Sự im lặng bao trùm lấy cả nhóm khi họ rút lui về lại sườn đồi, ẩn mình trong những lùm cây rậm rạp. Cuộc điều tra của họ dường như đã đi vào ngõ cụt ngay khi vừa bắt đầu. Bên dưới họ, khu trại của Valerock là một con quái vật bằng gỗ và thép, thở ra khói từ những bếp lửa và gầm gừ với tiếng búa nện vào đá.
"Chúng ta không thể làm gì hơn ở đây," Brenna là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô trầm và thực tế. Cô siết lại quai đeo của tấm khiên, một cử chỉ vô thức để trấn an chính mình. "Toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa. Tiếp tục lảng vảng ở đây chỉ là chờ bị phát hiện. Chúng ta nên rút lui, báo cáo lại những gì đã thấy."
Flint gật đầu đồng tình, vẻ mặt anh hằn lên sự mệt mỏi và lo âu. "Brenna nói đúng. Đối đầu trực diện với quân đội của Valerock là một sự điên rồ. Chúng ta đã có đủ thông tin để báo cáo ban đầu cho Veridian rồi, Avelina. Việc vùng đất đang phục hồi cũng là một dữ liệu quan trọng."
Nhưng Avelina lắc đầu một cách dứt khoát, sự thất vọng và bướng bỉnh hiện rõ trong đôi mắt xanh lục của cô. Cô không cam tâm. "Rút lui? Với cái gì? Một báo cáo rằng 'hiện tượng đã tự biến mất' mà không có nguyên nhân? Đó không phải là khoa học, đó là một câu chuyện cổ tích! Không, tôi không thể trở về với hai bàn tay trắng. Uy tín của Veridian không cho phép điều đó."
Cô nhìn thẳng vào Vaynard, ánh mắt cô không còn là sự tò mò của một học giả, mà là sự khẩn cầu của một người đang đứng trước ngưỡng cửa của một khám phá vĩ đại. "Phải có dấu vết gì đó còn sót lại. Một mảnh vỡ, một ký hiệu, một sự bất thường nhỏ nhất mà những người lính kia sẽ bỏ qua. Chúng ta phải tìm nó."
"Tìm ở đâu?" Brenna gằn giọng. "Trong một khu trại quân sự? Avelina, tôi chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cả đội. Và tôi sẽ không ném mạng của họ vào một cuộc tìm kiếm vô vọng chỉ vì sự hiếu kỳ của cô."
Không khí trở nên căng thẳng. Cuộc đối đầu giữa logic lạnh lùng của Avelina và sự thực tế tàn nhẫn của Brenna đẩy cả nhóm vào thế khó. Chính lúc này, Vaynard, người im lặng từ đầu, mới lên tiếng. "Có một nơi," cậu nói khẽ, cắt ngang sự căng thẳng. "Một nơi an toàn để chúng ta trú ẩn và tính toán lại. Một nơi mà chúng sẽ không bao giờ tìm thấy."
Cậu không giải thích nhiều. Cả nhóm, tin tưởng vào sự am hiểu của cậu về vùng đất này, lẳng lặng đi theo. Dưới sự dẫn dắt của Vaynard, họ không tìm kiếm manh mối nữa, mà tìm kiếm một nơi trú ẩn. Cậu dẫn họ đến nền móng đổ nát của ngôi nhà lớn nhất làng, nơi trưởng làng Oakhaven từng ở. Đây là nơi cậu và những đứa trẻ trong làng từng chơi trốn tìm. Họ cùng nhau hì hục di chuyển những tảng đá nặng trịch ở một góc khuất, cố gắng không gây ra tiếng động. Bên dưới là một cánh cửa hầm bằng gỗ sồi đã mục nát.
Cả nhóm chui xuống, và khi cánh cửa được kéo lại sau lưng, tiếng búa đập và tiếng gió rít bên ngoài dường như bị bỏ lại ở một thế giới khác. Không khí bên dưới lạnh và ẩm mốc, nhưng trên hết, nó an toàn. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, họ có thể tạm thời trút bỏ lớp áo giáp của sự cảnh giác. Brenna tựa lưng vào bức tường đá, thở ra một hơi dài. Flint lẩm nhẩm một lời cầu nguyện tạ ơn ngắn gọn. Kaelen thì ngồi phịch xuống sàn đất, xoa bóp đôi chân mỏi nhừ. Chỉ có Avelina vẫn đứng, đôi mắt đảo quanh như thể chính những bức tường đá này cũng là một đối tượng nghiên cứu.
Họ chia nhau những mẩu lương khô cuối cùng và uống nước từ bi đông. Bữa ăn đạm bạc nhưng nó giúp họ lấy lại chút sức lực. Họ quyết định sẽ nghỉ ngơi ở đây cho đến đêm, trước khi quyết định bước tiếp theo.
Khi màn đêm buông xuống và hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ chập chờn, mệt mỏi, Vaynard lặng lẽ ngồi dậy. Cậu không thể ngủ. Sự im lặng của căn hầm không mang lại sự yên bình, nó chỉ khuếch đại những câu hỏi đang gào thét trong tâm trí cậu. Cậu liếc nhìn những người đồng đội. Brenna gục đầu bên tấm khiên, hơi thở đều đặn. Kaelen cuộn tròn như một con thú nhỏ. Cậu cần phải hành động. Một mình.
Cậu nhẹ nhàng lách qua họ, đẩy nhẹ cánh cửa hầm và lách mình ra ngoài. Màn đêm lạnh lẽo bao trùm. Vaynard hít một hơi thật sâu, vận hành "Hơi Thở của Gió". Thế giới xung quanh cậu thay đổi. Cậu không chỉ thấy bóng tối, cậu còn "cảm nhận" được nó. Cậu tập trung, để cho năng lực vừa thắp sáng trong tâm thức dẫn lối. Mặt đất dưới chân cậu không còn là đất và đá. Nó biến thành một tấm thảm dệt nên bởi những dòng chảy năng lượng mờ ảo. Cậu thấy những vệt sáng thô kệch, kỷ luật của các toán lính Valerock để lại, giống như những đường cày trên một cánh đồng. Cậu thấy luồng sinh khí yếu ớt nhưng kiên cường của vùng đất đang tự phục hồi. Nhưng cậu đang tìm một thứ khác. Một dấu vết lạnh lẽo, mục ruỗng, một dư âm của sự sai trái.
Cậu di chuyển như một bóng ma, lướt qua những bức tường đổ nát, đôi mắt quét qua từng tấc đất. Và rồi, cậu tìm thấy nó. Không phải một dấu chân, mà là một chuỗi những "điểm chết" năng lượng cực nhỏ, một con đường mòn vô hình dẫn cậu đến một hốc đá khuất sau bức tường sập của ngôi nhà trưởng làng. Đó là nơi mà một người có thể nhóm một ngọn lửa nhỏ mà không sợ bị phát hiện từ xa.
Vaynard quỳ xuống. Mùi giấy cháy và thảo dược hăng hắc vẫn còn phảng phất trong không khí. Cậu cẩn thận dùng những ngón tay bới lớp tro tàn nguội lạnh. Bên dưới, cậu chạm vào một vật cứng và sần sùi. Cậu khẽ khàng kéo nó ra. Đó là một cuốn sổ tay bọc da, nhưng phần lớn đã bị ngọn lửa thiêu rụi. Các mép sổ đã cháy thành than, nhiều trang đã biến mất, nhưng phần lõi bên trong, được ép chặt, vẫn còn sót lại một ít.
Vaynard cẩn thận bọc nó trong một miếng vải sạch rồi quay trở lại căn hầm. Khi cậu bước vào, ánh nến leo lét hắt lên khuôn mặt của Flint, người đang ngồi canh gác. Thấy Vaynard và vật trong tay cậu, anh khẽ nhíu mày. Vaynard không nói gì, chỉ đặt cuốn sổ lên chiếc bàn gỗ mục.
Tiếng động nhỏ đánh thức những người còn lại. Avelina là người bật dậy đầu tiên, đôi mắt cô sáng lên khi thấy cuốn sổ. Cô gần như lao tới, sự mệt mỏi biến mất không một dấu vết. "Cẩn thận," Vaynard nói, giữ tay cô lại. "Nó rất dễ vỡ."
Dưới ánh nến, Avelina dùng một chiếc nhíp bạc, cẩn thận tách từng trang giấy cháy sém ra. Cả nhóm nín thở vây quanh. Trên bìa da, một biểu tượng mờ nhạt vẫn còn hiện rõ: vòng tròn không hoàn chỉnh của Tín Đồ Hư Vô. Avelina bắt đầu đọc những đoạn văn còn sót lại, giọng cô thì thầm nhưng rõ ràng trong sự tĩnh lặng của căn hầm.
"...Di sản của Kaelia Adrises... một sự lừa dối vĩ đại... Sức mạnh của bà ta không phải là món quà, mà là một món nợ vay từ vực thẳm... Lịch sử được viết bởi kẻ chiến thắng, nhưng Hư Vô thì ghi nhớ tất cả..."
"Dừng lại!" Giọng Flint đột nhiên vang lên, sắc và đanh lại. Cả nhóm giật mình quay lại nhìn anh. Khuôn mặt hiền hậu của anh giờ đây trắng bệch, đôi tay nắm chặt lại, vầng thánh quang mờ ảo quanh người dao động một cách bất ổn. "Đây là lời báng bổ!" anh ngắt lời, giọng run lên vì một sự phẫn nộ mà anh không thể kiềm chế. "Là sự xuyên tạc của một giáo phái tà ác! Nữ thần Kaelia và các Á Thần là cội nguồn của trật tự thế giới này. Dám nói di sản của các ngài là một món nợ từ vực thẳm... đây là dị giáo!"
Avelina ngẩng lên, đôi mắt cô ánh lên sự lạnh lùng của khoa học. "Đây không phải là dị giáo, thưa Thánh Sư. Đây là một dữ kiện. Một giả thuyết khác về lịch sử mà chúng ta chưa từng biết đến."
"Ta không chấp nhận!" Flint quả quyết.
"Đủ rồi," Brenna xen vào, giọng cô cứng rắn, cắt đứt cuộc đối đầu. "Chúng ta không có thời gian để tranh cãi về tín ngưỡng. Còn gì nữa không, Avelina?"
Avelina, dù có chút bực bội, vẫn quay lại với cuốn sổ. Giữa những trang giấy cháy dở, họ tìm thấy một mảnh bản đồ nhỏ chưa bị lửa liếm tới. Nó chỉ vẽ một con đường mòn, bắt đầu từ một gốc cây cổ thụ và kết thúc ở bìa rừng phía Tây.
Sáng hôm sau, không khí trong đội vẫn còn khá căng thẳng. Dựa theo mảnh bản đồ, họ quyết định phải tiếp cận khu mỏ một lần cuối cùng để xác định vị trí của gốc cây cổ thụ đó. Họ quay trở lại vị trí ẩn nấp trên sườn đồi ngày hôm trước. Khu mỏ vẫn hoạt động như thường lệ. Avelina dùng một chiếc ống nhòm nhỏ quan sát, cố gắng đối chiếu địa hình với mảnh bản đồ.
"Nó ở kia," cô thì thầm, chỉ về phía một lùm cây gần cổng chính của khu mỏ. "Gốc cây đó. Chúng ta phải đến gần hơn."
Họ bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn, luồn lách giữa những tảng đá. Họ đã đến rất gần, có thể nghe rõ tiếng lính gác nói chuyện. Vaynard đang đi đầu, tai cậu căng ra để nghe ngóng mọi động tĩnh. Đột nhiên, cậu khựng lại. Cậu nghe thấy nó. Không phải từ phía khu mỏ. Mà là từ phía trên, đằng sau lưng họ.
Một tiếng "tách" rất nhẹ. Tiếng của một sợi dây bẫy vừa bị dẫm phải.
"Nằm xuống!" Vaynard gầm lên.
Cậu vừa dứt lời, một tiếng "VÚT" sắc lẻm đã xé toạc không khí, và một mũi tên đen ngòm cắm phập xuống đất ngay vị trí Kaelen vừa đứng, rung lên bần bật.
Họ đã bị phát hiện. Nhưng không phải bởi lính Valerock. Mà bởi một kẻ đi săn khác đang ẩn mình trong bóng tối.
"Nằm xuống!"
Tiếng gầm của Vaynard xé toạc sự im lặng gần như tuyệt đối của sườn đồi. Ngay lập tức, phản xạ được trui rèn qua vô số lần đối mặt với cái chết khiến cả nhóm đổ rạp xuống mặt đất. Một loạt tiếng "phập, phập, phập" khô khốc vang lên khi những mũi tên cắm xuống nền đất ẩm, găm vào những thân cây xung quanh họ, đá vụn và đất bắn tung tóe.
Vaynard ép mình sau một tảng đá, tay đã nắm chắc cây cung gỗ đen. Cậu không nghe thấy tiếng rít của gió. Những mũi tên này không được bắn theo một đường cầu vồng thông thường, chúng được bắn gần như thẳng, với một lực cực mạnh. Đây là hành động của một cung thủ bậc thầy. Cậu liếc nhìn vị trí của những mũi tên. Chúng không nhắm vào bất kỳ ai, mà tạo thành một cái lồng tạm thời, chặn đứng những con đường rút lui dễ dàng nhất. Không một ai bị thương. Đây không phải là một cuộc phục kích để giết chóc, đây là một cuộc săn lùng có tính toán để dồn ép và khống chế.
Từ trên cao, bốn bóng người lao xuống, di chuyển nhịp nhàng như một cỗ máy được bôi dầu hoàn hảo, mỗi bước chân đều toát lên vẻ kỷ luật và sự tự tin của những người lính chuyên nghiệp. Vaynard nheo mắt, dòng máu Hawkwind trong người cho phép cậu phân tích họ với một sự lạnh lẽo phi thường. Cậu giương cung, một mũi tên đã được lắp sẵn, đầu óc hoạt động nhanh như một cỗ máy tính toán.


0 Bình luận