"Oi, tại sao chúng ta lại bỏ cái gối yêu thích của tôi!? Đống hành lý khổng lồ của cô là gì thế!? Bỏ bớt chúng lại và mang gối của tôi đi này!"
"Đồ ngốc, tất cả những thứ tôi mang theo đều cực kỳ quý giá. Chúng đáng giá đủ để mua cả núi gối rách rưới của anh."
Alice và tôi đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút lui
Vương quốc này coi như đã diệt vong.
Còn rất nhiều yếu tố phải cân nhắc, nhưng với mọi người, mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất.
Tất nhiên, vì phần lớn bọn họ rất mạnh, khả năng cao là họ vẫn sẽ sống sót qua cơn sóng gió sắp tới thôi.
"Oi Alice, còn cái máy dịch chuyển tức thời mà cô lắp thì sao? Vẫn chưa dùng được đúng không?"
"Nó đã kết nối với Trái Đất, nhưng không gian để dịch chuyển vẫn chưa ổn định. Chỉ cần một sai sót nhỏ, có thể xảy ra thảm họa hủy diệt cả hành tinh này lẫn Trái Đất. May là lần này chúng ta đã thành công. Nếu không, bị dịch chuyển thẳng xuống đáy đại dương thì chẳng còn gì để cười đâu."
Càng nghe, tôi càng thấy việc chế tạo nó thành công ở đây đúng là phép màu.
"…Đừng lo, các thiên tài bên Kisaragi đã mất rất nhiều năm để tính toán tọa độ đích cho hành tinh này. Đó cũng là lý do chúng ta mang theo dù. Việc khó khăn chỉ là vì đây là lần dịch chuyển đầu tiên. Từ giờ trở đi, chỉ cần có tôi thì sẽ ổn. Bỏ lại cái máy dịch chuyển ở đây, sau khi tìm được căn cứ mới, chúng ta sẽ nhận linh kiện mới ở đó."
"Đừng có đọc suy nghĩ của tôi! Và nói thế thì ít nhất họ cũng nên dịch chuyển chúng ta đến nơi nào thấp hơn một chút chứ!"
Ngay lúc đó, khi chúng tôi đang chuẩn bị rời đi…
Có tiếng gõ cửa và tiếng ai đó gọi bên ngoài.
Mà ở đây vốn không có ai tìm đến chúng tôi.
Vậy thì…!
"Thằng ranh đó! Còn đến phá đám lúc này hả!? Tôi sẽ lột đồ nó rồi quăng vào phòng tắm nữ!"
Tôi hùng hổ đi xuống cầu thang, mở cửa thật mạnh
"Đã lâu không gặp, Số 6-sama. Tôi tới vì có chuyện muốn bàn với ngài."
Tirris đứng đó, kèm theo mấy binh lính. Trên mặt cô là một nụ cười rạng rỡ.
Phòng của Tirris, tầng cao nhất lâu đài.
"Tôi từ chối."
Bị kéo tới đây nửa vì miễn cưỡng, nửa vì gần, tôi ngay lập tức từ chối yêu cầu của Tirris.
"…Nhưng tôi còn chưa nói gì mà…"
Tirris ngước mắt lên đầy đáng yêu khi nói.
Đáng tiếc, kiểu làm nũng bằng mắt đó vô tác dụng với tôi.
Tôi đã nghe từ Snow, và đúng như Alice dự đoán, Tirris chính là người điều hành chính trị của vương quốc này.
"Không phải cô định nhờ tôi chiến đấu chống lại Quân đội Quỷ Vương, hay ngăn chặn bước tiến của chúng, hoặc… đòi tôi làm bạn trai cô sao? Xin lỗi nhé, giờ tôi không có thời gian. Cô kiếm người khác đi."
"Chờ đã… cái cuối cùng là sao…?"
Mấy binh lính bao quanh rời khỏi phòng, để lại bên trong chỉ có tôi, Tirris và Alice.
Khi tôi định hỏi chuyện này là gì thì
"Số 6-sama, ngài có nhớ thứ này không?"
Tirris nói rồi lấy ra một chiếc ba lô leo núi.
Cái này…
"Đó là dù."
"Đồ ngốc."
"Ra vậy. Vậy nó gọi là dù."
Nghe câu nói hớ hênh của tôi, tai Tirris khẽ giật lên, ánh mắt sáng hẳn.
Alice thì tỏ vẻ khó chịu. Tại sao lại thành ra thế này…?
Đó đúng là thứ đã bị bỏ lại khi chúng tôi đến hành tinh này. Không còn tác dụng, chỉ là cục nợ nên tôi vứt đi.
"Nó rơi xuống gần đây vào ngày mà mọi người thấy vật thể bay không xác định… Tôi không rõ nó dùng để làm gì, nhưng có vẻ Số 6-sama thậm chí còn biết tên của nó."
Khi Tirris vừa cười nhẹ vừa nói câu đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Rốt cuộc cô ta đang ám chỉ cái gì…?
"Tôi sẽ hỏi thẳng. Số 6-sama, ngài là điệp viên của một quốc gia khác, đúng không? Ngài là đặc vụ, phải không?"
Một cú ném bóng thẳng vào giữa được tung về phía tôi.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ bắt đầu bằng tra tấn."
"Xin lỗi vì đã nói dối. Tôi thừa nhận mình là gián điệp, xin hãy tha cho tôi."
"Này! Nhanh quá! Dù cô ta có nói thế thì ít nhất anh cũng phải giả vờ có chút phản kháng chứ!?"
Alice bất ngờ hướng ánh mắt sang tôi, kẻ vừa buông xuôi.
Tuy nhiên, Tirris không lập tức buộc tội chúng tôi. Ngược lại, cô mỉm cười như thể đang rất hài lòng.
"…Này, cô không định bắt chúng tôi sao?"
Tôi hỏi vì thực sự thấy thái độ của cô ấy khiến mình bất an.
"Tôi sẽ không bắt. Chỉ vì một lý do… Tôi có một ân huệ muốn nhờ hai người."
Nói rồi, Tirris nhìn chúng tôi đầy nghiêm túc.
"Hai người từng nói rằng mình đến từ bên ngoài Khu Rừng Ác Ma, đúng chứ?"
Ừ thì, vì chúng tôi đến từ ngoài hành tinh này, nên nói vậy cũng chẳng sai. Tôi gật đầu.
"Hai người đã xuất hiện ở vùng đất này ngay sau khi mọi người chứng kiến vật thể bay không xác định. Nói cách khác, hai người có cách di chuyển trên bầu trời. Nếu vậy, hoàn toàn hợp lý khi tin rằng hai người đã rời khỏi Khu Rừng Ác Ma."
Cô ta tỏ ra đắc thắng đến mức tôi suýt nữa đã bảo rằng phần lớn suy đoán của nhỏ đều sai.
Khi tôi còn đang nghĩ vậy, Tirris bỗng nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị.
"Vương quốc này… có thể sẽ sụp đổ vào ngày mai. Nếu điều đó xảy ra, Quân đội Quỷ Vương sẽ nhắm đến đế chế gần đây. Vì vậy, tôi muốn nhờ hai người một việc."
"…Được rồi, nói thử tôi nghe."
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Hãy chứng kiến những hiệp sĩ của vương quốc… và cả cách sống của họ, cho đến giây phút cuối cùng. Và hãy báo cho đất nước của các người biết rằng nơi đây từng tồn tại một vương quốc như thế. Vì những người đã chiến đấu chống lại Quân đội Quỷ Vương, hãy nói với họ rằng chúng tôi đã chiến đấu dũng cảm trên mảnh đất này. Ngoài ra, xin hãy thuyết phục các quốc gia khác lập liên minh để chống lại Quân đội Quỷ Vương bằng mọi cách cần thiết… Dù điều đó có thể khiến tôi phải trả giá, thì việc duy nhất tôi có thể làm… là đảm bảo những hành động cao quý ấy sẽ được lưu danh trong tương lai."
Nói xong, Tirris đổi tư thế ngồi.
"Làm ơn… chuyện này tôi có thể giao cho ngài chứ?"
Dù là thành viên hoàng tộc, cô ấy vẫn cúi đầu trước tôi, người mà cô còn chẳng biết đến từ đâu.
Bên ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, tiếng côn trùng kêu rả rích quanh đây.
Giờ đã quá nửa đêm.
"Phiền thật… Cô ấy đã hỏi với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, tôi sao nỡ từ chối… Giờ mà bỏ chạy luôn được không nhỉ? Không, nếu chạy thì phải đợi đến lúc hỗn loạn vì quân Quỷ Vương tấn công…"
Sau khi tắm xong ở doanh trại, tôi vừa lẩm bẩm vừa đi về phòng Tirris.
"Chà… Tirris nói nếu tình hình xấu nhất xảy ra, cô ấy sẽ tìm cách cho tôi trốn thoát…"
Cổ dặn tôi rằng, nếu bức tường ngoài bị phá và quân quỷ tràn vào, hãy rút bằng đường không.
Thực tế thì… số điểm tôi có không đủ để lấy một chiếc máy bay nào ra hồn.
…Và rồi, khi tôi đang nghĩ ngợi, chuyện đó xảy ra.
"À, đó là Chỉ huy!"
Ngay khi tôi vừa tắm xong, Rose lập tức nhìn thấy và gọi tôi.
Rose vừa đẩy xe lăn của Grimm vừa khẽ gật đầu chào. Đôi mắt Grimm thì sáng lên
"Chỉ huy, tôi nghe nói anh không chịu nổi việc bị Snow quấy rối tình dục nên bỏ chạy, vậy sao lại có mặt ở đây?"
"Grimm! Đừng tin cái tin nhảm đó! Chính tên này bịa ra đấy!"
Mà ngay phía trước là Snow đang bĩu môi khó chịu.
"Vì đã nhận lời giúp Tirris, tôi sẽ ở lại lâu đài này cho đến ngày mai. Dù cô ấy cũng có nói rằng nếu tình hình tệ đi thì tôi có thể bỏ trốn."
"Có phải vậy không! Nếu Chỉ huy là người bảo vệ của Tirris-sama, vậy thì em yên tâm rồi!"
Có vẻ họ nghĩ tôi đã được thuê làm vệ sĩ cho Tirris.
Tôi không thể nói với Rose, người đang mỉm cười ngây thơ về trách nhiệm nặng nề mà mình vừa nhận. Khi tôi đứng im không phủ nhận gì thì
"...Nếu là yêu cầu từ Tirris-sama thì tôi không có gì để nói, nhưng chuyện này khiến tôi khó chịu theo một cách khác... Số 6, vì tôi sẽ không ở đó, nên anh không được làm bất cứ điều gì ngu ngốc hay thậm chí nghĩ đến chuyện quấy rối tình dục Tirris-sama. Anh nghe rõ chưa?"
"Tôi vốn không định làm, nhưng giờ cô nhắc thì… nghe cũng thú vị đấy."
"Dừng lại ngay! Này, tôi không đùa đâu, anh biết không!? Anh có thực sự hiểu không!?"
Tôi bèn hỏi họ câu đang lơ lửng trong đầu.
"Ngày mai các cô sẽ đóng quân ở đâu?"
Nếu vẫn theo cách sắp xếp như khi còn cùng đội, có lẽ họ sẽ được cử ra tiền tuyến.
"Hừm, đừng lo chuyện đó. Grimm và Rose đều là thành viên đội Cận vệ Hoàng gia. Đúng như tên gọi, cận vệ hoàng gia bảo vệ nhà vua và công chúa. Chúng tôi sẽ đóng quân ở cổng chính thành phố, được giao nhiệm vụ phòng thủ cuối cùng."
Tôi thấy nhẹ nhõm khi biết họ sẽ không bị đẩy vào chỗ nguy hiểm nhất.
"Đừng có chết vào ngày mai. Nếu nguy hiểm quá, mặc kệ vương quốc này ra sao, cứ chạy đi. Hiểu chưa?"
Sau khi nghe tôi nói vậy,
"Anh bị ngu à!? Chúng tôi tự hào là Cận vệ Hoàng gia! Thà chết vinh còn hơn sống nhục! Đúng không mọi người!?"
"Hả?"
...
"Ngày mai chúng em cũng sẽ cố gắng hết sức! Nếu nguy hiểm quá cho anh, Chỉ huy, anh phải đảm bảo rút lui cùng Tirris-sama nhé!"
"Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức… để sáng mai thức dậy! Tôi không thể chết khi còn chưa biết mùi đàn ông! Tôi sẽ sống sót bằng mọi giá và kiếm một người chồng tuyệt vời!"
"Này này! Mấy cô nói ‘hả’ là sao!? Các cô sẽ ở lại cùng tôi đến phút cuối phải không!?"
Nhìn họ thế này, chắc chắn sẽ ổn thôi.
"...Cái gì vậy? Đừng có nở cái nụ cười hiền từ kiểu đó, nhìn khó chịu lắm. Nói cho anh biết, tôi chỉ bỏ qua vì anh nhận yêu cầu từ Tirris-sama. Đừng tưởng sẽ được tha thứ lần sau."
Tôi vẫn nhìn họ với vẻ vui vẻ, còn Snow, vì khó chịu với gương mặt đang cười của tôi, đột nhiên nổi máu đánh nhau.
"Cô nói gì cơ? Lúc nào cũng nhỏ nhen. Bảo sao cô mãi không bao giờ là đối thủ của Heine."
"Đồ khốn…! Anh có biết hai người này lo cho anh thế nào sau khi anh bị đuổi khỏi lâu đài không!?"
Trong khi Snow vẫn giữ thái độ cáu kỉnh quen thuộc, tôi hờ hững ngoáy tai bằng ngón út.
"Rồi rồi, tôi đang hối lỗi đây~"
"........."
Nhìn Snow âm thầm rút kiếm, tôi lập tức thủ thế và từ từ lùi lại.
"Ahahaha! Chỉ huy đúng là chẳng thay đổi gì. Ngay cả khi chẳng biết ngày mai sẽ thế nào, anh vẫn cãi nhau với Snow-san… Giờ em hiểu rồi. Hai người thân nhau tới mức lúc nào cũng cãi nhau. Từ giờ em sẽ không can ngăn nữa!"
Rose vừa cười vừa vui vẻ vỗ tay.
"Hai người cãi nhau ồn ào quá… Ồn tới mức tôi muốn nguyền rủa cho xong. Snow, cả cô nữa, từ lúc Chỉ huy rời đi là như người mất hồn, hôm nay lại năng động hẳn."
"Được thôi, vậy tôi sẽ cho cả ba một bài học. Xem như khởi động cho trận chiến ngày mai. Tôi sẽ dạy dỗ mấy kẻ phiền phức này trước!"
Nói rồi, cô gái nóng tính kia lập tức vung kiếm chém về phía tôi.
Rose thì chẳng buồn can Snow lại, mà còn cười vui vẻ.
"Em nhận ra… có lẽ mình thấy hạnh phúc nhất khi Chỉ huy vẫn là chỉ huy của đội."
"Ừ, chị cũng chẳng ghét quãng thời gian đó. Dù anh ta quấy rối tình dục hơi quá, nhưng vẫn đối xử tốt với chúng ta!"
Những lời nói vui vẻ, dễ chịu cất lên…
"Tôi không quan tâm! Có ai làm ơn cản cô ta lại được không!? Chúng ta còn chưa bị tấn công mà đã đánh nhau thế này là sao!?"
Và như vậy… đêm yên bình cứ thế tiếp diễn


0 Bình luận