Những ngày sau đó, Vaynard chìm vào một nhịp điệu kỷ luật sắt đá, một sự lặp lại được tính toán đến từng chi tiết. Căn phòng trọ ở "Gối Êm" chưa bao giờ là một mái ấm. Với cậu, nó chỉ đơn thuần là một trạm hiệu chỉnh, một lò rèn nơi cậu tự tôi luyện chính mình sau mỗi guồng quay.
Bình minh còn chưa ló dạng, sương đêm còn đọng trên những mái nhà của Silverlake, cậu đã đứng trong sân tập của Phường Hội. Đó là một khoảng sân đất nện trống trải mà phần lớn các mạo hiểm giả khác đều ngó lơ. Cậu không "tập luyện". Cậu "hiệu chỉnh". Cậu giương cây cung phản khúc, và lặp lại động tác đó hàng trăm, hàng ngàn lần cho đến khi nó trở thành một phần của hơi thở, không một thớ cơ nào căng lên một cách thừa thãi, không một cử động nào là dư thừa. Cậu bắn những mũi tên không đầu vào mục tiêu gỗ sờn cũ, không phải để đo lường độ chính xác, mà để lắng nghe tiếng gió xé qua lông vũ, để cảm nhận từng rung động nhỏ nhất của dây cung truyền tới đầu ngón tay, để học thuộc lòng quỹ đạo của mỗi mũi tên cho đến khi nó trở thành một phần mở rộng của ý chí.
Buổi chiều, thư viện trở thành địa hạt của cậu. Cậu không lật giở những trang sách về các anh hùng huyền thoại hay ma thuật cao siêu. Cậu nghiền ngẫm những cuốn địa lý cằn cỗi, những bản báo cáo về thói quen di cư của các loài thú, những ghi chép về các loại khoáng thạch và cách chúng ảnh hưởng đến môi trường xung quanh. Tri thức, đối với cậu, không phải là sự khai sáng. Nó là những biến số, những dữ kiện thô cần được nạp vào để giải một phương trình sinh tồn rộng lớn hơn.
Sự thay đổi của thế giới bên ngoài cũng là một phần của những dữ kiện đó. Giá của ổ bánh mì cậu mua buổi sáng đã tăng thêm vài xu. Những người thợ rèn lắc đầu nhiều hơn khi khách hàng phàn nàn về chi phí sửa chữa, và những mạo hiểm giả cấp thấp nhìn vào vết mẻ trên vũ khí của họ với ánh mắt lo âu không thể che giấu. Không khí trong thành phố dường như đặc quánh lại bởi một sự bất an vô hình, một lời thì thầm về chiến tranh và khan hiếm.
Trong khi đó, ở đại sảnh Phường Hội, sự bất an đó hiện lên rõ mồn một trên gương mặt nhóm của Brenna khi họ đứng trước Bảng Nhiệm Vụ.
"Chết tiệt," Brenna lẩm bẩm, ngón tay vô thức miết lên vết lõm nhỏ trên tấm khiên, món quà lưu niệm từ con Lợn Lòi Gặm Núi. "Lão Borin đòi tới mười lăm đồng bạc chỉ để gò lại cái vết bé tí này. Lão nói giá quặng sắt từ Công quốc Argent đang tăng từng ngày."
"Cả giá của Tinh Thạch Năng Lượng cấp thấp cũng vậy," Flint thở dài, khuôn mặt anh hằn lên vẻ mệt mỏi. "Thuốc thử để tạo ra Nước Thánh cũng tăng theo. Cứ thế này, số lần tớ có thể dùng Ánh Sáng Chữa Lành trong một chuyến đi sẽ giảm đi đáng kể."
"Tớ vừa phải uống Dược Tề Đòn Phá Giáp xong, giờ mà muốn có kỹ năng tiếp theo chắc phải bán cả cái chùy này đi mất!" Kaelen than thở, giọng cậu không còn vẻ hoạt náo thường ngày. Cậu không còn là cậu bé học giả vụng về nữa, mà đã quyết định dấn thân vào con đường của một Chiến Binh, và bài học đầu tiên cậu nhận được là cái giá của sức mạnh.
Thực tế lạnh lùng giáng một đòn mạnh vào họ. Những nhiệm vụ chiến đấu tiêu diệt quái vật, dù phần thưởng cao, nhưng giờ đây lại đi kèm với rủi ro hỏng hóc trang bị quá đắt đỏ.
"Chúng ta cần những nhiệm vụ ổn định hơn," Brenna kết luận, ánh mắt cô quét qua những tờ giấy da ở khu vực cấp thấp, nơi thường bị các nhóm có tham vọng bỏ qua. "Thu thập. Săn bắt. Những thứ không đòi hỏi đối đầu trực diện. Phải tích lũy vốn đã, chờ xem tình hình thế nào."
Khi họ nhận một nhiệm vụ thu thập nhàm chán và bước ra khỏi Phường Hội, chuẩn bị cho một ngày làm việc buồn tẻ, họ đã gặp cậu.
Vaynard vừa rời khỏi sân tập, cây cung trên vai, cả người toát ra một sự tĩnh lặng gần như hòa vào làm một với bóng chiều đang đổ dài trên con đường đá. Cậu bước đi không một tiếng động, và nếu Kaelen không tình cờ quay lại, có lẽ cậu đã lướt qua họ như một bóng ma.
"Vaynard!" Kaelen reo lên, sự vui mừng chân thật của cậu phá vỡ bầu không khí thực dụng của cả nhóm. "Lâu rồi không gặp! Trông anh... vẫn đáng sợ như mọi khi."
Vaynard dừng bước. Cậu nhìn ba người họ. Hố Đen trong lồng ngực cậu không cảm nhận, nó chỉ đơn thuần ghi nhận những luồng chảy năng lượng của họ như một thực thể quan sát: sự kiên định vững chãi như đá của Brenna, sự ấm áp tỏa ra như nắng mai của Flint, và dòng năng lượng hỗn loạn, không ngừng nhảy múa của Kaelen.
Brenna và Flint có chút ngượng ngùng, nhưng Brenna, với tư cách là đội trưởng, đã nén lại mọi cảm xúc cá nhân để bước lên trước. Cô không vòng vo.
"Chúng tôi đang chuẩn bị làm một nhiệm vụ thu thập. Và có lẽ sẽ làm nhiều nhiệm vụ tương tự trong thời gian tới," cô nói thẳng, giọng rõ ràng, rành mạch. "Tình hình bây giờ rất khó khăn. Trang bị đắt đỏ, rủi ro cao."
Cô nhìn thẳng vào mắt Vaynard, đôi mắt mà cô từng thấy sự trống rỗng đến đáng sợ trong Hẻm núi Gió Hú. "Nhóm chúng tôi thiếu một người có khả năng tấn công từ xa và truy vết hiệu quả. Cậu... cậu rất giỏi ở việc đó. Ngược lại, cậu có vẻ quen hoạt động một mình, nhưng đi cùng một Hộ Vệ và một Thánh Sư sẽ tăng tỉ lệ sống sót của cậu lên đáng kể, đặc biệt khi gặp những tình huống bất ngờ."
Cô dừng lại một chút, để những lời nói của mình, những điều khoản của một bản hợp đồng miệng, thấm vào không khí.
"Đây không phải là một lời mời gọi kết bạn. Đây là một đề nghị hợp tác. Lợi ích song phẳng. Phần thưởng và chiến lợi phẩm sẽ được chia đều dựa trên đóng góp. Cậu nghĩ sao?"
Vaynard không trả lời ngay. Đôi mắt tĩnh lặng của cậu lướt qua từng người, như thể đang đánh giá lại từng biến số trong một phương trình mới. Một lá chắn kiên cố. Một nguồn hồi phục ổn định. Và một yếu tố dị thường khó lường.
Cậu nghĩ về những cuốn sách đã đọc, về cái giá của một mũi tên, về chi phí để sửa một cây cung nếu nó bị hư hại. Kế hoạch dài hạn của cậu đòi hỏi một lượng tài nguyên và Điểm Cống Hiến khổng lồ. Việc một mình thực hiện những nhiệm vụ rủi ro cao như săn Phong Ưng là một phương trình có hiệu suất cao, nhưng chỉ một sai số nhỏ cũng sẽ dẫn đến kết quả bằng không.
Con đường mà Brenna đưa ra, nó chậm hơn. Nhưng nó ổn định. Nó giảm thiểu rủi ro, cho phép cậu tích lũy tài nguyên một cách an toàn để chuẩn bị cho những phương trình lớn hơn sau này.
Nhận thức lạnh lẽo bên trong cậu đưa ra kết luận: đây là một hành động tối ưu.
Cậu khẽ gật đầu, một cái gật dứt khoát, không chút do dự.
"Được."
Một từ duy nhất, nhưng nó đã gắn kết bốn con người xa lạ lại với nhau. Không phải bằng tình bạn, mà bằng những quy luật khắc nghiệt của sự sinh tồn trong một thế giới đang dần trở nên hỗn loạn. Một liên minh bất đắc dĩ đã được hình thành.
Những tuần tiếp theo trôi đi trong một nhịp điệu đều đặn của những chuyến đi và những đêm dựng trại dưới vòm trời đầy sao. Không có những cuộc trò chuyện thân mật bên đống lửa, không có những lời động viên suồng sã. Sự xa cách ban đầu được thay thế bằng một thứ khác, một sự ăn ý được rèn giũa trong thực chiến.
Brenna không cần ra lệnh, cô chỉ cần nâng khiên và Vaynard đã biết phải di chuyển về bên sườn nào. Mũi tên của Vaynard vừa rời dây cung, Flint đã chuẩn bị sẵn một luồng ánh sáng chữa lành cho vị trí mà Brenna sắp sửa hứng chịu đòn phản công. Kaelen, từ một yếu tố gây nhiễu, đã học được cách quan sát Vaynard, biết khi nào cần im lặng và khi nào cần dùng chiếc chùy của mình tạo ra một tiếng động để thu hút sự chú ý của con mồi.
Sự tin tưởng của họ không được xây dựng bằng lời nói, mà bằng năng lực và kết quả.
Vaynard là người cảm nhận sự thay đổi đó rõ nhất, không phải từ bên ngoài, mà từ chính bên trong cơ thể mình. Kỹ năng Truy Vết, thứ mà ban đầu cậu cảm nhận như một lớp thông tin phủ lên thực tại, một công cụ phải tập trung để sử dụng, giờ đây đã khác. Nó đã lắng đọng.
Trong một buổi sáng yên tĩnh, khi đang theo dấu một con hươu sừng bạc, Vaynard nhận ra điều đó. Cậu không còn "kích hoạt" kỹ năng nữa. Việc nhìn thấy những vệt sáng năng lượng mờ ảo mà con thú để lại đã trở nên tự nhiên như hơi thở. Nó không còn là một lớp phủ, nó đã hòa vào làm một với các giác quan của cậu, trở thành một phần bản năng.
Cậu hướng nhận thức vào sâu bên trong và cảm nhận "ổ khóa" đầu tiên trên Cây Kỹ Năng của mình đã hoàn toàn ổn định. Năng lượng của Dược Tề đã được hấp thụ triệt để, trở thành một phần của chính nền tảng tu luyện yếu ớt của cậu.
Cậu đã sẵn sàng để đón nhận một "chiếc chìa khóa" mới.
Sự thay đổi bên trong Vaynard cũng dẫn đến sự thay đổi trong cách cả nhóm vận hành. Khi họ trở về Silverlake sau mỗi chuyến đi, những câu chuyện họ nghe được ở các quán trọ và trong đại sảnh Phường Hội ngày càng nhuốm màu lo âu.
"Lại tăng giá," Brenna làu bàu khi nhận lại tấm khiên vừa được gia cố lại từ lò rèn của lão Borin. "Lão ta nói quặng sắt của Công quốc Argent giờ đắt như vàng, vì họ là nguồn cung duy nhất không bị ảnh hưởng bởi cuộc phong tỏa của Starkguard."
Một mạo hiểm giả ngồi gần đó, đang lau chùi cây rìu của mình, nghe vậy liền chen vào: "Argent không chỉ có quặng đâu. Tôi nghe mấy tay thương nhân rỉ tai nhau rằng một thiên tài của nhà Argent, một cô gái tên Elara thì phải, đang chế tạo một thứ điên rồ gọi là 'Lõi Năng Lượng Quái Vật'. Biến năng lượng của lũ quái vật thành năng lượng cho máy móc đấy! Nếu là thật, cả thế giới sẽ thay đổi."
"Thay đổi hay không thì chưa biết, chỉ biết là túi tiền của chúng ta ngày càng mỏng đi thôi," Flint thở dài. Gần đây anh vừa phải uống thêm một lọ Dược Tề Kháng Lời Nguyền để chuẩn bị cho những mối nguy phức tạp hơn, và cái giá của nó không hề rẻ.
"Mọi người có nghe chuyện này chưa?" Kaelen bất chợt xen vào, giọng đầy vẻ bí ẩn. "Ở mấy khu ổ chuột dưới dốc Bạc, dạo này xuất hiện một giáo phái kỳ lạ lắm, tự xưng là 'Tín Đồ Hư Vô'. Họ toàn mặc đồ đen, rao giảng về sự thật của Khải Huyền và một 'cuộc thanh tẩy' gì đó sắp tới. Mọi người đều bảo họ là một lũ điên."
Vaynard, người đang im lặng gặm mẩu bánh mì của mình, khựng lại trong một khoảnh khắc cực ngắn. Cái tên "Hư Vô". Nó không gợi lên ký ức nào, nhưng lại chạm vào chính bản chất của Hố Đen trong lồng ngực cậu. Một sự cộng hưởng lạnh lẽo, một sự quen thuộc không mời mà đến, như thể nghe thấy tên của chính mình trong một ngôn ngữ đã bị lãng quên. Cậu không nói gì, nhưng cái cách cậu im lặng đặt mẩu bánh mì xuống bàn đã không thoát khỏi ánh mắt quan sát của Brenna.
"Chúng ta cần phải mạnh hơn," Brenna nói, giọng quả quyết, cô nhìn cả nhóm. "Tình hình ngày càng bất ổn. Chúng ta không thể mãi làm những nhiệm vụ hạng F được."
Ánh mắt của cả ba người hướng về Vaynard, như một sự thừa nhận thầm lặng. Họ đã sẵn sàng cho một thử thách lớn hơn, và họ tin vào người dẫn đường im lặng của mình.
Vaynard biết thời điểm đã đến. Cơ thể cậu đã sẵn sàng. Cậu đã trả mười Điểm Cống Hiến để truy cập vào kho Lưu Trữ Đặc Biệt, tìm kiếm một kỹ năng có thể hoàn thiện bộ công cụ của một thợ săn.
[Tăng Cường Giác Quan]
Nguyên liệu Dược Tề: Tai Dơi Đêm, Ria Linh Miêu, và Nước Sương Sớm Tụ Linh.
Cậu đặt tờ giấy ghi ba loại nguyên liệu lên bàn, mặt bàn gỗ cũ kỹ hằn lên những vết xước từ vô số những cuộc bàn bạc trước đó.
"Đây là mục tiêu tiếp theo."
Brenna cầm tờ giấy lên đọc, đôi mày cô nhíu lại. "Toàn là những con thú săn đêm cực kỳ nhanh nhẹn và khó nắm bắt. Nhiệm vụ để săn chúng ít nhất cũng phải ở Hạng D."
"Nhưng chúng ta sẽ làm được!" Kaelen hào hứng, sự e ngại ban đầu đã bị thay thế bằng niềm tin vào sức mạnh của cả nhóm. "Với Vaynard dẫn đường, chúng ta có thể tìm thấy bất cứ thứ gì!"
Niềm tin của Kaelen, sự sẵn sàng trong mắt Flint, và cái gật đầu chắc chắn của Brenna đã cho thấy tất cả.
"Chúng ta sẽ tìm chúng ở đâu?" Brenna hỏi. Câu hỏi của cô không còn sự nghi ngờ, chỉ còn sự tin tưởng tuyệt đối vào phán đoán của cậu.


0 Bình luận