Mảnh giấy da với ba cái tên—Tai Dơi Đêm, Ria Linh Miêu, Nước Sương Sớm Tụ Linh—nằm trên mặt bàn gỗ cũ kỹ như một bản giao kèo với vùng đất hoang dã. Nó là một cuộc đi săn mới, và con mồi lần này không thể bị hạ gục chỉ bằng sức mạnh thuần túy.
"Linh Miêu! Dơi Đêm!" Kaelen là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, sự hào hứng của một chiến binh trẻ tuổi lấp lánh trong đôi mắt. "Nghe đã thấy ngầu rồi! Nhiệm vụ săn chúng chắc chắn sẽ rất thú vị!"
Flint, thực tế hơn, khẽ lắc đầu, vầng sáng ấm áp thường ngày của anh có chút đăm chiêu. "Và cũng nguy hiểm hơn rất nhiều, Kaelen à. Đây đều là những sinh vật của bóng tối, cực kỳ khó đối phó."
"Nhưng chúng ta đã khác trước rồi," Brenna nói, giọng cô quả quyết. Ánh mắt cô không nhìn vào tờ giấy, mà nhìn vào Vaynard. Sự tin tưởng của cô không đặt ở con chữ, mà ở người dẫn đường im lặng đã vạch ra con đường. "Chúng ta cần một kế hoạch, và một lý do hợp lý để đến những nơi có thể tìm thấy chúng."
Vaynard không đáp lời. Cậu chỉ đơn giản đứng dậy. Hành động đó tự nó là một câu trả lời. Cả nhóm hiểu ý, thu dọn đồ đạc và cùng nhau bước về phía trung tâm của mọi khởi đầu và kết thúc ở Silverlake: Đại sảnh Phường Hội Mạo Hiểm Giả.
Không khí bên trong vẫn ồn ào và đặc quánh mùi bia, mồ hôi và da thuộc. Nhưng lần này, họ đi qua khu vực nhiệm vụ hạng F và E mà không dừng lại. Bước chân của Brenna vững hơn, Flint điềm tĩnh hơn, và ngay cả Kaelen cũng bớt đi vẻ láu lỉnh để thay bằng một sự tập trung nhất định. Họ hướng thẳng đến tấm bảng gỗ sồi dành cho các nhiệm vụ Hạng D và C.
Đây là một lãnh địa mới, với những phần thưởng cao hơn và những rủi ro chết người hơn. Ánh mắt họ quét qua những yêu cầu quen thuộc: hộ tống thương nhân qua Đèo Sói Tru, tiêu diệt một bầy Golem Đá đang quấy nhiễu mỏ đá phía đông, săn một con Wyvern non đi lạc. Không có gì liên quan trực tiếp đến Linh Miêu hay Dơi Đêm.
"Có lẽ chúng ta phải nhận những nhiệm vụ riêng lẻ," Flint gợi ý, có chút thất vọng. "Tìm một nhiệm vụ ở khu vực có Linh Miêu, rồi sau đó..."
"Khoan đã," Brenna ngắt lời, mắt cô nheo lại. Không phải vì một tờ giấy mới, mà là một tờ giấy có vẻ đã bị bỏ qua, ghim ở một góc khá khiêm tốn dù phần thưởng lại cao bất thường so với mô tả. "Cái này... lạ thật."
Cả nhóm xúm lại.
TÊN NHIỆM VỤ: THU MUA NGUYÊN LIỆU KHẨN CẤP: ĐÁ PHÂN DƠI TRONG HANG SÂU HẠNG: C NGƯỜI ỦY THÁC: Valerius, đại diện Nghiệp đoàn Khai khoáng và Luyện kim Hừng Đông. MÔ TẢ: Do tình hình khan hiếm quặng sắt chất lượng cao, Nghiệp đoàn Hừng Đông đang thử nghiệm phương pháp luyện kim mới. Chúng tôi cần một lượng lớn Đá Phân từ Hang Động Vọng Âm, nơi được cho là có chứa khoáng chất xúc tác đặc biệt. Do môi trường nguy hiểm, chúng tôi cần các Mạo hiểm giả có kinh nghiệm. Yêu cầu kín đáo. MỤC TIÊU: Thu thập 80 cân Đá Phân. Mang về một mẫu vật Dơi Tạp Âm. PHẦN THƯỞNG: 80 Đồng Bạc. 40 Điểm Cống Hiến.
"Đá Phân?" Kaelen nhăn mũi. "Họ trả 80 đồng bạc để chúng ta đi hót... phân á?"
"Hang Động Vọng Âm," Flint lẩm bẩm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Tớ đã đọc về nó trong thư viện. Đó là nơi trú ngụ của hàng ngàn con Dơi Tạp Âm cấp E, và sâu bên trong... là lãnh địa của Dơi Đêm Hạng D. Một loài quái vật săn mồi bằng âm thanh trong im lặng tuyệt đối. Rất ít người dám vào sâu."
Brenna khoanh tay, cái đầu thực dụng của cô bắt đầu phân tích. "80 đồng bạc cho một nhiệm vụ thu thập là rất cao, cao một cách phi lý. Rủi ro không chỉ đến từ lũ dơi, mà còn từ chính sự mờ ám của nhiệm vụ này." Cô nhìn Vaynard. "Cậu nghĩ sao?"
Vaynard nãy giờ chỉ im lặng quan sát. Hang Động Vọng Âm. Lãnh địa của Dơi Đêm. Trong phương trình của cậu, một biến số phức tạp đã tự tìm đến một lời giải đơn giản. Nhiệm vụ này là một cái cớ, một lớp ngụy trang hoàn hảo để đi vào lãnh địa của con mồi mà vẫn tạo ra lợi ích.
"Chúng ta nhận nó," cậu nói, giọng không một chút dao động.
Khi họ gỡ tờ giấy ủy thác, cô nhân viên Phường Hội hướng dẫn họ đến một quán trà sang trọng ở khu thượng lưu của thành phố để gặp người ủy thác. Nơi này hoàn toàn khác biệt với những quán rượu ồn ào mà họ quen thuộc. Không khí thoang thoảng mùi trà thảo mộc đắt tiền và gỗ đàn hương, tiếng đàn hạc nhẹ nhàng thay cho những tiếng cụng ly và chửi thề.
Người đàn ông tự giới thiệu là Valerius không có vẻ gì là một nhà thám hiểm hay thợ mỏ. Ông ta mỉm cười, một nụ cười được luyện tập hoàn hảo không chạm đến đôi mắt. Ông ta đan những ngón tay mềm mại, không một vết chai sạn của mình vào nhau trên mặt bàn, một cử chỉ của sự điềm tĩnh có phần khoe khoang.
"Rất vui được gặp các vị," Valerius nói sau khi mời họ ngồi, giọng nói của ông ta mượt mà như lụa. "Như đã nêu trong nhiệm vụ, Nghiệp đoàn của chúng tôi rất quan tâm đến các đặc tính của Đá Phân trong Hang Động Vọng Âm. Nó là chìa khóa để chúng tôi có thể cạnh tranh trong thời buổi khó khăn này."
Ông ta đẩy một túi tiền nhỏ về phía họ. Cử chỉ đó rất tao nhã, nhưng Vaynard để ý thấy đầu ngón tay của người đàn ông run nhẹ khi chạm vào mặt bàn, và ánh mắt ông ta chỉ lướt qua họ chứ không thực sự nhìn thẳng. "Đây là 20 đồng bạc tiền đặt cọc. Sự kín đáo là yếu tố sống còn trong ngành của chúng tôi, vì vậy mong các vị không thảo luận chi tiết về việc này với người ngoài."
Vaynard không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Hố Đen trong lồng ngực cậu không cảm nhận được sự dối trá, nó chỉ ghi nhận một sự thật: người đàn ông này đang sợ hãi. Ông ta không phải kẻ đi săn, mà chỉ là một con tốt thí đang thực hiện nước đi của người khác. Nhưng điều đó không quan trọng. Dấu vết đã rõ ràng.
Rời khỏi quán trà, cả nhóm trở về căn phòng trọ ở "Gối Êm", nơi đã trở thành phòng tác chiến bất đắc dĩ của họ. Brenna đặt túi tiền đặt cọc lên bàn. "Ông ta không đơn giản," cô nhận xét. "Và ông ta đang che giấu điều gì đó."
"Nhưng chuyện đó để sau," Flint tiếp lời, "Dù mục đích thật sự của họ là gì, chúng ta vẫn có mục tiêu của riêng mình."
Brenna gật đầu đồng tình. "Bây giờ là kế hoạch. Vaynard, Hang Động Vọng Âm... nó như thế nào?"
Vaynard trải một tấm bản đồ thô sơ mà cậu mua được lên sàn. Cậu không nói về một phương trình. Cậu nói về một cuộc đi săn.
"Hang Động Vọng Âm không phải là một chiến trường, nó là một cái bẫy tự nhiên," Vaynard bắt đầu, giọng đều đều như trước, nhưng lần này có một sự sắc bén lạnh lẽo của người thợ săn đang mô tả lại lãnh địa của con mồi. "Và chúng ta sẽ là người giăng một cái bẫy khác bên trong nó."
Cậu chỉ vào tấm bản đồ. "Nó có ba lớp. Lớp ngoài cùng là bóng tối và một bầy Dơi Tạp Âm. Chúng là bức màn âm thanh để che giấu kẻ săn mồi thật sự. Lớp thứ hai là những hành lang khúc khuỷu, khuếch đại mọi tiếng động. Lớp trong cùng, vùng lõi, là sự im lặng chết chóc. Đó là nơi con mồi của tôi ẩn náu. Để bắt được nó, chúng ta phải vô hiệu hóa từng lớp một."
Vaynard ngẩng lên, nhìn thẳng vào từng người, ánh mắt tĩnh lặng của cậu như đang đo lường từng biến số.
"Công cụ," cậu nói. "Brenna, giáp của cô tạo ra tiếng kim loại va chạm. Chúng ta cần dầu và vải bọc cho những khớp nối. Flint, thánh quang của anh phát sáng. Anh cần học cách điều khiển nó ở mức độ thấp nhất, chỉ đủ để nhìn đường. Kaelen, cậu là một Chiến Binh, nhưng trong cái bẫy này, vũ khí của cậu là tiếng động. Chuẩn bị nhiều túi sỏi và mảnh kim loại vụn."
"Đầu tiên, chúng ta sẽ lướt qua bầy Dơi Tạp Âm. Chúng ta sẽ không chiến đấu. Chúng ta sẽ như một cơn gió, đi qua mà không để lại dấu vết. Tiếng động sẽ là kẻ thù lớn nhất. Nút bịt tai bằng sáp sẽ là lớp phòng thủ đầu tiên."
Cậu dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Brenna. "Khi vào đến vùng lõi, nơi con mồi thật sự ẩn náu, chúng ta sẽ lật ngược cái bẫy của nó lại. Brenna, cô sẽ là mồi nhử. Cô sẽ là tiếng động duy nhất, có chủ đích, trong một bản nhạc câm."
Rồi cậu quay sang Kaelen. "Vào khoảnh khắc con mồi xuất hiện, nó sẽ bị thu hút bởi Brenna. Kaelen, đó là lúc cậu kích hoạt cái bẫy. Những túi sỏi của cậu sẽ phá vỡ sự im lặng từ mọi hướng, làm nó rối loạn hệ thống định vị. Đó là lúc tấm lưới của chúng ta siết lại."
Cuối cùng, cậu tự chỉ vào mình. "Tôi sẽ là người kết liễu."
Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của bốn người. Vaynard không đưa ra một kế hoạch, cậu đã vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh về một cuộc đi săn được tính toán đến từng chi tiết. Mỗi người trong họ là một sợi chỉ, và cậu là người thợ dệt, bình thản dệt nên một tấm lưới chết chóc.
Brenna nhìn vào tấm bản đồ, rồi nhìn vào vẻ mặt bình thản của Vaynard. Cô cảm thấy một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng, nhưng đó không phải là sự sợ hãi. Đó là sự chắc chắn đến lạnh người khi được đứng về phía của kẻ đi săn, chứ không phải con mồi.
Cô gật đầu, dứt khoát. "Được. Chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của cậu."
Cái gật đầu của Brenna đã đặt dấu chấm hết cho cuộc bàn bạc và mở ra một chương mới của sự chuẩn bị. Kế hoạch của Vaynard không đòi hỏi những vũ khí sáng loáng hay ma thuật cao siêu, mà là sự tỉ mỉ đến ám ảnh.
Hai ngày tiếp theo, căn phòng trọ "Gối Êm" biến thành một xưởng chế tác bất đắc dĩ. Brenna dành hàng giờ liền để ngồi bên cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc màu đồng của cô khi cô cẩn thận tháo rời từng khớp nối trên bộ giáp của mình. Cô không lau chùi, cô đang "bắt nó phải im lặng". Từng chút dầu đặc được nhỏ vào, từng miếng da thuộc mỏng được chèn vào những nơi kim loại có thể va chạm. Sự kiên nhẫn của một Hộ Vệ không chỉ thể hiện khi đối mặt với kẻ thù, mà còn trong sự chuẩn bị thầm lặng này.
Flint không chuẩn bị vũ khí. Anh đến các tiệm thảo dược, mua thêm những cuộn băng trắng, những lọ thuốc mỡ kháng độc loại phổ thông, và cả sáp ong nguyên chất. Bàn tay của một Thánh Sư quen với việc chữa lành những vết thương đã thấy, nhưng sự cẩn trọng của anh còn hướng đến cả những mối nguy chưa xuất hiện. Anh tin vào kế hoạch của Vaynard, nhưng cũng tin vào sự chuẩn bị của chính mình.
Kaelen thì nhận một nhiệm vụ có vẻ kỳ quặc nhất. Cậu lân la khắp các khu chợ, không phải để tìm kiếm vũ khí, mà là những viên sỏi. Cậu lựa chọn chúng cẩn thận, những viên sỏi có kích thước và trọng lượng khác nhau, bỏ vào những chiếc túi vải nhỏ mà cậu tự may. Với người ngoài, đó là một hành động vô nghĩa. Nhưng với Kaelen, đó là vai trò của cậu trong bản giao hưởng sắp tới. Cậu liên tục mân mê mấy túi sỏi đeo bên hông, sự bồn chồn thường ngày của cậu dường như đã tìm được một mục tiêu để tập trung vào.
Còn Vaynard, cậu chỉ quan sát. Cậu ngồi trong góc phòng, mài lại con dao săn của mình, sự im lặng của cậu là một áp lực vô hình, đảm bảo mọi chi tiết của phương trình đều được thực hiện một cách hoàn hảo. Cậu không thúc giục, không chỉ dẫn thêm. Kế hoạch đã được vạch ra, các biến số phải tự mình vận hành.
Vào buổi sáng ngày thứ ba, họ rời khỏi Silverlake. Cánh cổng thành phía Tây mở ra một thế giới khác hẳn. Không còn những con phố lát đá ồn ào, chỉ có con đường đất bụi bặm trải dài qua những cánh đồng Linh Mễ đang vào vụ thu hoạch. Không khí trong lành mang theo mùi đất ẩm và cây cỏ.
Hành trình của họ kéo dài. Họ đi qua những ngôi làng nhỏ, nơi cuộc sống dường như không bị ảnh hưởng bởi những biến động ở thành phố. Những đứa trẻ chân đất chạy chơi trên đường, những người nông dân khom lưng trên đồng ruộng, ngẩng lên nhìn họ với ánh mắt tò mò, pha lẫn một chút e dè thường thấy trước các Mạo hiểm giả.
Nhưng càng đi về phía Tây, khung cảnh càng thay đổi. Những cánh đồng màu mỡ thưa dần, nhường chỗ cho những ngọn đồi trọc và đất đai cằn cỗi. Không khí dường như cũng trở nên nặng nề hơn.
Vào cuối ngày thứ hai của cuộc hành trình, họ bắt gặp một cảnh tượng mà không bản đồ nào có thể mô tả. Một dòng người, hay đúng hơn là một dòng chảy của sự khốn cùng, đang chậm chạp di chuyển ngược chiều với họ, hướng về phía Silverlake. Họ là những người tị nạn. Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ em, tất cả đều mang trên mặt một vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng. Quần áo họ rách rưới, tài sản chỉ là những tay nải nhỏ bé, và ánh mắt họ trống rỗng.
Nhóm của Vaynard dừng lại bên vệ đường, im lặng nhường lối cho dòng người.
"Lại thêm một đợt nữa," một người nông phu đang nghỉ chân bên đường, tay cầm chiếc cuốc, lắc đầu nói với họ. "Họ đến từ các làng biên giới phía Tây, gần lãnh địa Starkguard. Nghe nói lính của pháo đài bắt đầu trưng thu lương thực, chuẩn bị cho chiến tranh với Valerock. Mất mùa, lại thêm sưu cao thuế nặng, không đi thì chỉ có chết đói."
Brenna siết chặt tay. Cô xuất thân là một thường dân, cô hiểu cái giá của chiến tranh không chỉ được tính bằng mạng sống của binh lính. Nó được tính bằng những cái dạ dày rỗng tuếch và những mái nhà bị bỏ lại.
Flint vô thức đặt tay lên biểu tượng thánh trên ngực, lẩm nhẩm một lời cầu nguyện cho những linh hồn khốn khổ. Ánh sáng ấm áp của anh dường như cũng có chút dao động trước cảnh tượng này.
Kaelen không còn vẻ hoạt náo. Cậu nhìn những đứa trẻ trạc tuổi mình, gầy gò và lấm lem, đang lê bước trong im lặng. Sự phấn khích về cuộc phiêu lưu trong cậu dường như đã bị thay thế bởi một thứ gì đó gai góc và thực tế hơn.
Vaynard không cảm thấy thương hại theo cách người thường cảm nhận. Hố Đen trong lồng ngực cậu chỉ ghi nhận những dữ kiện mới. Sự bất ổn. Sự dịch chuyển của con người. Những biến số nằm ngoài kế hoạch, những gợn sóng từ một phương trình lớn hơn đang diễn ra trên khắp lục địa. Cậu nhìn dòng người, không phải như những cá nhân, mà như một triệu chứng của một thế giới đang lâm bệnh.
Họ tiếp tục lên đường sau khi dòng người đi qua, nhưng không khí trong nhóm đã thay đổi. Cuộc đi săn của họ, những tính toán về Dược Tề và kỹ năng, dường như trở nên nhỏ bé trước bức tranh rộng lớn và khắc nghiệt của thế giới.
Cuối cùng, vào buổi chiều ngày thứ ba, họ đã đến nơi. Vùng đất xung quanh trở nên hoang vu. Cây cối còi cọc, chỉ có đá và bụi. Không còn nghe thấy tiếng chim hót hay côn trùng kêu. Một sự im lặng nặng nề, báo hiệu họ đang tiến vào lãnh địa của một kẻ săn mồi.
Vaynard giơ tay ra hiệu dừng lại.
"Nơi này," cậu nói, giọng trầm thấp. "Không khí có mùi của đá và sự mục rữa. Gió mang theo sự tĩnh lặng." Cậu chỉ tay về phía một sườn đồi cách đó không xa, nơi có một khe nứt đen ngòm, như một vết sẹo không bao giờ lành.
Đó chính là cửa vào Hang Động Vọng Âm. Vẻ ngoài của nó không có gì đáng sợ, nhưng chính sự bình thường đó lại khiến nó trở nên đáng ngại hơn.
Họ đứng đó một lúc lâu, trên đỉnh đồi, nhìn xuống lối vào của cái bẫy. Phía sau lưng họ là một thế giới đang rên xiết bởi chiến tranh và đói khổ. Phía trước là một bóng tối hứa hẹn những hiểm nguy chết người.
Vaynard quay lại nhìn ba người đồng đội của mình. Brenna, khuôn mặt kiên định. Flint, ánh mắt lo âu nhưng không lùi bước. Kaelen, sự căng thẳng hiện rõ trên đôi tay đang siết chặt túi sỏi.
Tất cả các biến số đã vào đúng vị trí. Sân khấu đã được dựng lên.
Đã đến lúc, kéo tấm màn của sự im lặng.


0 Bình luận