Bóng tối của Hang Động Vọng Âm nuốt chửng họ. Không khí bên trong không chỉ lạnh, nó còn mang một sức nặng hữu hình, như thể chính sự im lặng triệu năm cũng có khối lượng và đang đè lên vai họ. Mùi đất ẩm và đá lạnh quyện với một thứ mùi khác, một mùi khô khốc, cổ xưa của khoáng chất và sự mục rữa tàn tro.
Họ di chuyển như những bóng ma. Brenna dẫn đầu, bộ giáp đã được xử lý của cô không còn phát ra một tiếng kim loại nào, chỉ có tiếng bước chân nặng nề, có chủ đích bị nền đá nuốt chửng. Flint theo sau, vầng thánh quang trên cây trượng được anh thu lại chỉ còn là một đốm sáng nhỏ, một ngọn nến leo lét giữa đại dương hắc ám, vừa đủ để soi rọi mặt đất lởm chởm ngay dưới chân. Kaelen lấp ló phía sau, tay nắm chặt những túi sỏi, sự hoạt náo thường ngày của cậu đã bị thay thế bởi một sự căng thẳng đến nín thở.
Vaynard đi cuối cùng, đôi mắt cậu đã thích nghi hoàn toàn với bóng tối. Cậu không chỉ thấy đá và những hình thù kỳ dị. Năng lực truy vết và bản năng được đánh thức cho cậu thấy những thứ khác. Cậu thấy những "dòng chảy" năng lượng yếu ớt của bầy Dơi Tạp Âm đang treo mình trên trần hang, chúng giống như những đốm lửa tàn đang say ngủ. Cậu thấy những vệt khí lạnh hơn len lỏi qua các khe đá, chỉ ra những luồng gió ngầm. Và cậu cảm nhận được nó. Một sự tĩnh lặng không phải là sự thiếu vắng âm thanh, mà là một sự tồn tại chủ động. Một sự tĩnh lặng đang săn mồi.
Kế hoạch của họ diễn ra một cách hoàn hảo ở lớp ngoài. Những nút bịt tai bằng sáp ong đã vô hiệu hóa gần như hoàn toàn tiếng kêu siêu âm của bầy dơi. Họ lướt qua bên dưới chúng, như một dòng sông chảy ngầm mà không làm gợn sóng mặt hồ.
Khi vào đến vùng lõi, không gian đột ngột mở ra. Trần hang biến mất vào bóng tối phía trên, tạo cảm giác như họ đang đứng dưới một bầu trời đêm không sao. Sự im lặng ở đây trở nên tuyệt đối và áp bức. Mọi âm thanh từ bước chân của họ đều bị hấp thụ ngay lập tức, không một tiếng vọng.
Vaynard quét mắt qua không gian, khả năng truy vết của cậu đang hoạt động ở mức cao nhất. Cậu cảm nhận được một vệt năng lượng Phong thuần khiết, kiêu ngạo, đang ẩn mình đâu đó trên cao. Đó là con Tuyệt Âm Dực. Nhưng có một điều khác, một sự dị thường mà cậu đã cảm nhận được từ lúc bước vào. Một khu vực rộng lớn của vách hang tỏa ra một sự "chết" lạ thường. Không phải cái chết của sự mục rữa, mà là một sự trống rỗng năng lượng, một "điểm mù" nơi mọi dòng chảy đều bị chặn lại. Cậu đã cho rằng đó chỉ là một khối đá đặc, vô tri, có cấu trúc khoáng chất khác thường. Một biến số địa chất, không phải sinh học.
Đó là một sai lầm chết người.
"Bắt đầu," Vaynard thì thầm, giọng cậu cũng bị sự im lặng nuốt chửng, chỉ còn là một hơi thở khẽ.
Brenna gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu, gồng chắc cơ bắp, và thực hiện vai trò của mình. Cô giơ thanh kiếm, gõ mạnh vào mặt trong của tấm khiên.
KENG!
Âm thanh sắc lẻm, chói tai vang lên. Và rồi, sự im lặng vỡ tan thành địa ngục.
Không phải con dơi trên cao, mà chính bức tường đá "chết" bên cạnh họ cử động. Toàn bộ mảng tường hóa ra là thân mình của một con quái vật khổng lồ, lớp da đá của nó sứt mẻ và bong ra khi nó thức tỉnh. Con Thằn lằn Thạch Đầu, con Basilisk trong truyền thuyết, đã mở đôi mắt vàng đục của nó. Cùng lúc đó, con Tuyệt Âm Dực đáp lại từ bóng tối phía trên. Một làn sóng áp suất vô hình quét qua, khiến cả nhóm lảo đảo.
Con Basilisk lao tới, nhanh hơn bất cứ thứ gì có kích thước đó đáng lẽ phải có.
RẦM!
Brenna bị hất văng đi trước khi kịp định thần. Tiếng "RẮC!" khô khốc của xương gãy vang lên ngay cả dưới tiếng kim loại va chạm. Chiếc khiên rơi loảng xoảng. Brenna trượt dài trên nền đá, cô cắn chặt môi để tiếng thét không thoát ra, cánh tay trái của cô đã gãy gập một cách dị thường.
Sự hỗn loạn bùng nổ. Nhưng trong mắt Vaynard, thế giới không còn là một hang động hỗn loạn. Nó biến thành một bàn cờ của những đường kẻ ánh sáng và bóng tối. Một vệt sáng đỏ rực của sóng âm từ con Tuyệt Âm Dực đang hình thành, nhắm vào Flint đang hoảng hốt. Một quỹ đạo va chạm màu đất sét từ con Basilisk đang uốn cong, hướng về Kaelen. Vô số khả năng, vô số kết quả chết chóc, và một con đường hẹp duy nhất để sống sót lóe lên trong nhận thức của cậu.
"Flint, đừng chữa trị Brenna, dựng lá chắn đức tin che cho Kaelen!" Giọng Vaynard vang lên, sắc lạnh và dứt khoát, cắt đứt sự hoảng loạn. "Kaelen, đừng lùi, lao vào khớp gối trái nó! Brenna, dùng tay còn lại, ném khiên của cô, tạo tiếng động ở phía đối diện! Tôi cầm chân con dơi!"
Mệnh lệnh của cậu phản trực giác, nhưng sự quả quyết trong đó buộc họ phải tuân theo.
Brenna, trong cơn đau xé thịt, dùng tay phải lành lặn chụp lấy tấm khiên đã móp méo và dùng hết sức bình sinh ném nó vào vách hang đối diện. Tiếng "LOẢNG XOẢNG" vang lên, thu hút sự chú ý của con Basilisk trong một phần nghìn giây.
Kaelen tận dụng khoảnh khắc đó. Cậu gầm lên, lòng dũng cảm lấn át nỗi sợ, lao về phía trước. Cây chùy trong tay cậu phát ra một luồng năng lượng mờ ảo khi cậu dồn sức, một đòn phá giáp thô sơ, nện thẳng vào khớp gối bọc đá của con quái vật.
KENG!
Âm thanh như búa tạ nện vào đá tảng. Kaelen bị dội ngược lại, cánh tay tê dại, nhưng trên lớp vỏ đá của con Basilisk đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Ngay lập tức, con Tuyệt Âm Dực trên cao rít lên, một mũi dùi âm thanh bắn về phía Kaelen. Nhưng Flint đã sẵn sàng. Một vầng sáng mờ ảo của đức tin hiện ra, chặn đứng đòn tấn công. Tấm khiên ánh sáng rung lên bần bật rồi vỡ tan, Flint ho ra một ngụm máu, nhưng anh đã bảo vệ được Kaelen.
Trong khi đó, Vaynard đã biến thành một bóng ma. Cậu liên tục di chuyển, những mũi tên rời cung với một tốc độ chóng mặt. Chúng không nhắm vào thân thể con dơi, mà vào không khí xung quanh nó, vào những vách đá bên cạnh nó. Mỗi mũi tên tạo ra một tiếng gió rít, một sự nhiễu loạn nhỏ, buộc con Tuyệt Âm Dực phải liên tục né tránh và thay đổi vị trí, không thể tập trung tung ra những đòn tấn công chí mạng vào nhóm dưới đất. Một tiếng "tách" nhỏ vang lên từ thân cung khi cậu kéo dây quá căng, một vết nứt đã xuất hiện. Cậu đang một mình cầm chân cả bầu trời.
Cuộc chiến dưới đất trở nên thảm liệt. Con Basilisk gầm lên, nó không còn bị lừa bởi những tiếng động nhỏ nữa. Nó quét cái đuôi đá khổng lồ. Brenna, tay gãy và không còn khiên để đỡ, chỉ có thể tung người né tránh. Nhưng cô quá chậm. Cái đuôi đập vào lưng cô, hất cô bay vào vách đá. Cô gục xuống, máu trào ra từ khóe miệng.
"Brenna!" Flint hét lên, anh vội vàng niệm một luồng ánh sáng chữa lành yếu ớt về phía cô.
Lợi dụng khoảnh khắc con Basilisk đang tập trung vào Brenna, Kaelen lại lao tới. "Chết đi, con quái vật!" Cậu vung chùy nhắm vào vết nứt cũ. Nhưng con Basilisk đã đề phòng. Nó vung đầu, cái sừng đá của nó húc mạnh vào sườn Kaelen. Một loạt tiếng xương sườn gãy vang lên, Kaelen bay đi như một quả bóng rách, nằm bất động.
Cả ba người chiến đấu dưới đất đều đã trọng thương. Con Basilisk gầm lên đắc thắng, nó quay lại, đôi mắt vàng đục nhắm vào Brenna, chuẩn bị cho đòn kết liễu.
"Khớp của nó!" Brenna hét lên trong cơn tuyệt vọng, cô đã thấy nó. Trong khoảnh khắc Kaelen tấn công, lớp vỏ đá quanh khớp gối của con quái vật đã bong ra, để lộ lớp da thịt mềm hơn bên dưới trước khi nhanh chóng hóa cứng trở lại. Đó là điểm yếu duy nhất.
Vaynard trên cao cũng thấy điều đó. Tầm nhìn chiến thuật của cậu cho thấy một cơ hội cuối cùng, một canh bạc đẫm máu.
Cậu ngừng bắn vào con dơi. Cậu lắp một mũi tên duy nhất, hít một hơi thật sâu, bỏ qua vết nứt trên cây cung. Tiếng rít của con dơi trên cao lại vang lên, lần này không bị cản trở.
Vaynard phớt lờ nó. Tầm nhìn của cậu khóa chặt vào con Basilisk. Cậu thấy quỹ đạo lao tới của nó. Cậu thấy vị trí Brenna sẽ ngã xuống. Và cậu thấy điểm mà Kaelen phải có mặt.
"Kaelen! Dậy đi! Bên trái nó! Ngay bây giờ!" Vaynard hét lên.
Mũi tên của cậu rời cung. Nhưng nó không bay về phía con Basilisk. Nó cắm phập xuống đất, ngay trước mặt Flint. Một lời cảnh báo im lặng.
Tiếng hét của Vaynard như một luồng điện giật Kaelen tỉnh lại. Cậu lồm cồm bò dậy, lồng ngực đau nhói, nhưng ánh mắt cậu đã thấy mục tiêu. Cậu không còn lao lên một cách mù quáng. Cậu di chuyển theo một vòng cung, tiếp cận bên sườn con Basilisk.
Con quái vật đang lao về phía Brenna. Nhưng đúng lúc đó, Flint, sau khi thấy mũi tên cảnh báo của Vaynard, đã dồn hết chút năng lượng cuối cùng, không phải để chữa trị, mà để tạo ra một vầng sáng chói lòa ngay trước mặt con Basilisk.
Con thú khổng lồ bị lóa mắt trong giây lát, nó khựng lại.
Đó là một giây quý hơn vàng.
Brenna, với ý chí bất khuất, cắm chuôi kiếm xuống đất làm điểm tựa, dồn hết sức bình sinh vào vai phải lành lặn, húc thẳng vào chân trước của con Basilisk, làm nó hơi mất thăng bằng.
Và Kaelen đã đến nơi.
Cậu gầm lên, cây chùy trong tay được bao bọc bởi luồng năng lượng phá giáp mạnh mẽ nhất cậu có thể triệu hồi. Cậu không nhắm vào bề mặt cứng, cậu nhắm thẳng vào khe hở của khớp gối. Trong một khoảnh khắc của sự may mắn đến từ tuyệt vọng, cú vung của cậu đã đến đúng lúc con quái vật dồn trọng lượng lên chiếc chân đó.
XOẠT!
Không phải tiếng kim loại va vào đá. Mà là một tiếng xé rách ghê rợn của cơ và gân bị nghiền nát. Lớp vỏ đá không thể bảo vệ được một khớp đang chịu lực.
Cả cái chân khổng lồ của con Basilisk oằn xuống. Nó mất thăng bằng, đổ ầm xuống đất với một tiếng động rung chuyển cả hang động, bị tê liệt tạm thời.
"Kết liễu nó!" Brenna gầm lên, cô dùng chút sức tàn lết tới, dùng tay phải cầm ngược thanh kiếm, đâm thẳng vào con mắt vàng đục của nó. Con quái vật giãy giụa một lần cuối cùng rồi im bặt.
Sự im lặng bao trùm trở lại. Họ đã thắng. Một chiến thắng được trả bằng những bộ xương gần như gãy nát. Brenna, Flint và Kaelen đều gục xuống, kiệt sức.
Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Từ trên cao, một tiếng rít câm lặng của sự thịnh nộ vang lên. Con Tuyệt Âm Dực, không còn bị Vaynard cầm chân, lao xuống như một mũi tên đen. Mục tiêu của nó không phải những người đang bị thương. Mục tiêu của nó là Vaynard, kẻ đã phá vỡ thế trận của nó.
Vaynard đã kiệt sức. Cậu vừa phải điều khiển cả trận đấu, vừa phải chống đỡ những đòn tấn công âm thầm của con dơi. Cậu không còn mũi tên. Cây cung trong tay cậu, với phát bắn cuối cùng, đã gãy làm đôi.
Tầm nhìn của cậu cho thấy một quỹ đạo chết chóc đang lao đến. Không có đường thoát.
Cậu không chạy. Cậu đứng im, tay nắm chặt con dao săn.
Con dơi lao tới, móng vuốt của nó giương ra.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Vaynard không né sang bên. Cậu xoay người, một chuyển động phi thường được trợ lực bởi chút Nguyên Tố Phong cuối cùng, và lao thẳng vào con quái vật.
Móng vuốt của con dơi xé toạc vai và sườn của Vaynard, một vết thương sâu đến tận xương. Nhưng hành động tự sát đó cũng đã đưa cậu vào trong tầm tấn công.
Lưỡi dao săn của cậu, trong một chuyển động cuối cùng của ý chí, đâm ngập cán vào ức của con Tuyệt Âm Dực.
Cả hai cùng rơi xuống đất, một khối hỗn độn của máu, lông vũ và sự im lặng.
Con dơi đã chết. Và Vaynard đang hấp hối.
Flint, lảo đảo đứng dậy, dùng hết sức tàn lao về phía cậu. Anh đặt tay lên người Vaynard. Vầng thánh quang yếu ớt của anh chạm vào vết thương. Anh lại cảm nhận được nó, rõ ràng hơn bao giờ hết. Một vực sâu lạnh lẽo của Hư Vô đang hút lấy ánh sáng của anh, và bên trong đó, một lõi kép của ý chí bất khuất, một di sản huyền thoại đang gào thét chống lại cái chết.
Bốn con người, tất cả đều trọng thương, nằm la liệt trong hang động giờ đã thực sự tĩnh lặng. Họ đã sống sót. Nhưng cái giá của sự im lặng là tất cả những gì họ có.
Sự im lặng ập xuống.
Nó nặng nề, đặc quánh, và mang theo mùi của máu và đá vỡ.
Ý thức của Vaynard quay trở lại không phải như một sự tỉnh giấc, mà như một kẻ chết đuối bị kéo lên từ vực sâu. Nó quay về với một nhà tù của cơn đau. Nóng. Rát. Một ngọn lửa đang thiêu đốt từng thớ thịt trên vai và sườn cậu. Mỗi nhịp đập của tim là một nhát búa nện vào những mảnh xương gần như vỡ nát. Cậu muốn hét lên, nhưng âm thanh đã chết nghẹn trong cổ họng.
Cậu mở mắt. Mọi thứ nhòe đi. Qua màn sương của đau đớn, cậu thấy họ.
Brenna.
Cô ngồi dựa vào một phiến đá, khuôn mặt vốn kiên định giờ trắng bệch. Cánh tay trái của cô... nó lủng lẳng ở một góc độ sai lầm, dị dạng. Hố Đen lạnh lẽo trong lồng ngực Vaynard không cảm thấy gì, nó chỉ đơn thuần ghi nhận bằng một sự rõ ràng đến tàn nhẫn: "Kết quả của việc dùng cơ thể làm mồi nhử. Một chi phí đã được tính toán. Chấp nhận được."
"Chấp nhận được." Cái suy nghĩ đó, không phải của cậu, nhưng lại vang lên từ chính tâm trí cậu, khiến một phần người còn sót lại bên trong gào thét. Cậu nhớ lại mệnh lệnh của chính mình:
"Brenna, dùng tay còn lại, ném khiên của cô...". Cậu đã biến lòng dũng cảm của cô thành một biến số trong phương trình của mình, và giờ đây, kết quả của phương trình đó đang nằm trước mắt cậu, một cơ thể gần như tan nát. Sự cắn rứt như một mảnh thủy tinh vỡ, cứa vào từng nếp gấp của ký ức.
Ánh mắt cậu lướt sang Kaelen. Cậu bé đang nằm co quắp, khó thở, tay ôm lấy mạn sườn, nơi cây chùy của cậu vừa nện vào con quái vật.
"Lao vào khớp gối trái nó!" - giọng nói lạnh lùng của chính Vaynard vang vọng lại. Cậu đã đẩy cậu bé đó, người tin tưởng cậu một cách mù quáng, vào hàm của con quái vật. Cậu đã lợi dụng sự ngây thơ đó như một quân cờ.
Và rồi, cậu thấy Flint.
Chàng Thánh Sư lảo đảo bước tới, khuôn mặt hằn lên sự kiệt quệ. Một vầng thánh quang yếu ớt, leo lét như ngọn nến cuối cùng, bao bọc lấy đôi tay anh khi anh quỳ xuống bên cạnh Vaynard.
"Để tôi..." Flint thều thào.
Bàn tay anh đặt lên vết thương của Vaynard.
Một luồng năng lượng ấm áp, tinh khiết và tràn đầy sự sống chạm vào da thịt cậu. Và cơn dằn vặt bùng nổ thành địa ngục.
Nó không phải là cảm giác được chữa lành. Nó là một sự tra tấn, một lời buộc tội.
Cái Lạnh Vô Biên bên trong cậu gầm lên một tiếng câm lặng. Nó ghê tởm thứ ánh sáng này. Nó coi sự sống, sự tái tạo, lòng vị tha của Flint là một thứ dị vật bẩn thỉu, một dữ kiện ngoại lai cần phải bị xóa sổ.
Nhưng phần người của Vaynard lại khao khát nó. Nó giống như một người sắp chết cóng được chạm vào hơi ấm, nhưng lại biết rằng hơi ấm đó sẽ chỉ làm cơn bỏng lạnh thêm phần đau đớn.
Thánh quang của Flint chạm vào Hư Vô. Hai thế lực đối nghịch xung đột ngay trên cơ thể cậu. Vaynard co giật, một tiếng rên rỉ đau đớn cuối cùng cũng thoát ra khỏi kẽ răng. Cậu không chỉ đau vì vết thương thể xác. Cậu đau vì sự xung đột trong linh hồn.
Ánh sáng ấm áp của Flint giống như một tấm gương, soi rọi vào vực sâu bên trong cậu, buộc cậu phải đối mặt với con quái vật mà cậu đang trở thành. Một kẻ tính toán lạnh lùng, sẵn sàng hy sinh những người tin tưởng mình để đạt được kết quả.
Họ đã sống sót. Phương trình đã được giải. Nhưng cái giá... cái giá là những cơ thể tan nát và một linh hồn đang mục rữa của chính cậu.
Và đó, mới là sự cắn rứt thật sự. Không phải nỗi đau vì thất bại, mà là sự trống rỗng kinh hoàng khi nhận ra, con quái vật bên trong cậu đã thành công.
Hành trình trở về là một cuộc diễu hành câm lặng.
Không khí trên những con đường đất bụi bặm không còn trong lành, nó đặc quánh lại bởi nỗi đau không lời. Mỗi bước chân là một sự cố gắng, một lời nhắc nhở về cái giá phải trả. Brenna đi phía trước, nhưng dáng đi của cô không còn là sự vững chãi của một Hộ Vệ, mà là sự gắng gượng của một người đang phải mang chính cơ thể vỡ nát của mình tiến về phía trước. Cánh tay trái được nẹp tạm bợ là một bằng chứng câm lặng cho thất bại của họ.
Flint và Kaelen dìu nhau đi sau cùng. Kaelen thở dốc sau mỗi vài bước, lồng ngực như có một ngọn lửa âm ỉ, còn vầng thánh quang của Flint giờ chỉ là một đốm sáng mờ ảo, yếu ớt.
Và Vaynard, cậu đi ở giữa. Vết thương trên vai và sườn đã được thánh quang tạm thời khép lại, nhưng cơn đau của một linh hồn bị xé rách vẫn còn đó. Cậu không còn nhìn thế giới như một phương trình. Giờ đây, mỗi khi nhìn vào tấm lưng đang gắng gượng của Brenna, cậu không thấy một "biến số", cậu thấy một vết gãy. Mỗi khi nghe tiếng thở dốc của Kaelen, cậu không nghe một "dữ kiện", cậu nghe thấy sự đau đớn.
Họ đã thu thập được Đá Phân, nhưng sức lực của bốn người bị thương chỉ cho phép họ mang về đúng bốn mươi cân, một nửa so với yêu cầu nhiệm vụ. Một thất bại được trả bằng máu.
Đêm đó, họ dựng trại bên một dòng suối nhỏ. Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng bốn khuôn mặt im lặng. Brenna đang cố dùng một tay để siết lại lớp băng nẹp. Kaelen co ro một góc, cố tìm một tư thế nằm không làm lồng ngực nhói lên. Flint thì cầu nguyện, đôi môi mấp máy một cách mệt mỏi.
Vaynard ngồi trong bóng tối, nhìn họ. Cậu nhìn vào cánh tay của Brenna, và mệnh lệnh của chính mình vang lên trong đầu: "ném khiên của cô". Cậu nhìn vào Kaelen, và lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình: "lao vào khớp gối trái nó". Cậu đã biến họ thành những quân cờ, và giờ đây, những quân cờ đó đang vỡ nát.
Hố Đen trong lồng ngực cậu vẫn lạnh lẽo, nhưng lần đầu tiên, có một thứ khác trỗi dậy từ đó. Một sự cắn rứt, một cảm giác nặng trĩu mà cậu không thể phân tích, không thể biến nó thành dữ kiện. Nó chỉ đơn giản là ở đó, bóp nghẹt lấy cậu.
Cậu đứng dậy, bước ra khỏi bóng tối, tiến lại gần ngọn lửa. Ba người kia ngẩng lên, trong mắt họ ánh lên sự cảnh giác.
Vaynard hít một hơi, từng từ ngữ dường như nặng tựa đá tảng.
"Tôi..." Cậu khựng lại, cổ họng khô khốc. "Tôi xin lỗi."
Hai từ đó được thốt ra, không phải bằng giọng của một kẻ chỉ huy, mà bằng giọng của một cậu bé mười sáu tuổi. Vụng về, khó khăn, và chân thành một cách đau đớn.
Sự im lặng bao trùm.
Brenna là người đầu tiên phá vỡ nó. Cô ngẩng lên, ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt kiên định, nhưng giờ đây nó ánh lên một sự tức giận không hề che giấu.
"Lời xin lỗi?" cô nói, giọng sắc như dao. "Lời xin lỗi của cậu có làm lành được cánh tay này không, Vaynard? Có làm Kaelen hết đau không? Cậu đã biết có hai con quái vật. Cậu đã biết sự nguy hiểm. Nhưng cậu vẫn đẩy chúng tôi vào đó. Cậu coi chúng tôi là gì? Mồi nhử? Những quân tốt thí trên bàn cờ của cậu?"
"Brenna, đừng..." Flint định nói, nhưng Brenna đã giơ tay phải lên ngăn lại.
"Không, Flint. Cậu ta cần phải nghe điều này."
Vaynard không phản bác. Cậu đứng đó, hứng chịu từng lời nói của Brenna như hứng chịu những nhát đòn. Bởi vì cô ấy nói đúng.
"Tớ..." Một giọng nói yếu ớt vang lên từ góc của Kaelen. Cậu bé gắng gượng ngồi thẳng dậy, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. "Tớ cũng sợ chứ! Lúc con thằn lằn đó lao ra, tớ nghĩ mình chết chắc rồi."
Cậu nhìn Brenna, rồi nhìn Vaynard. "Nhưng... lúc đó, ngoài cách của cậu ấy, chúng ta còn cách nào khác đâu? Nếu không có những mệnh lệnh đó, có lẽ chúng ta đã chết hết rồi. Chết một cách hỗn loạn, chứ không phải bị thương và còn sống như bây giờ."
Lời nói của Kaelen không phải là sự bào chữa. Nó là sự thật đơn giản của một người đã ở trong tâm bão.
Flint khẽ gật đầu, tiếp lời. "Tôi đã thấy, Brenna. Khi tôi chữa trị cho cậu ấy. Có một cuộc chiến khác đang diễn ra bên trong Vaynard, một cuộc chiến còn khốc liệt hơn cả trận đấu của chúng ta. Tôi không biết đó là gì, nhưng tôi biết... cậu ấy không chỉ chiến đấu với hai con quái vật ngày hôm đó."
Brenna nhìn chằm chằm vào Vaynard, người vẫn đứng im trong im lặng. Cơn giận trong mắt cô không biến mất, nhưng nó đã dịu đi, nhường chỗ cho một sự phức tạp, một sự hoài nghi. Cô không hiểu cậu bé này, và chính sự không hiểu đó khiến cô vừa tức giận, vừa có một chút... e dè.
Cô thở dài, quay mặt đi. "Tôi cần thời gian."
Đó không phải là một sự tha thứ. Nhưng đó là một sự bắt đầu.
Họ trở về Silverlake vào một buổi chiều ảm đạm. Vaynard là người đề xuất. "Chúng ta sẽ nói sự thật. Nhiệm vụ gặp phải hai kẻ địch Hạng C. Chúng ta đã hạ chúng, nhưng chỉ có thể mang về bốn mươi cân đá."
"Ông ta sẽ không trả đủ tiền," Brenna nói, giọng thực tế.
"Không quan trọng," Vaynard đáp. "Sự thật là thứ vũ khí duy nhất chúng ta có lúc này."
Họ gặp Valerius ở chính quán trà đó. Khi nghe họ kể lại, nụ cười chuyên nghiệp trên môi ông ta đông cứng lại. Ông ta không sốc vì họ chỉ mang về một nửa số hàng. Ông ta sốc vì họ đã sống sót.
"Basilisk... và một con Tuyệt Âm Dực?" ông ta lắp bắp, đôi tay mềm mại run lên thấy rõ. "Các người... đã hạ cả hai?"
"Cái giá phải trả không nhỏ," Brenna nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Valerius, tay cô vô thức đặt lên cánh tay bị thương.
Valerius ho khan, cố lấy lại vẻ bình tĩnh. "Một sự cố đáng tiếc... Nghiệp đoàn chúng tôi không lường trước được điều này. Dù chỉ là bốn mươi cân, nhưng lòng dũng cảm của các vị thật đáng ngưỡng mộ."
Ông ta trả cho họ năm mươi đồng bạc, nhiều hơn một nửa, cùng với hai mươi điểm cống hiến. Một hành động của kẻ đang cố gắng bịt miệng.
Khi họ rời đi, Vaynard ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt của Valerius. Trong một khoảnh khắc, cậu thấy sự sợ hãi tột độ trong mắt người đàn ông đó. Ông ta không sợ họ. Ông ta sợ một thứ khác, một thứ mà ông ta đã vô tình đánh thức khi gửi họ đến cái hang đó.
Trở về phòng trọ, không khí không còn nặng nề như trước. Brenna vẫn giữ khoảng cách, nhưng sự thù địch đã biến mất. Flint và Kaelen thì đã bắt đầu nói chuyện lại với Vaynard, những câu chuyện phiếm về giá cả, về những món ăn họ thèm.
Trong một khoảnh khắc yên lặng, Vaynard nhìn họ, rồi nói.
"Cây cung của tôi đã gãy. Khiên của Brenna đã hỏng. Chúng ta cần tiền để sửa chữa. Nhiệm vụ tiếp theo... tôi sẽ không quyết định một mình. Chúng ta... sẽ cùng nhau quyết định."
Đó không phải là một lời xin lỗi thứ hai. Đó là một lời hứa. Lời hứa rằng, cậu sẽ không còn coi họ là những quân cờ nữa.
Họ là những mảnh vỡ, cũng như cậu. Và có lẽ, chỉ khi ghép những mảnh vỡ đó lại với nhau, họ mới có thể trở nên nguyên vẹn.


0 Bình luận