• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: "MẠO HIỂM"

Chương 28: Cái Lồng Của Kẻ Thù Cũ

0 Bình luận - Độ dài: 5,123 từ - Cập nhật:

Không khí sườn đồi đặc quánh lại, không phải vì sương đêm, mà vì sự im lặng đột ngột sau tiếng còi báo động. Mùi khói thuốc súng từ vụ nổ ma thuật của Lina vẫn còn lởn vởn, một mùi hăng nồng xa lạ giữa hương đất ẩm và mùi máu tanh quen thuộc từ những vết thương của họ. Cuộc rút lui của đội mạo hiểm giả Starkguard không mang lại cảm giác chiến thắng, nó chỉ để lại một khoảng lặng chết chóc, một khoảng chân không ngay trước khi cơn bão thực sự ập đến.

Và cơn bão đã đến.

Đầu tiên là tiếng chó sủa vang dội từ phía khu mỏ, những tiếng sủa dồn dập, đầy hung hãn của loài được huấn luyện để săn người. Tiếp theo là ánh sáng lập lòe của hàng chục ngọn đuốc, di chuyển có tổ chức, chúng không tỏa ra một cách hỗn loạn mà siết lại như một chiếc thòng lọng lửa đang dần thít chặt lấy sườn đồi. Cuối cùng là tiếng bước chân rầm rập của những đôi giày sắt nện trên đá, một âm thanh lạnh lẽo, dứt khoát, không cho phép bất kỳ hy vọng đào thoát nào nhen nhóm. Vaynard lắng nghe nhịp điệu của chúng, một nhịp điệu quân đội thuần túy. Đây không phải là một cuộc tìm kiếm, đây là một cuộc bao vây tiêu diệt.

"Đứng dậy," Vaynard ra lệnh, giọng cậu khàn đi vì kiệt sức. Cậu dựa vào thân cây, vỏ cây xù xì cọ vào lưng áo. Vết bỏng trên vai đau nhói như có hàng ngàn con kiến lửa đang gặm nhấm, một cơn đau liên tục và dai dẳng. "Vô ích rồi. Đừng chống cự."

Brenna nghiến răng, cô dùng tay phải và hai chân để chống người dậy, cánh tay còn lại của cô lủng lẳng một cách bất thường, cơn đau khiến khuôn mặt cô trắng bệch dưới ánh trăng. Kaelen, với sự giúp đỡ của Flint, cũng lảo đảo đứng lên, cậu cố gắng giữ thẳng lưng nhưng vết thương phía sau khiến cậu phải khom người lại. Flint là người duy nhất còn giữ được vẻ điềm tĩnh, nhưng sự tái nhợt trên gương mặt cho thấy năng lượng của anh đã cạn kiệt. Lina đứng giữa họ, hai tay nắm chặt cây quyền trượng mượn từ Flint, đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên quyết xen lẫn nỗi lo sợ của người lần đầu đối mặt với tình huống này.

Những người lính Valerock xuất hiện từ trong bóng tối của những lùm cây. Họ không hò hét, không tỏ ra hung hãn. Họ di chuyển một cách chuyên nghiệp, mặc những bộ giáp da dày được gia cố bằng thép, tay lăm lăm những ngọn giáo dài và khiên chắn hình chữ nhật. Họ tạo thành một vòng tròn hoàn hảo quanh cả nhóm, không chừa một kẽ hở. Một sĩ quan bước lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người, dừng lại ở những vết thương và vũng máu trên đất.

"Bỏ vũ khí xuống," hắn ra lệnh, giọng nói không một chút cảm xúc. "Các ngươi bị bắt vì tội xâm nhập và tấn công khu quân sự của Đế quốc Valerock."

Không ai có ý định chống cự. Họ đã kiệt sức. Brenna buông con dao găm xuống đất, tạo ra một tiếng "cạch" nhỏ. Vaynard ném cặp dao của mình ra xa. Ngay cả Kaelen cũng phải thả cây chùy chiến nặng trịch xuống đất, nó tạo ra một tiếng "bịch" khô khốc. Họ bị tước vũ khí, bị trói tay bằng những sợi dây thừng thô ráp, và bị áp giải đi trong im lặng.

Khi họ bị đẩy đi, Vaynard quan sát. "Hố Đen" trong lồng ngực cậu tĩnh lặng, tiếp nhận và phân loại mọi thông tin. Đây không còn là cái hang goblin bẩn thỉu mà họ từng biết. Con đường đất đã được rải sỏi, khiến bước chân của họ và những người lính vang lên đều đặn. Những hàng rào gỗ tạm bợ đã được thay thế bằng những chốt canh bằng đá và gỗ kiên cố, có lính gác đứng nghiêm trang. Lều trại san sát, được sắp xếp theo một trật tự quân đội nghiêm ngặt. Hàng trăm binh lính, kỹ sư, và công nhân đang hoạt động dưới ánh đuốc, biến thung lũng hẻo lánh này thành một cỗ máy chiến tranh và khai thác khổng lồ. Và rồi, cậu nhìn thấy nó. Ở trung tâm khu trại, một căn lều chỉ huy lớn hơn hẳn những cái khác, trên nóc cắm một lá cờ mang huy hiệu quen thuộc. Con sói bạc trên nền đen. Huy hiệu của gia tộc Greymane.

Phản ứng của Brenna, Flint và Kaelen không phải là sự tò mò, mà là sự nhận ra và nỗi kinh hoàng thầm lặng. Không khí quanh họ dường như đặc lại. Họ biết mình đang ở đâu. Họ biết mình sắp phải đối mặt với ai.

Những người lính áp giải họ dừng lại trước căn lều chỉ huy. Bức màn lều được vén lên. Một bóng người bước ra, không vội vã, mang theo một áp lực vô hình khiến không khí xung quanh như đặc lại. Hắn mặc một bộ giáp được chế tác tinh xảo, từng đường nét đều toát lên vẻ quyền lực và sự giàu có.

Joric Greymane.

Hắn liếc nhìn nhóm người bị bắt, và khi nhận ra những gương mặt quen thuộc, một nụ cười nửa miệng, đầy thích thú và mỉa mai, nở trên môi hắn. Hắn lướt qua Brenna, Flint, và Kaelen như một chủ nhà nhìn thấy những vị khách không mời đã từng bị mình đuổi đi nay lại quay về.

"Thật là một cuộc hội ngộ thú vị," Joric nói, giọng hắn nhỏ giọt sự châm biếm. "Nhóm mạo hiểm giả hạng F đã dọn dẹp cái hang goblin giúp ta. Ta phải cảm ơn các ngươi đã quay lại để xem thành quả lao động của mình trên mảnh đất mà Hoàng Đế đã giao cho ta quản lý. Nhưng ta e rằng các ngươi đã chọn sai thời điểm để thăm lại chốn xưa."

Câu nói của hắn như một gáo nước lạnh dội vào cả nhóm. Nó là một sự sỉ nhục, một lời nhắc nhở về thất bại trong quá khứ, và một lời khẳng định về vị thế tuyệt đối của hắn ngay trên sân nhà của mình. Brenna trừng mắt nhìn hắn, sự căm ghét hiện rõ trong ánh mắt. Kaelen cúi đầu, tránh ánh nhìn của Joric. Flint thì thầm một lời cầu nguyện ngắn.

Joric bước tới, dừng lại trước mặt Lina, người duy nhất có vẻ mặt xa lạ. Hắn phớt lờ Vaynard đang đứng cạnh, thay vào đó, hắn thay đổi thái độ 180 độ. Vẻ xấc xược biến mất, thay bằng một nụ cười quý tộc giả tạo. Hắn đặt tay lên ngực và khẽ cúi đầu.

"Tiểu thư, xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của thuộc hạ và cảnh tượng không mấy đẹp mắt này. Ta là Joric Greymane, Nam tước của vùng đất này, được Đế quốc Valerock đặc biệt ân chuẩn cai quản khu mỏ Huyết Tinh Thiết số Ba. Không biết ta có vinh hạnh được biết quý danh của tiểu thư?"

Lina, lần đầu đối mặt với Joric, cảm nhận được một luồng khí tức ngạo mạn và xảo quyệt ẩn sau lớp vỏ bọc lịch thiệp. Người đàn ông này còn nguy hiểm hơn những gì cô tưởng. Dù cả người đang run nhẹ trước áp lực, nhưng giọng nói của cô vẫn vững vàng.

"Nam tước Greymane," cô nói, cúi đầu một cách trang trọng. "Có lẽ đã có sự hiểu lầm." Cô lấy ra từ trong túi áo chiếc huy hiệu bằng bạc. "Ta là Avelina de Valis, đặc phái viên của Thánh địa Veridian. Họ là đội hộ tống của ta, đến đây để thực thi công lệnh. Chúng tôi bị tấn công bởi một nhóm mạo hiểm giả do Starkguard thuê, và cuộc giao tranh vừa rồi là để tự vệ."

Ánh mắt Joric khẽ nheo lại. Hắn nhìn chiếc huy hiệu, rồi nhìn Lina, sự thích thú trong mắt hắn càng tăng lên. Một câu đố mới, thú vị hơn nhiều. Hắn ra hiệu cho lính gác. Những người lính lập tức lùi lại, nhưng vẫn duy trì vòng vây.

"Thật vinh hạnh, tiểu thư de Valis. Valerock luôn tôn trọng các đặc phái viên của Thánh địa," hắn nói, nụ cười trở nên chân thật hơn một chút, một nụ cười của kẻ săn mồi đã tìm thấy một con mồi quý giá. "Tuy nhiên, khu vực này hiện đang rất nguy hiểm. Để bảo vệ phái đoàn của Veridian, ta trân trọng mời tất cả ở lại khu trại này. Các vị sẽ là khách quý của ta, trên chính mảnh đất mà chúng ta đều đã có kỷ niệm. Vết thương của các vị cũng sẽ được chăm sóc chu đáo."

Lời đề nghị hào phóng được đưa ra, nhưng tất cả mọi người, kể cả Lina, đều hiểu rõ ý nghĩa thực sự của nó. Đây không phải là sự hiếu khách. Đây là một nhà tù. Một cái lồng được xây dựng bởi chính kẻ thù cũ của họ. Và lần này, không có lối nào để thoát ra.

Cái lồng của Joric Greymane không có song sắt, nhưng những bức tường của nó còn ngột ngạt hơn cả một hầm ngục. Họ được đưa đến một dãy nhà gỗ kiên cố ở phía sau khu trại, rõ ràng được xây dựng cho các sĩ quan hoặc khách mời quan trọng. Bên trong có đủ giường nệm, một lò sưởi đã được đốt sẵn, và thậm chí cả nước sạch. Nhưng sự tiện nghi này chỉ càng làm nổi bật thêm tình thế tù nhân của họ. Cánh cửa gỗ sồi nặng trịch đóng sập lại sau lưng họ bằng một tiếng "cạch" khô khốc, và tiếng then cài vang lên như một bản án. Cửa sổ duy nhất được chắn bằng những song sắt đen dày, không phải để trang trí. Bên ngoài, họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của hai lính gác đi tuần ngay trước cửa.

Một lát sau, cánh cửa lại mở. Một quân y bước vào, theo sau là hai người lính mang theo hòm thuốc và nước ấm. Lão già có bàn tay chai sạn và khuôn mặt không biểu cảm, nhưng động tác lại rất thành thạo và dứt khoát. Lão không nói một lời nào ngoài những câu hỏi chuyên môn ngắn gọn.

"Tay nào?" lão hỏi Brenna.

Brenna nghiến răng chỉ vào cánh tay trái của mình. Quân y kiểm tra một cách nhanh chóng nhưng cẩn thận, những ngón tay của lão ấn vào những điểm nhất định khiến Brenna phải nhăn mặt vì đau. "Trật khớp và rạn xương trụ. Sẽ mất vài ngày." Lão nẹp lại cánh tay gãy của cô một cách chuyên nghiệp bằng hai thanh gỗ và những cuộn băng vải sạch sẽ, động tác nhanh gọn đến mức Brenna không kịp phản ứng.

Tiếp theo, lão ra hiệu cho Kaelen cởi áo. Vết thương trên lưng cậu là một đường chém sâu, đã bắt đầu sưng tấy. "May cho cậu là lưỡi đao không có độc," quân y lẩm bẩm trong khi rửa vết thương bằng một dung dịch có mùi hắc rồi khâu lại bằng những mũi kim đều tăm tắp. Kaelen cắn chặt môi, cố không kêu lên.

Cuối cùng, lão tiến đến chỗ Vaynard. Vết bỏng trên vai cậu trông khá tệ, da thịt phồng rộp và ửng đỏ. Lão bôi một loại thuốc mỡ mát lạnh, có mùi thảo dược lên vết thương. Khi thuốc mỡ vừa chạm vào da, Vaynard cảm nhận được một luồng năng lượng mát lạnh thấm sâu vào bên trong, sự đau rát lập tức dịu đi một cách đáng kể. Quân y khựng lại một chút, đôi mắt lão khẽ nheo lại khi thấy lớp da bị bỏng dường như đang tái tạo lại với một tốc độ cực nhanh, dù rất khó nhận ra. "Cơ thể của ngươi... hồi phục tốt đấy," lão lẩm bẩm, rồi nhanh chóng băng lại. "Tránh vận động mạnh. Sẽ để lại sẹo." Lão thu dọn đồ đạc và rời đi, không một lời từ biệt, không một ánh mắt cảm thông. Họ đang được "chăm sóc" như những món tài sản quý giá, những con mồi cần phải được giữ cho sống sót để phục vụ mục đích của kẻ đi săn.

Khi cánh cửa gỗ nặng nề đóng sập lại một lần nữa, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Không còn sự nghi kỵ. Thay vào đó là một sự thật phũ phàng mà tất cả đều phải đối mặt. Giữa bầu không khí tuyệt vọng đó, ba cặp mắt đổ dồn về phía Lina, người đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra những toán lính tuần tra bên ngoài.

Brenna là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô khàn đặc vì kiệt sức và căm phẫn, nhưng không có sự trách móc. "Avelina de Valis. Đặc phái viên của Veridian. Đó là sự thật?"

Lina quay lại, đối mặt với họ. Vẻ ngoài học giả yếu đuối đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và một chút mệt mỏi của người phải mang một gánh nặng quá lâu. "Đó là sự thật. Ta xin lỗi vì đã giấu giếm mọi người."

Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu giải thích. Giọng cô đều đều, như đang trình bày một báo cáo khoa học, một cách để giữ cho cảm xúc của mình không bộc lộ. "Nhiệm vụ ban đầu của tôi là điều tra một Vùng Xâm Thực nhỏ đã xuất hiện ở đây. Khi chúng ta đến nơi lần đầu, hiện tượng đó đã biến mất một cách bí ẩn, nhưng tôi đã phát hiện ra một điều quan trọng hơn nhiều."

Cô dừng lại, hạ thấp giọng. "Đây không phải một mỏ sắt bình thường. Dựa trên kết cấu đất đá và năng lượng còn sót lại, tôi chắc chắn đây là một mỏ Huyết Tinh Thiết với trữ lượng khổng lồ. Và với một mỏ lớn như vậy, có khả năng rất cao nó sẽ sản sinh ra một thứ gần như là huyền thoại: Huyết Tinh Tủy."

Flint hít vào một hơi lạnh. "Huyết Tinh Tủy? Nguyên liệu thần bí có thể dùng để điều chế các loại dược tề trên cấp 5?"

Lina gật đầu. "Đúng vậy. Đó là lý do thực sự tôi muốn quay lại đây. Đó cũng là lý do Valerock và Starkguard sẵn sàng gây chiến. Một khối Huyết Tinh Tủy có thể thay đổi cục diện của cả một trận chiến, thậm chí là cả một cuộc chiến tranh."

Một sự im lặng bao trùm căn phòng. Bí mật của khu mỏ không phải là một hiện tượng siêu nhiên, mà là một kho báu vật chất có giá trị chiến lược không thể đo đếm.

Brenna siết chặt bàn tay còn lại của mình. "Vậy ra đó là lý do hắn giữ chúng ta lại. Hắn muốn bịt đầu mối độc chiếm khu mỏ này."

"Không chỉ vậy," Vaynard nói thêm, ánh mắt cậu lạnh đi. Vết bỏng trên vai cậu đã gần như hết đau, chỉ còn cảm giác ngứa ran của da non đang mọc lại. "Hắn muốn cả chì lẫn chài. Hắn muốn Huyết Tinh Tủy, và hắn muốn dùng chúng ta làm mồi nhử để tiêu diệt đám mạo hiểm giả của Starkguard, bịt mọi đầu mối. Joric không chia sẻ chiến lợi phẩm."

Kaelen rùng mình. "Vậy... chúng ta chỉ là những con cờ trên bàn cờ của hắn?"

"Luôn là như vậy," Vaynard đáp. "Vấn đề là, con tốt nào cũng có thể thay đổi cục diện nếu nó đi đến cuối bàn cờ."

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Một người lính bước vào, cúi đầu một cách kính cẩn nhưng máy móc.

"Tiểu thư de Valis, chỉ huy Greymane trân trọng mời người đến dùng bữa tối tại lều chỉ huy của ngài."

Ván cờ của Joric đã bắt đầu. Hắn đang tách con mồi ra khỏi bầy. Ánh mắt của cả nhóm đổ dồn về phía Lina. Bữa tối này không chỉ đơn thuần là một bữa ăn, nó là một trận chiến, và cô sẽ phải một mình đối mặt với con cáo già xảo quyệt nhất mà họ từng biết.

Không khí trong lều chỉ huy của Joric Greymane ấm áp và sang trọng một cách kỳ lạ giữa chốn rừng núi hoang vu. Một tấm thảm lông dày trải trên sàn gỗ. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu pha lê tỏa ra một màu vàng dịu. Trên một chiếc bàn dài bằng gỗ sồi đánh bóng, những món ăn nóng hổi được bày ra trên đĩa bạc: thịt nai nướng tẩm gia vị, bánh mì trắng mềm, và một bình rượu vang đỏ sóng sánh. Mùi thơm của thức ăn và mùi gỗ thông từ lò sưởi tạo nên một cảm giác thư thái giả tạo, một lớp vỏ bọc hoàn hảo cho cái bẫy bên dưới.

Lina, hay đúng hơn là Avelina de Valis, ngồi đối diện với Joric, lưng thẳng tắp. Cô mặc một bộ quần áo sạch sẽ do lính hầu của Joric mang đến, dù vẫn là trang phục của một mạo hiểm giả, nhưng nó không che giấu được khí chất quý tộc của cô. Cô đã quyết định sẽ không tỏ ra yếu đuối. Cô là đại diện của Veridian, và cô phải hành động như vậy.

Joric rót rượu cho cô, một nụ cười lịch thiệp không rời trên môi. "Ta hy vọng tiểu thư không phiền lòng với sự tiếp đãi đơn sơ này. Điều kiện ở biên giới khá là thiếu thốn."

"Ngài quá khiêm tốn rồi, chỉ huy," Lina đáp, giọng cô bình tĩnh và khách sáo. "Sự hào phóng của ngài vượt xa những gì chúng tôi mong đợi."

Họ bắt đầu bữa ăn trong im lặng. Đây là một cuộc chiến không lời, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều là một đòn thăm dò. Joric ăn một cách từ tốn, ra dáng một quý tộc thực thụ hơn là một chỉ huy quân sự. Hắn quan sát cách Lina cầm dao nĩa, cách cô nhấp một ngụm rượu nhỏ. Hắn đang đánh giá cô.

"Vậy, tiểu thư de Valis," Joric bắt đầu, phá vỡ sự im lặng. "Công lệnh của người là điều tra 'năng lượng bất thường'. Nhưng giờ chúng ta đều biết ở đây không có năng lượng nào bất thường cả, chỉ có một trữ lượng Huyết Tinh Thiết dồi dào. Veridian thực sự muốn gì ở mỏ quặng của ta?"

Lina đặt dao nĩa xuống, nhìn lại hắn không một chút nao núng. Cô sử dụng câu chuyện che đậy của mình. "Thánh địa chỉ hành động dựa trên những báo cáo ban đầu, thưa Nam tước. Nhiệm vụ của tôi là xác nhận hoặc phủ nhận sự tồn tại của hiện tượng đó. Giờ tôi đã có câu trả lời, báo cáo của tôi sẽ ghi rõ nơi đây chỉ là một mỏ khoáng sản thông thường." Cô đang cố gắng hạ thấp giá trị của khu mỏ trong mắt Veridian, hy vọng Joric sẽ tin rằng Thánh địa không còn hứng thú nữa.

Joric cười khẽ. "Một câu trả lời rất an toàn. Nhưng ta và người đều biết Starkguard không cử những mạo hiểm giả giỏi nhất của chúng đến đây chỉ vì một 'mỏ khoáng sản thông thường'. Ta nghĩ người biết nhiều hơn thế." Hắn thay đổi chủ đề. "Vậy còn đội hộ tống của người thì sao? Đặc biệt là cậu cung thủ. Ta phải thừa nhận, ta rất có ấn tượng với cậu ta. Một kẻ thực dụng như vậy, lòng trung thành của hắn luôn có một cái giá. Và ta là một người rất sẵn lòng chi trả."

Trong khi đó, tại khu nhà giam lỏng, Vaynard, Brenna, Flint và Kaelen đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ nhỏ. Không khí căng thẳng không kém gì bữa tối của Lina.

"Hắn đang cố gắng khai thác thông tin từ con bé," Brenna nói, giọng đầy lo lắng. "Lina còn quá trẻ, Joric là một con cáo già."

"Đừng đánh giá thấp Avelina," Flint nói, giọng điềm tĩnh. "Cô ấy có thể không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng trí tuệ và sự giáo dục của Veridian là một vũ khí đáng gờm. Cô ấy biết mình đang làm gì."

Vaynard không tham gia vào cuộc bàn luận. Cậu đang ngồi trong một góc, nhắm mắt, tái hiện lại toàn bộ khu trại trong đầu. Cậu không chỉ dựa vào trí nhớ về hang goblin cũ, mà còn phân tích những gì đã thấy trên đường bị áp giải. Lịch trình đổi gác. Vị trí của các kho chứa. Hướng gió. Mỗi chi tiết đều là một mảnh ghép.

"Hắn sẽ không giết chúng ta ngay," Vaynard đột ngột lên tiếng, khiến mọi người giật mình. "Ít nhất là cho đến khi hắn có được thứ hắn muốn."

"Thứ hắn muốn là gì?" Kaelen hỏi.

"Thông tin từ Lina," Vaynard đáp. "Và tiêu diệt đám mạo hiểm giả của Starkguard. Hắn đang biến chúng ta thành mồi nhử. Hắn sẽ tăng cường phòng thủ ở những khu vực trọng yếu, nhưng sẽ cố tình để lại một vài sơ hở ở vòng ngoài. Hắn muốn đội Starkguard tin rằng chúng có cơ hội đột nhập. Khi chúng vào bẫy, hắn sẽ siết lưới."

"Vậy kế hoạch của chúng ta là gì?" Brenna hỏi, nhìn thẳng vào Vaynard. Giờ phút này, không ai nghi ngờ vai trò lãnh đạo của cậu nữa.

"Chúng ta sẽ lợi dụng chính cái bẫy của hắn," Vaynard nói, đôi mắt cậu mở ra, lạnh lẽo và sắc bén. "Khi đám mạo hiểm giả của Starkguard hành động, đó sẽ là lúc khu trại hỗn loạn nhất. Đó sẽ là thời cơ để chúng ta trốn thoát."

Bữa tối của Lina kết thúc. Joric tiễn cô ra cửa với nụ cười không đổi. Khi cô vừa đi khỏi, hắn quay vào và ra hiệu cho một sĩ quan đang đứng trong bóng tối.

"Ta muốn nói chuyện riêng với con chuột nhắt kia."

Vài phút sau, Vaynard được đưa đến lều chỉ huy. Cậu đứng đối diện với Joric, không một chút sợ hãi, chỉ có sự im lặng của một thợ săn đang đối mặt với một thợ săn khác.

"Ngươi thông minh hơn những người còn lại," Joric nói, không còn vẻ lịch thiệp. "Ngươi biết ta giữ các ngươi lại để làm gì. Ta sẽ không vòng vo. Giúp ta bảo vệ MỎ CỦA TA khỏi đám Starkguard. Đổi lại, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Thậm chí là một phần lợi tức mà ngươi không bao giờ mơ tới."

Vaynard nhìn Joric, "Hố Đen" trong lồng ngực cậu hoàn toàn tĩnh lặng. Cậu không trả lời. Cậu chỉ hỏi một câu duy nhất, một câu hỏi dường như không liên quan, nhưng lại xoáy sâu vào bản chất của Joric.

"Ngươi đã tìm thấy gì trong cái hang đó sau khi chúng ta rời đi?"

Nụ cười của Joric cứng lại. Con chuột nhắt này không chỉ thông minh. Nó còn rất nguy hiểm.

Những ngày sau đó trôi qua trong một sự yên tĩnh giả tạo đến ngột ngạt. Họ được cung cấp thức ăn đầy đủ, thuốc men được thay đều đặn. Joric không triệu tập ai nữa, dường như hắn đang kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình tự chui đầu vào lưới. Nhưng đối với nhóm của Vaynard, mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến tâm lý. Sự giám sát không ngừng nghỉ, sự bất lực khi bị giam cầm, và mối đe dọa lơ lửng của cả Joric lẫn đội mạo hiểm giả Starkguard là một gánh nặng đè lên tất cả mọi người.

Nhưng họ không lãng phí thời gian.

Dưới sự hướng dẫn của Flint, họ bắt đầu những bài tập phục hồi. Năng lượng thánh của anh, dù đã cạn kiệt, vẫn đủ để đẩy nhanh quá trình chữa lành những vết thương nhỏ. Brenna, dù cánh tay vẫn còn phải nẹp, đã bắt đầu tập luyện lại với tay còn lại, duy trì sự dẻo dai của cơ bắp. Kaelen, sau cú sốc ban đầu, đã trở nên trầm lặng và tập trung hơn. Cậu dành hàng giờ để luyện tập những động tác cơ bản với cây chùy chiến, sự vụng về dần được thay thế bởi sự kiên định.

Vaynard là người hoạt động tích cực nhất, dù tất cả đều diễn ra trong im lặng. Ban ngày, cậu ngồi thiền, thực hành "Hơi Thở của Gió". Năng lượng hệ Phong giúp làm dịu vết bỏng trên vai, đồng thời tăng cường sự nhạy bén của các giác quan. Nhưng khi màn đêm buông xuống, cậu biến thành một bóng ma. Căn nhà gỗ của họ có một gác xép nhỏ để chứa đồ. Vaynard đã phát hiện ra một vài tấm ván lót sàn bị lỏng. Mỗi đêm, khi tất cả lính gác đều tin rằng họ đã ngủ say, cậu lại lách qua khe hở đó, đi vào khoảng không giữa mái nhà và trần nhà.

Từ đây, cậu có thể di chuyển dọc theo dãy nhà mà không bị phát hiện. Cậu có thể nghe thấy những cuộc nói chuyện của lính gác, những lời phàn nàn về đồ ăn, những tin đồn về "đám lính đánh thuê của Starkguard" đang lảng vảng. Cậu sử dụng kỹ năng Truy Vết không phải để tìm dấu chân, mà để cảm nhận dòng chảy của con người. Cậu ghi nhớ lịch trình đổi ca, những điểm mù trong tầm quan sát của lính gác, và những khu vực ít được lui tới nhất. Cậu đang vẽ một tấm bản đồ chi tiết của nhà tù này trong đầu.

Trong một đêm như vậy, cậu nghe được một cuộc nói chuyện thú vị giữa hai sĩ quan.

"...Lại có một vụ sập hầm ở khu vực khai thác phía Tây," một người nói. "Không có ai bị thương, nhưng công việc lại bị đình trệ."

"Lại sập hầm?" người kia đáp, giọng đầy hoài nghi. "Đây là lần thứ ba trong tuần này. Ta không tin đó là tai nạn. Bọn mạo hiểm giả của Starkguard đang giở trò."

"Chỉ huy cũng nghĩ vậy. Ngài ấy đã ra lệnh tăng gấp đôi số lính tuần tra ở khu vực đó, nhưng vẫn giữ nguyên sự lỏng lẻo ở vòng ngoài. Ngài ấy nói, cứ để lũ chuột gặm nhấm những thứ không quan trọng. Chúng sẽ sớm mò đến kho lương thực chính thôi."

Vaynard lặng lẽ rút lui. Thông tin này xác nhận suy đoán của cậu. Joric đang dựng lên một sân khấu, và đám mạo hiểm giả của Starkguard chính là những diễn viên mà hắn chờ đợi.

Vài đêm sau, khi đang khám phá phần rìa của khu trại từ trên mái nhà, Vaynard phát hiện ra một thứ mà cậu không ngờ tới. Bên dưới một nhà kho chứa dụng cụ cũ, có một nắp hầm bằng sắt đã bị rỉ sét và che phủ bởi những tấm ván mục. Kỹ năng Truy Vết của cậu cảm nhận được một luồng không khí rất nhẹ thoảng ra từ đó. Một luồng không khí mang theo mùi đất ẩm và mùi của hang động cũ.

Đó chính là nó. Một lối vào cũ của hang goblin, một lối vào mà có lẽ chính Joric cũng đã bỏ qua hoặc cho rằng không còn quan trọng khi xây dựng khu mỏ.

Cậu quay trở lại và chia sẻ phát hiện của mình với cả nhóm. Một tia hy vọng le lói. Đó có thể là con đường thoát của họ.

Và rồi, sự hỗn loạn mà họ chờ đợi đã đến, nhưng theo một cách mà không ai lường trước được.

Đó là một đêm không trăng. Bầu trời đen kịt. Bất ngờ, một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng không phải từ vòng ngoài, mà từ chính trung tâm khu mỏ, gần khu vực luyện kim. Một cột khói đen bốc lên trời. Tiếng la hét, tiếng còi báo động inh ỏi.

Đám mạo hiểm giả của Starkguard đã không hành động như Joric dự đoán. Chúng không nhắm vào kho lương thực hay những mục tiêu dễ thấy. Chúng đã đánh thẳng vào trái tim của khu mỏ, gây ra thiệt hại tối đa và sự hỗn loạn lớn nhất.

Joric đã bị qua mặt.

Vaynard nhìn thấy hắn lao ra khỏi lều chỉ huy, khuôn mặt hằn lên sự tức giận tột độ. "Dập lửa! Bao vây khu luyện kim! Bắt sống bọn chúng cho ta!" hắn gầm lên. Phần lớn lực lượng lính gác dồn về phía vụ nổ.

Đây chính là cơ hội của họ.

Vaynard nhìn những người đồng đội của mình, những vết thương của họ gần như đã lành. Brenna siết chặt bàn tay, cánh tay cô đã có thể cử động dù còn đau. Kaelen đứng thẳng, cây chùy đã ở trong tay. Flint và Lina gật đầu, sẵn sàng.

"Đi," Vaynard nói, giọng cậu sắc lạnh. Cậu dẫn họ về phía nhà kho chứa dụng cụ. "Chúng ta thoát khỏi đây."

Họ nhanh chóng di chuyển trong bóng tối, lợi dụng sự hỗn loạn. Vaynard dễ dàng mở khóa cửa nhà kho. Bên trong, họ tìm thấy nắp hầm. Cả nhóm cùng nhau dùng sức bật tung nó lên. Một luồng khí ẩm mốc, lạnh lẽo phả vào mặt họ.

Không một chút do dự, họ lần lượt trèo xuống, biến mất vào lòng đất, bỏ lại sau lưng khu trại đang chìm trong lửa và sự hỗn loạn. Họ đã thoát khỏi cái lồng, nhưng phía trước là một mê cung tăm tối và một cuộc chạy trốn dài bất tận khỏi khu rừng sồi, khỏi sự truy đuổi của hai đế quốc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận