Tập 01: "MẠO HIỂM"
Chương 32: Gánh Nặng Của Cái Cây Trưởng Thành
0 Bình luận - Độ dài: 3,195 từ - Cập nhật:
Hai tuần nghỉ ngơi là một món quà xa xỉ.
Và trong những ngày đầu tiên, đối với Kaelen, nó giống như một giấc mơ. Cậu không trốn trong phòng. Ngược lại, cậu là người năng nổ nhất. Cậu thức dậy đầu tiên, nằng nặc kéo Vaynard và Avelina ra khỏi thư viện để ăn sáng, hào hứng kể về những ý tưởng kỹ năng mới mà cậu nghĩ ra. Vết thương trên ngực đã lành, nhưng sự phấn khích rạo rực trong lồng ngực cậu còn bỏng cháy hơn bất cứ ngọn lửa nào.
Mỗi khi nhắm mắt lại, cậu thấy nó. Cái cây.
Đó không phải là hình ảnh mà Markus ở Phường Hội từng mô tả. Lời giảng của lão giám định vẫn còn văng vẳng trong ký ức của cậu: Cây Kỹ Năng của một người là một hạt mầm, phải chăm bẵm, phải nuôi dưỡng theo một con đường đã được định sẵn.
Nhưng cái cây bên trong Kaelen thì khác. Nó là một cây đại thụ, một sinh vật cổ xưa dường như đã tồn tại từ thuở khai thiên lập địa. Thân cây của nó to lớn, vững chãi, từ đó vô số những cành cây đã vươn ra, đan xen tạo thành một tán cây phức tạp và choáng ngợp. Cậu có thể cảm nhận được cấu trúc của Bậc 1, Bậc 2, thậm chí cả những Bậc cao hơn nữa, tất cả đều đã ở đó, hoàn chỉnh.
Dù vậy, nó lại là một cái cây chết. Mọi cành cây đều trơ trụi một màu xám xịt. Nó là một bộ khung xương hoàn mỹ, một lời hứa hẹn về tiềm năng vô hạn, và cũng là một gánh nặng của sự trống rỗng tột cùng.
Sự hưng phấn ban đầu dần lắng xuống, nhường chỗ cho một cơn hoảng loạn thầm lặng. Cậu cố gắng tìm kiếm nhánh cây mang tên "Chiến Binh", nhưng không có gì cả. Sự thật phũ phàng dần hiện ra: cái cây của cậu không có một con đường nào cả. Nó là tất cả mọi con đường. Cậu nghĩ về Brenna, và một cành cây rung lên, hứa hẹn sức mạnh của đất đá. Cậu có thể trở thành một người bảo vệ. Cậu nghĩ về Flint, và một cành cây khác phát sáng, lan tỏa năng lượng thanh khiết. Cậu có thể trở thành một người chữa trị.
Nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần. Nó giống như việc nhìn vào gương và thấy vô số khuôn mặt khác đang nhìn lại mình. Đâu mới là khuôn mặt thật của cậu? "Kaelen" là ai trong số những tiềm năng vô tận đó? Cậu là một Chiến Binh, một Hộ Vệ, hay một Thánh Sư? Hay cậu không là gì cả?
Sự cô lập bắt đầu gặm nhấm cậu. Cậu thấy Brenna trở về từ lò rèn, trên tay là một chiếc khiên tay mới cứng cáp hơn, rồi tập luyện không ngừng nghỉ ngoài sân sau. Mỗi động tác của cô đều toát lên một mục tiêu rõ ràng. Cô biết mình là ai. Cậu thấy Avelina và Vaynard mỗi ngày đều đắm mình trong thư viện, một người vì khao khát tri thức, người kia vì sự tập trung lạnh lùng để lấp đầy lỗ hổng kiến thức. Họ đều có một con đường. Cậu thấy Flint mỗi buổi chiều đều đến nhà thờ, tìm kiếm sự bình yên trong đức tin của mình. Anh cũng biết mình là ai.
Chỉ có cậu là lạc lối. Gánh nặng của bí mật, của sự bối rối, đã trở nên quá sức chịu đựng. Cậu cần họ. Cậu cần họ nói cho cậu biết rằng cậu vẫn là Kaelen, cậu em trai nhỏ của họ, chứ không phải một con quái vật không có hình dạng.
Sau một đêm dài trằn trọc, khi những tia nắng đầu tiên của ngày thứ mười xuyên qua khung cửa sổ, Kaelen cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cậu đứng dậy, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Đôi mắt vẫn còn vẻ sợ hãi, nhưng sâu trong đó đã có một nét quyết tâm.
Phòng sinh hoạt chung của quán trọ "Gối Êm" vẫn ấm cúng như mọi khi. Lửa tí tách reo vui trong lò sưởi, xua đi cái se lạnh của buổi sáng. Brenna đang ngồi bên cửa sổ, cẩn thận dùng một miếng vải mềm tẩm dầu để lau chùi chiếc khiên tay bằng thép mới toanh của mình. Flint ngồi trong một góc, tĩnh lặng đọc một cuốn kinh thư nhỏ, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà thảo dược. Avelina và Vaynard chiếm một chiếc bàn lớn ở giữa phòng, nhưng thế giới của họ dường như tách biệt hoàn toàn. Avelina thì cắm cúi ghi chép vào cuốn sổ tay đã sờn gáy, những dòng chữ dày đặc và phức tạp tuôn ra dưới ngòi bút của cô. Vaynard, như thường lệ, chỉ ngồi im, đôi mắt quan sát mọi thứ, từ những đường vân trên mặt bàn cho đến cách ánh sáng phản chiếu trên trang giấy của Avelina, bộ não của cậu dường như đang hấp thụ và xử lý một lượng thông tin khổng lồ mà không ai có thể thấy được.
Sự xuất hiện của Kaelen đã phá vỡ sự yên tĩnh đó. Cậu đứng ở ngưỡng cửa, hai tay nắm chặt lại, khuôn mặt tái nhợt và nghiêm túc một cách khác thường. Mọi hoạt động đều dừng lại. Brenna đặt miếng vải xuống, Flint ngước lên khỏi trang sách, Vaynard khẽ nghiêng đầu, và ngay cả Avelina cũng phải ngẩng lên, đôi mắt xanh của cô ánh lên vẻ ngạc nhiên. Đã gần hai tuần nay, họ hiếm khi thấy Kaelen rời khỏi phòng.
"Em..." Kaelen cất tiếng, giọng nói hơi khàn vì ít sử dụng. Cậu hắng giọng, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Em có chuyện muốn nói với mọi người. Một chuyện rất quan trọng."
Cậu bước vào phòng và kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện với cả nhóm. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu, vừa tò mò vừa lo lắng.
"Là về Cây Kỹ Năng của em," cậu bắt đầu. "Sau... sau sự kiện dưới di tích, nó đã thức tỉnh. Nhưng nó không giống với bất cứ những gì em từng được nghe."
Avelina khẽ nhíu mày, sự hứng thú của một học giả trỗi dậy. "Không giống là như thế nào? Em đã học được kỹ năng gì à?"
Kaelen lắc đầu. "Không, không phải. Nó không cho em một kỹ năng nào cả. Nó... phức tạp hơn nhiều." Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm những từ ngữ có thể diễn tả được cái thế giới nội tâm kỳ lạ của mình. "Mọi người có nhớ Markus từng nói Cây Kỹ Năng giống như một cây non không? Phải vun trồng cho nó lớn lên từng chút một?"
Cả nhóm gật đầu. Đó là kiến thức cơ bản mà bất kỳ mạo hiểm giả nào cũng biết.
"Cái cây của em thì không phải vậy," Kaelen nói tiếp, giọng nói chứa đầy sự bối rối. Cậu nhắm mắt lại, như thể để nhìn rõ hơn hình ảnh bên trong mình. "Khi em nhìn vào trong, thứ em thấy không phải là một cây non. Nó là một cái cây trưởng thành. Một cây đại thụ, với thân cây khổng lồ và hàng ngàn, hàng vạn cành cây đã mọc sẵn, vươn ra khắp nơi. Chúng đã có sẵn cấu trúc của Bậc 1, Bậc 2, và có lẽ còn cao hơn nữa. Nhưng... tất cả chúng đều trống rỗng. Chúng giống như một bộ xương cây, trơ trụi và không có sự sống."
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Brenna và Flint nhìn nhau, không hiểu Kaelen đang nói gì. Vaynard vẫn im lặng, nhưng đôi mắt cậu nheo lại, dường như đang cố gắng hình dung và phân tích cái cấu trúc mà Kaelen mô tả.
Chỉ có Avelina là có phản ứng rõ rệt. Vẻ hứng thú học thuật trên khuôn mặt cô biến mất, thay vào đó là một sự hoang mang, rồi nhanh chóng chuyển thành một vẻ kinh ngạc tột độ. Cuốn sổ tay mà cô luôn giữ khư khư bên mình tuột khỏi tay, rơi xuống sàn với một tiếng "bộp".
"Một cái cây... trưởng thành?" cô lặp lại, giọng nói gần như là thì thầm. "Em nói là... cấu trúc của các Bậc cao hơn... chúng đã tồn tại sẵn?"
"Vâng," Kaelen gật đầu, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi thấy dường như Avelina đã hiểu được phần nào sự kỳ lạ của mình. Cậu mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô. "Và còn một chuyện nữa. Em không biết lớp nhân vật của mình là gì cả. Bởi vì... em có cảm giác em có thể trở thành bất cứ ai."
Cậu quay sang Brenna. "Khi em nghĩ về chị, về cách chị bảo vệ mọi người, một trong những cành cây đó lại rung lên. Em có cảm giác mình có thể tạo ra một tấm khiên vững chắc, giống như chị."
Rồi cậu nhìn Flint. "Và khi em nghĩ về anh, Flint, về lòng tốt của anh, một cành cây khác lại phát sáng. Em có cảm giác mình có thể dùng thánh quang để chữa lành vết thương, giống như anh."
Cậu cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ dần, chứa đầy sự sợ hãi. "Em có thể cảm nhận được tiềm năng của một Chiến Binh, một Thích Khách, một Pháp Sư... tất cả đều ở đó, trên những cành cây trơ trụi đó, chờ đợi. Em không biết mình phải chọn con đường nào. Em sợ rằng nếu chọn một con đường, những con đường khác sẽ biến mất. Và em sợ rằng... em không phải là Kaelen nữa, mà chỉ là một cái gì đó có thể biến thành bất cứ ai."
Lời thú nhận của cậu bé treo lơ lửng trong không khí. Brenna là người đầu tiên phản ứng. Cô đứng dậy, bước đến bên cạnh Kaelen và đặt tay lên vai cậu, một cử chỉ che chở đầy bản năng. "Em đừng sợ, Kaelen. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn là em, là em trai của bọn chị."
Flint cũng gật đầu, ánh mắt anh đầy sự cảm thông. "Sức mạnh chỉ là công cụ, Kaelen à. Quan trọng là trái tim của người sử dụng nó."
Nhưng Avelina không nói gì. Cô chỉ đứng đó, đôi mắt mở to nhìn Kaelen như thể cậu là một sinh vật thần thoại vừa bước ra từ sách cổ. Cái cây trưởng thành. Khả năng mô phỏng vai trò của người khác. Những mảnh thông tin này đang va đập vào nhau trong đầu cô, tạo ra một cơn bão tư duy. Những quy luật mà cô từng cho là chân lý bất biến của thế giới này dường như đang bắt đầu rạn nứt.
"Không thể nào," cô lẩm bẩm một mình, tay vô thức vò rối mái tóc. "Điều này... điều này phá vỡ mọi thứ."
Cơn bão trong đầu Avelina cuối cùng cũng lắng xuống, nhường chỗ cho một sự rõ ràng đến đáng sợ. Cô hít một hơi thật sâu, sự kinh ngạc ban đầu đã được thay thế bằng sự tập trung cao độ của một nhà nghiên cứu đứng trước một phát hiện vĩ đại. Cô nhặt lại cuốn sổ tay dưới đất, nhưng không mở nó ra. Kiến thức mà cô sắp nói ra không nằm trong bất kỳ cuốn sách nào. Nó đang ngồi ngay trước mặt cô.
"Kaelen," cô bắt đầu, giọng nói đã lấy lại được sự điềm tĩnh và chắc chắn vốn có. "Hãy nghe cho kỹ đây, không chỉ em, mà tất cả mọi người. Có lẽ chúng ta đã hiểu sai về Cây Kỹ Năng ngay từ đầu."
Cô bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, một thói quen mỗi khi cô cần sắp xếp những suy nghĩ phức tạp. "Quy tắc cơ bản nhất mà mọi mạo hiểm giả đều được dạy là gì? Là tính chuyên môn. Anh chọn làm Chiến Binh, anh phải học kỹ năng của Chiến Binh. Anh chọn làm Pháp Sư, anh phải tuân theo con đường của Pháp Sư. Tại sao lại có quy tắc đó?"
Cô dừng lại, nhìn cả nhóm. "Bởi vì đã có những kẻ ngu ngốc trong lịch sử thử đi ngược lại nó. Một Chiến Binh Bậc 0, sau khi học hai kỹ năng tấn công, lại nổi hứng muốn học một kỹ năng triệu hồi lửa của Pháp Sư. Hắn đã thành công. Hắn có thể tạo ra một quả cầu lửa nhỏ. Nhưng cái giá phải trả là gì?"
Avelina giơ lên ba ngón tay. "Cây Kỹ Năng Bậc 0 có ba 'chỗ trống'. Hắn đã dùng hai chỗ cho Chiến Binh, và một chỗ cho Pháp Sư. Kết quả là, nhánh Chiến Binh của hắn vĩnh viễn thiếu một kỹ năng để hoàn thiện, nó sẽ không bao giờ phát triển đủ mạnh để mọc ra cành Bậc 1. Nhánh Pháp Sư thì chỉ có một kỹ năng, quá yếu ớt để tự nó hình thành một con đường. Hắn đã tự tay đóng lại con đường phát triển của mình, kẹt lại ở Bậc 0 mãi mãi. Chúng ta gọi đó là 'Hội Chứng Cành Cây Gãy'. Đó là lý do tại sao không ai dám làm trái quy luật."
Brenna và Flint gật gù. Đó là kiến thức mà họ đã thuộc nằm lòng, một lời cảnh báo được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
"Nhưng đó là vì Cây của họ," Avelina nói tiếp, và lần này, cô chỉ thẳng vào Kaelen, "chỉ là một 'nhánh' non nớt đang cố gắng vươn lên. Kaelen, cái cây mà em mô tả, một cái cây trưởng thành với cấu trúc hoàn chỉnh... nó không phải là một nhánh. Nó là toàn bộ khu rừng! Nó là Cây Cội Nguồn!"
Sự phấn khích trong giọng nói của cô ngày càng tăng lên. "Em không bị ràng buộc bởi quy luật đó! Em không cần phải 'trồng cây', bởi vì cây của em đã trưởng thành rồi! Em chỉ cần chọn xem mình muốn 'hái quả' nào từ những cành cây trơ trụi đó mà thôi! Em có thể là Hộ Vệ, là Thánh Sư, là bất cứ thứ gì em muốn!"
"Vậy... giới hạn của Kaelen là gì?" Vaynard bất ngờ lên tiếng. Câu hỏi ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề của cậu như một nhát dao, cắt đứt dòng suy nghĩ hưng phấn của Avelina và kéo mọi người trở về với thực tại. Một sức mạnh vô hạn luôn đi kèm với một cái giá tương xứng.
Avelina khựng lại. Cô nhìn Vaynard, rồi lại nhìn Kaelen, ánh mắt phức tạp chứa đựng cả sự thán phục lẫn một nỗi lo ngại sâu sắc. "Đúng vậy. Cái giá phải trả."
Cô nhìn thẳng vào Kaelen, ánh mắt nghiêm túc. "Cái cây đó không phải là giới hạn của em, Kaelen à. Giới hạn chính là bản thân em."
Cô hít một hơi, giọng nói trở nên trang trọng như một bài giảng trong học viện. "Chúng ta đều biết về Ba Đại Trụ Cột Sức Mạnh chứ? Nền Tảng Tu Luyện, Cây Kỹ Năng, và Huyết Mạch. Cây Kỹ Năng chỉ là trụ cột thứ hai, là nơi để biểu hiện sức mạnh ra bên ngoài. Nhưng điều kiện tiên quyết để nó hoạt động, để nó phát triển, chính là trụ cột đầu tiên: Nền Tảng Tu Luyện. Sức mạnh cốt lõi của chúng ta, được rèn giũa thông qua Hô Hấp Pháp."
Cô ví von một cách dễ hiểu. "Hãy xem bản thân em là đất đai, và Hô Hấp Pháp là cách em cày xới, bón phân cho mảnh đất đó. Cây Kỹ Năng, dù có vĩ đại đến đâu, cũng chỉ là cái cây mọc trên mảnh đất ấy. Cây của em dù có là một cây đại thụ trưởng thành, nếu 'đất đai' là chính em không đủ màu mỡ, không đủ dưỡng chất, thì nó cũng chỉ mãi mãi nằm ở rễ, những cành cây đó sẽ không bao giờ có thể ra hoa kết trái. Để phát triển, em cần phải thức tỉnh bản chất của chính mình, phải tìm ra Hô Hấp Pháp phù hợp để nuôi dưỡng nền tảng."
Những lời của Avelina như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa cuối cùng trong sự bối rối của Kaelen. Cậu chợt hiểu ra những cảm giác mà cậu đã trải qua.
"Em... em nghĩ em hiểu rồi," cậu bé ngước lên, trong đôi mắt không còn sự sợ hãi, mà là một sự thông suốt. "Khi em nhìn vào trong, em không chỉ thấy cái cây. Em còn cảm nhận được hai dòng chảy năng lượng riêng biệt trong cơ thể mình. Một dòng thì vững chãi, nặng nề, giống như đất đá. Dòng còn lại thì ấm áp, thanh khiết, giống như ánh sáng mặt trời."
Lời nói của Kaelen như một tiếng sét đánh ngang tai Avelina. Cô đứng sững lại, đồng tử co rút. Cô đã nghi ngờ điều đó dựa trên những mô tả của cậu, nhưng nghe chính cậu xác nhận lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Song hệ..." cô thì thầm, giọng nói run rẩy. "Thổ và Quang."
Cô nhìn Kaelen, ánh mắt giờ đây không chỉ là sự kinh ngạc, mà còn có cả sự thương cảm sâu sắc.
"Vậy thì con đường của em," cô nói, giọng trầm xuống, mang theo sức nặng của một định mệnh, "sẽ còn gian nan hơn chị tưởng. Hầu hết mọi người chỉ cần làm cho một mảnh đất trở nên màu mỡ. Còn em, em phải chăm sóc cho hai mảnh đất hoàn toàn khác nhau."
"Để cái cây của em có thể hoạt động bình thường, để những cành cây đó có thể đơm hoa kết trái, em phải đạt yêu cầu của cả hai hệ. Em sẽ phải tìm và khổ luyện không chỉ một, mà là hai môn Hô Hấp Pháp riêng biệt. Mỗi bước tiến của em, mỗi một kỹ năng em học được, cái giá em phải trả về thời gian, nỗ lực và tài nguyên sẽ luôn là gấp đôi."
Lời nói của Avelina treo lơ lửng trong không khí. Kaelen không còn là cậu em trai nhỏ bé, ngây thơ nữa. Cậu đã trở thành một sự dị biệt, một kỳ quan mang trong mình cả một lời hứa và một lời nguyền. Và cả nhóm "Mạo Hiểm" cũng nhận ra rằng, cuộc hành trình của họ từ giờ phút này sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Họ đang bảo vệ một bí mật có thể làm rung chuyển cả thế giới.


0 Bình luận