Tập 01: "MẠO HIỂM"
Chương 4: Cội Rễ Hiền Triết và Lời Hứa Trong Hẻm Tối
0 Bình luận - Độ dài: 3,258 từ - Cập nhật:
Cầm bộ trang bị ít ỏi nhưng nặng trĩu trên tay, Vaynard rời khỏi Khu Chợ Sắt Vụn. Mục tiêu tiếp theo của cậu là những nguyên liệu còn lại. Cậu không đi thẳng đến một nơi cụ thể nào. Cậu giống như một con sói non đang đánh hơi lãnh địa mới, di chuyển một cách cẩn trọng qua những con phố chật hẹp của khu bình dân, nơi các tiệm thảo dược và cửa hàng nguyên liệu nhỏ nằm san sát nhau.
Cậu ghé vào một tiệm, hỏi mua Bột Đất Đánh Dấu. Người bán đưa ra một loại bột màu xám, nhưng trực giác của Vaynard mách bảo rằng năng lượng của nó quá yếu, không đủ "dính" để bám theo một con quái vật trong rừng. Cậu cảm ơn rồi rời đi. Ở một cửa hàng khác, người ta còn không biết Lông Chim Ưng là thứ gì. Sự thật phũ phàng của việc làm một tân binh không có người chỉ dẫn là thế, mọi thứ đều phải tự mình tìm kiếm và phân định.
Sau gần một giờ lang thang, cậu bị thu hút bởi một cửa tiệm trông có vẻ uy tín hơn. Nó có một tấm biển gỗ được khắc tay tinh xảo: "Cội Rễ Hiền Triết". Mùi hương của hàng trăm loại thảo dược quý hiếm từ bên trong tỏa ra, một mùi hương phức tạp của đất, gỗ và ma thuật. Cậu bước vào, không phải với hy vọng sẽ mua được thứ gì, mà là để quan sát và học hỏi.
Bên trong, không gian yên tĩnh và có phần trang trọng. Các bức tường được lấp đầy bởi những ngăn kéo gỗ nhỏ, mỗi ngăn có ghi tên một loại nguyên liệu bằng thứ chữ viết tay cầu kỳ. Đứng sau quầy là một bà lão nhỏ bé, lưng còng, đang đeo một cặp kính tròn và chăm chú đọc một cuốn sách dày cộp.
Vaynard lặng lẽ đi dọc các kệ hàng, mắt lướt qua những bình thủy tinh chứa các loại bột, hạt và rễ cây kỳ lạ. Cậu thấy giá của một lọ thuốc hồi phục cấp thấp và cái dạ dày trống rỗng của cậu như se lại. Cậu biết mình không thuộc về nơi này.
Ngay lúc cậu định quay đi, cánh cửa lại mở ra và một gã đàn ông to lớn bước vào, mang theo cái lạnh của đường phố. Gã mặc bộ giáp da đã cũ nhưng được bảo dưỡng tốt, trên mặt có một vết sẹo dài trông khá dữ tợn. Vaynard nhận ra gã, một trong những mạo hiểm giả hạng F thỉnh thoảng hay đến các quán rượu khu bình dân khoe khoang chiến tích.
Gã không nói gì, chỉ đặt một cái bao vải nặng trịch lên quầy, tạo ra một tiếng "bịch" khô khốc. Gã đổ ra một mớ hỗn độn đủ thứ: mấy cặp tai Goblin đã bắt đầu khô quắt, vài chiếc nanh lợn lòi dính máu, mấy cái túi độc của nhện và một cái sừng bị gãy.
"Bà xem mớ này đi, bà chủ," gã nói, giọng oang oang. "Hàng thông thường cả thôi."
Bà lão từ từ gập cuốn sách lại, đẩy cặp kính lên trán. Bà dùng một cái kẹp dài, khều từng món, xem xét một cách nhanh chóng nhưng kỹ lưỡng. Vaynard đứng ở một góc, im lặng quan sát. Đây là một bài học thực tế.
"Tai Goblin, ba cặp, chất lượng trung bình. Nanh lợn, một cặp còn tốt, một cặp đã mẻ. Túi độc còn đầy. Sừng dê núi gãy... chỉ đáng giá vài xu," bà lão liệt kê, giọng đều đều. "Một đồng bạc hai mươi xu cho đống này."
"Thôi nào," gã mạo hiểm giả cằn nhằn. "Ít nhất cũng phải một bạc rưỡi chứ. Tôi đã mất cả ngày trong khu đầm lầy đó."
"Ta kinh doanh dựa trên giá trị, không phải thời gian của cậu," bà lão đáp, không một chút lay động. Gã đàn ông thở dài, gật đầu một cách miễn cưỡng. Bà lão đếm tiền xu đặt lên quầy.
Gã gom tiền, nhưng chưa rời đi. Gã lại thò tay vào bao, lần này cẩn thận hơn, lấy ra ba chiếc lông vũ dài, màu nâu sẫm với vệt trắng ở đầu. "Giờ tới món chính. Lông Đại Bàng Chóp Đỏ, vừa lấy được từ dãy núi phía Tây. Hàng hiếm đấy. Bà định giá đi."
Lần này, bà lão cầm một chiếc kính lúp, xem xét kỹ lưỡng từng chiếc lông. Vaynard nín thở. Sự im lặng kéo dài.
"Đúng là Lông Đại Bàng Chóp Đỏ," bà lão cuối cùng cũng lên tiếng. "Nhưng là lông rụng, không phải lông được nhổ khi chim còn sống. Năng lượng đã phai đi ít nhiều. Ta chỉ có thể trả... hai mươi đồng bạc một chiếc."
"Hai mươi đồng?!" Gã mạo hiểm giả gần như hét lên. "Bà đang sỉ nhục tôi đấy à? Mớ phế liệu kia bà trả một bạc hai mươi, mà cái này là hàng hiếm, bà trả có hai mươi đồng bạc? Tôi đã phải vật lộn với cả một đàn quái điểu để nhặt được chúng! Giá của nó ít nhất phải năm mươi!"
Bà lão chỉ nhún vai. "Ta kinh doanh dựa trên giá trị sử dụng, không phải câu chuyện của người bán. Hai mươi, đó là giá cuối cùng."
Gã đàn ông nghiến răng, mặt đỏ lên. Hắn thở hổn hển một lúc rồi như cố nuốt cục tức xuống. "Thôi được, không bán nữa! Vậy bà có Rêu Tường Hang Ánh Bạc không? Ta cần một nắm cho Dược Tề Thích Ứng Độ Cao."
Lúc này, một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên môi bà lão. "À, Rêu Tường Hang... Hàng hiếm đấy. Phải vào sâu trong rừng Sồi, nơi ẩm ướt và nguy hiểm nhất mới có." Bà gõ nhẹ ngón tay lên mặt quầy. "Giá là sáu mươi đồng bạc một nắm."
"CÁI GÌ?!" Lần này thì gã mạo hiểm giả thực sự bùng nổ. "Bà... bà... Bà định giá cái lông của tôi hai mươi, nhưng bán nắm rêu chết tiệt của bà sáu mươi? Đây là ăn cướp! Rõ ràng là bà đang ép giá tôi!"
"Cậu có thể nói vậy," bà lão đáp, bình thản lật lại cuốn sách của mình. "Hoặc cậu có thể coi đó là quy luật của cung và cầu. Tôi có thứ cậu cần, và cậu không có."
Gã mạo hiểm giả tức đến run người. Hắn chỉ tay vào mặt bà lão, định chửi rủa thêm gì đó nhưng rồi lại bất lực hạ tay xuống. Hắn biết bà ta nói đúng. Hắn giật lấy mấy chiếc lông vũ, nhét lại vào túi một cách thô bạo. "Lũ con buôn hút máu!" Hắn rít lên qua kẽ răng rồi quay người, sầm sập bước ra khỏi tiệm, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn một tiếng "RẦM".
Vaynard đứng im trong góc, chứng kiến toàn bộ sự việc. Cậu không chỉ thấy một cuộc mua bán thất bại. Cậu thấy một cơ hội.
Cậu cúi đầu chào bà lão rồi nhanh chóng rời khỏi tiệm. Cậu bám theo gã mạo hiểm giả, giữ một khoảng cách an toàn. Có một điều gì đó khác lạ trong cách cậu quan sát. Cậu không chỉ thấy sự tức giận của gã, mà còn cảm nhận được sự tuyệt vọng và bế tắc ẩn sau tiếng chửi rủa. Một thôi thúc, một loại bản năng mà cậu chưa từng có, mách bảo cậu rằng đây là một cơ hội. Khi gã rẽ vào một con hẻm vắng để trút giận bằng cách đá vào một cái thùng gỗ, Vaynard biết thời cơ đã đến.
"Khoan đã," Vaynard cất tiếng, giọng nói của cậu vang lên trong con hẻm một cách bình tĩnh đến lạ thường.
Gã đàn ông, tên là Gorin, quay phắt lại, tay đã nắm chặt chuôi kiếm, sát khí toát ra. "Mày muốn gì, nhóc con? Đi theo tao làm gì?"
"Cái giá của bà lão hơi chát, phải không?" Vaynard nói, tiến lại gần hơn một chút, ánh mắt không hề nao núng. "Anh cần Rêu Tường Hang. Còn tôi, tôi cần một chiếc Lông Chim Ưng."
Gorin nheo mắt, sự cảnh giác tăng lên. "Thì sao? Mày định bán cho tao à? Mày có rêu chắc?"
"Không," Vaynard lắc đầu. "Nhưng tôi biết chính xác nơi có thể tìm thấy nó. Một cái hang bên dưới gò đất cổ, cửa vào bị rễ cây sồi che khuất. Bên trong, rêu mọc trên tường đá và phát ra ánh bạc li ti."
...
"Hãy thỏa thuận," Vaynard nói, giọng chắc chắn. "Tôi sẽ lấy rêu cho anh. Đổi lại, anh đưa tôi một chiếc lông vũ. Một cuộc trao đổi thẳng thắn, không có con buôn nào ở giữa."
Gorin im lặng, đánh giá cậu bé trước mặt. Hắn thấy sự liều lĩnh, nhưng không phải là sự ngu ngốc. Hắn thấy một sự chắc chắn kỳ lạ trong đôi mắt tĩnh lặng kia. Cuối cùng, một nụ cười gằn hiện trên mặt hắn.
"Được rồi, nhóc. Ta thích những kẻ có gan. Nhưng ta không tin vào lời hứa suông." Hắn rút ra một chiếc lông vũ, nhưng không đưa cho Vaynard. "Ta sẽ ở lại thành phố này ba ngày. Trong ba ngày, mày mang một nắm rêu đó đến quán trọ 'Ngọn Đuốc Rồng' ở khu Nam. Tìm ta. Đưa rêu, ta đưa lông. Trễ một giờ, thỏa thuận hủy. Rõ chưa?"
"Rõ."
"Và nếu mày dám lừa tao..." Gorin gằn giọng, bàn tay to lớn vỗ mạnh lên vai Vaynard, "thì Phường Hội cũng không cứu được mày đâu."
Nói rồi, hắn quay lưng bước đi, để lại Vaynard một mình trong con hẻm đang dần tối.
Trời đã về chiều. Ánh nắng yếu ớt của buổi hoàng hôn nhuộm đỏ những mái nhà của Silverlake City. Vaynard bước đi, không còn vẻ lạc lõng như lúc mới đến. Túi tiền của cậu giờ đã rỗng tuếch, nhưng trong đầu lại chứa đầy một thứ còn quý giá hơn: một kế hoạch chi tiết, và một lời hứa phải thực hiện.
Đứng trước cánh cổng phía đông của thành phố, Vaynard nhìn về phía khu rừng đang dần chìm vào bóng tối. Bóng của cậu đổ dài trên con đường đất, gầy gò nhưng kiên định. Cậu siết chặt cây cung trong tay.
Cánh đồng Linh Mễ đã ở lại phía sau. Quá khứ đã trở thành tro tàn.
Hành trình của một Thợ Săn thực sự, bắt đầu từ đây.
Bóng tối của cánh cổng thành đổ dài sau lưng, Vaynard hít một hơi thật sâu. Không khí bên ngoài không còn ô nhiễm mùi khói và cống rãnh, thay vào đó là mùi của lá cây ẩm ướt và đất đai. Sự tĩnh lặng của khu rừng Sồi nhanh chóng nuốt chửng những âm thanh ồn ào của Silverlake City, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua tán lá và tiếng côn trùng rả rích.
Cậu không đi theo con đường mòn chính. Con đường đó dành cho những đoàn xe buôn và những kẻ lữ hành muốn có sự an toàn tương đối. Vaynard, với bản năng của một thợ săn vừa chớm nở, chọn cách di chuyển song song với con đường, ẩn mình giữa những thân cây. Cách này chậm hơn, nhưng an toàn hơn. Nó cho phép cậu quan sát mà không bị quan sát. Cây cung trên tay không còn là một vật xa lạ, mà dần trở thành một phần của cánh tay, một công cụ để sinh tồn.
Hành trình của ngày đầu tiên là một sự im lặng gần như tuyệt đối. Vaynard tập trung vào từng dấu chân trên nền đất, từng cành cây bị gãy, từng tiếng chim hót bất thường. Hố đen trong lồng ngực cậu dường như hoạt động như một la bàn của sự nguy hiểm, nó trở nên buốt hơn một chút mỗi khi cậu cảm thấy có một ánh mắt nào đó từ trong bóng tối. Nhưng không có gì tấn công cậu. Khu bìa rừng này quá gần thành phố, lũ quái vật khôn ngoan đã sớm học được cách tránh xa những nơi đông người qua lại.
Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm một màu cam tím lên bầu trời, Vaynard tìm thấy nơi nghỉ chân. Đó không phải là một quán trọ đúng nghĩa, mà là một trạm dừng chân thô sơ có tên "Trạm Dừng Chân Cáo Già" – về cơ bản là một căn nhà gỗ lớn với một phòng sinh hoạt chung và một chuồng ngựa, nơi những người đi đường có thể trả vài xu để có một mái che và một ngọn lửa sưởi ấm.
Không khí bên trong đặc quánh mùi mồ hôi, rượu rẻ tiền và thịt nướng. Vaynard chọn một góc khuất, gần lò sưởi, gọi một bát súp loãng và một mẩu bánh mì. Cậu ăn chậm rãi, đôi mắt không nhìn vào ai cụ thể nhưng đôi tai lại mở to, thu lượm những mẩu chuyện trôi nổi trong không khí. Cậu nghe một nhóm lính đánh thuê phàn nàn về giá vũ khí, một cặp vợ chồng nông dân lo lắng về mùa màng. Và rồi, một giọng nói oang oang của một thương nhân béo tốt đã thu hút sự chú ý của cả phòng.
"Chết tiệt thật! Chuyến hàng tơ lụa của ta đến pháo đài Starkguard lại phải hoãn rồi! Lũ quý tộc Valerock lại đang gây chuyện ở phía bắc."
Một tay lính đánh thuê ngồi bàn bên cạnh, đang lau chùi con dao găm của mình, nhếch mép cười. "Không phải gây chuyện đâu, ông bạn già. Là 'thực thi công lý' đấy. Ông chưa nghe tin à?"
Vị thương nhân quay sang. "Tin gì?"
"Nhà Greymane, một gia tộc nhỏ ở vùng biên giới Starkguard, không biết đào đâu ra một bản Hô Hấp Pháp cổ. Nghe đâu có tên là 'Bàn Thạch Hô Hấp Pháp', một bộ phương pháp tu luyện hệ Thổ có khả năng phòng ngự cực kỳ bá đạo," tay lính đánh thuê nói, giọng đầy vẻ thạo tin. "Tin tức vừa lọt ra ngoài, Đế quốc Valerock đã cử ngay một quân đoàn đến 'hỏi thăm'. Họ nói nhà Greymane là hậu duệ của một tên phản bội từ thời Phân Ly, và đến để 'thu hồi di sản bị đánh cắp'. Thu hồi cái con khỉ ấy, rõ ràng là muốn cướp trắng trợn."
Cả căn phòng im lặng đi một chút, mọi người đều bị cuốn vào câu chuyện.
Vị thương nhân béo tốt nuốt nước bọt. "Vậy... vậy kết quả thế nào?"
"Thế nào à?" Tay lính đánh thuê cười gằn. "Nhà Greymane kháng cự. Và giờ thì họ không còn tồn tại nữa. Toàn bộ gia tộc, già trẻ lớn bé, bị xóa sổ trong một đêm. Bản Hô Hấp Pháp đó giờ đã nằm trong tay của các tướng lĩnh Valerock. Mấy cung đường phía bắc giờ loạn cả lên, quân của Starkguard và Valerock đang gườm nhau ở biên giới. Tốt nhất là tránh xa nơi đó ra."
Câu chuyện kết thúc, để lại một sự im lặng nặng nề. Mọi người lại quay về với bát súp và cốc rượu của mình, nhưng không khí đã trở nên ảm đạm hơn.
Vaynard cúi đầu, nhìn vào bát súp đã nguội của mình. Tin tức đó không khiến cậu sợ hãi, mà nó khuấy động cái lạnh lẽo trong lồng ngực cậu theo một cách khác. Sức mạnh. Bí mật. Cậu nghĩ thầm. Nhà Greymane có một thứ quý giá, và họ không đủ mạnh để bảo vệ nó. Kết cục là sự diệt vong. Oakhaven không có gì quý giá, nhưng lại vướng phải một bí mật còn đáng sợ hơn. Kết cục cũng là sự diệt vong.
Bài học đó lạnh lùng và rõ ràng. Sự tồn tại của Mảnh Vỡ trong người cậu không phải là một món quà. Nó là một bản án tử treo lơ lửng. Chừng nào cậu còn yếu đuối, nó sẽ là thứ gọi mời những kẻ như Đế quốc Valerock tìm đến.
Cậu lặng lẽ ăn hết phần của mình, trả tiền rồi tìm một góc trong chuồng ngựa để ngủ, lưng tựa vào một bao cỏ khô. Đêm đó, cậu không mơ.
Sáng hôm sau, Vaynard lên đường từ sớm. Câu chuyện đêm qua vẫn còn ám ảnh tâm trí cậu, khiến mỗi bước chân của cậu trở nên cẩn trọng hơn. Cậu không chỉ là một tân binh đang làm nhiệm vụ. Cậu là một kẻ đang chạy trốn khỏi một định mệnh mà cậu còn chưa hiểu rõ.
Sau nửa ngày đường, cậu nhận ra những cột mốc quen thuộc. Một dòng suối cậu từng lội qua, một cây thông có hình thù kỳ dị. Cậu đã về đến vùng đất của ký ức. Cuối cùng, cậu nhìn thấy nó. Một gò đất lớn nhô lên giữa khu rừng, và trên đỉnh là một cây sồi khổng lồ, những chiếc rễ của nó to như những con trăn khổng lồ, bò xuống sườn đất và che gần kín một hốc tối.
Cửa hang.
Tim cậu đập nhanh hơn một chút, một phản ứng nửa vời giữa hồi hộp và lo âu. Cậu rút con dao săn, chậm rãi tiến lại gần. Không khí quanh cửa hang mát hơn hẳn, và mùi đất ẩm đặc trưng xộc vào mũi. Cậu vén một vài dây leo sang một bên, nhìn vào bóng tối sâu thẳm bên trong.
Nó tối và im lặng đến đáng sợ. Cậu biết mình phải vào trong. Lời hứa với Gorin và nhiệm vụ của Phường Hội không cho phép cậu chùn bước.
Cậu lấy từ trong túi ra một mẩu đá lửa và một ít bùi nhùi, khéo léo tạo ra một ngọn đuốc nhỏ. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một lối đi hẹp, dốc xuống. Hít một hơi cuối cùng, Vaynard bước vào lòng đất, bỏ lại ánh sáng ban ngày sau lưng.
Đi được vài mét, lối đi mở ra một không gian rộng hơn. Tiếng nước nhỏ giọt từ đâu đó trên cao vang vọng trong sự tĩnh lặng. Ngọn đuốc của cậu lia qua các bức tường đá ẩm ướt, và rồi, cậu thấy nó.
Những mảng rêu dày, và khi ánh lửa chiếu vào, chúng không có màu xanh lục thông thường. Chúng lấp lánh như thể được rắc một lớp bụi bạc mịn. Rêu Tường Hang Ánh Bạc. Cậu đã tìm thấy.
Vaynard thở phào một hơi, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi qua sự căng thẳng. Cậu tiến lại gần một bức tường, đưa tay ra định gỡ một nắm rêu.
Soạt...
Một âm thanh vang lên từ sâu hơn trong bóng tối. Không phải tiếng nước nhỏ giọt. Mà là tiếng của đá vụn bị cào xước.
Vaynard đứng khựng lại, ngọn đuốc trong tay cậu cũng ngừng lay động. Toàn bộ cơ thể cậu căng lên như dây đàn. Trong cái hang mà cậu nghĩ là mình biết rõ, trong nơi trú ẩn của ký ức tuổi thơ, có một thứ gì đó khác đang ở cùng cậu.


0 Bình luận