quan sát.
Trên tầng cao nhất, hai con quỷ đang đứng gác trong bóng tối dày đặc.
Một con có đầu bò, to lớn, tay cầm rìu khổng lồ đứng chắn ngay lối đi lên từ cầu thang. Cách đó không xa là một con có đầu dê, tay cầm một cây trượng.
Cầu thang dẫn lên đỉnh khá hẹp, nên chỉ cho phép từng người leo lên và chiến đấu. Trong khi đó, phía địch thì được đứng trong khu vực rộng rãi, thoáng đãng và có nhiều chỗ ẩn nấp.
Tôi thầm nghĩ, phải công nhận, tụi này bố trí cũng thông minh phết.
(Tốt rồi, có vẻ tụi nó chưa phát hiện ra chúng ta. Đây là cơ hội tốt đấy. Khi nào mọi người lên tới, ta sẽ bắt đầu tấn công.)
Snow thì thầm sau lưng tôi, vẫn đang bám chặt không buông.
Từ vị trí quan sát, tôi thấy hai con quỷ đang quay lưng lại, trông hoàn toàn mất cảnh giác. Chúng đang trò chuyện vui vẻ.
“Hehahaha! Này ông bạn, tới giờ đã có bao nhiêu đội lên đây rồi nhỉ? Tôi thậm chí chưa bị trầy một miếng luôn ấy!”
“Hehe, tôi cũng chẳng đếm nổi. Mệt đầu quá nên kệ luôn. Nhưng mà nghĩ lại, tụi mình từng đập hội của Anh hùng kia mà. Mấy đội hiệp sĩ hay lính quèn thì có là gì!”
Tôi tiếp tục leo lên mà không bị phát hiện, Snow vẫn bám lưng không chịu xuống.
Hai con quỷ thì vẫn huyên thuyên, chẳng mảy may chú ý.
“Đúng đấy. Hồi đó đập hội Anh hùng xong, tôi nghĩ chúng ta nên được đề cử vào hàng Tứ Thiên Vương mới phải. Biết đâu Quỷ Vương-sama đang cân nhắc thật thì sao?”
“Ờ, ngay cả Tứ Thiên Vương cũng không hạ được gã đó. Dù không giết được hắn, nhưng chỉ cần gây vết thương nặng cho hắn thôi cũng đủ khiến chúng ta được công nhận rồi. Nói thật, giờ đi khoe rằng tụi mình mạnh hơn cả Tứ Thiên Vương chắc cũng chẳng ai dám cãi.”
(Ổn rồi. Giờ chỉ cần gọi bọn họ lên... Ê, Số 6?)
Tôi giả vờ không nghe thấy tiếng Snow thì thầm và tiếp tục bò về phía con đầu dê.
“Hehahaha! Này ông bạn, mỗi lần tụi mình tiêu diệt lũ xâm nhập, danh tiếng tụi mình lại tăng vù vù đấy nhể!”
“Hehe! Đúng vậy! Cặp đôi chúng ta mà hợp lực thì dù là Anh hùng, Tứ Thiên Vương... hay thậm chí là Quỷ Vương-sama cũng phải ngán đấy, ông biết không?”
Con quỷ đầu dê cười hềnh hệch, phấn khích mà không hề biết chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình.
Hắn đứng hơi chếch khỏi cầu thang, gần mép tầng thượng, say mê quan sát chiến trường bên dưới.
Khi tôi đã tiến lại sát sau lưng hắn...
(O-oi, Số 6? Tới đây là đủ gần rồi đó... Mau gọi mọi người lên đi, rồi hẵng ra tay...)
“Heheheh! Danh tiếng tụi mình rồi sẽ vang xa toàn cõi thế giới! Gil của Sức Mạnh và Rista của Tri Thức-”
Ngay lúc hắn còn đang thao thao bất tuyệt về mấy cái danh hiệu, tôi đẩy hắn rớt khỏi tháp.
“Aaaaaaaaaa!”
“Số 6, anh vừa làm cái gì thế hả!?”
“Ổn mà! Mọi người, đến lượt các người đấy! Leo lên mau!”
Sau khi tôi gọi, Snow nhảy xuống khỏi lưng tôi, rút kiếm và vào tư thế sẵn sàng, nhưng mặt vẫn đầy bất mãn.
“Này Số 6! Anh không thấy việc đó quá tàn nhẫn à!? Ngay cả tôi cũng thấy tội giùm hắn đó! Có ai đời chủ lực ngã khỏi tháp trước cả khi trận đánh bắt đầu không!?”
“Cái... Cái gì!? Tụi bay từ đâu chui ra vậy!? Đồ hỗn xược! Này Rista! Làm đi! Chiêu sát thủ của chúng ta-!”
Khi những thành viên còn lại trong đội tôi leo lên từ phía sau, tên đầu bò (Gil) nhìn quanh, rồi la lên:
“...Rista? Ê, Rista!? Ông ở đâu rồi!?”
Hắn quay sang chúng tôi và ngay lập tức nhìn theo ánh mắt của tôi.
Rồi tất cả nhìn xuống mép cầu thang nơi Rista đang bám víu tuyệt vọng.
“Ri-Rista! Ristaaaaa!”
“Cứu tui với! Cứu với Gil ơi!”
Tôi liếc nhìn xuống. Tên đầu dê Rista đang treo mình lủng lẳng ngoài mép cầu thang xoắn.
“Tsk, tiếc là chưa chết. Alice, cô có thể bắn hắn rớt xuống không?”
“Bắn thì dễ, nhưng phí đạn làm gì. Ném đá là đủ.”
“Ờ, có lý. Làm vậy đi...”
Tôi cúi xuống nhặt một tảng đá cỡ vừa.
“Khoan đã! Đừng có đụng vào Rista!”
Gil lao đến chắn giữa chúng tôi và nơi Rista đang treo mình.
“Ta sẽ không để các ngươi động vào cậu ấy! Ta không biết các ngươi là ai hay chuyện gì đã xảy ra, nhưng ta sẽ bảo vệ bạn mình!”
“Uhh... chuyện này có vẻ hơi phiền rồi đây...”
Rose lẩm bẩm sau lưng tôi.
Nhưng tình thế vẫn có lợi cho chúng tôi.
“Bao vây hắn! Nếu hắn tấn công ai, thì người còn lại sẽ ném đá vào kẻ đang treo lơ lửng kia!”
“Làm tốt lắm, Số 6. Một chiến lược tuyệt vời xứng đáng với một nhân viên ưu tú của Kisaragi. Với cách này, hắn sẽ không dám liều lĩnh hành động.”
Chính xác luôn.
“Này, ngươi là Gil đúng không!? Hehe, cứ việc tấn công nếu muốn. Nhưng thử tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra với ‘người quan trọng’ của ngươi nhỉ? ...Được rồi mọi người, tôi và Snow sẽ trực sẵn đá trong tay! Những người còn lại, giữ khoảng cách rồi tấn công tầm xa đi!”
“U-uuugh........”
Mọi người, trừ tôi và Alice, đều tỏ vẻ khó chịu.
Gil thì giận đến mức nghiến răng.
“Khốn kiếp!!”
“Gil! Gil ơi! Cậu ổn chứ!?”
Rista, tên đầu dê, đã leo lên lại được từ cầu thang và hét lên.
“Ổn thì chắc là không, nhưng hắn vẫn còn sống đấy.”
Gil lì đòn hơn tôi tưởng. Dù bị đánh gục, hắn vẫn chưa gục hẳn.
Rista đã nhân cơ hội đó rút lui và dẫn toàn bộ đám quỷ trong tháp kéo về chỗ hắn.
“Lũ các ngươi...! Dám phục kích ta rồi còn ngăn Gil phản kháng... Không thể tha thứ! Tất cả các ngươi sẽ bị tiêu diệt!”
Tôi giơ tay ra, nhắm thẳng về phía Rista, đang tức giận đến mức mắt đỏ như máu.
“Này,không nghe ta nói gì à? Ta bảo hắn vẫn còn sống đó. Được chứ? Đừng làm quá lên.”
Rista nuốt nước bọt khi thấy nụ cười tôi càng lúc càng rộng hơn.
“Đồng đội quý giá của ngươi đang nằm hấp hối đằng kia. Nếu ngươi sơ cứu kịp thời thì hắn sẽ còn cứu được. Vậy thì... ta có một câu hỏi nho nhỏ đây.”
Rista toát mồ hôi lạnh khi thấy ánh mắt tôi rực lên.
“Ngươi sẽ sẵn sàng chi bao nhiêu để cứu đồng đội của mình nhỉ?”
Ngay lúc đó, giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu tôi
(Điểm tà ác đã được cộng thêm.)


0 Bình luận