Hai tuần.
Đối với một mạo hiểm giả, đó là một khoảng thời gian xa xỉ. Hai tuần không phải lo lắng về quái vật, không phải cảnh giác với những con hẻm tối, không phải tính toán từng đồng xu cho bữa ăn tiếp theo. Đó là thời gian để chữa lành, để rèn giũa, để trở nên mạnh mẽ hơn.
Và đối với đội "Mạo Hiểm", hai tuần đó bắt đầu với một sự chia ly thầm lặng.
Ngay buổi sáng hôm sau, sau một đêm chìm trong giấc ngủ mệt nhoài, cả nhóm đã có mục tiêu riêng của mình. Brenna là người rời đi đầu tiên. Cô không nói nhiều, chỉ lẳng lặng khoác lên mình bộ giáp da đã sờn cũ, kiểm tra lại túi tiền vàng mà Avelina đã đưa, và gật đầu chào mọi người. Ai cũng biết cô đi đâu. Khu lò rèn của Silverlake luôn rực lửa ngày đêm, và với số tiền đó, cô có thể biến những ý tưởng phòng thủ mới mẻ trong đầu mình thành hiện thực. Cô sẽ không để mình rơi vào tình trạng bất lực như ở khu mỏ thêm một lần nào nữa. Tấm khiên mới, giáp tay được gia cố, hoặc có lẽ là một đôi ủng tốt hơn. Con đường của cô được lát bằng thép và mồ hôi.
Avelina và Vaynard biến mất vào thư viện nhỏ của quán trọ, một căn phòng đầy bụi sách mà ông chủ đã vui vẻ cho họ mượn. Avelina mang theo những cuốn sổ tay dày cộp, trong khi Vaynard chỉ mang theo chính mình và một sự im lặng tập trung. Cậu cần kiến thức, cần những mảnh ghép cơ bản về thế giới này mà bi kịch đã cướp đi khỏi cậu. Lịch sử các gia tộc, địa lý các vương quốc, những hiệp ước và xung đột đã định hình nên Terra. Đối với Avelina, đó là một cơ hội để hệ thống lại những gì cô biết và quan sát đối tượng nghiên cứu thú vị nhất của mình. Đối với Vaynard, đó là một buổi huấn luyện. Con đường của cậu được xây bằng tri thức và chiến lược.
Flint là người rời đi cuối cùng. Anh đã thay bộ trang phục Thánh Sư sạch sẽ, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Anh đặt tay lên vai Kaelen, một cái siết nhẹ đầy an ủi.
"Anh cần đến nhà thờ chính một chuyến, Kaelen," Flint nói, giọng anh ấm áp nhưng phảng phất một nỗi ưu tư. "Có chút việc riêng cần giải quyết. Em ổn chứ?"
Kaelen chỉ gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười. "Em ổn mà, anh Flint. Anh cứ đi đi."
Flint nhìn sâu vào mắt cậu trai trẻ, anh thấy được sự lạc lõng đằng sau vẻ ngoài gắng gượng đó. Nhưng anh cũng có những con quỷ của riêng mình cần đối mặt. Đức tin của anh cần được hàn gắn, và anh biết nơi duy nhất có thể tìm thấy sự bình yên, dù chỉ là tạm thời. "Đừng suy nghĩ nhiều quá. Hãy nghỉ ngơi đi." Anh nói rồi quay lưng bước đi, bóng lưng vững chãi của anh khuất dần sau cánh cửa quán trọ. Con đường của anh được dẫn lối bởi đức tin và sự sám hối.
Và rồi, chỉ còn lại Kaelen.
Căn phòng chung của quán trọ bỗng trở nên rộng lớn và trống trải đến lạ thường. Tiếng ồn ào của buổi sáng bên ngoài cửa sổ dường như thuộc về một thế giới khác. Mọi người đều có một con đường, một mục tiêu rõ ràng cho hai tuần tới. Brenna rèn giũa thép. Vaynard mài sắc trí tuệ. Flint tìm về cội nguồn tâm linh.
Còn cậu? Cậu có gì?
Kaelen ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra dòng người hối hả trên phố. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng triệu hồi Cây Kỹ Năng của mình. Nó hiện ra ngay lập tức, quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ. Một thiên hà khổng lồ, lộng lẫy và phức tạp hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy trước đây. Vô số nhánh rễ đan xen, vươn ra tạo thành những tinh vân rực rỡ, những dải ngân hà tiềm năng. Nó to lớn, nó vĩ đại, nó chứa đựng một sức mạnh mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng nó câm lặng.
Một thiên hà chết. Không một ngôi sao nào lấp lánh, không một chòm sao nào mang tên một kỹ năng, không một dòng thông tin nào hiện hữu. Con đường Chiến Binh mà cậu đã đi từ khi còn là một đứa trẻ, con đường được vạch sẵn với Xung Phong và Đòn Phá Giáp, đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, cậu đứng trước một bản đồ vũ trụ, và nó trống rỗng. Tự do, Avelina đã nói vậy. Nhưng đối với Kaelen, đây không phải tự do. Đây là một sự bỏ rơi. Cậu đã chạy trốn khỏi một con đường được định sẵn, chỉ để rồi bị ném vào một nơi không có lấy một lối đi.
Sự im lặng trong tâm trí cộng hưởng với sự tĩnh lặng của căn phòng, tạo thành một áp lực vô hình đè nặng lên lồng ngực cậu. Và trong cái không gian ngột ngạt đó, một ký ức mà cậu đã cố gắng chôn vùi bấy lâu nay bắt đầu trỗi dậy.
Kaelen de Valois.
Cái tên đó vang lên trong đầu cậu, không phải bằng giọng của chính cậu, mà bằng giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng của cha cậu. Ký ức kéo cậu về một nơi hoàn toàn khác, một nơi có nắng vàng, có mùi hương của hoa hồng trong vườn và tiếng chim hót líu lo. Trang viên của gia tộc de Valois.
Nó không phải là một lâu đài hùng vĩ, mà là một dinh thự thanh lịch nằm giữa những cánh đồng trù phú. Sàn nhà bằng gỗ được đánh bóng loáng đến mức có thể soi gương, những tấm thảm dệt tinh xảo, và những bức tranh chân dung của tổ tiên treo trên tường, đôi mắt họ dường như luôn dõi theo cậu với một sự phán xét thầm lặng. Đó là một chiếc lồng son, được xây bằng sự giàu có và những kỳ vọng.
Từ khi còn nhỏ, Kaelen đã là một sự dị biệt. Cậu không mang trong mình tài năng kinh doanh của cha, cũng không có sự khéo léo trong giao tiếp của mẹ. Cậu chỉ có những giấc mơ về những câu chuyện anh hùng được các bà vú kể cho nghe. Chuyện về các Thánh Tông Đồ, về những mạo hiểm giả lừng danh đã chiến đấu với rồng và giải cứu các vương quốc. Cậu thuộc lòng tên của từng người, từng chiến công của họ. Và cậu có một bí mật.
Bí mật đó được gia tộc gọi là "Lời Nguyền May Mắn".
Nó không phải là một sức mạnh. Nó là một sự hỗn loạn. Kaelen nhớ lại một buổi chiều nọ, khi cậu khoảng mười tuổi. Cha cậu đang tiếp một thương nhân quan trọng, người mang theo một chiếc bình gốm cổ từ thời tiền Khải Huyền, một món đồ vô giá. Cậu bé Kaelen, vì quá hào hứng muốn khoe con dế mới bắt được, đã chạy vội vào phòng khách và vấp phải mép thảm. Cậu ngã nhào về phía chiếc bàn, nơi chiếc bình đang được trưng bày.
Thời gian như chậm lại. Cậu thấy ánh mắt kinh hoàng của cha, thấy cái há miệng kinh ngạc của vị thương nhân. Cậu biết mình sắp gây ra một thảm họa. Nhưng đúng lúc đó, con mèo cưng của mẹ cậu, vốn đang ngủ say trên bệ cửa sổ, bỗng giật mình vì tiếng hét của Kaelen và nhảy phắt xuống. Nó đáp xuống ngay chiếc bàn, va vào một chồng sách. Chồng sách đổ rạp, tạo thành một con dốc hoàn hảo. Chiếc bình cổ trượt theo con dốc đó, bay ra khỏi bàn, và thay vì vỡ tan trên sàn đá cẩm thạch, nó lại rơi thẳng vào giỏ len mà mẹ cậu để quên trên sàn. An toàn tuyệt đối.
Vị thương nhân thở phào, trầm trồ khen ngợi "vận may" của gia tộc. Nhưng Kaelen thì thấy ánh mắt của cha mình. Không có sự nhẹ nhõm. Chỉ có sự lạnh lùng và một chút sợ hãi. Đêm đó, ông gọi cậu vào phòng làm việc.
"Thứ sức mạnh đó của con," cha cậu nói, giọng ông không có chút hơi ấm nào. "Nó không phải là may mắn, Kaelen. Nó là sự hỗn loạn. Nó không thể kiểm soát. Một quý tộc nhà de Valois phải luôn nắm chắc vận mệnh của mình, không phải phó mặc cho những sự tình cờ vô lý."
Từ ngày đó, những quyển truyện anh hùng bị cấm. Những thanh kiếm gỗ bị đốt. Thời gian của Kaelen bị lấp đầy bởi những bài học về số sách, về giá cả mùa màng, về những quy tắc ứng xử phức tạp trên bàn tiệc. Ước mơ của cậu bị coi là một căn bệnh cần được chữa trị. Cha cậu muốn biến cậu thành một bản sao của ông, một con người của sự ổn định và có thể dự đoán được.
Nhưng Kaelen vẫn lén lút nuôi dưỡng giấc mơ của mình. Cậu tìm thấy một cây chùy cũ kỹ, rỉ sét trong nhà kho. Mỗi đêm, khi cả trang viên đã chìm vào giấc ngủ, cậu lại lẻn ra đó, vung cây chùy trong ánh trăng, tưởng tượng mình đang chiến đấu với những con quái vật trong truyện. Cây chùy nặng trịch, nhưng trong tay cậu, nó là biểu tượng của sự tự do. Đó là con đường duy nhất cậu muốn đi, con đường của một Chiến Binh.
Giọt nước tràn ly vào sinh nhật lần thứ mười bảy của cậu. Cha cậu không tặng cậu một món quà, mà là một bản án.
"Ta đã sắp xếp cho con một vị trí học việc ở thủ phủ," ông thông báo trong bữa tối, giọng nói không cho phép sự phản đối. "Con sẽ học về luật lệ giao thương. Gia tộc Hollen có một cô con gái bằng tuổi con. Một cuộc hôn nhân tốt sẽ củng cố vị thế của chúng ta."
Một cuộc đời được sắp đặt. Một tương lai bị niêm phong. Kaelen nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, nhưng chỉ cảm thấy đắng ngắt trong cổ họng. Chiếc lồng son đã đóng sập cửa lại. Đêm đó, cậu không ngủ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về những ngọn núi xa xăm, nơi mà những câu chuyện kể rằng có những con quái vật và những cuộc phiêu lưu đang chờ đợi. Mục tiêu của cậu khi đó thật đơn giản, thật trong sáng: trốn thoát, trở thành một mạo hiểm giả, sống một cuộc đời do chính mình lựa chọn, chứng minh cho cha cậu thấy rằng con đường của cậu là đúng đắn.
Cậu đã làm vậy. Cậu gom góp ít tiền tiêu vặt, mặc bộ quần áo cũ nhất, và mang theo cây chùy rỉ sét. Cậu trèo qua bức tường vườn hoa hồng, gai của chúng cào xước tay cậu, như một lời tạm biệt cuối cùng của chiếc lồng. Cậu chạy, chạy mãi cho đến khi trang viên chỉ còn là một chấm nhỏ sau lưng. Cậu đã tự do.
Tự do. Cái từ đó ban đầu có vị ngọt như mật ong. Những ngày đầu tiên, Kaelen cảm thấy như mình đang sống trong chính những câu chuyện mà cậu từng đọc trộm. Mỗi bình minh trên một con đường mới, mỗi thị trấn xa lạ, mỗi khuôn mặt mới gặp đều là một chương trong cuộc phiêu lưu của riêng cậu. Cậu tiêu tiền một cách hào phóng, mua những món ăn vặt mà ở nhà cậu chưa bao giờ được nếm, lắng nghe những lời đồn đại trong các quán rượu, và tin rằng chỉ cần bước vào Phường Hội Mạo Hiểm Giả, cậu sẽ ngay lập tức được trao cho một nhiệm vụ diệt rồng.
Thế giới thực đã cho cậu một cái tát đau điếng.
Ở một thành phố cảng ồn ào, cậu đã gặp một gã đàn ông tự xưng là "Grizzly" Jack, một mạo hiểm giả kỳ cựu với vết sẹo dài trên mắt và những câu chuyện săn quái vật đầy hấp dẫn. Gã vỗ vai Kaelen, khen ngợi "khí chất" của cậu và hứa sẽ "chỉ dạy" cho cậu vài chiêu để sống sót, đổi lại chỉ là một chầu rượu và "chút phí tổn". Kaelen, với sự ngây thơ của một đứa trẻ chưa từng bị lừa dối, đã xem gã như một người thầy. Cậu kể cho gã nghe về ước mơ của mình, về gia tộc, và gần như toàn bộ số tiền cậu mang theo đã được "đầu tư" vào một bộ giáp da "thượng hạng" và một tấm bản đồ "kho báu bí mật".
Sáng hôm sau, Kaelen tỉnh dậy trong một căn phòng trọ rẻ tiền, chỉ để nhận ra gã "thầy" đã biến mất. Bộ giáp da là hàng thải cứng như mo cau, và tấm bản đồ chỉ là một bức vẽ nguệch ngoạc dẫn đến một bãi rác. Cậu đã bị lừa. Toàn bộ số tiền dành dụm đã không cánh mà bay. Sự xấu hổ và tức giận nung nấu trong lồng ngực cậu, nhưng hơn cả thế, đó là sự vỡ mộng. Những anh hùng trong truyện không bao giờ ngốc nghếch như vậy.
Cuộc sống tự do nhanh chóng biến thành cuộc đấu tranh sinh tồn. Không tiền bạc, không kỹ năng thực tế, Kaelen lang thang từ thành phố này đến thành phố khác. Cậu đã phải làm những công việc chân tay nặng nhọc để đổi lấy một mẩu bánh mì, đã phải ngủ trong những con hẻm lạnh lẽo, bẩn thỉu, và đã phải học cách nhận ra sự khác biệt giữa một nụ cười thân thiện và một cái bẫy. Cây chùy rỉ sét bên hông không còn là biểu tượng của tự do, nó trở thành vật duy nhất cậu có thể bám víu vào.
Và rồi cậu gục ngã. Trong một con hẻm ẩm ướt ở một thị trấn mà cậu thậm chí không nhớ nổi tên, cơn sốt và cái đói đã quật ngã cậu. Cậu nằm co ro trong góc tối, cái lạnh thấm vào xương, và lần đầu tiên kể từ khi bỏ trốn, cậu cảm thấy hối hận. Cậu nhớ đến chiếc giường ấm áp, nhớ đến những bữa ăn nóng hổi. Chiếc lồng son, dù ngột ngạt, ít nhất cũng che chở cậu khỏi thế giới tàn nhẫn này. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở đó.
Nhưng rồi một bàn tay ấm áp đã chạm vào trán cậu.
Ánh sáng dịu nhẹ của thánh quang bao bọc lấy cơ thể đang run rẩy của cậu, xua đi cái lạnh và cơn đau. Khi Kaelen mở mắt, hình ảnh đầu tiên cậu thấy là khuôn mặt hiền hậu của Flint. Một Thánh Sư đã không bỏ mặc một kẻ lạ mặt đang hấp hối. Flint không chỉ chữa lành vết thương cho cậu, anh còn chia cho cậu mẩu bánh mì cuối cùng, lắng nghe câu chuyện của cậu mà không một lời phán xét. Lòng tốt thuần khiết đó, không đòi hỏi, không tính toán, đã thắp lại ngọn lửa hy vọng trong lòng Kaelen. Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra, anh hùng không nhất thiết phải vung gươm diệt rồng. Đôi khi, anh hùng chỉ đơn giản là người chìa tay ra trong lúc ta tuyệt vọng nhất.
Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua, sâu thẳm trong thiên hà câm lặng của tâm trí, một vài ngôi sao xa xôi ở một góc tinh vân dường như lóe lên một ánh sáng yếu ớt rồi vụt tắt. Kaelen khựng lại một chốc, nhưng rồi cho rằng đó chỉ là ảo giác do kiệt sức.
Cậu đã đi theo Flint. Rồi họ gặp Brenna trong một nhiệm vụ hộ tống. Cô ấy là hiện thân của tất cả những gì Kaelen không có: thực dụng, chai sạn và luôn cảnh giác. Ban đầu cô coi cậu là một gánh nặng, một cậu ấm bột chưa hiểu sự đời. Nhưng khi đối mặt với lũ cướp, khi tấm khiên của cô vững vàng che chắn cho tất cả, Kaelen đã hiểu ra một điều nữa. Anh hùng không phải lúc nào cũng là người lao lên phía trước. Đôi khi, anh hùng là bức tường kiên định bảo vệ cho đồng đội phía sau.
Và một lần nữa, ở một góc khác của vũ trụ nội tâm, một chòm sao mờ nhạt khác lại chớp lên một tia sáng ngắn ngủi. Lần này, Kaelen cảm nhận nó rõ ràng hơn. Một sự rung động nhẹ, như một lời thì thầm không thành tiếng.
Rồi đến Vaynard. Một sự tồn tại đầy mâu thuẫn. Lạnh lùng, tính toán, nhưng lại là người đã lao ra cứu cậu mà không một chút do dự. Vaynard đã cho cậu thấy một khía cạnh khác của sức mạnh. Anh hùng không chỉ có lòng dũng cảm mù quáng, mà còn cần một cái đầu lạnh để nhìn thấu bàn cờ, để đưa ra những lựa chọn mà không ai dám.
Ánh sáng lại lóe lên trong tâm trí cậu, lần này không phải là một đốm nhỏ, mà là một vệt sáng sắc như dao cắt, nối liền hai điểm trong bóng tối trước khi tan biến.
Và cuối cùng là Avelina. Cô không phải là một chiến binh, cũng không phải là một người chữa lành theo cách thông thường. Nhưng trong khu mỏ cổ đại, khi đối mặt với những kiến thức có thể khiến người khác phát điên, cô vẫn bình tĩnh, vẫn phân tích, vẫn tìm kiếm câu trả lời. Cô đã cho Kaelen thấy rằng, anh hùng cũng có thể là người can đảm đi vào bóng tối của sự ngu dốt, không phải bằng gươm giáo, mà bằng ngọn đuốc của tri thức.
Lần này, ánh sáng trong tâm trí cậu không chỉ là một điểm hay một đường thẳng. Nó là một mạng lưới phức tạp gồm nhiều điểm sáng nhỏ, kết nối với nhau như một sơ đồ ma thuật, chớp lên rồi mờ đi.
Tiếng bước chân đưa Kaelen trở về với thực tại. Cậu đã đi một vòng quanh thành phố mà không hề hay biết, và giờ đây cậu đang đứng trước quảng trường trung tâm. Ở giữa quảng trường là một bức tượng đá cũ kỹ, khắc họa một mạo hiểm giả vô danh đang giương khiên chống lại một con quái vật không rõ hình thù.
Kaelen ngước nhìn bức tượng. Cậu đã bỏ nhà đi để trở thành một anh hùng như trong truyện. Nhưng những người đồng đội của cậu, họ đã cho cậu thấy rằng định nghĩa về "anh hùng" rộng lớn hơn nhiều.
Đó là lòng nhân ái của Flint. Đó là sự kiên cường của Brenna. Đó là trí tuệ chiến lược của Vaynard. Và đó là lòng dũng cảm tri thức của Avelina.
Cậu đã chạy trốn khỏi một con đường định sẵn mà cha cậu vạch ra, chỉ để đi tìm một con đường định sẵn khác mang tên "Chiến Binh". Cậu đã sai. Cậu đã tìm kiếm câu trả lời ở bên ngoài, trong những kỹ năng có sẵn, trong những khuôn mẫu anh hùng cổ điển.
Nhưng câu trả lời thực sự, nó nằm ở bên trong. Thiên hà này không câm lặng. Nó đang lắng nghe.
Cậu không cần phải là một "Chiến Binh" theo khuôn mẫu. Cậu có thể học cách bảo vệ như Brenna. Cậu có thể học cách hỗ trợ người khác như Flint. Cậu có thể học cách suy nghĩ như Vaynard. Và cậu có thể học cách tìm kiếm sự thật như Avelina. Cậu có thể lấy một chút từ mỗi người, kết hợp với "Lời Nguyền May Mắn" hỗn loạn của chính mình, để tạo ra một thứ gì đó hoàn toàn mới. Một anh hùng theo cách riêng của cậu.
Và rồi, khi ý nghĩ đó định hình rõ ràng trong đầu, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Bốn khu vực vừa lóe sáng trong thiên hà của cậu đột nhiên được nối với nhau bởi những con đường ánh sáng mờ ảo. Chúng hội tụ về một điểm trung tâm, nơi một ngôi sao duy nhất bắt đầu le lói, run rẩy nhưng kiên định. Nó vẫn chưa có tên, chưa có hình dạng, nhưng nó đã tồn tại.
Kaelen chợt hiểu ra. Nếu mình càng mong muốn, con đường sẽ càng hiện rõ. Thiên hà này không đưa cho cậu một con đường có sẵn. Nó đang chờ đợi cậu, bằng chính ý chí và khát khao của mình, thắp sáng nên con đường của riêng cậu.
Mục tiêu thực sự của cậu không phải là trở thành một anh hùng trong truyện. Mục tiêu của cậu là trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh những người đồng đội đã cứu vớt cậu.
Một luồng sinh khí mới mẻ chảy trong huyết quản Kaelen. Sự hoang mang vẫn còn đó, nhưng nỗi sợ hãi đã tan biến, thay thế bằng một sự phấn khích run rẩy. Lần đầu tiên, cậu không nhìn vào thiên hà kia và thấy một sự trống rỗng. Cậu thấy một tiềm năng vô hạn.
Kaelen quay người, sải bước trở về quán trọ "Gối Êm". Cậu vẫn chưa biết ngôi sao đầu tiên mình sẽ thắp sáng là gì, hay con đường mình sẽ đi sẽ ra sao. Nhưng giờ đây, cậu đã có một la bàn. Và la bàn đó, chính là hình ảnh của những người đồng đội đang chờ đợi cậu.
Sáng hôm sau, Kaelen không còn là cậu bé lạc lõng ngồi bên cửa sổ nữa. Sự giác ngộ đêm qua đã không xua tan hoàn toàn sự hoang mang, nhưng nó đã cho cậu một thứ còn quý giá hơn cả một con đường định sẵn: một la bàn. Và mũi kim đầu tiên của chiếc la bàn đó chỉ về phía những tiếng búa đe vang vọng từ khu Lò Rèn của thành phố Silverlake.
Cậu không khó để tìm thấy Brenna. Giữa hàng chục lò rèn đang nhả khói đen và tiếng kim loại va vào nhau chát chúa, có một nơi tập trung đông người xem nhất. Và ở trung tâm của sự chú ý đó, không phải là một người thợ rèn lùn râu tóc xồm xoàm, mà là một bóng hình phụ nữ quen thuộc.
Brenna đã cởi bỏ lớp giáp da, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bằng vải thô, để lộ ra cánh tay và bờ vai săn chắc, lấm tấm mồ hôi và muội than. Cô không đứng đợi. Cô đang ở đó, ngay bên cạnh người thợ rèn, tay cầm một cây búa phụ và tự mình nện xuống phôi thép đỏ rực trên đe. Mỗi cú nện của cô không hoa mỹ, nhưng dứt khoát, mạnh mẽ và đầy mục đích. Cô không chỉ đang trả tiền để có một trang bị mới; cô đang dùng chính ý chí và sức lực của mình để tôi luyện nó.
Kaelen đứng lặng lẽ trong đám đông, quan sát. Cậu thấy được sự tập trung tuyệt đối trong đôi mắt Brenna. Cô không nhìn vào phôi thép như một khối kim loại vô tri. Cô nhìn nó như một kẻ địch, một thử thách cần phải khuất phục. Cậu thấy những thớ cơ trên tay cô căng lên sau mỗi cú vung búa, nghe thấy tiếng thở dốc đều đặn theo từng nhịp đập. Cô đang đổ mồ hôi, đang gồng mình chịu đựng sức nóng khủng khiếp từ lò lửa, và trên khuôn mặt cô là một sự kiên định không hề lay chuyển.
Một lúc lâu sau, khi phôi thép đã dần thành hình một chiếc giáp tay tinh xảo, Brenna mới dừng lại, thở ra một hơi dài. Cô đưa tay áo quệt đi dòng mồ hôi trên trán và lúc đó mới nhận ra Kaelen.
"Cậu đến đây làm gì?" Brenna hỏi, giọng cô hơi khàn đi vì kiệt sức nhưng vẫn vững chãi như thường lệ. "Chỗ này không có gì vui đâu."
"Tôi... tôi đến để xem," Kaelen trả lời thành thật. "Tôi muốn biết... tại sao chị lại tự mình làm việc này? Với số tiền cô Avelina đưa, chị có thể thuê người thợ rèn giỏi nhất làm mọi thứ."
Brenna nhặt một gáo nước, uống một hơi dài rồi dội phần còn lại lên mặt. Sự mát lạnh đột ngột khiến cô rùng mình nhẹ.
"Thợ rèn giỏi nhất có thể tạo ra một tấm khiên tốt nhất," cô nói, mắt nhìn vào chiếc giáp tay đang được nhúng vào bể nước, làm bùng lên một đám hơi nước nóng bỏng. "Nhưng ông ta không thể truyền vào nó ý chí của tôi. Khi tôi đứng ở tiền tuyến, thứ bảo vệ mọi người không chỉ là độ dày của tấm thép. Nó là niềm tin của tôi rằng tấm thép đó sẽ không vỡ. Và niềm tin đó không thể mua được bằng tiền, Kaelen à. Nó phải được tôi luyện bằng mồ hôi và sự thấu hiểu."
Cô chỉ vào những vết chai sần trên lòng bàn tay mình. "Mỗi vết chai này là một đòn đánh tôi đã đỡ. Mỗi vết sẹo trên người tôi là một lần tôi đã đứng vững. Tôi mang tất cả những điều đó, tất cả những kinh nghiệm đó, và nện chúng vào từng thớ thép này. Để nó hiểu được, nó phải cứng rắn đến mức nào. Để nó biết rằng, nó không được phép gục ngã."
Kaelen im lặng. Cậu nhìn Brenna, rồi lại nhìn những tia lửa văng ra từ lò rèn. Cậu chợt hiểu ra. Anh hùng không phải là người không bao giờ bị đánh bại. Anh hùng là người sau mỗi lần bị đánh bại lại đứng lên, biến nỗi đau và sự yếu đuối của mình thành một lớp giáp dày hơn, một tấm khiên vững chắc hơn. Sự kiên cường không phải là một kỹ năng có sẵn. Nó là một lựa chọn, một quá trình tôi luyện không ngừng nghỉ.
Sâu thẳm trong thiên hà tâm trí của cậu, khu vực mờ ảo tượng trưng cho Brenna bỗng bừng sáng. Những ngôi sao nhỏ kết nối với nhau, không còn yếu ớt mà rực rỡ và ổn định, tạo thành một chòm sao mang hình dạng một tấm khiên vững chãi. Nó tỏa ra một ánh sáng trầm ổn, bền bỉ, một lời hứa về sự bất khuất.
"Tôi hiểu rồi," Kaelen thì thầm. Cậu gật đầu chào Brenna rồi lặng lẽ rời đi, để lại cô với công việc của mình. Con đường đầu tiên đã được thắp sáng, không phải bằng dược tề, mà bằng sự thấu hiểu.
Điểm đến tiếp theo của Kaelen là nhà thờ chính của Giáo Hội Ánh Sáng, một công trình kiến trúc bằng đá trắng uy nghi nằm ở trung tâm thành phố. Cậu hy vọng sẽ tìm thấy Flint ở đây, giữa những lời cầu nguyện và ánh sáng của Nữ Thần Kaelia. Nhưng sau khi hỏi thăm một nữ tu sĩ, cậu nhận được một câu trả lời bất ngờ.
"Thánh Sư Flint không có ở đây, cậu bé ạ," bà nói, giọng hiền từ. "Anh ấy hiếm khi ở lại nhà thờ chính lâu. Nếu muốn tìm, cậu hãy đến Mái Ấm Hừng Đông ở khu phố phía đông. Anh ấy đang giúp bọn trẻ ở đó."
Khu phố phía đông hoàn toàn trái ngược với sự lộng lẫy của trung tâm. Những con đường ở đây nhỏ hẹp hơn, những ngôi nhà san sát và cũ kỹ. Mái Ấm Hừng Đông không phải là một tòa nhà lớn, nó chỉ là một căn nhà hai tầng đơn sơ, có một khoảng sân nhỏ phía trước nơi vài đứa trẻ đang chơi đùa.
Kaelen bước qua cánh cổng gỗ đã sờn màu và nhìn thấy Flint. Anh không mặc bộ lễ phục Thánh Sư lộng lẫy, chỉ mặc một bộ quần áo vải đơn giản. Và anh cũng không đang rao giảng giáo lý hay thực hiện một nghi lễ trọng đại nào.
Anh đang ngồi xổm trên mặt đất, một tay dịu dàng đặt lên đầu gối trầy xước của một cô bé đang mếu máo. Một luồng thánh quang ấm áp, dịu nhẹ tỏa ra từ lòng bàn tay anh, không chói lóa mà hiền hòa như ánh nắng ban mai, từ từ chữa lành vết thương. Vẻ mặt của anh không có sự trang nghiêm của một Thánh Sư, chỉ có sự dịu dàng và lo lắng của một người anh trai. Sau khi vết thương lành lại, anh mỉm cười, xoa đầu cô bé và kể cho nó một câu chuyện cười ngốc nghếch khiến nó bật cười khúc khích rồi chạy đi chơi tiếp.
Kaelen đứng đó, quan sát trong im lặng. Cậu thấy Flint kiên nhẫn vá lại một con búp bê vải bị rách cho một cậu bé khác. Cậu thấy anh dùng thánh quang để sưởi ấm một nồi súp lớn trong bếp. Cậu thấy anh lắng nghe câu chuyện của từng đứa trẻ, không phán xét, không răn dạy, chỉ có sự đồng cảm và tình yêu thương thuần khiết.
Đây không phải là hình ảnh người anh hùng diệt rồng cứu vương quốc mà cậu từng mơ tưởng. Không có vinh quang, không có sự tung hô. Công việc của Flint thầm lặng, bình dị và không được ai ghi nhận. Nhưng Kaelen lại thấy một sức mạnh còn to lớn hơn cả những đòn Tụ Lực Trảm. Đó là sức mạnh của lòng nhân ái. Anh hùng không phải lúc nào cũng là người đẩy lùi bóng tối. Đôi khi, anh hùng chỉ đơn giản là người thắp lên một ngọn nến nhỏ trong một góc khuất, mang lại hơi ấm và hy vọng cho những tâm hồn bé nhỏ.
Một luồng hơi ấm lạ kỳ lan tỏa trong lồng ngực Kaelen, đồng điệu với ánh sáng mà Flint đang tỏa ra. Cậu cảm nhận được nó. Một sự thôi thúc muốn bảo vệ, muốn che chở, không phải bằng cây chùy, mà bằng chính trái tim mình.
Trong vũ trụ nội tâm, chòm sao thứ hai, chòm sao mang hình ảnh của Flint, bừng lên một ánh sáng rực rỡ nhưng không hề chói mắt. Nó ấm áp, dịu êm và lan tỏa, như một mặt trời nhỏ đang sưởi ấm cả thiên hà câm lặng.
Flint lúc này mới nhận ra Kaelen. Anh mỉm cười. "Đến lúc nào vậy, Kaelen?"
"Em vừa mới đến," cậu đáp, bước lại gần. "Anh... anh thật sự là một anh hùng, anh Flint."
Flint chỉ cười hiền. "Anh chỉ làm những việc cần làm thôi. Đi nào, vào phụ anh khuấy nồi súp nhé. Bọn trẻ sắp đói rồi."
Kaelen gật đầu, lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy việc khuấy một nồi súp cũng là một hành động anh hùng.
Khi Kaelen trở về quán trọ "Gối Êm", cậu thấy Vaynard và Avelina đang ngồi trong thư viện nhỏ. Họ không nói chuyện. Căn phòng chỉ có tiếng lật giấy sột soạt và tiếng bút lông cọ trên giấy da. Sàn nhà và mặt bàn xung quanh họ chất đầy những cuốn sách mở, những cuộn giấy da cũ và những tấm bản đồ chi chít ghi chú.
Kaelen đứng ở ngưỡng cửa, không muốn làm phiền. Cậu quan sát họ. Đây không phải là việc đọc sách thông thường. Đây là một cuộc chiến.
Cậu thấy Avelina đặt ba cuốn sách khác nhau cạnh nhau: một cuốn về giải phẫu quái vật, một cuốn về địa chất khu mỏ, và một cuốn về lịch sử cổ ngữ. Cô đọc lướt qua từng cuốn, ngón tay lướt trên những dòng chữ, đôi mắt cô di chuyển liên tục, kết nối những thông tin tưởng chừng không liên quan. Cô đang phân tích, mổ xẻ vấn đề từ mọi góc độ, biến những dữ liệu khô khan thành một sự thật có thể nắm bắt được.
Bên cạnh cô, Vaynard lại có một phương pháp khác. Cậu không đọc nhiều sách bằng Avelina. Cậu đọc một đoạn, rồi nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Kaelen có cảm giác như Vaynard đang chạy một chương trình mô phỏng trong đầu. Cậu tiếp nhận thông tin từ Avelina – ví dụ như "loài nhện đá có lớp giáp mỏng ở khớp chân" – và ngay lập tức biến nó thành một mệnh lệnh chiến thuật: "mục tiêu tấn công: khớp chân, vũ khí phù hợp: đâm, góc độ hiệu quả: từ dưới lên".
Kaelen chợt nhận ra. Sức mạnh của họ không đến từ việc họ biết nhiều như thế nào. Sức mạnh của họ đến từ cách họ sử dụng tri thức. Đối với họ, kiến thức không phải là thứ để trưng bày, nó là một vũ khí, một công cụ. Avelina là người rèn nên vũ khí đó từ những quặng mỏ tri thức thô sơ, còn Vaynard là người sử dụng nó trên chiến trường với một sự chính xác chết người. Anh hùng không chỉ cần lòng dũng cảm, họ cần trí tuệ để soi tỏ con đường và lòng can đảm để đối mặt với những sự thật phũ phàng mà tri thức mang lại.
Hai chòm sao cuối cùng trong tâm trí cậu đồng loạt bừng sáng. Một chòm sao mang hình dạng một cuốn sách đang mở, tượng trưng cho Avelina. Chòm còn lại mang hình một mũi tên sắc bén, tượng trưng cho Vaynard.
Và rồi, khoảnh khắc trọng đại đã đến.
Bốn chòm sao – Tấm Khiên Kiên Cường, Mặt Trời Nhân Ái, Cuốn Sách Tri Thức và Mũi Tên Chiến Lược – đột nhiên được nối với nhau bởi những dải ngân hà mờ ảo. Chúng hội tụ về một điểm trung tâm, nơi ngôi sao đơn độc mà cậu đã thắp lên đêm qua. Năng lượng từ bốn phía đổ dồn về, và ngôi sao đó nổ bừng trong một vụ nổ ánh sáng im lặng.
Kaelen thở hắt ra. Trước mắt cậu, trong tâm trí, một giao diện quen thuộc nhưng cũng hoàn toàn xa lạ hiện ra. Không còn những nhánh cây cứng nhắc. Trước mặt cậu là một bản đồ sao, một vũ trụ thu nhỏ. Và ở chính giữa, nơi vụ nổ ánh sáng vừa diễn ra, một dòng chữ bằng cổ ngữ phức tạp, rực rỡ đang thành hình: Fate Hero.
Ngay bên dưới dòng cổ ngữ rực rỡ ấy, không có một con chữ nào khác hiện ra. Thay vào đó, một sự nhận thức duy nhất, mạnh mẽ và không thể lay chuyển, lắng đọng vào sâu trong linh hồn cậu. Nó không phải là một cái tên được ban tặng, mà là một sự thật được cậu lựa chọn, một lời khẳng định vang vọng trong từng thớ thịt, từng nhịp đập của con tim: Anh Hùng.
Cây Kỹ Năng đã tái sinh, không phải như một công cụ, mà như một phần của chính con người cậu.
Cùng lúc đó, Kaelen cảm nhận được hai luồng năng lượng trỗi dậy từ sâu trong cơ thể, chân thật như máu đang chảy trong huyết quản. Một luồng năng lượng vững chãi, bền bỉ, kết nối cậu với sàn gỗ và nền đất sâu bên dưới. Cậu cảm nhận được sức mạnh của đá, của đất, một sự ổn định không thể lay chuyển, sinh ra từ khao khát có được một nền tảng vững chắc như tấm khiên của Brenna. Cậu biết, không cần ai giải thích, đó là Thổ.
Luồng năng lượng thứ hai thì ấm áp, tinh khiết. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ dường như trở nên thân thuộc hơn, dịu dàng mơn trớn làn da cậu. Nó sinh ra từ sự ngưỡng mộ của cậu dành cho lòng tốt vô điều kiện của Flint, một ánh sáng có thể chữa lành và xua tan bóng tối. Cậu cảm nhận được bản chất của nó: Quang.
Song hệ nguyên tố. Một sự thức tỉnh mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới.
Kaelen nhìn sâu vào vũ trụ nội tâm của mình. Các chòm sao tỏa sáng, nhưng giữa chúng là những khoảng không vô tận, những con đường ánh sáng còn chưa được vẽ nên. Không có một dòng thông báo nào. Không có lời hướng dẫn nào. Nhưng cậu đã hiểu.
Cậu cảm nhận được những "điểm nút" trống rỗng trên bản đồ sao kia đang khao khát, chúng chờ đợi được lấp đầy bằng tinh hoa, bằng "dữ liệu" từ những sinh vật của thế giới này. Cậu biết rằng Dược Tề chính là chìa khóa để thắp sáng chúng.
Đồng thời, cậu cảm nhận được hai "dòng chảy" mới được hình thành bên trong mình, một vững chãi và một ấm áp, tương ứng với Thổ và Quang. Chúng giống như những lòng sông cạn khô, một hệ thống kênh rạch đã được xây dựng hoàn chỉnh nhưng chưa có nước. Cây Kỹ Năng đã cho cậu cơ chế để sử dụng ma pháp, nhưng chính cậu phải học cách khơi nguồn cho dòng chảy đó bằng tri thức và sự luyện tập. Sức mạnh này không phải là một món quà được trao tay, mà là một tiềm năng cần được khai phá.
Kaelen nắm chặt tay lại, cảm nhận sức mạnh của đất và ánh sáng đang âm ỉ trong cơ thể. Sự trống rỗng trong thiên hà không còn đáng sợ nữa. Giờ đây, cậu thấy nó như một trang giấy trắng.
Một câu chuyện anh hùng đang chờ đợi chính cậu viết nên.


0 Bình luận