Sự im lặng trong căn phòng trọ nhỏ ở quán "Ấm Lòng Du Khách" không còn nặng nề và mang màu sắc thù địch như những ngày trước. Nó đã biến thành một sự tĩnh lặng khác, một sự tĩnh lặng có phần ngượng ngùng, giống như sự yên ắng giữa hai người vừa trải qua một trận cãi vã lớn và giờ đang cố gắng tìm lại nhịp điệu quen thuộc. Lời xin lỗi của Vaynard vài ngày trước đã phá vỡ bức tường băng, nhưng những mảnh băng vỡ vẫn còn lạo xạo dưới chân mỗi khi họ di chuyển.
Họ vẫn đang chữa lành, cả thể xác lẫn những vết thương lòng còn mới. Nhưng giờ đây, những hành động chăm sóc đã mang một ý nghĩa khác. Khi Flint, dù mệt mỏi, dùng thánh quang của mình để xoa dịu vết thương cho Brenna, cô đã khẽ nói "Cảm ơn", một từ mà cô đã không thốt ra trong một thời gian dài. Khi Brenna giúp Kaelen bôi thuốc mỡ lên những vết bầm tím ở sườn, cậu đã cố gắng pha một trò đùa về việc cậu trông giống như một tấm bản đồ với những mảng màu xanh tím. Trò đùa không quá vui, nhưng Brenna đã khẽ mỉm cười, và nụ cười đó giống như một tia nắng hiếm hoi.
Vaynard không còn ngồi bất động trong góc tối. Cậu tham gia vào những sinh hoạt chung, dù vẫn kiệm lời. Cậu giúp Flint sắp xếp lại những lọ thuốc, đưa cho Brenna một cốc nước khi cô đang thử cử động cánh tay. Những hành động nhỏ bé, vụng về, nhưng chúng là những viên gạch đầu tiên xây lại cây cầu đã sụp đổ. Cậu đang học cách trở thành một phần của nhóm, chứ không chỉ là bộ não của nó.
Vào buổi sáng ngày thứ tư, sau khi chắc chắn rằng vết thương của mọi người đã ổn định, Vaynard đứng dậy. Cậu nhìn cả nhóm và nói một câu ngắn gọn, một sự thay đổi đáng kể so với thói quen lẳng lặng rời đi trước đây: "Tôi đến phòng giám định một lát."
Không khí bên ngoài thành phố Silverlake trong lành. Vaynard bước đi với một mục đích rõ ràng. Cậu không chỉ đi để hoàn thành dược tề cho bản thân. Cậu đang đi để thực hiện bước đầu tiên trong lời hứa vô hình của mình.
Tiếng chuông gió khẽ kêu lên khi cậu bước vào xưởng của Markus. Mùi thảo dược và kim loại quen thuộc chào đón cậu. Markus ngẩng lên từ bàn làm việc, ánh mắt sắc sảo của lão lướt qua Vaynard, dừng lại một chút ở vai cậu.
"Trông khá hơn rồi," lão càu nhàu, một cách chào hỏi theo kiểu của riêng mình.
Vaynard gật đầu, đặt những bộ phận còn sót lại của con Tuyệt Âm Dực lên quầy. Markus kiểm tra chúng một cách kỹ lưỡng.
"Hư hao, nhưng vẫn còn dùng được," lão kết luận. "Năng lượng Âm Ba trong cánh và độc tố trong nanh đủ để làm cốt lõi cho một lọ Dược tề Tăng Cường Thính Giác. Nhưng như thế này thì không ổn định." Lão ngẩng lên, nhìn thẳng vào Vaynard. "Ngươi cần hai thứ nữa để trung hòa và khuếch đại nó. Thứ nhất, Ria Linh Miêu, để lọc bỏ sự hung bạo. Thứ hai, Sương Sớm Tụ Linh, để kết dính tất cả lại. Không có chúng, đây chỉ là thuốc độc."
"Tôi hiểu," Vaynard đáp, cất lại những nguyên liệu. "Chi phí thế nào?"
Markus nhún vai. "Tìm đủ nguyên liệu về đây rồi nói chuyện."
Vaynard gật đầu rồi rời đi. Bước chân cậu trên đường trở về phòng trọ dường như có một sự quyết tâm mới. Khi cậu bước vào phòng, cả ba người kia đều ngước nhìn, chờ đợi.
Cậu không đi thẳng vào vấn đề của mình trước. Thay vào đó, cậu nhìn vào tấm khiên méo mó trong góc phòng, rồi nhìn Brenna. "Tấm khiên đó không thể sửa được nữa. Chúng ta cần một cái mới."
Brenna hơi ngạc nhiên trước cách cậu bắt đầu câu chuyện. Cô gật đầu.
"Tôi đã hỏi Markus," Vaynard tiếp tục, giọng nói rõ ràng và mạch lạc. "Để hoàn thành dược tề của tôi, chúng ta cần Ria Linh Miêu và Sương Sớm Tụ Linh. Tôi cũng đã kiểm tra các nhiệm vụ ở Phường Hội. Có một nhiệm vụ săn Linh Miêu hạng D trong rừng phía Đông. Nhiệm vụ này có thể giải quyết hai việc cùng lúc."
Cậu nhìn cả nhóm, ánh mắt không còn ra lệnh mà là trình bày. "Thứ nhất, chúng ta lấy Ria Linh Miêu. Thứ hai, da của chúng rất có giá trị. Số tiền bán da cùng với phần thưởng nhiệm vụ sẽ đủ để mua quặng Argent và các vật liệu cần thiết để Brenna có một tấm khiên mới, thậm chí còn tốt hơn cái cũ. Sự an toàn của người tiên phong là quan trọng nhất."
Lời nói cuối cùng đó, "sự an toàn của người tiên phong là quan trọng nhất," đã chạm đến Brenna. Đó không phải là một tính toán chiến thuật đơn thuần; đó là một sự thừa nhận vai trò và sự hy sinh của cô. Kaelen và Flint nhìn nhau, họ thấy rõ sự thay đổi này.
"Được," Brenna đáp, giọng nói vững vàng hơn. "Chúng ta sẽ làm thế."
Chuyến đi săn hai ngày sau đó là bài kiểm tra thực tế cho sự hàn gắn của họ. Không có giác quan khuếch đại, Vaynard phải dựa hoàn toàn vào kỹ năng Truy Vết cơ bản và khả năng phán đoán. Quan trọng hơn, cậu phải dựa vào đồng đội của mình. Cậu không chỉ ra lệnh, cậu giải thích lý do đằng sau mỗi mệnh lệnh.
"Kaelen, tiếng động của cậu sẽ kéo nó ra khỏi bụi rậm," Vaynard thì thầm khi họ đã vào vị trí. "Flint, ánh sáng của anh sẽ làm nó mất phương hướng trong giây lát. Brenna, cô chỉ cần ở đó, tạo thành một bức tường vững chắc, để nó không có đường thoát nào khác ngoài hướng của mũi tên của tôi. Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
Cậu chờ đợi cái gật đầu từ cả ba người trước khi ra hiệu. Sự phối hợp diễn ra một cách trôi chảy đáng ngạc nhiên. Tiếng động của Kaelen, ánh sáng của Flint, sự hiện diện vững chãi của Brenna và mũi tên chính xác của Vaynard. Họ hạ gục hai con Linh Miêu mà không có một vết xước. Khi thu dọn chiến lợi phẩm, một sự tự tin thầm lặng bắt đầu quay trở lại với cả nhóm.
Nhiệm vụ thu thập Sương Sớm Tụ Linh càng thể hiện rõ hơn sự thay đổi này. Đó là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn. Họ phải đến sườn núi phía Bắc từ trước bình minh. Khi những giọt sương long lanh đầu tiên đọng lại trên những cánh hoa Nguyệt Kiến Thảo màu bạc, chính Brenna đã cẩn thận hứng chúng. Bàn tay từng cầm khiên chặn đứng những con quái vật giờ đây lại run nhẹ vì cố gắng giữ cho giọt sương không rơi xuống đất. Vaynard đứng bên cạnh, cầm ngọn đèn dầu soi sáng cho cô, một hành động hỗ trợ đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
Khi lọ thủy tinh nhỏ đã chứa đầy những giọt sương lấp lánh, họ biết mình đã thành công.
Trở lại thành phố, việc đầu tiên Vaynard làm không phải là đi đến xưởng của Markus. Cậu dẫn cả nhóm đến Phường Hội, báo cáo hoàn thành nhiệm vụ và nhận thưởng. Khi nữ nhân viên thông báo tổng điểm cống hiến của Vaynard đã là bốn trăm năm mươi, chỉ còn thiếu năm mươi điểm nữa, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của ba người đồng đội sau lưng mình. Cái đích của cậu giờ đây dường như cũng là một cột mốc của cả nhóm.
Sau đó, họ cùng nhau đến khu chợ của các thợ rèn. Vaynard đưa toàn bộ số tiền vừa kiếm được cho Brenna. "Hãy chọn loại quặng Argent tốt nhất," cậu nói. "Và tìm một thợ rèn giỏi. Chi phí không phải vấn đề."
Chỉ sau khi giải quyết xong việc của Brenna, Vaynard mới một mình đi đến xưởng của Markus, mang theo các nguyên liệu đã thu thập được.
"Khá lắm," Markus gật gù khi thấy mọi thứ đã đầy đủ. "Một giờ nữa quay lại."
Khi Vaynard trở lại, lọ dược tề màu xám bạc đã ở đó. Cậu uống nó ngay tại chỗ. Cơn đau quen thuộc ập đến, và ý thức cậu bị kéo vào không gian nội tâm. Cái cây non hiện ra, và một "trái cây" hình cái tai được thắp sáng. Khi Vaynard mở mắt, thế giới âm thanh tràn ngập lấy cậu. Tiếng tim đập của Markus, tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng bước chân ngoài hẻm... Sau một thoáng choáng ngợp, cậu dần dần kiểm soát được nó, học cách lọc và tập trung.
Tối hôm đó, tại phòng trọ, không khí đã hoàn toàn khác. Brenna đang lau chùi phôi khiên mới của mình với một vẻ hài lòng rõ rệt. Kaelen thì đang huyên thuyên về kế hoạch cho bữa tối.
Vaynard đặt một vài sợi Ria Linh Miêu còn thừa lên bàn. "Kaelen, tôi nghĩ cái này có thể nhờ thợ thủ công bện vào đế giày cho cậu. Nó sẽ giúp cậu di chuyển yên tĩnh hơn."
Kaelen sững sờ, rồi một nụ cười rạng rỡ hiện lên. "Thật sao? Cảm ơn cậu, Vaynard!"
Vaynard hít một hơi sâu. Tiếng không khí tràn vào lồng ngực, tiếng tim đập của chính cậu, và cả nhịp thở của ba người đồng đội, giờ đây rõ mồn một như một bản giao hưởng gần gũi. Cậu nhìn thẳng vào họ, sự nghiêm túc trong ánh mắt cậu khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng.
"Tôi đã có bốn trăm năm mươi điểm cống hiến," cậu thông báo, một sự thật đơn thuần. "Chỉ cần năm mươi điểm cuối cùng, tôi sẽ đủ điều kiện để đổi lấy Phong Hành Sơ Lược."
Cậu dừng lại một chút để những lời nói của mình có sức nặng. Brenna và Flint hiểu ngay lập tức tầm quan trọng của nó. Đó là một bộ Hô Hấp Pháp, một công pháp tu luyện thực sự, thứ sẽ đặt nền móng cho con đường sức mạnh của một mạo hiểm giả.
"Đó là nền tảng sức mạnh mà tôi cần," Vaynard tiếp tục. "Có nó, tôi sẽ không còn chỉ dựa vào kỹ năng đơn thuần. Sức chiến đấu của tôi sẽ tăng lên một bậc, và cả nhóm chúng ta sẽ có thể nhận những nhiệm vụ tốt hơn, an toàn hơn trong tương lai."
Cậu không nói "tôi sẽ mạnh hơn", cậu nói "chúng ta sẽ an toàn hơn". Sự khác biệt nhỏ bé đó không thoát khỏi sự chú ý của Brenna.
"Nhưng để kiếm năm mươi điểm một cách nhanh chóng," Vaynard kết luận, "chúng ta không thể làm những nhiệm vụ hạng D nữa. Chúng ta phải nhận một nhiệm vụ khó khăn hơn."
Nói rồi, cậu trải tấm bản đồ ra bàn. Cả ba người còn lại lập tức xúm lại, sự tập trung của họ đã hoàn toàn bị thu hút.
"Vì vậy, tôi cần biết chính xác năng lực của mọi người ở thời điểm hiện tại," Vaynard bắt đầu, giọng điệu của cậu là đang tham vấn, đang xây dựng một chiến lược chung. "Brenna, với tấm khiên Argent mới, cô tự tin có thể chống đỡ được bao lâu trước một đòn tấn công cấp độ của Gấu Xám Hang Sâu? Flint, thánh quang của anh, ngoài chữa trị, có thể tạo ra ảo ảnh đủ mạnh để đánh lừa thị giác trong vài giây không? Kaelen, với đôi giày giảm thanh, cậu có thể tiếp cận mục tiêu trong bán kính mười mét mà không gây ra tiếng động chứ?"
Từng câu hỏi của cậu là một viên gạch, xây nên một kế hoạch dựa trên sự tin tưởng vào năng lực của đồng đội.
Brenna nhìn vào tấm bản đồ, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Vaynard. "Hãy cho chúng tôi xem kế hoạch của cậu." Cô ngừng lại, ánh mắt trở nên kiên định. "Nhưng chúng ta có một quy tắc mới. Nếu có bất cứ điều gì không ổn, chúng ta sẽ rút lui. Tất cả chúng ta. Sẽ không có 'tổn thất chấp nhận được'."
Đó không phải là một lời thách thức, mà là một lời khẳng định về giá trị của cả nhóm.
Vaynard gật đầu không một chút do dự. "Không có tổn thất," cậu xác nhận. "Đó là quy tắc của chúng ta."
Đó là bản giao kèo mới của họ, được củng cố bằng hành động và sự tôn trọng lẫn nhau. Khi bốn cái đầu cùng cúi xuống tấm bản đồ, họ không còn là những mảnh vỡ đang cố gắng ghép lại. Họ đã bắt đầu trở thành một thể thống nhất, được liên kết bởi chính những vết sẹo mà họ đã cùng nhau trải qua. Chặng đường năm mươi điểm cuối cùng để giành lấy bộ công pháp đầu tiên, dù khó khăn, nhưng giờ đây đã tràn ngập hy vọng.


0 Bình luận