• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: "MẠO HIỂM"

Chương 33: Con Đường Được Thắp Sáng

0 Bình luận - Độ dài: 6,725 từ - Cập nhật:

Hai tuần.

Đối với một mạo hiểm giả, đó là một khoảng thời gian xa xỉ. Hai tuần không phải lo lắng về quái vật, không phải cảnh giác với những con hẻm tối, không phải tính toán từng đồng xu cho bữa ăn tiếp theo. Đó là thời gian để chữa lành, để rèn giũa, để trở nên mạnh mẽ hơn.

Quán trọ "Gối Êm" đã trở thành một ốc đảo tạm thời, một nơi để những vết thương, cả hữu hình và vô hình, từ từ khép miệng. Không khí ngột ngạt của sự thất bại và bất lực đã tan đi, nhường chỗ cho một sự im lặng đầy mục đích.

Brenna trở về từ khu lò rèn vào ngày thứ mười bốn, người lấm tấm muội than nhưng đôi mắt thì sáng rực. Cô không chỉ mang về một tấm khiên tay bằng hợp kim Argent mới toanh, nhẹ hơn nhưng cứng hơn hẳn cái cũ, mà còn cả một bộ giáp tay được gia cố tỉ mỉ. Cô không khoe khoang, chỉ lẳng lặng ngồi xuống và bắt đầu quy trình bảo dưỡng, từng cử động đều toát lên một sự tự tin được tôi luyện từ thép và lửa.

Flint cũng đã trở về từ nhà thờ, vầng thánh quang quanh anh dường như dịu dàng và kiên định hơn. Anh không nói về những gì mình đã làm, nhưng sự bình yên trong ánh mắt anh đã cho thấy anh đã tìm lại được sự cân bằng cho đức tin của mình.

Vaynard và Avelina thì như hai cái bóng trong thư viện. Họ hiếm khi nói chuyện, nhưng sự thấu hiểu giữa họ được thể hiện qua cách Avelina đẩy một cuốn sách về phía Vaynard mà không cần nhìn, và Vaynard đặt một cốc nước ấm bên cạnh cô khi cô đã cắm cúi ghi chép hàng giờ liền.

Chỉ có Kaelen là một ẩn số. Cậu không còn vẻ lạc lõng như những ngày đầu, nhưng sự im lặng của cậu lại mang một sức nặng khác thường.

Vào buổi sáng cuối cùng của tuần thứ hai, chính Avelina là người phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Cô đặt cuốn sổ tay xuống, đôi mắt xanh lục thông tuệ nhìn thẳng vào Kaelen.

"Hai tuần đã trôi qua, Kaelen," cô nói, giọng điềm tĩnh. "Vết thương của cậu đã lành. Nhưng Cây Kỹ Năng của cậu thì sao? Cậu đã có định hướng gì cho mình chưa?"

Câu hỏi đó như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Brenna ngừng lau chùi chiếc găng tay. Flint ngước lên khỏi trang sách. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu trai trẻ.

Kaelen hít một hơi thật sâu. Sự sợ hãi vẫn còn đó, nhưng nó đã bị át đi bởi một sự thông suốt mà cậu đã tìm thấy trong những ngày qua.

"Em... em đã suy nghĩ rất nhiều," cậu bắt đầu, giọng nói có chút do dự nhưng rõ ràng. "Cái cây của em... nó không có một con đường nào cả. Nhưng em nhận ra, có lẽ đó không phải là một lời nguyền. Nó là một sự lựa chọn."

Cậu ngước lên, nhìn vào từng người đồng đội. "Em không muốn chỉ là một Chiến Binh nữa."

Cậu nhìn Avelina. "Em muốn có được sức mạnh hủy diệt như chị, có thể dùng tri thức để biến những nguyên tố thành vũ khí, bảo vệ mọi người từ xa."

Rồi cậu quay sang Brenna, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. "Em muốn có được sự cứng rắn của chị, có thể đứng vững trước mọi đòn tấn công, trở thành một bức tường không thể bị xuyên thủng."

Cuối cùng, cậu nhìn Vaynard. "Và... em muốn có được sự linh hoạt của anh, có thể di chuyển như một bóng ma, ra đòn kết liễu kẻ địch trước khi hắn kịp nhận ra."

Brenna khoanh tay, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng trong mắt cô có một sự ấm áp hiếm thấy. "Một pháp sư có thể đỡ đòn và biết ám sát à? Tham vọng của cậu cũng không nhỏ đâu." Cô ngừng lại, ánh mắt trở nên tinh nghịch. "Nhưng tại sao lại không muốn giống Flint? Cậu không muốn có khả năng chữa lành và ban phước à?"

Kaelen khựng lại. Cậu nhìn sang Flint, và một sự bối rối chân thành hiện lên trên khuôn mặt. Má cậu hơi ửng đỏ.

"Bởi vì... bởi vì anh Flint là một người đặc biệt đối với em," cậu nói lí nhí, gần như là nói với chính mình. "Anh ấy là người đã cứu em. Lòng tốt của anh ấy không phải là một kỹ năng có thể học được. Em... em chỉ muốn trở thành một người có thể bảo vệ anh ấy."

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngượng ngùng. Flint sững người, khuôn mặt hiền hậu của anh cũng thoáng đỏ lên. Brenna nhếch mép cười, một nụ cười đầy khích lệ. Vaynard chỉ khẽ nghiêng đầu, Hố Đen trong lồng ngực cậu ghi nhận một dòng "dữ liệu" cảm xúc phức tạp mà nó không thể phân loại.

Avelina là người kéo mọi người trở lại. "Một sự kết hợp thú vị," cô nhận xét, nhưng giọng nói của cô đã không còn vẻ học thuật đơn thuần. Nó sắc bén và đầy tính toán. "Đỡ Đòn, Linh Hoạt, và Pháp Thuật. Một sự dị biệt đúng nghĩa. Để bắt đầu con đường đó, cậu sẽ cần ba kỹ năng nền tảng. Tôi đã tra cứu trong kho dữ liệu của Phường Hội."

Cô lật nhanh cuốn sổ tay. "

Vũ Khí Nguyên Tố của Nguyên Tố Sư , Đập Khiên của Hộ Vệ , và Phản Đòn Nhanh của Sát Thủ. Ba kỹ năng này sẽ cho cậu nền tảng của cả ba con đường."

"Không chỉ Kaelen," Vaynard bất ngờ lên tiếng. Cậu chỉ vào một dòng trong sổ tay của Avelina. "Phản Đòn Nhanh cần Phản Xạ Thần Kinh của Rắn Mãng Xà. Con rắn đó cũng có nọc độc. Tôi cần. Cú Bắn Ghìm Chân, nó yêu cầu Nọc Độc Gây Tê của Rắn. Chúng ta có thể giải quyết hai việc cùng lúc."

Brenna cũng gật đầu. "Tôi cũng cần nâng cấp bản thân.

Hào Quang Bảo Hộ sẽ tăng khả năng sống sót cho cả đội. Nguyên liệu của nó, Bột Đá Phát Sáng và Phấn Hoa Hướng Dương, thường mọc ở những nơi có năng lượng tự nhiên dồi dào, giống như môi trường sống của Cây Ma Thuật."

Avelina gật đầu, nhanh chóng tổng hợp lại. "Vậy là một nhiệm vụ đa mục tiêu."

Vaynard bước đến tấm bản đồ treo trên tường. Ngón tay cậu lướt qua Dãy Núi Răng Nanh. "Dê Núi và Rắn Mãng Xà thường sống ở những vùng núi cao. Hang động trong núi là nơi trú ngụ của Dơi Đêm. Và những khu rừng cổ dưới chân núi có thể có Cây Ma Thuật và Hoa Hướng Dương. Móng vuốt gấu cũng không khó tìm ở đó." Cậu chỉ vào một khu vực được đánh dấu là "Đèo Gió Lạnh". "Một mũi tên, nhiều con mồi."

"Vậy thì lên đường!" Brenna đeo chiếc khiên tay mới vào, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi. "Đã đến lúc cho cái tên 'Mạo Hiểm' được ra mắt rồi."

 Con đường dẫn đến Đèo Gió Lạnh gồ ghề và hiểm trở hơn nhiều so với những gì họ từng đối mặt. Không khí ngày càng loãng và lạnh lẽo, và những cơn gió sắc như dao liên tục quất vào mặt, mang theo cái hoang dại của những đỉnh núi cao, len vào tận xương tủy. Nhưng đội "Mạo Hiểm" giờ đây đã là một cỗ máy hoàn toàn khác.

Vaynard đi đầu, không còn im lặng một cách xa cách. Cậu liên tục ra hiệu bằng tay, chỉ cho họ những phiến đá lỏng lẻo, những con đường mòn ẩn khuất mà chỉ đôi mắt và đôi tai được cường hóa của cậu mới có thể nhận ra. Hơi Thở của Gió giúp cậu di chuyển nhẹ bẫng , và con dao găm tinh thể khói trong tay cậu dường như luôn sẵn sàng tan vào bóng tối.

Brenna đi ngay sau, bước chân vững chãi và đầy tự tin. Tấm khiên tay mới và đôi Găng Tay Gió biến cô thành một pháo đài di động, vừa có thể phòng thủ vững chắc, vừa có thể tung ra những nhát chém nhanh như chớp để phá vỡ đội hình đối phương. Flint, với chiếc Nhẫn Minh Triết, trở thành trung tâm tinh thần của cả đội. Năng lượng thánh quang của anh không chỉ dùng để chữa trị, mà còn tỏa ra một vầng hào quang dịu nhẹ, giúp mọi người giữ được sự bình tĩnh và tập trung ngay cả trong những tình huống căng thẳng nhất.

Họ mất hai ngày để leo lên đến khu vực săn bắn. Mục tiêu đầu tiên là một đàn Dê Núi Sừng Xoắn, nổi tiếng với sự nhanh nhẹn và khả năng di chuyển trên những vách đá gần như thẳng đứng.

"Chúng ta không thể đuổi theo chúng," Vaynard nói khi họ ẩn mình sau một mỏm đá, quan sát đàn dê đang gặm cỏ trên một sườn dốc cheo leo. "Chúng ta phải lùa chúng vào một cái bẫy".

Kế hoạch của Vaynard được thực thi một cách chính xác. Cậu dùng những mũi tên để điều khiển hướng chạy của đàn dê, dồn chúng về phía hẻm núi nơi Brenna đã chờ sẵn. Kaelen, lần đầu tiên sử dụng năng lực hệ Thổ một cách có chủ đích, đã gây sạt lở những tảng đá nhỏ theo chỉ dẫn của Avelina, cắt đứt đường lui của chúng.

Con đầu đàn, to lớn và hung dữ, thấy Brenna đang chặn đường, nó gầm lên và lao tới, cặp sừng thép của nó nhắm thẳng vào tấm khiên.

"Để tôi!" Kaelen hét lên từ trên cao. Cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này.

Cậu nhảy xuống từ một mỏm đá thấp, đáp xuống ngay bên sườn của con dê đầu đàn. Cậu không có khiên để đỡ đòn, chỉ có lòng dũng cảm và cây chùy. Cậu vung vũ khí, không nhắm vào đầu, mà đập mạnh vào sườn của con dê đầu đàn.

Cú va chạm không gây nhiều sát thương, nhưng nó đã thành công phá vỡ sự tập trung của con dê. Nó loạng choạng, và trong khoảnh khắc mất thăng bằng đó, Brenna đã hành động. Cô không đỡ, cô xoay người, dùng chính Găng Tay Gió để tăng tốc, vung kiếm chém thẳng vào một bên sừng của con dê.

RẮC! Một chiếc sừng gãy lìa. Con dê đầu đàn rú lên đau đớn và ngã quỵ. Cả đàn hoảng loạn, không còn người dẫn đầu, chúng trở thành những con mồi dễ dàng.

Trận chiến kết thúc, công việc thu hoạch bắt đầu. Họ không chỉ lấy Sừng Dê Núi và những viên Đá Lửa. Brenna và Vaynard, với sự hiệu quả lạnh lùng, đã lột da và xẻ thịt những con dê lớn nhất.

"Thịt Dê Núi Sừng Xoắn chứa đựng năng lượng Thổ tinh khiết," Avelina nhận xét. "Nó sẽ là nguồn năng lượng tuyệt vời cho quá trình tu luyện của Kaelen và Vaynard."

Tối hôm đó, bên đống lửa trại, không khí hân hoan lan tỏa.

"Tuyệt vời! Chúng ta có đủ nguyên liệu cho Kaelen rồi," Flint nói với vẻ nhẹ nhõm.

"Giờ quay về Silverlake, tìm Markus hoặc một dược sư uy tín nào đó để điều chế," Brenna đề nghị theo thói quen thực dụng. "Càng có kỹ năng sớm, chúng ta càng an toàn cho những mục tiêu tiếp theo."

"Không cần thiết phải quay về," một giọng nói điềm tĩnh cắt ngang.

Mọi người quay lại nhìn Avelina. Cô không nói đùa. Cô lẳng lặng đặt chiếc túi xách của mình xuống và mở ra. Thay vì những cuốn sách và giấy tờ như họ vẫn nghĩ, bên trong là một bộ dụng cụ bào chế dược tề di động được sắp xếp cực kỳ ngăn nắp: những lọ thủy tinh nhỏ, một chiếc cối và chày bằng đá mã não, và cả những ống đong được chia vạch chính xác.

"Ở Veridian, nghiên cứu lý thuyết phải đi đôi với thực hành," cô giải thích trước ánh mắt kinh ngạc của cả nhóm. "Tôi có thể điều chế nó ngay tại đây. Sẽ nhanh hơn và chúng ta có thể tận dụng thời gian."

Sự im lặng bao trùm, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi sự thán phục. Họ đã biết Avelina là một học giả, nhưng một học giả có khả năng bào chế dược tề ngay trên chiến trường lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Mọi ánh mắt đổ dồn về Avelina khi cô bắt đầu công việc. Cô làm việc như một nhà khoa học trong phòng thí nghiệm. Từng loại nguyên liệu được cô nghiền nát, đong đếm và hòa trộn với một sự chính xác tuyệt đối.

"Tôi đã đọc công thức này hàng chục lần trong các văn bản cổ," cô lẩm bẩm, đôi mắt xanh lục của cô dán chặt vào những nguyên liệu trong tay. "Trên lý thuyết, năng lượng Thổ trong Sừng Dê Núi và năng lượng Hỏa tiềm tàng trong Đá Lửa hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau. Chúng không thể cùng tồn tại."

Cô nghiền nát Sừng Dê Núi, rồi cẩn thận cho Bột Gây Choáng vào. "Nhưng Bột Gây Choáng... nó không phải là chất xúc tác. Nó hoạt động như một 'bộ đệm' năng lượng, tạm thời vô hiệu hóa đặc tính xung đột của cả hai, cho phép chúng dung hợp trong một trạng thái cưỡng ép. Thì ra là vậy... Cơ chế này thật phi lý, nhưng lại hiệu quả một cách hoàn hảo."

Sự phấn khích trong giọng nói của cô không phải là niềm vui khám phá, mà là sự thỏa mãn của một người vừa giải được một bài toán hóc búa. Khi lọ dược tề màu nâu đất được hoàn thành, cô đưa nó cho Kaelen.

"Uống đi," cô nói, nhưng ánh mắt cô không phải là sự chúc mừng. Đó là sự tò mò mãnh liệt của một nhà nghiên cứu. "Và sau đó, mô tả lại cho tôi mọi thứ. Sự thay đổi trong dòng chảy năng lượng, cảm giác khi kỹ năng được khắc vào Cây Kỹ Năng, cấu trúc nhận thức của nó là trực quan hay bản năng? Dữ liệu của cậu là vô giá, Kaelen."

Kaelen gật đầu, trịnh trọng nhận lấy lọ dược tề và uống cạn. Một luồng năng lượng vững chãi, nặng nề lan tỏa khắp cơ thể cậu. Trong thiên hà nội tâm, trên cành cây tượng trưng cho Hộ Vệ, một ngôi sao đầu tiên bừng sáng. Dòng chữ "

Đập Khiên" hiện ra.

"Em... em cảm thấy nó rồi!" Kaelen reo lên. "Nó giống như... một kiến thức mới đột nhiên xuất hiện trong đầu. Em biết cách dồn sức vào khiên, cách tạo ra một xung lực..."

Cậu khựng lại, nhìn xuống hai bàn tay không của mình. "Nhưng... kỹ năng này," cậu nói, vẻ mặt có chút ngớ ngẩn. "

Đập Khiên có ích gì nếu em không có một tấm khiên?"

Brenna bật cười, một tiếng cười sảng khoái hiếm hoi. "Cậu nói đúng. Đó sẽ là việc đầu tiên chúng ta làm khi trở về. Nhưng trước hết, chúng ta vẫn còn một danh sách dài những con mồi cần phải săn."

Bình minh ở Đèo Gió Lạnh không mang theo hơi ấm, nó chỉ xua đi bóng tối bằng một thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo, chiếu rọi lên những đỉnh núi đá trơ trụi và những con đường mòn cheo leo. Cả nhóm thức dậy trong sự im lặng, tiếng gió rít qua những kẽ đá là âm thanh duy nhất.

Kaelen là người thức dậy đầu tiên. Cậu không ngồi yên. Một sự thôi thúc mới mẻ, một dòng năng lượng vững chãi đang cuộn chảy trong huyết quản cậu. Cậu cầm cây chùy của mình, bước ra một khoảng đất trống và nhắm mắt lại. Trong thiên hà nội tâm, ngôi sao mang tên Đập Khiên đang tỏa sáng một cách kiên định. Cậu có thể cảm nhận được cấu trúc của nó, một kiến thức được khắc sâu vào bản năng.

Cậu thử vận dụng nó. Cậu gồng cơ bắp, dồn năng lượng xuống cánh tay trái, mô phỏng lại động tác mà cậu đã thấy Brenna làm hàng trăm lần. Dòng năng lượng Thổ nặng nề tuân theo ý muốn của cậu, hội tụ lại... rồi tan biến vào không khí một cách vô ích. Nó giống như cố gắng đổ đầy nước vào một chiếc rổ. Năng lượng có đó, nhưng không có vật chứa để định hình nó.

Cậu mở mắt, nhìn vào cánh tay trái trống rỗng của mình. Một sự thất vọng len lỏi. Cậu liếc nhìn về phía đống lửa trại, nơi tấm khiên Argent mới của Brenna đang dựa vào một tảng đá, bề mặt của nó phản chiếu ánh lửa bập bùng. Cậu chợt hình dung ra. Cậu thấy chính mình đang cầm một tấm khiên, và khi kỹ năng được kích hoạt, luồng năng lượng Thổ sẽ không tan đi, mà sẽ chảy vào tấm khiên, biến nó thành một mặt phẳng xung lực, một tiếng vọng của thép và đá. Tấm khiên không chỉ là một vật để đỡ đòn. Với kỹ năng này, nó là một vũ khí, là một phần mở rộng của ý chí.

Một khao khát mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Kaelen. Cậu cần một tấm khiên. Không phải vì cậu muốn trở thành một Hộ Vệ, mà vì đó là mảnh ghép duy nhất còn thiếu để ngôi sao đầu tiên của cậu có thể tỏa sáng trọn vẹn.

Brenna, người đã thức dậy và lặng lẽ quan sát, bước tới. "Cảm giác có sức mạnh mà không thể dùng được, khó chịu lắm phải không?" cô hỏi, giọng nói không có sự chế giễu, chỉ có sự thấu hiểu.

Cô nhìn vào sự khao khát trong mắt Kaelen, rồi ánh mắt thực dụng của cô quét qua khu vực xung quanh. Ánh mắt cô dừng lại ở một lùm cây nhỏ, gồm những thân cây có vỏ sẫm màu, cứng cáp mọc chen chúc giữa những kẽ đá. "Cây Thiết Mộc," cô lẩm bẩm.

Không nói thêm một lời nào, Brenna rút thanh kiếm của mình ra. Từng nhát chém của cô không hoa mỹ, nhưng dứt khoát và đầy sức mạnh, tiếng "chát, chát" vang vọng khắp sườn đồi. Sau gần một giờ đồng hồ đổ mồ hôi dưới cái lạnh, thân cây đổ xuống với một tiếng "rắc" giòn giã. Brenna dùng dao găm, khéo léo lột vỏ, rồi dùng chính thanh kiếm của mình để đẽo gọt, biến khúc gỗ thô kệch thành một tấm khiên tròn cơ bản. Cô dùng phần dây thừng còn thừa, bện thành những quai đeo chắc chắn ở mặt sau.

Cô đưa nó cho Kaelen. "Tạm thời thôi," cô nói, giọng có chút hụt hơi. "Nó sẽ không đỡ được cú húc của một con Golem Đá, nhưng đủ để cậu dùng kỹ năng của mình. Đừng làm nó vỡ đấy."

Kaelen đón lấy tấm khiên gỗ, cảm nhận sức nặng và sự thô ráp của nó trong tay. Nó không chỉ là một món đồ. Nó là sự quan tâm, là sự bảo vệ được tạo nên từ chính mồ hôi và sự thực dụng của người đồng đội. "Em cảm ơn, chị Brenna," cậu nói, giọng chân thành.

Với sự chuẩn bị mới, họ tiếp tục lên đường. Mục tiêu tiếp theo đưa họ vào một hệ thống hang động ẩm ướt. Mùi đất ẩm và phân dơi nồng nặc trong không khí. Tiếng nước nhỏ giọt đều đặn từ những khối thạch nhũ tạo nên một nhịp điệu ma quái.

"Dơi Đêm và Rắn Mãng Xà," Avelina thì thầm. "Cả hai đều là những kẻ săn mồi trong bóng tối. Hãy cẩn thận."

Vaynard đi đầu, đôi tai cậu liên tục cử động. Với kỹ năng Tăng Cường Giác Quan, cậu có thể "nghe" thấy sự chuyển động của không khí, "cảm nhận" được sự rung động của mặt đất. Cậu dẫn cả đội lướt qua một khoang động đầy Dơi Đêm đang ngủ say mà không gây ra một tiếng động. Kaelen, với tấm khiên gỗ tạm thời trên tay, di chuyển có phần vụng về, nhưng cậu cẩn thận hết mức có thể.

Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một con Rắn Mãng Xà khổng lồ, bị đánh thức bởi mùi của những kẻ lạ mặt, trườn ra từ một khe nứt, chặn đứng đường đi của họ.

"Kaelen!" Brenna hét lên, cô ngay lập tức vào thế thủ.

Con rắn rít lên một tiếng ghê rợn, lao về phía Kaelen, mục tiêu có vẻ yếu nhất. Cậu bé tái mặt, nhưng không lùi bước. Cậu giơ tấm khiên gỗ lên. "Đập Khiên!"

RẦM! Một luồng xung lực nhỏ nhưng mạnh mẽ truyền từ tấm khiên vào đầu con mãng xà. Cú va chạm không hất văng được con rắn, nhưng nó đã làm nó khựng lại và lắc đầu một cách choáng váng trong một giây. Tấm khiên gỗ trên tay Kaelen cũng nứt ra một đường dài.

Cơ thể Vaynard lướt đi, không phải bằng sức mạnh cơ bắp, mà như được một luồng gió vô hình nâng đỡ từ Hơi Thở của Gió. Đôi mắt được Tăng Cường Giác Quan của cậu không còn nhìn thấy lớp vảy cứng, mà là những đường nối vi tế, những kẽ hở gần như vô hình giữa chúng. Con dao găm tinh thể khói trong tay cậu không chém, nó lách vào. Một cú đâm chính xác vào một huyệt đạo thần kinh ngay dưới hàm, cắt đứt sự liên kết giữa não bộ và cơ bắp hàm dưới của con quái vật.

Cùng lúc đó, Brenna lao tới, thanh kiếm trong tay cô, được gia tốc bởi Găng Tay Gió, không chém loạn xạ mà đâm thẳng vào hốc mắt con rắn, ghìm chặt đầu nó xuống đất. Avelina thì giơ tay ra, lòng bàn tay có một sợi lông vũ nhỏ. "Nguyên Tố Cầu – Phong Cầu!" Một quả cầu hình thành từ cọng lông vũ xoắn ra ngọn gió xoáy tít bắn thẳng về trước, không gây sát thương nhưng lực đẩy của nó đã làm chệch hướng cú quật đuôi của con rắn trong cơn co giật.

Cú đâm của Vaynard khiến cái miệng khổng lồ của con rắn há to ra một cách vô lực.

"Kaelen!" Vaynard hét lên, giọng cậu sắc lạnh và dứt khoát. "Cổ họng! Dồn toàn lực!"

Kaelen gầm lên, cây chùy của cậu giáng thẳng vào cái miệng đang há rộng của con rắn. Trận chiến kết thúc.

Họ thu được Phản Xạ Thần Kinh và Nọc Độc từ con rắn, cùng Máu từ những con Dơi Đêm bị con mãng xà vô tình đập chết trong lúc giãy giụa.

Ngay trong đêm đó, trong một hốc đá an toàn, Avelina lại nổi lửa. Sự thực dụng của một mạo hiểm giả không cho phép họ giữ lại nguyên liệu quá lâu. Hai lọ dược tề nữa được hoàn thành, kèm theo một bữa thịt rắn thịnh soạn giúp cả đội bổ sung năng lượng .

Vaynard không do dự uống lọ dược tề màu xanh lục nhạt.

Cây kỹ năng của cậu vừa nở ra một quả mới. Nhưng nó không ấm áp, mà cực kỳ giá lạnh. Cái lạnh lẽo của nó không chỉ ở đầu lưỡi. Nó là một dòng sông băng chảy thẳng xuống lồng ngực, dập tắt mọi hơi ấm và khuếch đại sự tĩnh lặng của Hố Đen. Rồi từ dòng sông đó, tri thức trỗi dậy. Không phải một dòng chữ, mà như một khối băng điêu khắc tinh xảo, tự nó bung nở thành hình trong tâm trí cậu.

Tâm trí cậu bị kéo vào một không gian mô phỏng câm lặng. Cậu thấy quỹ đạo của năm mũi tên, không phải như những đường thẳng, mà như một vũ điệu được lập trình sẵn. Mũi tên đầu tiên là một lời khiêu khích, buộc con mồi phải di chuyển. Hai mũi tên tiếp theo là những bức tường thép vô hình, chặn đứng con đường né tránh duy nhất. Hai mũi tên cuối cùng là những chiếc xích, ghim chặt lấy tứ chi. Một ma trận hoàn hảo của sự khống chế.

Nhưng ngay khi khối băng tri thức ấy định hình, một cơn địa chấn vi tế bắt đầu từ sâu trong xương tủy. Một dòng dung nham ấm áp, cổ xưa và kiêu hãnh trào dâng, va chạm với cái lạnh lẽo của dược tề. Dòng máu Hawkwind, di sản của Nữ Chúa Thợ Săn Lyra, đang cất lên tiếng nói của riêng nó.

Bản thiết kế năm mũi tên, vốn dĩ hoàn hảo, giờ đây lại hiện lên như một bức tranh sao chép vụng về. Bản năng của một con chim ưng tổ tiên đang gào thét trong huyết quản cậu, chỉ ra những sai sót, những sự lãng phí năng lượng, những quỹ đạo có thể được tối ưu hóa. Một bức tranh khác, nguyên bản và phức tạp hơn gấp bội, hiện lên đè lên cái cũ. Không phải năm, mà là mười mũi tên. Mười điểm sáng dệt thành một chiếc lồng xoáy kép, không một kẽ hở, không một lối thoát. Đó không phải là một suy luận logic, mà là một sự thật hiển nhiên đối với dòng máu của cậu.

Ngay khi cậu thử hình dung việc kéo căng dây cung cho mũi tên thứ sáu, một cơn đau xé thịt ảo ảnh đã bùng lên từ bả vai. Cậu "nghe" thấy tiếng rạn vỡ của thớ gỗ trên một cây cung không tồn tại, "cảm nhận" được những sợi gân của chính mình đang bị kéo đến giới hạn đứt lìa.

Cơn đau ảo giác kéo cậu trở về thực tại. Vaynard thở hắt ra một hơi, lồng ngực phập phồng. Cậu nhìn xuống đôi bàn tay mình, rồi lại nhìn vào khoảng không trước mặt. Dòng máu đã cho cậu thấy đích đến, một di sản hùng vĩ đang chờ đợi. Nhưng cơ thể này, Nền Tảng Tu Luyện này, vẫn chỉ là một đứa trẻ đang tập đi trên con đường đó.

Tiếp theo là Kaelen. Cậu uống lọ dược tề màu đỏ sẫm.

Vị kim loại lạnh lẽo và mùi ozone của một tia sét sắp đánh xộc vào khoang miệng. Nó không lan tỏa, nó xâm chiếm. Từng sợi gân, từng thớ cơ trong cơ thể cậu bỗng căng lên như dây đàn, run rẩy trong một tần số cao và sắc bén. Cậu bỗng nhận thức được con bướm đêm đang đập cánh ở cửa hang, nghe được tiếng máu chảy trong tai mình với một sự rõ ràng đáng sợ. Trong thiên hà nội tâm, trên một cành cây vốn im lìm, một ngôi sao nữa nổ bừng trong một vệt sáng đỏ rực: Phản Đòn Nhanh.

Ngay lập tức, một bản giao hưởng hỗn loạn vang lên trong linh hồn cậu. Bản nhạc nặng nề của Đập Khiên, là một nhịp trống trầm hùng, vững chãi và có thể đoán trước. Nhưng bản nhạc mới này... là một bản độc tấu vĩ cầm điên cuồng, những nốt cao sắc lẻm, bỏ qua mọi quy luật về nhịp điệu, luôn rung động ở ngưỡng của sự hỗn loạn. Hai giai điệu không chỉ vang lên, chúng đang xé nát sự tĩnh lặng bên trong cậu, kéo cậu về hai phía. Cậu vừa muốn cắm rễ sâu vào lòng đất, lại vừa muốn lướt đi trên một cơn gió sắc lẹm. Gánh nặng của việc phải làm chủ hai con đường hoàn toàn khác nhau lần đầu tiên hiện hữu, không phải như một suy nghĩ, mà như một sự tra tấn.

Hành trình của họ tiếp tục. Họ rời khỏi hệ thống hang động tăm tối, ẩm ướt và quay trở lại với không khí loãng và lạnh lẽo của những con dốc đá. Bầu không khí trong đội đã thay đổi. Sự thành công của hai cuộc đi săn liên tiếp đã mang lại một sự tự tin thầm lặng, nhưng đối với Kaelen, nó đi kèm với một sự bối rối ngày càng lớn.

Đêm đó, bên đống lửa trại, trong khi Brenna đang kiểm tra lại vết nứt trên tấm khiên gỗ tạm thời, Kaelen ngồi một mình trên một mỏm đá, nhìn xa xăm. Sự im lặng của màn đêm không mang lại sự bình yên, nó chỉ khiến hai bản nhạc trong đầu cậu càng thêm chói tai.

"Nó kỳ lạ lắm," cậu đột nhiên lên tiếng, giọng nói như một nỗ lực để át đi sự hỗn loạn bên trong. "Bên trong em. Luồng năng lượng của Đập Khiên thì nặng, vững chãi, giống như một tảng đá. Nhưng luồng năng lượng của Phản Đòn Nhanh lại khác hẳn. Nó sắc, căng, và luôn rung động như một sợi dây đàn. Chúng không hòa vào nhau. Giống như có hai bài hát khác nhau đang cùng lúc vang lên trong đầu em vậy."

Chính lúc này, Flint, người nãy giờ vẫn im lặng ngồi thiền, mới từ từ mở mắt. Anh nhìn Kaelen, và lần đầu tiên, ánh mắt anh không chỉ có sự dịu dàng, mà còn có sự thông thái của một người tu hành.

"Đừng cố gắng ép chúng hòa vào làm một, Kaelen à," anh nói, giọng trầm và ấm. "Thánh Quang dạy rằng, vạn vật trong thế giới này đều có nhịp điệu riêng. Một tảng đá có nhịp điệu của sự tĩnh tại. Một cơn gió có nhịp điệu của sự thay đổi. Chúng khác nhau, nhưng không hề xung đột. Chúng cùng tồn tại trong một sự hài hòa rộng lớn hơn."

Anh mỉm cười hiền hậu. "Thay vì cố gắng biến chúng thành một bài hát duy nhất, hãy học cách trở thành người nhạc trưởng, lắng nghe và thấu hiểu cả hai. Có lẽ sức mạnh của em không nằm ở việc hợp nhất, mà là ở khả năng điều khiển sự hài hòa đó."

Lời nói của Flint không phải là một câu trả lời, nó là một sự cho phép. Một chiếc chìa khóa nhẹ nhàng tra vào ổ khóa đang siết chặt tâm trí Kaelen. Cậu không cần phải chọn. Cậu không cần phải loại bỏ một phần nào của bản thân. Cậu chỉ cần lắng nghe. Sự hoang mang trong mắt cậu dần tan đi, nhường chỗ cho một sự trầm tư sâu sắc, như mặt hồ sau cơn bão, dù vẫn còn gợn sóng, nhưng đã bắt đầu tìm lại sự tĩnh lặng của chính nó.

Nhiệm vụ cuối cùng đưa họ đến một nơi kỳ lạ nhất trong dãy núi: một thung lũng khuất gió, nơi không khí đặc quánh năng lượng ma thuật. Cây cối ở đây không mang màu xanh lục thông thường, lá của chúng phát ra một thứ ánh sáng lân tinh yếu ớt.

"Cây Ma Thuật không phải là một loài cây cụ thể," Avelina giải thích khi họ tiến vào. "Nó là một cái cây bình thường đã hấp thụ quá nhiều năng lượng từ môi trường, khiến nhựa của nó bị biến đổi."

Họ men theo con đường mòn, nhưng nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Những tinh thể Bột Đá Năng Lượng mà họ tìm thấy đều mờ đục và gần như cạn kiệt, như thể đã bị thứ gì đó hút cạn sinh khí. Càng vào sâu, thảm thực vật càng trở nên xơ xác, dù năng lượng trong không khí vẫn rất dồi dào.

Cuối cùng, họ đến được trung tâm thung lũng. Ở đó, một cây sồi cổ thụ khổng lồ đứng sừng sững, nhưng vẻ ngoài của nó thật bệnh hoạn. Vỏ cây có màu xanh lam huyền ảo, nhưng nhiều cành đã khô héo, và toàn bộ năng lượng của nó dường như đang bị hút về phía bộ rễ. Quấn quanh gốc cây, im lìm như một phần của cảnh vật, là một sinh vật khổng lồ làm từ gỗ và rêu, cao ít nhất bốn mét. Nó là một Mộc Linh Cổ Thụ, người bảo vệ của khu rừng, và nó đang ngủ say, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở sâu và chậm.

"Nó đang hút cạn năng lượng của cả thung lũng," Avelina thì thầm, giọng đầy kinh hãi. "Cây Ma Thuật chính là trái tim của nó. Đó là lý do không ai có thể lấy được tài nguyên ở đây. Họ đã đối mặt với nó và thất bại."

Ngay khi Vaynard giơ tay ra hiệu rút lui, Mộc Linh cựa mình. Hai hốc mắt bằng rêu của nó mở ra, sáng rực lên một thứ ánh sáng đỏ giận dữ. Nó đã cảm nhận được những kẻ xâm nhập.

Không một tiếng gầm, nó hành động. Một cánh tay bằng những cành cây xoắn tít quất xuống với tốc độ của một ngọn roi.

"Brenna!"

Brenna lao lên, tấm khiên Argent giơ ra đỡ đòn. RẦM! Một lực va chạm khủng khiếp hất văng cô lại phía sau. Cánh tay của Mộc Linh vỡ tan thành những mảnh gỗ vụn, nhưng ngay lập tức, những dây leo và cành cây mới lại mọc ra, tái tạo lại nó trong chớp mắt. Vaynard bắn một mũi tên, nhưng nó chỉ cắm vào lớp vỏ cứng rồi bật ra một cách vô hại.

"Nó miễn nhiễm với sát thương vật lý thông thường!" Avelina hét lên. "Nó sẽ tái tạo chừng nào còn kết nối với cây!"

Trận chiến trở nên tuyệt vọng. Họ không thể làm tổn thương nó. Bất kỳ đòn tấn công nào cũng chỉ làm nó nổi giận hơn.

Giữa lúc đó, Kaelen, người đang cố gắng né một cú đập trời giáng, chợt nhìn sâu vào đôi mắt rêu đỏ rực của Mộc Linh. Cậu không thấy sự tà ác. Cậu thấy một cơn đói, một sự bảo vệ lãnh thổ đầy bản năng. Và cậu nhớ lại lời của Flint. "...hãy học cách trở thành người nhạc trưởng."

"Dừng lại!" Kaelen hét lên, lao ra đứng giữa cả đội và con quái vật. "Đừng tấn công nữa!"

"Cậu điên rồi à?!" Brenna gầm lên, nhưng đã quá muộn. Mộc Linh giơ cánh tay còn lại lên, chuẩn bị nghiền nát cậu bé.

Kaelen không giơ vũ khí. Cậu nhắm mắt lại. Đầu tiên, cậu tập trung vào dòng chảy năng lượng Thổ. Một cảm giác vững chãi, kết nối với đất mẹ lan tỏa ra từ chân cậu. Cậu đang nói với Mộc Linh bằng ngôn ngữ của chính nó. Cánh tay của con quái vật khựng lại giữa không trung, ánh sáng đỏ trong mắt nó dao động, bối rối.

Tiếp theo, Kaelen mở lòng với dòng năng lượng Quang. Một vầng hào quang ấm áp, tinh khiết bao bọc lấy cậu. Nó không phải là một đòn tấn công, nó là một lời đề nghị, một sự trao đổi. Cậu đang dùng chính năng lượng sống của mình để xoa dịu cơn đói của Mộc Linh.

Sự kết hợp của Thổ và Quang đã tạo ra một sự cộng hưởng hoàn hảo. Mộc Linh từ từ hạ tay xuống. Ánh sáng đỏ giận dữ trong mắt nó lụi tàn, thay thế bằng một màu xanh lục hiền hòa của cây cỏ. Nó không còn xem họ là kẻ thù.

Nó cúi cái đầu rêu phong của mình xuống, và một cành cây nhỏ, non nớt từ từ vươn ra từ ngực nó, trên đầu cành là một giọt nhựa vàng óng, lấp lánh như mật ong. Nó đang dâng tặng một phần sinh mệnh của mình. Kaelen bước tới, nhẹ nhàng hứng lấy giọt nhựa vào chiếc lọ đã chuẩn bị sẵn.

Tối hôm đó, hai lọ dược tề cuối cùng được Avelina hoàn thành. Brenna uống lọ thuốc của mình trước. Một vầng hào quang bảo hộ ấm áp, vô hình nhưng có thể cảm nhận được, bắt đầu tỏa ra từ người cô. Kỹ năng Hào Quang Bảo Hộ đã được thắp sáng, biến cô thành một pháo đài sống thực sự cho cả đội.

Cuối cùng là Kaelen. Cậu uống lọ dược tề màu vàng kim. Một luồng năng lượng nóng rực, nhưng lại có trật tự và cấu trúc như một công thức toán học, lan tỏa trong tâm trí. Ngôi sao thứ ba, trên cành cây Nguyên Tố Sư, bừng sáng: "Vũ Khí Nguyên Tố".

Cậu đứng dậy, cầm cây chùy của mình lên, sự phấn khích hiện rõ trong mắt. Cậu nhắm mắt lại, tập trung vào dòng chảy ấm áp bên trong. Ngay lập tức, một vầng sáng trắng tinh khiết của năng lượng Quang bao bọc lấy đầu cây chùy, tỏa ra một hơi ấm dịu nhẹ. Quá trình diễn ra một cách trôi chảy, tự nhiên như hơi thở.

"Thử cả cái kia đi," Avelina nói, đôi mắt cô không chớp, quan sát từng chi tiết.

Kaelen gật đầu. Cậu hít một hơi thật sâu, chuyển sự tập trung sang dòng năng lượng Thổ. Ánh sáng trắng biến mất, thay vào đó, một lớp năng lượng màu nâu đất, mờ ảo nhưng cực kỳ rắn chắc, bao bọc lấy vũ khí. Cậu có thể cảm nhận được sức nặng và sự kiên cố của nó.

"Không thể tin được..." Avelina thì thầm, gần như nói với chính mình. "Cậu có thể dùng cả hai nguyên tố cốt lõi của mình một cách thuần thục với kỹ năng này."

"Ý cô là sao?" Brenna hỏi. "Chẳng phải kỹ năng này cho phép người ta dùng bất kỳ nguyên tố nào sao?"

"Về lý thuyết là vậy, nhưng có một sự khác biệt lớn," Avelina giải thích, sự hứng thú của một học giả lấn át mọi cảm xúc khác. "Hầu hết các Nguyên Tố Sư đều có một, hoặc rất hiếm là hai, Nguyên Tố Cốt Lõi. Giống như Kaelen đây có Quang và Thổ. Với những nguyên tố đó, cậu ấy có thể vận dụng Vũ Khí Nguyên Tố một cách trực tiếp, gần như là bản năng."

Cô ngừng lại, nhìn cả nhóm. "Nhưng để sử dụng một nguyên tố không phải là cốt lõi, chúng ta cần 'chất dẫn' - một loại bột khoáng hoặc vật liệu mang đặc tính của nguyên tố đó. Giống như tôi," cô thừa nhận một cách thẳng thắn, "Nguyên Tố Cốt Lõi của tôi là Thủy. Tôi có thể tạo ra một quả cầu nước mà không cần gì cả. Nhưng để tạo ra quả cầu lửa mà chúng ta đã dùng trong hầm mộ cổ, tôi đã phải dùng một ít bột Lưu Huỳnh làm chất dẫn."

Cô nhìn lại Kaelen, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc và một chút ghen tị của học giả. "Nếu cậu có thể sử dụng hai nguyên tố một cách thuần thục... Kaelen, tiềm năng của cậu còn lớn hơn cả tôi."

Kaelen nhìn cây chùy trong tay, lúc này đã trở lại bình thường. Ba ngôi sao, ba con đường, hai nguyên tố. Cậu không còn lạc lối nữa. Cậu đã có la bàn, và giờ là lúc bắt đầu vẽ nên tấm bản đồ của riêng mình.

Hành trình của một anh hùng vẫn còn dài, nhưng giờ đây, cậu không còn bước đi một mình trên con đường đó nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận