Âm thanh soạt khô khốc đó như một mũi kim châm thẳng vào hệ thần kinh của Vaynard. Phản xạ sinh tồn được rèn giũa từ những lần trốn cha đi săn trong rừng Sồi trỗi dậy, cậu dùng tay không dập tắt ngọn đuốc vào vách đá ẩm. Mọi thứ chìm vào bóng tối đặc quánh, và thế giới của cậu co lại chỉ còn nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực và những âm thanh vọng lại từ sâu bên trong.
Không phải là tiếng động vật. Đó là tiếng gằn gừ, lầm bầm khe khẽ của một sinh vật có trí tuệ. Cậu nín thở, lắng nghe, cố gắng tách biệt nó khỏi tiếng nước nhỏ giọt đều đặn.
Cậu biết mình nên đi. Lời hứa với Gorin chỉ là một nắm rêu. Mạng sống của cậu đáng giá hơn thế. Nhưng một thôi thúc khác, một sự tò mò lạnh lẽo đến từ Mảnh Vỡ trong lồng ngực, lại kéo cậu ở lại. Rời đi mà không biết thứ gì đang ở đây, chính là gieo một mầm họa cho lần quay trở lại.
Cậu ép sát người vào vách đá, từng bước chân gần như không phát ra tiếng động, tiến về phía một khúc quanh nơi có ánh sáng yếu ớt hắt ra. Khi đến gần, một mùi hôi nồng nặc của mồ hôi, máu cũ và thịt cháy xộc vào mũi cậu, khiến cậu suýt nôn khan. Cậu cẩn thận hé mắt nhìn vào.
Một hang động lớn hơn mở ra, được thắp sáng bởi một ngọn lửa trại bập bùng. Hơn một chục con quỷ lùn đang ở đó. Nhưng điều khiến Vaynard sởn gai ốc là sự im lặng có tổ chức của chúng. Chúng không la hét ầm ĩ. Vài con đang gặm những mảnh xương, vài con đang mài vũ khí thô kệch, và một nhóm to lớn hơn, mặc giáp da vá víu, đang đứng gác.
Và ở trung tâm, trên một phiến đá, là một pháp sư quỷ lùn. Nó đang thực hiện một nghi lễ. Trước mặt nó là xác của một con Sói Ngân Lang, bụng bị phanh ra. Pháp sư nhúng ngón tay vào vũng máu, vẽ những ký tự nguệch ngoạc lên phiến đá trong khi lẩm bẩm những câu thần chú ghê rợn. Ánh sáng từ cây trượng của nó chiếu rọi một màu xanh tà dị lên bức tường đen ngòm , lởm chởm đỏ.
Vaynard lùi lại. Cậu nhận ra một sự thật kinh khủng: hang động ký ức của cậu không chỉ là một cái ổ, nó là một căn cứ. Và cậu cần nắm rêu. Trớ trêu thay, những mảng rêu ánh bạc tươi tốt nhất lại mọc trên một bức tường ở phía xa của hang động chính, ngay phía sau một nhóm ba tên quỷ lùn đang ngủ.
"Chết tiệt," cậu rủa thầm. Rời đi tay không đồng nghĩa với việc mất đi Lông Chim Ưng và thất hứa với Gorin. Nhiệm vụ đầu tiên sẽ thất bại. Cậu cắn môi, một quyết định liều lĩnh được đưa ra.
Cậu hít một hơi thật sâu, để cho cái lạnh của Mảnh Vỡ trấn áp nỗi sợ. Cậu bắt đầu di chuyển, không phải như một con người, mà như một bóng ma. Cậu lợi dụng từng mỏm đá, từng cái bóng do ngọn lửa chập chờn tạo ra. Mỗi bước đi là một sự tính toán, gót chân đặt xuống trước mũi chân để giảm thiểu tiếng động. Mùi hôi thối nồng nặc hơn, nhưng nó cũng che giấu mùi của cậu.
Khi chỉ còn cách đám quỷ lùn đang ngủ vài mét, một trong số chúng cựa mình. Vaynard đóng băng tại chỗ, tim như ngừng đập. Nhưng nó chỉ lật người rồi lại ngáy tiếp. Cậu đến được bức tường, con dao săn trong tay run lên bần bật khi cậu bắt đầu cạo nhẹ những mảng rêu. Tiếng kim loại cọ vào đá, dù rất nhỏ, nhưng trong không gian này nghe như sấm động.
Vừa bỏ được một ít rêu vào túi, một tên quỷ lùn gần đó bỗng ngồi dậy. Hắn không phát hiện ra cậu, chỉ đơn giản là cần đi vệ sinh. Hắn lảo đảo đứng dậy, đi thẳng về phía góc tối nơi Vaynard đang ép mình vào.
Không còn đường lui.
Ngay khi tên quỷ lùn quay lưng lại để giải quyết nỗi buồn, Vaynard lao tới. Đây không phải là một cuộc ám sát sạch sẽ. Đây là một cuộc vật lộn câm lặng. Cậu dùng hết sức bình sinh siết cánh tay quanh cổ họng nó, tay kia đâm con dao vào mạng sườn. Tên quỷ lùn khỏe hơn cậu nghĩ. Nó giãy giụa, khuỷu tay của nó thúc mạnh vào bụng Vaynard khiến cậu nghẹt thở. Nó cố gắng hét lên, nhưng âm thanh chỉ là một tiếng "ọc ọc" ghê rợn bị chặn lại bởi cánh tay của cậu. Trong lúc giãy chết, chân nó đá trúng một chiếc khiên gỉ sét dựa vào vách đá.
KENG!
Một âm thanh chói tai vang vọng khắp hang động.
Mọi hoạt động lập tức dừng lại. Tiếng ngáy, tiếng mài vũ khí, tất cả đều im bặt.
Pháp sư quỷ lùn ngừng lẩm bẩm. Nó từ từ ngẩng đầu lên. Ánh sáng xanh lục từ cây trượng của nó quét qua bóng tối, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, nó dừng lại, chiếu thẳng vào góc tối nơi Vaynard đang đè chặt cái xác vẫn còn co giật. Cậu không dám thở, không dám cử động, cảm giác như trái tim mình sắp nổ tung.
Sự im lặng kéo dài như cả một thế kỷ.
Rồi, con pháp sư dường như cho rằng đó chỉ là một con chuột. Nó quay lại với nghi lễ của mình. Vaynard cảm thấy mình vừa được kéo lên từ địa ngục.
Nhưng một tên lính gác to con hơn, có vẻ là đội trưởng, không bị thuyết phục dễ dàng như vậy. Nó gầm gừ ra lệnh cho một tên khác: "Đi kiểm tra góc đó."
Tên quỷ lùn được lệnh cầm cây giáo của nó, bắt đầu tiến về phía Vaynard. Cậu biết mình không thể chống lại tên này. Cậu phải đi. Ngay lập tức.
Lợi dụng lúc tầm mắt của tên lính gác bị một cột đá che khuất, Vaynard nhẹ nhàng buông cái xác ra. Cậu không dám chạy, chỉ lùi lại từng bước trong bóng tối, tay nắm chặt túi rêu. Nhưng trong sự vội vã, gót chân cậu đạp phải một viên sỏi. Viên sỏi lăn đi, tạo ra một tiếng "lộc cộc" nhỏ.
Lần này, con pháp sư không còn nghi ngờ nữa. Nó chỉ thẳng cây trượng về phía cậu và rít lên một tiếng chói tai.
"KẺ XÂM NHẬP!"
Cả hang động như nổ tung. Lũ quỷ lùn gầm lên, vớ lấy vũ khí và lao về phía cậu.
Ngay lập tức, con pháp sư chĩa cây trượng về phía Vaynard. Một quả cầu năng lượng màu xanh lục bệnh hoạn bay vút đi, rít lên trong không khí.
Trong một khoảnh khắc phi thực, thế giới trong mắt Vaynard như chậm lại. Mọi âm thanh lùi xa. Quả cầu năng lượng không còn là một vệt sáng mờ, mà là một thực thể rõ ràng. Cậu có thể nhìn thấy quỹ đạo bay chính xác của nó, thấy cả những gợn không khí nó đẩy ra. Một con đường thoát duy nhất, một khoảng trống hẹp giữa hai cột đá bên trái, hiện lên trong tâm trí cậu rõ ràng như được vẽ bằng mực.
Không một chút do dự, một luồng sức mạnh quen thuộc, thứ sức mạnh đã từng bùng nổ ở Oakhaven, trỗi dậy từ sâu trong lồng ngực. Cậu không điều khiển nó, chỉ đơn giản là để nó tuôn chảy. Một cơn gió vô hình xoáy quanh chân cậu, đẩy cơ thể cậu về phía trước với một gia tốc phi lý. Cậu lướt đi như một chiếc lá trong gió, quả cầu năng lượng sượt qua vai, đập vào vách đá sau lưng cậu và nổ tung, để lại một mảng đá cháy xém.
Cậu đã vào được trong hành lang hẹp, một lối đi duy nhất dẫn ra ngoài. Phía sau, tiếng chân rầm rập của bầy quỷ lùn ngày một gần. Hành lang này là một tử địa, nhưng cũng là một điểm nghẽn.
Vaynard không chạy một cách mù quáng. Cậu đột ngột dừng lại, xoay người, giương cây cung rẻ tiền lên. Cậu có ba mũi tên trong bao. Thời gian không cho phép cậu nhắm bắn một cách cẩn thận. Nhưng đôi mắt cậu, trong cơn nguy cấp, lại nhìn thấy một cách khác thường. Cậu không thấy một bầy hỗn loạn, mà thấy một dòng chảy. Tên quỷ lùn chạy đầu tiên, to con nhất, chính là hòn đá tảng đang chặn con đường sống của cậu. Nếu nó ngã, dòng chảy sẽ tắc nghẽn.
Vút! Mũi tên đầu tiên bay đi, cắm phập vào đầu gối của tên quỷ lùn to con. Nó gầm lên một tiếng đau đớn và ngã chúi về phía trước. Hai tên chạy ngay sau không kịp phản ứng, vấp phải đồng bọn và ngã chồng lên nhau, tạo thành một chướng ngại vật bằng xương bằng thịt hỗn loạn.
Vút! Mũi tên thứ hai bay đi, nhắm vào tên quỷ lùn đang cố trèo qua đám đông. Mũi tên trượt qua vai nó, nhưng đủ để khiến nó mất thăng bằng và ngã ngược lại.
Vaynard không chờ đợi kết quả, cậu quay người và chạy tiếp. Cậu đã mua được cho mình vài giây quý giá.
Nhưng rồi, một bóng đen khổng lồ vượt qua đám hỗn loạn. Một trong những tên lính gác vạm vỡ, đôi mắt đỏ ngầu vì điên tiết, đã trèo qua xác đồng bọn và lao tới với một tốc độ kinh hoàng, cây rìu đá của nó giơ cao. Khoảng cách được rút ngắn trong chớp mắt.
Không còn đường lui. Vaynard xoay người lại, con dao săn trong tay siết chặt. Cây rìu bổ xuống với một lực có thể chẻ đôi một thân cây. Vaynard đưa dao lên đỡ, nhưng sức mạnh của gã quỷ lùn là quá lớn.
CHOANG!
Con dao săn bị đánh văng khỏi tay cậu. Lưỡi rìu, dù bị làm chệch hướng, vẫn chém một đường sâu vào bả vai trái của Vaynard. Cơn đau buốt nhói lên, nóng rực. Cậu cảm thấy xương mình như rạn nứt. Nhưng một sự lì lợm kỳ lạ, một sự bền bỉ phi thường nằm sâu trong xương tủy, đã ngăn không cho cơ thể cậu sụp đổ. Cơn đau không biến mất, nhưng nó bị đẩy lùi về một góc trong tâm trí, trở thành một thứ gì đó xa xôi, một lời nhắc nhở lạnh lùng thay vì một mệnh lệnh bắt cậu phải dừng lại.
Tên quỷ lùn gầm lên đắc thắng, vung rìu cho đòn kết liễu. Nhưng cú va chạm đã đẩy Vaynard lùi lại, và cậu lợi dụng chính đà lùi đó. Cậu khom người xuống, và một lần nữa, một luồng gió vô hình xoáy quanh chân cậu, nhưng lần này nó không dùng để chạy trốn. Nó dùng để xoay chuyển. Cậu xoay người với một tốc độ chóng mặt, né được cú vung rìu trong gang tấc. Trong khoảnh khắc lướt qua sườn của gã khổng lồ, tay phải của cậu đã chộp lấy con dao săn vừa rơi dưới đất.
Không một động tác thừa, cậu dồn toàn bộ sức lực còn lại và luồng gió cuối cùng vào cú đâm từ dưới lên. Đôi mắt cậu đã nhìn ra điểm yếu duy nhất mà cậu có thể với tới: vùng nách không được giáp che. Mũi dao, được gia tốc bởi gió, đâm ngập cán vào cơ thể tên quỷ lùn.
Gã khổng lồ khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng kinh ngạc, rồi đổ ầm xuống.
Vaynard rút con dao ra, máu và mồ hôi hòa vào nhau. Cậu có thể nghe thấy bầy quỷ lùn đang gỡ được chướng ngại vật và lao tới. Cậu nhìn về phía cửa hang, ánh sáng ban ngày chỉ còn cách vài chục mét.
Trong cơn tuyệt vọng, cậu ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu quét qua mọi thứ, không phải kẻ thù, mà là môi trường xung quanh. Và cậu thấy nó. Hàng chục khối thạch nhũ lớn treo lơ lửng trên trần hang, ngay phía trên lối vào.
Một ý nghĩ điên rồ lóe lên. Cậu giương cung lên, lắp mũi tên cuối cùng. Bả vai trái của cậu gào thét phản đối, nhưng ý chí của cậu đã át đi tất cả. Cậu không nhắm vào bầy quỷ. Cậu nhắm vào điểm nối mỏng manh nhất của khối thạch nhũ lớn nhất.
Vút!
Mũi tên cuối cùng bay đi với tất cả hy vọng của cậu. Nó đập vào vách đá, tạo ra một vết nứt nhỏ. Không đủ.
Nhưng đúng lúc đó, bầy quỷ lùn đầu tiên đã đuổi kịp. Sự rung động từ hàng chục đôi chân của chúng chạy trên nền đá chính là giọt nước làm tràn ly. Vết nứt lan ra. Một tiếng gãy rắc vang lên, rồi cả trần hang bắt đầu sụp đổ.
"GRÀÀÀÀ!"
Tiếng gầm thét giận dữ và hoảng sợ của lũ quỷ lùn vang lên sau lưng cậu. Vaynard không ngoảnh lại. Cậu dồn hết sức lực lao về phía ánh sáng.
Cậu lao ra khỏi cửa hang đúng lúc một tảng đá khổng lồ rơi xuống, bịt kín lối vào. Bụi đất và đá vụn bay mù mịt. Tiếng la hét của lũ quỷ lùn bị chặn lại, trở nên ù ù và xa dần, rồi im bặt.
Vaynard ngã sóng soài trên nền đất ẩm, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Máu từ vai trái cậu không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả một mảng áo. Cậu thở hổn hển, vị sắt của máu tràn ngập trong miệng.
Nhưng trong bàn tay phải, cậu vẫn siết chặt túi vải. Nắm rêu ánh bạc vẫn còn đó, lạnh lẽo và nguyên vẹn. Cậu đã sống sót. Không phải bằng một kỹ năng được đặt tên, mà bằng bản năng, bằng sự liều lĩnh, và bằng những di sản đang âm thầm chảy trong huyết quản.


0 Bình luận