Họ đến được bìa Hẻm núi Gió Hú vào lúc xế chiều. Không khí ở đây dường như bị nén lại, và tiếng gió rít qua những kẽ đá tạo thành một bản giao hưởng ai oán, bất tận. Ngay cả Kaelen cũng phải im lặng, sự háo hức của cậu bị thay thế bởi một sự choáng ngợp trước sức mạnh của thiên nhiên.
"Chúng ta sẽ cắm trại ở đây đêm nay," Brenna quyết định, chọn một hốc đá khuất gió. "Sáng mai sẽ bắt đầu tìm kiếm."
Vaynard không nói gì. Cậu chỉ đứng ở rìa vực, đôi mắt nhìn sâu vào hẻm núi. Kỹ năng Truy Vết của cậu không chỉ cảm nhận được dấu chân, nó còn cảm nhận được một "dư âm năng lượng" mạnh mẽ, kiêu ngạo của một kẻ thống trị không trung đang lơ lửng trong không khí. Đây chính là nơi đó.
Sáng hôm sau, khi sương mù còn chưa tan hết, Brenna đã dẫn nhóm mình tiến vào hẻm núi.
"Phong Tinh Thảo," cô giải thích khi thấy Vaynard đi theo sau. "Nó chỉ mọc ở những nơi có gió mạnh và độ ẩm cao. Nghe nói nó có tác dụng thanh lọc năng lượng, rất có giá trị."
Họ đi xuống một con dốc hẹp, tiến vào lòng hẻm núi. Và ở đó, bám vào những vách đá ẩm ướt, là những cụm cây nhỏ có lá màu xanh bạc, khẽ rung rinh trong gió.
"Tìm thấy rồi!" Kaelen reo lên.
Nhưng đúng lúc đó, Vaynard đột ngột giơ tay, ra hiệu cho tất cả dừng lại. Cậu quỳ xuống, áp lòng bàn tay lên mặt đá. Sự tĩnh lặng của cậu khiến cả nhóm phải nín thở.
"Đây là lãnh địa của nó," Vaynard nói, giọng trầm và lạnh. "Tổ của nó ở trên kia." Cậu hất đầu về phía những đỉnh núi cao khuất trong mây. "Nơi này không an toàn. Các người nên rời đi."
"Rời đi?" Brenna nhíu mày. "Chúng tôi vừa mới tìm thấy thứ mình cần. Chúng tôi sẽ chỉ thu thập ở khu vực thấp này thôi. Sẽ không làm phiền đến cuộc đi săn của cậu."
"Cô không hiểu," Vaynard đứng dậy. Cậu quay lại nhìn Brenna, và trong một khoảnh khắc, cô gái chiến binh quả cảm bất giác rùng mình. Đó không phải là ánh mắt của một tân binh, cũng không phải sự sắc bén của một thợ săn dày dạn kinh nghiệm. Nó hoàn toàn trống rỗng, tĩnh lặng như mặt hồ không đáy. Dưới ánh nhìn đó, Brenna có cảm giác mọi lớp phòng ngự, mọi tính toán, mọi điểm yếu mà cô cố che giấu đều bị lột trần, phơi bày một cách lạnh lẽo. Đó là cảm giác của một con thú bị dồn vào chân tường, không phải bởi một kẻ đi săn, mà bởi một định luật tự nhiên tàn nhẫn vừa mới giáng xuống.
"Khi tôi bắt đầu," Vaynard nói tiếp, "cả cái hẻm núi này sẽ trở thành một chiến trường. Ở lại đây đồng nghĩa với việc tự biến mình thành một phần của tấm thảm rối."
Một sự căng thẳng bao trùm lấy họ. Flint có vẻ lo lắng, nhưng Brenna thì không lùi bước. "Chúng tôi đã đi quá xa để quay về tay không, Vaynard. Chúng tôi sẽ tự lo liệu."
Vaynard nhìn cô một lúc lâu. Cậu không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu. Sự chấp thuận lạnh lẽo đến từ sâu trong lồng ngực, không phải một quyết định, mà là một sự thật hiển nhiên. Một biến số mới đã được thêm vào phương trình. Vậy thì, cấu trúc của tấm lưới phải được điều chỉnh lại để bao hàm cả nó.
Cậu quay người, bắt đầu leo lên một vách đá cao hơn. Chuyển động của cậu khiến Brenna và Flint phải kinh ngạc. Cậu không "leo". Cậu gần như là "trôi" lên trên vách đá. Từng bước chân của cậu đều đặt vào đúng những điểm tựa hoàn hảo nhất, cơ thể cậu di chuyển nhẹ nhàng và hiệu quả đến mức phi lý, không một viên sỏi nào rơi xuống. Nó không giống kỹ năng của một người được huấn luyện, mà giống như bản năng của một loài vật sinh ra để thuộc về nơi này.
Từ trên cao, cậu lặng lẽ chuẩn bị, giăng những sợi dây, cắm những mũi tên kim loại. Cậu làm mọi thứ một mình, trong sự im lặng tuyệt đối. Bên dưới, nhóm của Brenna đang cẩn thận thu thập thảo dược, nhưng giờ đây, không ai còn có thể hoàn toàn tập trung. Họ thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng người đơn độc của Vaynard, một bóng đen đang lặng lẽ dệt nên một cái bẫy chết người trên sân khấu của gió.
Khi mặt trời lên đến đỉnh, Vaynard đã vào vị trí. Cậu đưa một ngón tay lên miệng, tạo ra một tiếng rít khe khẽ, cao và trong vắt.
Bầu trời đáp lại gần như ngay lập tức. Một cái bóng khổng lồ lao xuống, mang theo cơn cuồng phong của kẻ thống trị.
Keng!
Bẫy âm thanh được kích hoạt. Con ưng rít lên một tiếng đau đớn và giận dữ. Nó chao đảo giữa không trung. Nhưng nó là một con quái vật thông minh. Nó ngay lập tức xác định được nguồn gốc của sự khó chịu. Với một tiếng rít xé toạc không khí, nó lao thẳng vào một trong những sợi dây thừng, xé đứt nó bằng bộ móng vuốt sắc như thép.
Bựt!
Một phần của cái bẫy đã sụp đổ. Con ưng rít lên một tiếng đắc thắng. Và giờ đây, cơn thịnh nộ của nó đã tìm thấy một mục tiêu mới, một mục tiêu dễ dàng hơn, đang ở ngay bên dưới. Nó quay đầu, đôi mắt đỏ rực khóa chặt vào ba bóng người đang kinh hãi nhìn lên từ dưới lòng hẻm núi.
"Chết tiệt!" Brenna hét lên, nhận ra sai lầm chết người của mình. "Nó đang nhắm vào chúng ta!"
Kế hoạch hoàn hảo của Vaynard đã sụp đổ. Con ưng không còn là con mồi trong bẫy. Nó là một kẻ săn mồi được giải thoát và đang nổi điên. Cả hẻm núi im bặt, chỉ còn lại tiếng gió hú và tiếng con ưng gầm lên, lao xuống như một thiên thạch của chết chóc.
Sự im lặng trên mỏm đá của Vaynard chỉ kéo dài một phần mười của một giây. Cậu không hoảng loạn. Nhận thức lạnh lẽo bên trong cậu chỉ ghi nhận một sự thật: tấm thảm cậu dệt đã bị xé toạc. Những sợi chỉ của kế hoạch đã đứt. Không sao cả. Cậu sẽ dệt lại một tấm thảm mới, từ chính những mảnh vụn hỗn loạn của thực tại trước mắt.
"Brenna! Khiên!" Vaynard hét lên, giọng cậu vang vọng khắp vách đá. Cùng lúc đó, cậu từ bỏ vị trí an toàn của mình. Cậu không leo xuống. Cậu lao thẳng xuống sườn dốc, cơ thể gần như song song với mặt đất, chân cậu lướt trên những viên sỏi lở như một vận động viên trượt tuyết, một hành động tự sát đối với bất kỳ ai, nhưng với cậu, đó là con đường nhanh nhất.
Bên dưới, Brenna giơ tấm khiên của mình lên trời. Con ưng bổ xuống. Tiếng "KENG" điếc tai vang lên. Brenna bị ép quỳ xuống một gối, mặt đất dưới chân cô nứt ra, nhưng cô đã trụ vững.
Vaynard đã tiếp đất. Cậu không còn là người quan sát. Cậu đã trở thành một sợi chỉ trong chính nút thắt rối của mình.
"Bên này!" Cậu bắn một mũi tên huýt sáo về phía vách đá đối diện.
Con ưng quay sang Vaynard. Nhưng khi nó đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của cậu, nó khựng lại trong một khoảnh khắc cực ngắn. Con thú hùng mạnh dường như cảm nhận được một thứ gì đó không đúng, một cái lạnh lẽo, trống rỗng còn cổ xưa và nguy hiểm hơn cả bản năng săn mồi của nó. Sự do dự đó cho phép Brenna có thời gian hồi phục.
Trận chiến trở thành một điệu nhảy chết người. Vaynard di chuyển như một bóng ma, liên tục thay đổi vị trí, dùng những mũi tên gây nhiễu để điều khiển sự chú ý của con thú. Cậu không cố gắng tấn công, cậu đang dệt lại tấm lưới của mình, không phải bằng dây thừng, mà bằng chính sự di chuyển của kẻ địch.
"Flint! Chữa trị cho Brenna!" Vaynard hét lên. "Kaelen! Gây ra tiếng động! Bất cứ thứ gì cũng được! Đừng để nó tập trung!"
Cả nhóm, trong cơn hỗn loạn, bắt đầu phối hợp theo bản năng. Kaelen, trong cơn sợ hãi, bắt đầu ném đá loạn xạ. Con ưng gầm lên tức giận và quyết định kết liễu cậu bé phiền phức trước. Nó lao về phía Kaelen.
Nhưng Brenna đã kịp hồi phục. "Không đời nào!" Cô lao tới, thanh kiếm trong tay lóe lên, chém vào một bên chân của con thú.
Vết chém không sâu, nhưng đủ để làm nó đau đớn và thay đổi quỹ đạo. Nó không vồ được Kaelen, mà đâm sầm vào vách đá.
Đó là cơ hội Vaynard đã tạo ra. Con thú đã ở đủ gần, đủ thấp, và đang mất thăng bằng.
Cậu giương cung. Mũi tên cuối cùng trong kế hoạch được bắn đi.
Nó găm chính xác vào khớp cánh phải.
Con thú rú lên một tiếng cuối cùng, ngã gục xuống sàn hẻm núi, bị thương nặng nhưng chưa chết.
"Kết liễu nó!" Brenna gầm lên.
Cả bốn người cùng lao tới. Brenna ghì chặt một bên cánh. Flint dùng thánh quang làm nó yếu đi. Và Vaynard, với con dao săn, đã thực hiện nhát đâm cuối cùng.
Lưỡi dao của cậu đâm thẳng vào tim con thú. Flint, với sự nhạy cảm của một Thánh Sư, cảm nhận được điều đó rõ nhất. Anh không cảm thấy năng lượng sống của con ưng tắt dần như một ngọn lửa lụi tàn. Thay vào đó, nó như thể bị dập tắt đột ngột, bị cắt đứt khỏi thực tại bởi chính vết thương mà Vaynard gây ra. Một sự trống rỗng lạnh lẽo, phi tự nhiên còn lại ở nơi sự sống vừa mới tồn tại.
Như thể linh hồn của con thú không được siêu thoát, mà chỉ đơn giản là đã bị xóa sổ. Cảm giác đó khiến Flint bất giác rùng mình, một cái lạnh chạy dọc sống lưng còn hơn cả gió núi.
Họ đứng đó, thở hổn hển, cả người lấm lem. Họ nhìn Vaynard, người đang đứng lặng lẽ rút con dao ra, khuôn mặt không một chút cảm xúc.
Trong mắt họ, cậu không còn là một tân binh. Cậu là một bí ẩn, một con quái vật còn khó lường hơn cả con thú họ vừa hạ gục.
Sự im lặng sau trận chiến còn nặng nề hơn cả tiếng gầm của con ưng. Nó đè nặng lên không khí, trộn lẫn với mùi máu tanh nồng và mùi ozone còn vương lại từ những cơn gió cuồng nộ. Brenna, Flint và Kaelen đứng thở hổn hển, nhìn vào cái xác khổng lồ của con quái vật, rồi lại nhìn sang Vaynard.
Cậu không ăn mừng, cũng không tỏ ra nhẹ nhõm. Cậu chỉ đơn giản là tiến tới, con dao săn trong tay đã được lau sạch sẽ. Với một sự chính xác lạnh người, Vaynard bắt đầu công việc của mình. Cậu không phải đang thu hoạch chiến lợi phẩm; cậu đang tháo dỡ một cỗ máy phức tạp. Từng nhát cắt của cậu đều đi theo những đường gân và khớp nối, tách những chiếc lông cánh dài nhất ra một cách hoàn hảo, không một sợi tơ nào bị rách. Cậu giữ lại phần mỏ sắc như dao găm và bộ móng vuốt còn nguyên vẹn, những bộ phận cô đặc năng lượng Phong nhiều nhất.
Ba người kia chỉ đứng nhìn, sự biết ơn ban đầu dần bị thay thế bởi một cảm giác gai người. Họ đã chiến đấu cùng nhau, nhưng họ nhận ra, họ không hề thuộc về thế giới của cậu bé này. Cậu không chiến đấu như một mạo hiểm giả, cậu thực thi một kết quả đã được định sẵn.
"Những thứ còn lại," Vaynard nói, giọng đều đều, phá vỡ sự im lặng, "là của các người."
Cậu đứng dậy, cất những chiến lợi phẩm của mình vào một cái túi vải được chuẩn bị sẵn, rồi quay lưng lại, như thể sự tồn tại của họ đã không còn nằm trong phương trình của cậu nữa.
Hành trình trở về là một cuộc diễu hành câm lặng. Họ vẫn đi cùng nhau, một sự sắp đặt bất đắc dĩ của hoàn cảnh, nhưng một khoảng cách vô hình đã được dựng lên giữa Vaynard và ba người còn lại. Brenna đi trước, tấm khiên trên lưng như một lời tuyên bố về sự cảnh giác. Flint thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vaynard, ký ức về cách con ưng chết một cách phi tự nhiên khiến vầng sáng thánh thiện của anh dường như có chút dao động. Chỉ có Kaelen là vẫn cố gắng bắt chuyện, nhưng những câu hỏi của cậu đều chìm vào sự im lặng của Vaynard và tiếng gió rít qua vách đá.
Trên đường đi, họ gặp một đoàn xe buôn đang ì ạch leo dốc, được hộ tống bởi một nhóm lính đánh thuê trông mệt mỏi. Vị thương nhân dẫn đầu, một người đàn ông béo tốt với khuôn mặt đỏ gay vì tức giận, đang lớn tiếng phàn nàn.
"Chết tiệt thật! Giá Linh Mễ ở Silverlake lại tăng thêm rồi! Ta nghe nói Liên Bang bắt đầu tích trữ lương thực, lo sợ chiến tranh giữa Valerock và Starkguard sẽ lan rộng."
Một tay lính đánh thuê đi bên cạnh nhổ toẹt xuống đất. "Chiến tranh thì chưa thấy đâu, chỉ thấy giá cả là leo thang trước tiên. Nghe nói Pháo đài Starkguard đã chơi lớn, phong tỏa toàn bộ đường buôn bán quặng sắt qua lãnh thổ của họ. Mấy lò rèn của Valerock chắc đang khóc thét. Giờ giá quặng của Công quốc Argent còn đắt hơn vàng."
Vaynard bước qua họ, những lời nói đó chỉ như những con sóng nhỏ lướt trên mặt hồ tĩnh lặng trong tâm trí cậu. Cậu không quan tâm đến chính trị của các đế quốc hay giá cả của quặng sắt. Những thứ đó quá xa vời. Thế giới của cậu đã thu hẹp lại, chỉ còn con mồi, cái giá phải trả, và mục tiêu tiếp theo.
Khi họ về đến Silverlake City, cánh cổng thành quen thuộc hiện ra như một sự giải thoát. Brenna là người đầu tiên lên tiếng.
"Ở đây chúng ta chia tay," cô nói, giọng có chút cứng nhắc. "Cảm ơn cậu... vì đã giúp đỡ."
"Đó là một sự trao đổi," Vaynard đáp. "Tôi có được sự yên tĩnh, các người giữ được mạng."
Không một lời tạm biệt nào nữa. Nhóm ba người rẽ về một hướng, còn Vaynard lặng lẽ đi về phía Phường Hội.
Đại sảnh vẫn ồn ào như mọi khi. Brenna, Flint và Kaelen đang ở quầy nhiệm vụ, giao nộp những túi Phong Tinh Thảo. Cô nhân viên kiểm đếm chúng một cách chuyên nghiệp, trả tiền và cộng điểm cống hiến cho họ. Một giao dịch bình thường, kết thúc một chuyến đi bình thường.
Rồi đến lượt Vaynard. Cậu bước tới quầy, lặng lẽ đặt những chiếc lông cánh màu bạc óng ánh lên mặt gỗ.
Cô nhân viên, người đã quen với việc nhận những chiếc nanh lợn lòi hay tai goblin, khựng lại. Đôi mắt cô mở to. "Đây... đây là Lông Cánh Phong Ưng?" cô lắp bắp, giọng không giấu được sự kinh ngạc. "Nhiệm vụ này... đã treo ở đây hơn một tháng..."
Cô vội vàng cầm một chiếc lông lên, kiểm tra nó dưới ánh sáng ma thuật. Năng lượng Phong thuần khiết tỏa ra từ nó xác nhận tất cả. Cô ngẩng lên nhìn Vaynard, một tân binh hạng F mà cô còn nhớ mặt, với một ánh mắt hoàn toàn khác.
"Nhiệm vụ hoàn thành," cô tuyên bố, giọng có phần trịnh trọng hơn. "Phường Hội sẽ giữ lại lông cánh để làm nguyên liệu điều chế. Phần thưởng của cậu: 100 đồng bạc và 50 Điểm Cống Hiến."
Một trăm đồng bạc. Một con số khổng lồ đối với một tân binh. Nhưng thứ Vaynard quan tâm hơn là 50 điểm kia. Cậu nhẩm tính. Chặng đường đến 500 điểm vẫn còn dài, nhưng ngọn núi đó đã thấp đi một chút.
Cậu nhận tiền và điểm, không một chút biểu cảm. Cậu không quay về quán trọ ngay. Con đường của cậu dẫn đến một nơi quen thuộc. "Cội Rễ Hiền Triết".
Bà lão vẫn ngồi đó, sau quầy sách, như thể chưa từng rời đi. Bà ngẩng lên khi cái chuông nhỏ trên cửa vang lên. Khi thấy Vaynard, một nếp nhăn nơi khóe mắt bà dường như sâu hơn một chút. Bà nhớ cậu bé đã dùng sáu đồng bạc năm mươi xu để mua một lọ thuốc cũ.
Vaynard không nói gì. Cậu đặt cái mỏ và bộ móng vuốt của con ưng lên quầy.
Bà lão từ từ gập cuốn sách lại. Bà không vội vàng. Bà đeo cặp kính tròn của mình lên, cầm lấy một chiếc móng vuốt, soi xét nó dưới ánh đèn dầu một cách tỉ mỉ. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng tích tắc của một chiếc đồng hồ cũ kỹ đâu đó trong góc.
"Móng vuốt không một vết xước, năng lượng của gió vẫn còn nguyên vẹn bên trong," cuối cùng bà lão cũng lên tiếng, giọng đều đều như đang bình phẩm một món đồ cổ. "Mỏ của nó cũng vậy. Vết cắt kết liễu rất ngọt, đi thẳng vào trung tâm năng lượng, không làm lãng phí dù chỉ một chút."
Bà đặt chiếc móng vuốt xuống, rồi đẩy nhẹ cả hai món đồ về phía Vaynard. Bà không ra giá.
"Ta kinh doanh dựa trên giá trị," bà lão nói, lặp lại triết lý của mình, nhưng lần này là dành cho một đối tác xứng tầm hơn. "Ngươi đã mang đến một món hàng có giá trị. Giờ thì hãy cho ta thấy, người bán có biết được giá trị của nó không."
Đó là một câu hỏi, một bài kiểm tra. Vaynard nhìn thẳng vào đôi mắt già nua, đục ngầu của bà lão. Cậu không nói gì. Cậu cũng không chỉ tay vào món hàng hay đưa ra một con số. Cậu chỉ im lặng. Sự im lặng của cậu không phải là sự ngơ ngác của một tân binh, mà là sự tĩnh lặng của một vực sâu. Nó mang một sức nặng của sự chắc chắn, rằng cậu biết chính xác chúng đáng giá bao nhiêu, và cậu sẽ không chấp nhận một xu ít hơn.
Bà lão nheo mắt. Sau một hồi đấu trí trong im lặng, một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên đôi môi khô héo của bà. Cậu bé này đã qua bài kiểm tra.
"Giá trị thực của chúng trên thị trường là khoảng sáu mươi đồng bạc," bà lão chậm rãi nói. "Ta sẽ trả ngươi năm mươi lăm. Năm đồng bạc là cái giá cho sự tiện lợi và an toàn mà cửa tiệm này mang lại. Ta không phải là Phường Hội, ta không lấy phí cho kiến thức, nhưng ta thu phí cho sự tin tưởng."
Đó mới là một lời đề nghị của một thương nhân xảo quyệt và một hiền triết thâm sâu.
"Được," Vaynard cuối cùng cũng đáp lại bằng một từ duy nhất.
Bà lão cẩn thận đếm tiền đặt lên quầy. Khi Vaynard gom lấy những đồng bạc lạnh lẽo, bà nói thêm, như một lời dặn dò cuối cùng.
"Cái cách ngươi ra tay, nó lạnh lẽo và trống rỗng. Giống như một công cụ sắc bén, nhưng đừng để nó cắt vào tay mình, chàng trai trẻ. Công cụ tốt nhất là công cụ mà người sử dụng hoàn toàn làm chủ được nó."
Vaynard nhận lấy tiền, khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi quay đi.
Trở về căn phòng trọ ở "Gối Êm", cậu khóa trái cửa lại. Cậu không đếm tiền. Cậu trải tấm bản đồ Dãy Núi Răng Nanh ra sàn. Cậu đặt một đồng bạc lên vị trí Hẻm núi Gió Hú. Một phương trình đã được giải.
Cậu cẩn thận lấy cây cung phản khúc ra, tỉ mỉ lau từng thớ gỗ, kiểm tra lại dây cung. Cậu sắp xếp lại những mũi tên còn lại vào bao. Cậu lấy lọ thuốc chữa thương đã vơi đi một nửa ra, đặt nó ngay ngắn bên cạnh.
Mọi thứ đều được đặt lại đúng vị trí của nó, sẵn sàng cho một phương trình mới.
Ngoài cửa sổ, Silverlake City đang lên đèn, ồn ào và đầy sức sống. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, chỉ có sự im lặng của một thợ săn đang mài lại vũ khí, và cái lạnh lẽo của một Hố Đen đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi tiếp theo.


0 Bình luận