Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 6: Chiến binh sẽ được phái đi! (Phần 7)

0 Bình luận - Độ dài: 886 từ - Cập nhật:

“Đủ rồi, bỏ ta ra ngay, con nhóc! Khốn kiếp, phiền phức thật! Oi, Heine, gỡ con nhỏ này xuống khỏi ta mau! Nó cứ gặm cánh tay ta, không chịu buông!”

Gadalkand gầm lên đầy bực bội trong khi vung vẩy Rose, đập em ấy xuống đất. Rose dùng cả hai tay lẫn chân quấn chặt lấy cánh tay hắn, bám chặt không rời như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào đó.

“Chịu đựng thêm chút nữa đi! Ta sẽ kết thúc sớm thôi. Oi, kẻ tôn thờ Tà Thần kia! Lời nguyền của ngươi phải có giá chứ nhỉ? Mỗi lần niệm chú là số nhẫn trên tay ngươi giảm đi! Ngươi chẳng còn bao nhiêu đâu. Các ngươi chẳng là gì với bọn ta, vậy nên mau giao Số 6 ra đây...”

Ngay khi Heine đang chuẩn bị niệm chú và giơ lòng bàn tay về phía tôi

Phần thân trên của con golem bỗng nổ tung. Heine, kẻ đang ngồi trên vai nó, mất thăng bằng ngã sấp xuống đất.

Trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ một nhịp sau đó, âm thanh nổ vọng lại từ xa.

“Cái... cái gì thế này...”

Trong lúc Heine còn choáng váng vì cú ngã, một con golem khác lại bị thổi tung phần thân trên.

“Chuyện quái gì vậy!? Heine, chuyện gì vừa xảy ra!? ...Oi, buông ta ra!”

Trong lúc cố gỡ Rose khỏi cánh tay, Gadalkand gào lên.

“Ta… ta không biết! Chuyện này... chuyện này là sao...”

Ngay khi hắn còn đang hoang mang, thêm một con golem nữa vỡ tan, rồi âm thanh nổ vọng lại, vẫn trễ một nhịp.

Chắc chắn có kẻ đang tấn công từ khoảng cách rất xa.

“Không ổn rồi! Tất cả bay lên mau! Bay tản ra xa nhau hết mức có thể!”

Sau khi ra lệnh, hắn vỗ cánh bay vút lên. Heine lập tức gọi con Griffin đang lượn trên trời rồi nhảy lên lưng nó.

Cùng lúc ấy, một con golem khác lại bị phá hủy, tiếng nổ vang vọng đến sau một khắc.

“Đến từ lâu đài, Gadalkand! Đòn tấn công bắn ra từ phía lâu đài!”

“...Cái gì!? Từ xa như thế thì làm được trò trống gì chứ!?”

Ngay khi hắn gào lên, con golem thứ năm nổ tung. Gadalkand chỉ còn biết cứng họng, đứng sững tại chỗ.

“...Gadalkand, thuộc hạ của ngươi biết bay và cơ động khá tốt. Gom vài đứa mạnh nhất lại! Có kẻ nguy hiểm trong lâu đài. Phải dồn lực xông vào đó!!”

“...Oi bọn bây, theo ta! Lập tức lao về phía lâu đài, nổi điên lên cho ta!!”

Ngay lúc đó, con golem thứ sáu cũng bị hủy diệt. Chỉ còn một con sót lại.

“...Chúng rút rồi.”

“...Ừ. Nhưng nếu là Chỉ huy, hẳn anh ấy đang làm gì đó.”

Rose, thở hổn hển, mỉm cười khi nghe tôi nói.

“...Thật sao? Chị thực sự tin Chỉ huy sẽ không bỏ chạy, mà còn làm điều gì đó giúp chúng ta à?”

“...Ừ thì, chắc vậy.”

Ngay sau đó, con golem cuối cùng cũng bị bắn nổ tung. Tiếng hò reo vang dậy từ phía binh lính.

“Tuyệt vời... Đây chắc chắn là do Chỉ huy làm, đúng không!? Nhưng mà, nghe hơi kỳ lạ khi một chimera như em phải thốt ra điều này... Rốt cuộc thì Chỉ huy là cái quái gì vậy!?”

“Anh ta đúng là một người thú vị... Nhưng quan trọng hơn bây giờ thì...”

Tôi quay lại nhìn.

Một biển quỷ dữ vẫn bao vây xung quanh.

Không còn golem hay Thiên Vương, nhưng quân số địch vẫn áp đảo. Khoảng cách giữa chúng với đám lính hộ vệ đang dần rút ngắn.

Thấy vậy, Rose gầm gừ đầy đe dọa.

“Kishyaaaah!”

Lũ quỷ thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục áp sát.

“Hehehehehe...”

Tôi bật cười quái dị. Chiếc xe lăn cọt kẹt lăn về phía trước, và tôi đứng dậy đối mặt bầy quỷ.

“Ahahahaha! Tất cả sinh vật trên thế gian này cuối cùng đều sẽ trở về hư vô... Nhưng ta đã vượt qua cái chết lẫn hủy diệt. Ta là tín đồ, là Tổng Giám mục của Zenalith-sama vĩ đại! Tên ta là Grimm Grimoire! Nào, chỉ những kẻ không sợ cái chết mới được phép bước lên! Ta sẽ khắc sâu vào mắt ngươi bản chất thật sự của lời nguyền này!!”

Rose bên cạnh tôi, ngơ ngác trước những lời thoại đột ngột.

“Cái quái gì vậy!? Chị đang nói gì thế!? Với lại... mấy câu thoại đó là sao!?”

“À, vì buổi tối rảnh quá và cũng khá buồn chán nên chị đã nghĩ sẵn mấy câu ngầu lòi để xài lúc này đó.”

“Cái gì!? Không công bằng! E-Em cũng...! Những lúc thế này, thay vì cái ý chí dở tệ của ông nội, em cũng cần một câu thoại thật oách...! Ưm... Tên ta là Rose! Và... và...”

Trong khi Rose còn lắp bắp tìm câu nói, tôi đã giơ ra món còn sót lại của sự giàu có, dâng cho vị Thần của mình.

“Nào, hãy tận hưởng trọn vẹn sức mạnh của Đấng Thống trị sự Bất tử và Tai họa!!”

“Wuahhh!!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận