• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: "MẠO HIỂM"

Chương 19: Tiếng Vọng Của Quá Khứ

0 Bình luận - Độ dài: 4,606 từ - Cập nhật:

Cái hang nuốt chửng ánh sáng và nuốt luôn cả âm thanh. Tiếng thác nước gầm gào phía sau lưng họ bị cắt đứt đột ngột ngay khi họ bước qua ngưỡng cửa, như thể một tấm màn vô hình đã hạ xuống, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.

Bên trong là một thế giới khác. Một sự im lặng nặng nề, mang theo mùi của đất ẩm ngàn năm, mùi rêu mốc và một thứ gì đó khác, một thứ mùi kim loại lạnh lẽo len lỏi trong không khí, quen thuộc đến gai người. Vaynard khựng lại. Cậu đã không hít thở bầu không khí này trong gần mười năm, nhưng cơ thể cậu nhớ nó. Từng thớ cơ căng lên trong một phản xạ phòng thủ đã ăn sâu vào tiềm thức. Hố Đen lạnh lẽo trong lồng ngực cậu không còn im lìm, nó dường như đang thở, phập phồng cùng nhịp với cái lạnh lẽo tỏa ra từ lòng đất. Nơi này không chỉ là một hang ổ của quỷ lùn, nó là một phần quá khứ cậu đã thề sẽ không bao giờ quay lại.

Brenna bước đến bên cạnh, bàn tay cô không đặt lên vai cậu, nhưng sự hiện diện vững chãi của cô là một mỏ neo hữu hình. Cô không hỏi han, chỉ im lặng quan sát phản ứng của cậu. Flint giơ quả cầu ánh sáng lên cao hơn một chút, thứ ánh sáng ấm áp đẩy lùi bóng tối vật lý, nhưng không thể chạm tới cái bóng đang cuộn trào bên trong Vaynard.

"Lối đi đã bị bịt kín," Vaynard cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu trầm và khàn hơn bình thường. Cậu chỉ tay về phía trước, nơi một đống đá lổn nhổn chặn đứng con đường. Đó là thành quả của hành động tuyệt vọng năm xưa.

"Chúng ta sẽ tìm một lối khác," Brenna khẳng định. "Hang động không bao giờ chỉ có một lối ra vào."

Vaynard không đáp lời. Cậu nhắm mắt lại. Dược tề Tăng Cường Giác Quan đã biến đôi tai cậu thành một công cụ dò tìm tinh vi. Cậu không cố gắng nghe những âm thanh bề mặt. Cậu lắng nghe chính bản thân ngọn núi. Cậu nghe tiếng nước nhỏ giọt đều đặn ở một nơi xa xăm, tạo ra một nhịp điệu riêng. Cậu nghe tiếng gió len lỏi qua những kẽ hở vô hình, tạo thành những tiếng rít khe khẽ mà tai người thường không thể nào phân biệt. Và rồi, cậu nghe thấy nó.

Một âm thanh rất nhẹ, một sự rung động có chu kỳ. Thump… thump… thump… Xa xôi, mờ nhạt, nhưng đều đặn. Nó không phải âm thanh tự nhiên. Đó là tiếng bước chân có trọng lượng, tiếng của một thứ gì đó đang đi tuần.

Vaynard mở mắt, ánh nhìn của cậu quét lên vách hang ẩm ướt phía bên trái. "Ở đó," cậu nói. "Có một luồng gió rất nhẹ thổi ra từ một khe nứt trên cao. Và tôi nghe thấy tiếng động phía sau nó."

Họ không có thang. Nhưng họ có dây thừng và một Hộ Vệ. Brenna, với sức mạnh của mình, đã tìm được một mỏm đá chắc chắn để làm điểm tựa. Cô ném chiếc móc sắt lên, và sau vài lần thử, nó đã mắc chặt vào một kẽ đá. Cô là người leo lên đầu tiên, tấm khiên mới vẫn đeo chắc sau lưng, cử động của cô đã vững chãi hơn nhiều. Lên đến nơi, cô thả dây xuống cho những người còn lại.

Khe nứt hẹp đến mức Kaelen, người nhỏ con nhất, cũng phải lách người qua một cách khó khăn. Bên trong không phải là một lối đi, mà là một đường hầm thông gió tự nhiên, dốc và trơn trượt. Họ phải dùng dây thừng để từ từ tụt xuống, ánh sáng của Flint chỉ soi rọi được một khoảng nhỏ phía trước. Không khí ngày càng nặng mùi hơn, mùi của những cơ thể không tắm rửa, của thức ăn ôi thiu và của máu khô.

Vaynard đi cuối cùng, thính giác của cậu căng ra như một tấm lưới. Cậu nghe thấy tiếng cựa mình của những con bọ trong kẽ đá. Cậu nghe thấy tiếng trái tim đang đập mạnh vì căng thẳng của Kaelen phía trên. Và cậu nghe thấy tiếng bước chân kia ngày một rõ hơn.

Khi chân họ chạm đến một nền đất bằng phẳng hơn, Vaynard giơ tay ra hiệu dừng lại. Cậu dập tắt quả cầu ánh sáng của Flint chỉ bằng một cái phẩy tay. Bóng tối đặc quánh bao trùm.

"Im lặng," cậu thì thầm, đôi môi gần như không cử động. "Nó đang đến gần."

Họ nín thở. Qua thính giác của Vaynard, thế giới biến thành một bản đồ âm thanh. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của một con quỷ lùn đang đi tuần ở hành lang phía trước, cách họ khoảng hai mươi mét. Cậu nghe tiếng vũ khí kim loại của nó khẽ cọ vào vách đá. Cậu còn nghe thấy cả tiếng nó lẩm bẩm chửi rủa một điều gì đó bằng thứ ngôn ngữ guttural của loài quỷ.

Họ chờ đợi trong bóng tối dường như vô tận. Khi tiếng bước chân đã đi xa, Vaynard mới ra hiệu cho Flint thắp lại một luồng sáng yếu ớt. Họ đang ở trong một hệ thống hang động phụ. Vaynard lấy phấn trắng ra, vẽ một mũi tên chỉ về lối họ vừa xuống, rồi một dấu X trên hướng mà tên lính gác vừa đi qua. Mỗi hành động đều thầm lặng và có chủ đích.

Họ bắt đầu tiến vào sâu hơn, Vaynard dẫn đầu. Bước chân cậu gần như không gây ra tiếng động trên nền đá ẩm. Đôi giày mà người thợ thủ công làm cho Kaelen cũng phát huy tác dụng tuyệt vời, giúp cậu bé di chuyển một cách yên tĩnh hơn hẳn.

Đi được một đoạn, Vaynard đột ngột dừng lại, cánh tay giơ ra chắn ngang trước mặt Brenna.

"Bẫy," cậu nói khẽ.

Brenna và những người khác nhìn xuống. Họ không thấy gì ngoài một vũng nước nhỏ bình thường trên lối đi.

Vaynard quỳ xuống, tai cậu gần như áp sát mặt đất. Cậu không nhìn, cậu lắng nghe. "Bên dưới vũng nước là một tấm áp lực. Nhưng nó không kích hoạt bẫy ngay đây. Sợi dây được nối ngầm trong vách đá, chạy đến phía trước. Bẫy thực sự là một hố chông, cách đây mười mét, được che đậy rất kỹ."

Sự phức tạp của cái bẫy khiến cả nhóm rùng mình. Đây không phải là tác phẩm của những con quỷ lùn ngu muội. Đây là sản phẩm của một trí tuệ có tính toán.

Họ cẩn thận đi vòng qua vũng nước. Vaynard dùng phấn trắng khoanh tròn nó lại. Càng vào sâu, những dấu hiệu của một căn cứ có tổ chức càng rõ ràng. Những ngọn đuốc được cắm trên vách hang theo khoảng cách đều đặn. Vách đá có những chỗ được đẽo gọt để tạo thành bậc thang.

Cuối cùng, họ đến một ngã ba. Một lối đi xuống dưới, một lối đi ngang. Từ lối đi xuống dưới, Vaynard có thể nghe thấy âm thanh của nhiều con quỷ lùn, tiếng búa gõ vào kim loại, tiếng la hét và cười đùa. Đó hẳn là khu vực sinh hoạt chính. Cậu chỉ về phía lối đi ngang.

"Hướng này," cậu nói. "Yên tĩnh hơn. Nơi một pháp sư sẽ chọn để làm việc."

Họ đi qua một khúc quanh và Vaynard lại giơ tay lên. Phía trước, khoảng ba mươi mét, hành lang kết thúc tại một cửa hang rộng hơn. Lối vào được "trang trí" bằng những bộ xương động vật và những biểu tượng kỳ dị vẽ bằng một thứ chất lỏng màu đỏ sậm đã khô lại. Hai con quỷ lùn đứng gác hai bên.

"Trông chúng kìa," Brenna thì thầm, giọng cô pha lẫn sự cảnh giác và hoang mang. "Có gì đó không ổn."

Cô nói đúng. Chúng không đứng gác một cách bình thường. Hai tên quỷ lùn liên tục co giật nhẹ, mắt chúng đảo điên cuồng, lòng trắng vằn lên những tia máu. Chúng không thể đứng yên một chỗ, liên tục chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia như thể đang đứng trên than hồng. Dáng vẻ của chúng không phải là sự cảnh giác của lính canh, mà là sự căng thẳng đến tột độ của một con thú bị dồn vào góc.

Vaynard không đáp lời Brenna ngay. Cậu hít một hơi thật nhẹ qua mũi, phân tích cái mùi hăng hắc trong không khí. Nó không chỉ là mùi thảo dược cháy, mà còn có vị đắng của độc dược và mùi ngai ngái của nấm mốc. Cậu đã từng ngửi thấy một thứ tương tự, trong những con hẻm tối tăm nhất của các thành phố hạ lưu, nơi những kẻ nghiện ngập tìm kiếm một lối thoát rẻ tiền khỏi thực tại.

"Chúng đang dùng thuốc," Vaynard cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu trầm và chắc nịch. "Một loại chất kích thích rẻ tiền. Nó đẩy các giác quan của chúng tới giới hạn, khiến chúng không thể nghỉ ngơi. Nhưng nó cũng phá hủy khả năng phán đoán."

Cậu chỉ về phía hai tên lính gác. "Nhìn xem. Chúng không phải đang canh gác, chúng đang ở trong trạng thái hoang tưởng. Bất kỳ tiếng động hay chuyển động đột ngột nào cũng sẽ bị chúng coi là một mối đe dọa sinh tử, và chúng sẽ lao vào tấn công mà không cần suy nghĩ."

Điểm yếu chí mạng nằm ngay trong chính thứ sức mạnh giả tạo đó. Chúng sẽ chỉ có thể tập trung vào một mối đe dọa duy nhất, cái đầu tiên và rõ ràng nhất.

Vaynard lùi lại sau khúc quanh, nhìn thẳng vào Brenna. "Tôi sẽ tạo ra một tiếng động nhỏ ở phía trước. Chúng sẽ bị hút về phía đó. Cô lo tên bên phải."

Brenna gật đầu, siết chặt cán khiên. Sự ăn ý của họ không cần đến lời giải thích dài dòng.

Vaynard quay sang Kaelen và Flint. "Hai người ở yên đây. Tuyệt đối không một tiếng động."

Cậu nhìn lại hành lang trống trải. Không có chỗ nấp. Mồi nhử phải thật hoàn hảo. Vaynard nhặt một viên đá nhỏ, cỡ bằng đầu ngón tay cái.

Cậu hít một hơi sâu, làm dịu nhịp tim. Bằng một cử động nhanh và gọn của cổ tay, cậu búng viên đá vào vách đá ngay phía trước họ, cách chỉ vài mét.

Tách!

Âm thanh sắc lẻm, nhỏ nhưng cực kỳ rõ ràng trong sự im lặng của hang động.

Ngay lập tức, hai tên quỷ lùn giật bắn mình. Đôi mắt điên dại của chúng dán chặt vào điểm phát ra âm thanh. Chúng gầm gừ, giơ vũ khí lên, và bước về phía đó một cách hung hăng, bản năng lấn át hoàn toàn lý trí. Lưng và hai bên sườn của chúng giờ đây hoàn toàn phơi bày.

Trước khi tiếng tách kịp tan đi, Brenna và Vaynard đã lao ra khỏi góc khuất.

Họ không chạy song song. Brenna chọn một đường vòng rộng hơn một chút, nhắm vào điểm mù của tên quỷ lùn bên phải. Tấm khiên của cô không giơ lên để đỡ, mà được cầm thấp, sẵn sàng cho một cú đánh từ dưới lên.

Vaynard thì ngược lại. Cậu lao thẳng một đường ngắn nhất, cơ thể gần như dán vào vách đá. Tốc độ của cậu bùng nổ, biến cậu thành một vệt mờ trong ánh sáng yếu ớt.

Tên quỷ lùn của Brenna còn chưa kịp nhận ra mối nguy thứ hai thì cạnh dưới của tấm khiên đã thúc mạnh vào dưới hàm của nó. Một tiếng "rắc" khủng khiếp vang lên. Đầu nó bị hất ngược ra sau, và cơ thể mềm nhũn đổ sập xuống đất.

Cùng một nhịp tim đó, Vaynard đã lướt qua tên còn lại. Con dao găm của cậu không nhắm vào cổ họng. Nó đâm thẳng vào khe hở bên hông, ngay dưới lồng ngực, xuyên qua lớp da và cắm sâu vào nội tạng. Một cú đâm chính xác và tàn nhẫn. Vaynard không rút dao ra ngay, cậu dùng chính sức nặng của cơ thể để xoay một vòng, kéo tên quỷ lùn mất thăng bằng và ngã sấp xuống. Miệng nó há ra định hét, nhưng máu và nội tạng bị tổn thương đã chặn đứng âm thanh đó lại.

Hai cái xác nằm trên mặt đất. Toàn bộ hành động diễn ra trong chớp mắt, gọn gàng và chết chóc.

Vaynard rút con dao ra, lau vào bộ đồ rách rưới của tên quỷ lùn. Cậu tiến đến cánh cửa da thú, bỏ qua những biểu tượng ma thuật vô dụng được vẽ bên ngoài. Tên pháp sư này có vẻ thích những thứ mang tính hù dọa hơn là hiệu quả thực tế. Thay vào đó, Vaynard quỳ xuống, áp tai xuống nền đất ngay trước ngưỡng cửa.

Cậu gõ nhẹ ngón tay lên mặt đá. Cộc. Cộc.

Âm thanh vọng lại có một sự khác biệt rất nhỏ. Rỗng hơn.

"Bẫy sập," cậu nói khẽ. "Một tấm ván gỗ được phủ một lớp đất đá mỏng để ngụy trang. Bước lên là rơi xuống hố chông bên dưới."

Sự xảo quyệt này mới chính là bản chất của tên pháp sư, chứ không phải những hình vẽ nguệch ngoạc kia. Vaynard chỉ vào một gờ đá hẹp chạy dọc theo mép tường. "Đi sát vào đây."

Cả nhóm cẩn thận lách qua cái bẫy chết người. Vaynard đi cuối cùng. Cậu đứng trước cánh cửa, không còn chướng ngại vật nào nữa. Cậu có thể nghe thấy tiếng vo ve của năng lượng bên trong, và tiếng lẩm bẩm đều đều của một kẻ đang thực hiện nghi lễ nào đó.

Vaynard quay lại, nhìn cả nhóm và gật đầu. Brenna nâng khiên, Flint tập trung ánh sáng, Kaelen nín thở sau lưng ông.

Cậu đặt tay lên cánh cửa, bầu không khí lạnh lẽo của hang động dường như cũng đang nín lặng chờ đợi.

Và cậu đẩy cửa.

Cánh cửa gỗ mục và da thú kêu lên một tiếng kẽo kẹt não nề rồi mở ra.

Không khí bên trong đặc quánh, khiến người ta gần như nghẹt thở. Mùi thảo dược cháy khét, mùi độc dược đắng ngắt và mùi kim loại của máu khô hòa quyện vào nhau, bám chặt lấy mọi thứ. Ánh sáng yếu ớt từ quả cầu của Flint chỉ đủ soi rọi một cảnh tượng hỗn loạn và bệnh hoạn.

Đây không phải là một phòng ở, mà là một nhà xưởng, một phòng thí nghiệm và một điện thờ gớm ghiếc gộp lại. Xương cốt đủ loại được chất thành đống trong các góc. Những bộ rễ cây quắt queo và những loại nấm có màu sắc kỳ dị được treo lủng lẳng trên những sợi dây đan bằng ruột thú. Trên một chiếc bàn đá, cối và chày vương vãi những chất bột và dịch lỏng màu sậm.

Và ở trung tâm của căn phòng, một cái vạc bằng đồng đen đang sôi sùng sục trên một ngọn lửa có màu xanh lục ma quái. Thứ ánh sáng bệnh hoạn của nó hắt lên vách đá, khiến những biểu tượng nguệch ngoạc vẽ bằng máu dường như đang nhảy múa. Tiếng lẩm bẩm đều đều mà họ nghe thấy từ bên ngoài phát ra từ một bóng người nhỏ thó, đang quay lưng về phía cửa.

Đó là Goblin Shaman.

Nó mặc một bộ áo choàng rách rưới từ nhiều mảnh da khác nhau, trên cổ và tay đeo đầy những chiếc vòng làm từ xương và răng thú. Nó gầy gò, lưng còng xuống, khác hẳn những tên quỷ lùn cơ bắp mà họ đã hạ gục. Sức mạnh của nó rõ ràng không nằm ở thể chất.

Nó dường như không nhận ra sự xâm nhập của họ, vẫn đang tập trung vào nghi lễ của mình, hai bàn tay xương xẩu giơ lên cao trên miệng vạc.

Không ai hành động. Brenna đứng chắn ở cửa, tấm khiên giơ lên che nửa người, một bức tường thép và ý chí im lặng. Flint lùi lại phía sau cô, bàn tay đặt lên biểu tượng thánh trên ngực, sẵn sàng cho một lời cầu nguyện chữa trị. Kaelen nấp sau lưng Flint, chỉ dám hé mắt nhìn vào cảnh tượng bên trong.

Vaynard đứng yên trong bóng tối của ô cửa, đôi mắt cậu quét qua mọi thứ, thu nhận và phân tích. Cái vạc sôi. Ngọn lửa xanh. Những biểu tượng trên tường. Và tên pháp sư. Cậu không tìm kiếm một điểm yếu, cậu đang xác định các biến số của phương trình trước mặt. Biến số quan trọng nhất, nguồn năng lượng của mọi thứ trong căn phòng này, chính là cái vạc đồng.

Khi câu lẩm bẩm cuối cùng kết thúc, tên pháp sư hạ tay xuống. Sự im lặng đột ngột bao trùm, chỉ còn tiếng sủi bọt đều đều của cái vạc. Rồi, một cách chậm rãi đến rợn người, nó quay đầu lại.

Đôi mắt nó sáng lên trong bóng tối. Một màu xanh lục giống hệt ngọn lửa bên dưới cái vạc, một màu xanh của sự tà ác và mục rữa. Không có sự ngạc nhiên hay sợ hãi trong đó, chỉ có sự bực tức của một kẻ bị làm phiền.

Nó rít lên một tràng ngôn ngữ guttural, chói tai. Một bàn tay xương xẩu của nó vung về phía họ. Một quả cầu năng lượng màu xanh lục, có kích thước bằng một nắm tay, bắn ra từ lòng bàn tay nó, bay thẳng về phía người đứng giữa ánh sáng.

Mục tiêu là Brenna.

Cô không né tránh. Cô bước lên một bước, gót chân dậm mạnh xuống nền đá, và giơ tấm khiên lên.

Xèoooo!

Quả cầu năng lượng không phát nổ. Nó va vào tấm khiên và vỡ tan ra như một túi dịch lỏng. Nơi nó chạm vào, bề mặt kim loại của tấm khiên bốc khói và chuyển sang màu đen sạm, những tiếng xèo xèo nhỏ vang lên khi lớp sơn và kim loại bị ăn mòn. Ma thuật ăn mòn.

Vaynard đã có đủ dữ kiện.

"Brenna, tiến lên, chặn nó lại!" giọng cậu vang lên, lạnh và dứt khoát. "Kaelen, cái vạc!"

Brenna gầm lên một tiếng và lao tới. Cô không tấn công, cô biến mình thành một bức tường di động, tấm khiên liên tục hứng chịu những quả cầu năng lượng mà tên pháp sư điên cuồng bắn ra. Mỗi cú va chạm đều khiến cánh tay cô rung lên và mặt khiên thêm đen đúa, nhưng bước chân của cô không hề chùn lại.

Tên pháp sư lùi dần, sự chú ý của nó hoàn toàn dồn vào bức tường thép đang áp sát.

Đó chính là thời cơ Vaynard tạo ra.

Kaelen, sau một giây ngập ngừng, đã hiểu ra nhiệm vụ. Cậu không chạy về phía tên pháp sư, mà lách qua một bên, men theo vách hang, nhắm về phía cái vạc đang sôi. Cậu bé vấp phải một đống xương, loạng choạng và suýt ngã. Nhưng trong cú ngã đó, chân cậu vung lên theo một phản xạ giữ thăng bằng.

Gót giày của cậu đá trúng một chiếc ghế đẩu ba chân ọp ẹp đặt cạnh lò lửa.

Rầm!

Chiếc ghế bay vào chân đế của cái vạc. Mất đi điểm tựa, cái vạc đồng nặng trịch nghiêng đi rồi lật úp. Toàn bộ thứ chất lỏng màu xanh lục sôi sùng sục đổ ào xuống ngọn lửa bên dưới.

Một tiếng XÈOOOOOO lớn vang lên. Hơi nước độc hại bốc lên mù mịt, và ngọn lửa xanh lập tức bị dập tắt.

Ánh sáng ma quái trong căn phòng vụt tắt. Ánh sáng xanh trong mắt tên pháp sư cũng lập tức lụi tàn, chỉ còn lại sự hoảng hốt và yếu ớt. Nó khựng lại, quả cầu năng lượng đang hình thành trên tay tan biến.

Nó đã mất đi nguồn sức mạnh.

Trong khoảnh khắc đó, một bóng đen đã lướt qua Brenna. Vaynard di chuyển không một tiếng động, con dao găm trong tay cậu vẽ nên một đường cung cuối cùng. Lưỡi dao lạnh lẽo cứa qua lớp áo choàng và da thịt một cách gọn gàng.

Goblin Shaman ngã xuống mà không kịp kêu thêm một tiếng nào nữa.

Sự im lặng đổ ập xuống căn phòng, nhưng lần này nó không nặng nề. Nó giống như một khoảng lặng sau khi một bản nhạc ồn ào, chói tai kết thúc. Ngọn lửa xanh ma quái đã tắt, trả lại cho không gian sự tĩnh lặng và ánh sáng ấm áp từ quả cầu trên tay Flint.

"Vậy là... xong rồi à?" Kaelen là người đầu tiên lên tiếng, giọng cậu bé vẫn còn chút run rẩy nhưng đã nhuốm màu phấn khích.

Brenna hạ tấm khiên xuống, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng. Cô thở phào một hơi dài, luồng hơi trắng xóa tan vào không khí lạnh. Trận chiến diễn ra nhanh hơn cô tưởng. "Xong rồi," cô khẳng định, vai cô dãn ra, trút bỏ sự căng thẳng. "Nhẹ nhàng hơn dự tính."

Flint mỉm cười hiền hậu, lẩm nhẩm một lời cầu nguyện tạ ơn ngắn gọn. Ông tiến lại gần, quả cầu ánh sáng rọi tỏ hơn. "Tạ ơn Thần Ánh Sáng, không ai bị thương nặng."

Vaynard không nói gì, nhưng sự căng cứng trong cơ thể cậu cũng đã biến mất. Cậu lau sạch lưỡi dao vào áo choàng của tên pháp sư đã chết, rồi tra nó vào vỏ. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Hiệu quả, gọn gàng. Cậu đưa mắt nhìn những người đồng đội, một cảm giác hài lòng thầm lặng lướt qua. Họ đang trở nên ăn ý hơn.

"Được rồi, đến phần thú vị đây," Brenna nói, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. "Thu dọn 'chiến trường' nào. Xem tên phù thủy còi cọc này cất giữ những gì."

Cả nhóm nhanh chóng bắt tay vào việc. Đó là một thói quen của bất kỳ mạo hiểm giả nào sau một cuộc chiến.

Kaelen, với sự tò mò của tuổi trẻ, là người hăng hái nhất. Cậu bé lăng xăng chạy quanh phòng, lật tung những đống đồ lộn xộn, reo lên mỗi khi tìm thấy thứ gì đó hay ho. "Oa! Nhìn này, một bộ sưu tập răng thú!" "Ở đây có một đống nấm phát sáng!"

Brenna nhận nhiệm vụ không mấy dễ chịu là khám xét cái xác. Cô dùng mũi giày lật tên pháp sư lại, nhăn mặt trước vẻ ngoài gầy gò và bẩn thỉu của nó. Trên một ngón tay xương xẩu, cô tìm thấy một chiếc nhẫn bạc. Thiết kế của nó rất đơn giản, một vòng tròn trơn không có hoa văn, nhưng nó toát ra một cảm giác mát lạnh dễ chịu khi chạm vào. Cô tháo nó ra, lau qua loa vào vạt áo rồi bỏ vào túi.

Trong lúc đó, Flint cẩn thận xem xét chiếc bàn đá nơi tên pháp sư làm việc. Giữa đống cối, chày và bột thảo dược vương vãi, ông tìm thấy vài cuộn giấy da được buộc lại bằng một sợi dây mỏng. Ông phủi bụi trên chúng, một cuộn bung ra, để lộ những hình vẽ nguệch ngoạc về các biểu tượng thiên văn và công thức pha chế nào đó mà ông không hiểu. Ông cẩn thận cuộn chúng lại và cất đi.

Vaynard không quan tâm đến những thứ lặt vặt. Ánh mắt cậu hướng đến hai vật thể chính. Thứ nhất là cây trượng của tên pháp sư, giờ đang nằm lăn lóc gần lò lửa đã tắt. Nó không phải là một cây trượng được chế tác tinh xảo. Nó chỉ là một cành cây gân guốc, xoắn xuýt một cách tự nhiên, phần đầu được gắn một viên đá màu xanh lục mờ đục. Trông nó thô kệch, nhưng Vaynard có thể cảm nhận được một dòng năng lượng yếu ớt vẫn còn chảy bên trong nó, giống như nhựa cây.

Và rồi cậu chú ý đến thứ mà tên pháp sư đã bảo vệ. Không phải cái vạc, mà là thứ ở bên cạnh nó. Trên một mặt đá phẳng, được trải một tấm da thú được xử lý cẩn thận, là một mảnh giấy da khác. Đây không phải là một trong những cuộn giấy mà Flint tìm thấy. Nó được ghim phẳng bốn góc bằng bốn chiếc xương nhọn. Trên đó, những dòng chữ được viết bằng một thứ ngôn ngữ hỗn tạp giữa chữ viết phổ thông và ký hiệu của loài quỷ, nét chữ run rẩy như thể người viết đang cố gắng ghi lại một thứ gì đó vượt quá sự hiểu biết của mình.

Vaynard quỳ xuống, cẩn thận mở cuộn giấy ra dưới ánh sáng của Flint. Tấm giấy da đã cũ, nhưng nó bị xé làm đôi một cách thô bạo. Nửa sau đã biến mất. Phần còn lại có một tiêu đề lớn đã phai mờ và một tiêu đề phụ rõ ràng hơn.

Bộ Công Pháp Thanh Đằng: Hơi Thở Của Sự Thối Rữa

Tâm trí Vaynard xử lý thông tin. Những dòng hướng dẫn về việc "hấp thụ sự mục rữa", "chuyển hóa cái chết thành dưỡng chất" kết thúc một cách đột ngột ngay giữa câu, tại chính vết xé.

"Phức tạp hơn ta nghĩ," Vaynard đáp, giọng trầm xuống. "Đây chỉ là một mảnh của một bộ Hô Hấp Pháp lớn hơn... nó tự gọi mình là 'Hơi thở của sự thối rửa'." Cậu ngừng lại, ngón tay trỏ lướt nhẹ theo vết xé thô bạo. "Và nó đã bị ai đó xé mất nửa sau rồi."

Brenna và Flint cùng nhìn xuống. Một nửa của một bí mật, bị tước đoạt một cách có chủ đích.

"Bị xé ư?" Flint lẩm bẩm. "Có kẻ đã lấy đi phần còn lại. Điều này còn đáng lo hơn."

Trong khi Brenna và Flint còn đang suy ngẫm về những hàm ý đáng ngại, Kaelen, người im lặng từ lúc vào hang, lại nhìn vấn đề theo một góc độ khác. Cậu chen đầu vào giữa, đôi mắt sáng rực lên.

"Nhưng mà... một Hô Hấp Pháp đấy!" Kaelen reo lên, sự sợ hãi ban đầu đã bị thay thế bằng niềm hân hoan của một mạo hiểm giả trẻ tuổi. "Dù chỉ là một nửa, nó vẫn là một Hô Hấp Pháp! Thứ này chắc chắn rất có giá trị!"

Cuộn giấy da dê vẫn còn hơi ấm trong tay Vaynard, một tàn dư của niềm vui khám phá ngắn ngủi. Ngay khi cậu chuẩn bị cất nó vào chiếc túi bên hông, một giọng nói khác, lạnh lẽo và trịch thượng, vọng lại từ cửa hang, cắt đứt không khí hân hoan như một lưỡi dao.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận