Bóng tối của con hẻm nuốt chửng lấy Vaynard, che giấu ba cái xác và một sân khấu vừa hạ màn. Cậu không ở lại dù chỉ một giây. Im lặng như một bóng ma, cậu lùi lại, hòa mình vào những lối đi chằng chịt, bẩn thỉu của khu bình dân, để lại phía sau mùi máu tanh và gạch vữa vỡ nát.
Cơn đau ở vai trái nhói lên dữ dội, nhưng nó đã trở thành một phần quen thuộc. Mảnh vỡ ở lồng ngực cậu dường như hấp thụ hết mọi cảm xúc, chỉ để lại một sự tĩnh lặng đến rợn người. Cậu đã giết người, nhưng trong tâm trí cậu, đó chỉ là những kẻ săn mồi đã thua trong một cuộc đi săn tàn khốc hơn.
Trong một góc tối, cậu kiểm kê lại những gì mình có. Mũi Sói Ngân Lang còn nguyên vẹn. Ba chiếc Lông Chim Ưng óng ánh. Một túi tiền nặng trĩu. Cậu chỉ còn thiếu một thứ duy nhất để hoàn thành nhiệm vụ và bắt đầu con đường của mình: Bột Đất Đánh Dấu.
Cậu không thể quay lại "Cội Rễ Hiền Triết". Bà lão ở đó quá tinh ranh và nơi đó quá công khai. Cậu cần một nơi kín đáo hơn, một nguồn hàng từ thế giới ngầm. Cậu tìm đến một góc chợ cá, nơi những đứa trẻ đường phố rách rưới đang tranh nhau những con cá rơi vãi. Ánh mắt cậu dừng lại ở một thằng bé gầy gò nhưng có đôi mắt lanh lợi nhất.
Không một lời nói, Vaynard tiến lại gần và chìa ra một đồng xu bằng đồng.
"Cần mua đồ hiếm, không muốn đến Phường Hội," Vaynard nói khẽ, giọng đều đều. "Tìm ai?"
Thằng bé chộp lấy đồng xu nhanh như một con sóc. Nó nhìn Vaynard một lượt, rồi hất hàm về phía một khu nhà kho cũ kỹ. "Hẻm Mực. Tìm Lão Trom. Lão có mọi thứ, nếu ngươi trả được giá. Nhưng cẩn thận, mũi lão thính hơn cả chó săn đấy."
Vaynard gật đầu rồi quay đi.
Hẻm Mực đúng như lời đồn. Nó hẹp và bốc mùi mực rẻ tiền, giấy cũ, và một thứ hóa chất hăng hắc. Cuối con hẻm là một cửa tiệm không biển hiệu. Cậu bước vào. Bên trong tối và bừa bộn.
Đứng sau quầy là một ông lão gầy gò, đôi mắt đục ngầu vì bệnh cườm. Lão ngẩng đầu lên ngay khi Vaynard bước vào, cái mũi khịt khịt một cách tinh tế.
"Người mới," ông lão đáp, giọng khàn như giấy ráp. "Ngươi tìm gì ở cái xó này, nhóc con? Trên người ngươi có mùi lạ. Mùi máu tươi... mùi sắt gỉ... và cả mùi của Gorin nữa. Thú vị đấy."
Vaynard đứng im, tim đập lỡ một nhịp. Lão già này biết Gorin.
"Gorin là khách quen," Lão Trom nói tiếp, như đọc được suy nghĩ của cậu, một nụ cười không răng hiện ra. "Một thằng ngu ồn ào. Gã mới khoe với ta về ba cái Lông Chim Ưng quý giá gã vừa kiếm được, đang tìm người bán lại với giá hời. Có vẻ... gã đã tìm được người mua rồi, theo một cách nào đó."
Lời nói của lão như một lời cảnh cáo. Lão biết chuyện gì vừa xảy ra, hoặc ít nhất, lão đoán được.
Vaynard không chùn bước. Cậu đã đi quá xa để quay đầu. "Bột Đất Đánh Dấu," cậu nói thẳng. "Loại tốt nhất."
Ánh mắt đục ngầu của Lão Trom dường như xoáy sâu vào cậu. "Ta có. Loại được nghiền từ đất sét ở những vùng có năng lượng quái vật hội tụ. Nó không chỉ bám vào dấu chân vật lý, mà còn bám vào cả 'bản thể năng lượng' của mục tiêu. Hàng chất lượng cao." Lão gõ ngón tay lên quầy. "Giá của nó là ba mươi đồng bạc. Và ta chỉ bán cho những người biết giữ mồm giữ miệng."
Đó vừa là một cái giá, vừa là một lời đe dọa. Vaynard im lặng đặt lên quầy ba mươi đồng bạc vừa lấy được từ Gorin. Tiền của kẻ chết giờ dùng để mua công cụ cho người sống.
Lão Trom nhận tiền, rồi đặt lên quầy một cái túi da nhỏ. Giao dịch hoàn tất.
"Lần sau quay lại," Lão Trom nói khi Vaynard quay đi, "nhớ rửa sạch mùi máu trước đã."
Vaynard rời khỏi Hẻm Mực, không ngoảnh đầu lại. Cậu đã có đủ mọi thứ. Mũi Sói Ngân Lang, Lông Chim Ưng, và Bột Đất Đánh Dấu.
Cậu đi thẳng về phía tòa nhà của Phường Hội Mạo Hiểm Giả.
Khi cánh cửa gỗ sồi nặng trịch một lần nữa mở ra, tiếng ồn ào của đại sảnh lại ùa vào. Nhưng lần này, Vaynard không còn cảm thấy lạc lõng. Cậu đã hiểu những quy tắc ngầm đang vận hành nơi đây.
Cậu đi thẳng đến phòng Giám định. Markus vẫn ngồi đó, vẫn đang đọc một cuốn sách. Ông ngẩng lên, ánh mắt lướt nhanh qua Vaynard, dừng lại một chút ở vết máu đã khô và vẻ mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt cậu.
Vaynard không nói gì. Cậu lặng lẽ đặt ba món đồ lên bàn.
Markus cầm từng món lên xem xét. Ông gật đầu, một sự công nhận lặng lẽ. "Nguyên liệu tốt. Tốt hơn mức ta mong đợi ở một tân binh." Ông mở túi bột đất ra, khịt mũi nhẹ. "Bột của Lão Trom. Không phải ai cũng mua được. Xem ra chuyến đi của ngươi không chỉ đơn giản là săn một con sói."
Ánh mắt của Markus không có sự thương hại, chỉ có một sự thấu hiểu của người từng trải. Ông biết con đường một mạo hiểm giả phải đi không bao giờ được trải bằng hoa hồng.
"Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ," Markus nói. "Ngươi đã chứng minh được sự kiên trì và năng lực của mình. Chờ ở đây. Ta sẽ đi điều chế Dược Tề. Và khi ta quay lại, ngươi sẽ chính thức bắt đầu con đường của một Thợ Săn."
Ông cầm cái khay và bước vào một căn phòng nhỏ phía sau, để lại Vaynard một mình trong sự tĩnh lặng, cùng với tiếng tim đập của chính mình. Cánh đồng Linh Mễ đã ở lại rất xa phía sau. Hành trình của cậu, giờ mới thực sự bắt đầu.
Sự im lặng trong phòng Giám định nặng như chì. Vaynard đứng đó, cố gắng điều hòa lại hơi thở, trong khi Markus bước vào căn phòng nhỏ phía sau. Tiếng lạch cạch của dụng cụ thủy tinh, tiếng nghiền của cối và chày vang lên đều đều, một giai điệu của sự sáng tạo đầy bí ẩn.
Một lúc sau, Markus quay trở lại. Ông không mang theo một cái khay, chỉ có một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, không nhãn mác trong lòng bàn tay. Chất lỏng bên trong nó không trong suốt hay phát sáng như những câu chuyện cổ tích. Nó có một màu xám đục, lờ lờ như nước bùn, và một vài sợi gân máu nhỏ của Mũi Sói Ngân Lang vẫn còn lơ lửng, chưa tan hết. Khi Markus mở nút bần, một mùi hương nồng nặc xộc ra, một sự pha trộn kỳ dị giữa mùi đất ẩm của Bột Đánh Dấu, mùi ngai ngái của Lông Chim Ưng và mùi tanh hoang dã của loài sói.
"Đây," Markus đặt chiếc lọ lên bàn. "Thành quả của ngươi. Uống đi. Uống hết một lần. Đừng do dự."
Vaynard nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng gớm ghiếc đó. Đây là chìa khóa mở ra sức mạnh, chiếc chìa khóa được tạo nên từ cái chết của một con thú và sự liều lĩnh của chính cậu. Cậu không một chút do dự. Cậu cầm lấy lọ, ngửa cổ và tu ừng ực.
Vị của nó còn tệ hơn cả mùi hương. Một vị mặn của máu, vị chát của đất và vị đắng của thứ gì đó mà cậu không thể gọi tên.
Ngay khi giọt cuối cùng trôi qua cổ họng, phản ứng bắt đầu.
Nó không phải là một luồng năng lượng ấm áp. Nó là một cú sốc lạnh buốt, như thể cậu vừa nuốt phải một tảng băng. Cái lạnh bắt đầu từ dạ dày, nhanh chóng lan ra khắp lồng ngực, xuống tứ chi, đóng băng mọi thứ trên đường đi của nó. Răng cậu va vào nhau lập cập.
Nhưng ngay sau cái lạnh cực độ, là một ngọn lửa bùng lên. Cơ thể cậu nhận ra đây là một kẻ xâm nhập, một nguồn năng lượng ngoại lai, và nó phản kháng một cách dữ dội. Những thớ cơ của cậu co giật. Máu trong huyết quản như sôi lên. Một cơn đau xé ruột ập đến, khiến cậu khuỵu xuống, hai tay chống trên sàn, cố gắng không gục ngã. Cậu có thể cảm nhận được Dược Tề đang bị "nghiền nát" và "tinh lọc" bởi chính cơ thể mình, một quá trình tàn bạo nhằm tách "dữ liệu" ra khỏi "tạp chất".
Markus chỉ đứng đó, khoanh tay quan sát, khuôn mặt không một chút ngạc nhiên. Ông đã thấy cảnh này hàng trăm lần.
Giữa cơn đau thể xác, ý thức của Vaynard bắt đầu trôi đi. Cậu không ngất đi, mà bị kéo vào bên trong, vào một không gian nội tâm mà cậu chưa từng biết đến. Cậu thấy mình đang đứng trên một mảnh đất trống, lơ lửng giữa một khoảng không vô định. Và trước mặt cậu, là nó.
"Cây Kỹ Năng" của cậu.
Nó không phải một cái cây cổ thụ vĩ đại. Nó chỉ là một cái cây non, một cây con khẳng khiu, trơ trụi, chỉ có một vài nhánh chính vươn ra một cách yếu ớt. Đây là biểu tượng cho nền tảng Bậc 0 của cậu, mỏng manh và chưa có gì.
Rồi cậu thấy nguồn năng lượng đã được tinh lọc từ Dược Tề, giờ đây là một dòng chảy ánh sáng màu bạc, đang tiến về phía cái cây. Dòng chảy quấn quanh thân cây, thấm vào từng thớ gỗ, rồi tập trung lại ở một nhánh cây cụ thể - nhánh cây mang tên "Thợ Săn".
Trên đầu nhánh cây đó, một cái nụ nhỏ bắt đầu nhú ra. Nó lớn dần, phồng lên, và rồi từ từ hé nở. Nhưng nó không nở thành một bông hoa hay một chiếc lá. Nó kết lại, cô đặc, hình thành một "trái cây" nhỏ, có hình dạng của một con mắt bạc đang nhắm nghiền.
Khi trái cây hình thành hoàn toàn, con mắt bạc đó từ từ mở ra. Một luồng sáng bạc dịu nhẹ tỏa ra từ nó, và cùng lúc đó, một dòng tri thức khổng lồ nhưng vô cùng tự nhiên ùa vào tâm trí Vaynard. Cậu hiểu về dấu vết, về mùi hương, về cách năng lượng của một sinh vật lưu lại trên mặt đất. Cậu không học nó, cậu biết nó, như thể đó là một phần bản năng đã bị lãng quên từ lâu nay mới được đánh thức. Kỹ năng Truy Vết đã được thắp sáng.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc con mắt bạc mở ra và kỹ năng được khóa vào vị trí, một điều bất thường đã xảy ra.
Tầm nhìn của cậu bị xé toạc.
Cái cây non và trái cây bạc nhỏ bé trước mặt bỗng trở nên vô cùng tầm thường. Ý thức của cậu bị một lực hút không thể kháng cự kéo tuột xuống, xuyên qua lớp "đất" của tâm hồn, rơi vào một khoảng không đen đặc, lạnh và im lặng tuyệt đối.
Đây không phải là bóng tối. Đây là sự trống rỗng, là Hư Vô.
Cậu không nhìn thấy gì, nhưng cậu cảm nhận được nó. Một mạng lưới vô tận, một hệ thống rễ cây khổng lồ, không phải bằng gỗ, mà bằng một thứ vật chất kết tinh màu đen, lấp lánh như obsidian. Chúng là những "Mảnh Gốc", những dòng lệnh nền tảng của toàn bộ hệ thống. Chúng kết nối với nhau trong một sự phức tạp đến điên rồ, trải dài đến vô tận.
Và trong một phần triệu của một giây, cậu cảm thấy một cảm giác mà không một sinh vật sống nào nên có. Cảm giác của một "Quản Trị Viên". Cậu cảm thấy mình không chỉ là người sở hữu một cái cây nhỏ bé trên bề mặt, mà còn có quyền truy cập vào toàn bộ hệ thống rễ khổng lồ này. Cậu có thể...
thay đổi các kết nối, có thể xóa đi một nhánh và dán vào một nhánh khác.
Cảm giác đó quá sức chịu đựng, quá cổ xưa, quá trống rỗng. Nó là một quyền năng đi kèm với sự hủy diệt.
Và rồi, cũng nhanh như lúc nó đến, ý thức của cậu bị giật mạnh trở lại.
"Hộc... hộc..."
Vaynard tỉnh lại trên sàn nhà, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Cơn đau thể xác đã biến mất, chỉ còn lại một sự mệt mỏi rã rời. Nhưng thế giới đã khác. Cậu nhìn xuống sàn nhà, và cậu có thể "thấy" những vệt sáng mờ ảo nơi Markus đã đứng, dấu chân năng lượng của ông. Cậu ngửi thấy mùi sắt gỉ từ những thanh kiếm ở sảnh chính, dù chúng ở rất xa. Một lớp thông tin mới đã được thêm vào thực tại của cậu.
"Đứng dậy đi, Mạo Hiểm Giả," giọng của Markus kéo cậu về.
Ông chìa tay ra. Vaynard nắm lấy và gắng gượng đứng dậy. Đôi chân cậu vẫn còn hơi run.
"Phản ứng lần đầu lúc nào cũng dữ dội," Markus nói, đưa cho Vaynard một chiếc thẻ bài bằng đồng, trên đó có khắc tên cậu và biểu tượng của Phường Hội. "Cơ thể phải học cách chấp nhận một thứ không thuộc về nó. Nhưng giờ, nó đã là của ngươi. Kỹ năng đó, giờ là một phần bản năng của ngươi."
Vaynard nhìn vào tấm thẻ bài. VAYNARD - HẠNG F. Cậu đã chính thức trở thành một Mạo Hiểm Giả.
"Giờ thì đi đi," Markus nói. "Nghỉ ngơi. Làm quen với món quà mới của ngươi. Vì từ ngày mai, sẽ không còn ai chỉ dạy cho ngươi nữa. Chỉ có con mồi, và những kẻ đi săn khác."
Vaynard gật đầu, không nói một lời. Cậu quay người, bước ra khỏi phòng Giám định. Cảm giác về trái cây bạc đang tỏa sáng ấm áp bên trong linh hồn cậu thật rõ ràng. Nhưng sâu hơn nữa, trong ký ức, cảm giác về mạng lưới rễ cây đen đặc, lạnh lẽo và quyền năng của Hư Vô vẫn còn đó, như một lời hứa, hay một lời nguyền, đang âm thầm chờ đợi.


0 Bình luận