• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: "MẠO HIỂM"

Chương 23: Mạo Hiểm

0 Bình luận - Độ dài: 3,235 từ - Cập nhật:

Căn phòng trọ tại quán "Gối Êm" được trả lại sự tĩnh lặng vốn có. Tiếng nến tí tách yếu ớt trên bàn và tiếng gió đêm khe khẽ lùa qua khe cửa sổ trở thành những âm thanh duy nhất. Brenna, Flint và Kaelen đã rời đi để mua thêm lương thực và thảo dược. Không ai nói ra, nhưng Vaynard hiểu đó là một cái cớ. Sự im lặng này là một khoảng không gian được chủ đích tạo ra cho riêng cậu, một sự thấu hiểu thầm lặng được tôi luyện qua những vết sẹo chung.

Vaynard ngồi xếp bằng trên sàn gỗ sờn cũ. Tấm thẻ bài hạng F bằng đồng nằm bên cạnh, một lời nhắc nhở về điểm xuất phát. Trước mặt cậu, cuộn giấy da dê chứa đựng bí pháp

Hơi Thở của Gió đang chờ đợi. Cậu không vội vàng. Đôi mắt nhắm lại, một hơi thở sâu, chậm và dài được hít vào, rồi từ từ đẩy ra, mang theo những tạp niệm, những tính toán, những dư âm của thất bại vừa qua. Tâm trí cậu lắng xuống, trở thành một mặt hồ không gợn sóng, sẵn sàng để cảm nhận những rung động nhỏ nhất từ một dòng chảy sức mạnh hoàn toàn mới.

Khi mở mắt ra, sự do dự đã tan biến, chỉ còn lại sự tập trung sắc lạnh. Cậu cẩn thận mở cuộn giấy. Nét chữ bên trong không bay bướm, mà thực dụng và rõ ràng, đi kèm những hình vẽ chi tiết đến kinh ngạc về các đường luân chuyển năng lượng, những điểm cần tập trung ý niệm. Nó không giống một bí kíp thần bí, mà tựa như một bản hướng dẫn kỹ thuật để vận hành cỗ máy phức tạp nhất: cơ thể con người.

Bắt chước tư thế trên hình vẽ, Vaynard điều chỉnh cột sống, hai tay đặt ngửa trên đầu gối. Cậu thực hiện chu trình hít thở đầu tiên. Hít vào bằng mũi, một hơi thật sâu, không phải bằng lồng ngực, mà bằng cơ hoành. Cậu cảm nhận không khí mát lạnh tràn vào tận đáy phổi, mang theo những hạt năng lượng li ti mà trước đây cậu chỉ nhận thức một cách mơ hồ. Cậu nén nó lại trong lồng ngực trong ba nhịp tim, trước khi từ từ thở ra bằng miệng. Cậu lặp lại chu trình đó, biến nó thành một nhịp điệu, một thói quen. Ban đầu, không có gì xảy ra. Chỉ là một bài tập đơn điệu. Vaynard không nản lòng. Cậu kiên nhẫn, như một thợ săn nằm yên chờ đợi con mồi.

Dần dần, cậu bắt đầu "thấy" rõ hơn những đốm sáng vô hình trong không khí. Với mỗi hơi thở, cậu có thể cảm nhận chúng đang bị kéo vào cơ thể mình, một dòng chảy yếu ớt, mỏng manh như sương sớm, nhưng có thật.

Và rồi, sự tĩnh lặng bên trong cậu bị xé toạc. Hố Đen trong lồng ngực không còn im lìm. Nó cựa mình, rồi chuyển động, biến từ một vực thẳm tĩnh tại thành một cơn lốc đói khát, một điểm dị biệt trong không gian nội tại của cậu. Ngay khi dòng năng lượng yếu ớt từ bên ngoài chạm đến cơ thể, nó lập tức bị cái hố hút vào với một lực kéo tham lam và tàn bạo.

Nhưng cậu cũng cảm nhận được cái giá đi kèm. Một sự thật lạnh lùng, không cảm xúc hiện lên trong tâm trí. Trên mười phần năng lượng được hút vào một cách cưỡng ép, có đến sáu bảy phần bị chính cái hố đó nuốt chửng, tan biến vào hư vô không một dấu vết. Nó giống như một khế ước bất thành văn được ký bằng chính sự tồn tại của cậu: nhận được sức mạnh với tốc độ phi lý, đổi lại phải liên tục "nuôi" con quái vật đang ký sinh trong lồng ngực. Đây không phải công cụ. Nó là một thực thể cộng sinh, một cội nguồn đang đói, và nó đang dùng cơ thể cậu làm kênh dẫn để hấp thụ năng lượng từ thế giới.

Vaynard không có cảm giác sợ hãi. Cảm xúc đó đã bị nuốt chửng từ lâu. Cậu chỉ chấp nhận nó như một dữ kiện. Một biến số nguy hiểm nhất trong phương trình sinh tồn của chính mình. Trong dòng chảy cuồn cuộn đó, Vaynard nhận ra một điều cốt lõi. Hô hấp không phải cách duy nhất để nạp "nhiên liệu". Thức ăn, nước uống, chúng cũng là năng lượng. Cậu chợt hiểu tại sao Linh Mễ của cha nuôi lại có giá trị hơn lúa mì. Bên trong mỗi hạt gạo trắng ngần đó là linh khí của đất trời. Thịt của Dị Thú cũng vậy, chúng là những khối năng lượng cô đặc. Để nuôi sống bản thân và con quái vật bên trong, cậu sẽ cần nhiều hơn nữa. Những nguồn nhiên liệu chất lượng hơn nữa.

Dòng chảy năng lượng, giờ đã mạnh mẽ, được dẫn dắt theo những chỉ dẫn trong cuộn giấy, bắt đầu luân chuyển theo một lộ trình mới. Nó gột rửa những mệt mỏi, làm dịu đi những thớ cơ, khiến toàn bộ cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng hơn từ bên trong. Mỗi một chu trình hoàn thành, cậu lại cảm thấy cơ thể mình bớt đi một phần trọng lượng.

Vài giờ sau, khi ngọn nến đã cháy gần hết, Vaynard mở mắt. Ánh nến chập chờn phản chiếu trong đôi mắt cậu, nhưng dường như có một sự sắc bén hơn, sâu hơn. Cậu đứng dậy. Cảm giác đầu tiên là sự nhẹ bẫng, như thể gông cùm vô hình của trọng lực đã được nới lỏng. Cậu bước đi, và cảm giác như có một cơn gió nhẹ đang nâng đỡ gót chân. Cậu nhặt con dao găm, vung nhẹ một đường. Không khí trước lưỡi dao kêu lên một tiếng "vút" sắc gọn. Tốc độ của nhát chém nhanh hơn trước ít nhất ba phần. Đây không chỉ là sự tăng cường về thể chất. Đây không phải là sự gồng mình của cơ bắp. Đây là sự ra đời của một dòng chảy. Cỗ máy bên trong cơ thể cậu cuối cùng đã có một 'động cơ' để vận hành.

Vaynard nhìn về phía ngọn nến trên bàn. Cậu đưa lòng bàn tay ra, cách ngọn lửa khoảng một mét. Tập trung ý niệm, cậu đẩy một luồng năng lượng nhỏ vừa tu luyện được vào lòng bàn tay. Một cơn gió vô hình, sắc lẻm nhưng cực kỳ nhỏ, phụt ra. Ngọn lửa nến không bị thổi tắt, nó chao đảo dữ dội, bị bẻ gập lại một góc gần như chín mươi độ trước khi vất vả đứng thẳng lại. Một công cụ mới. Một biến số mới trong mọi phương trình chiến đấu. Một cơn gió bất ngờ làm lệch quỹ đạo của một mũi tên, hay làm chậm bước chân của kẻ địch trong một phần nghìn giây, cũng đủ để định đoạt sinh tử.

Khi Brenna và những người khác trở về, họ thấy Vaynard đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra màn đêm của Silverlake. Có một sự khác biệt tinh tế trong dáng đứng của cậu, một sự vững chãi nhưng lại thanh thoát lạ thường, như một ngọn cây sậy có thể uốn mình theo gió mà không gãy đổ. Cậu quay lại. "Tôi sẵn sàng," một câu nói đơn giản mang theo sức nặng của sự chuyển mình. "Chúng ta cần nói chuyện về bước tiếp theo".

Tối hôm đó, họ tập trung lại quanh chiếc bàn gỗ. Brenna và Kaelen đã quay về với chiếc khiên và đôi giày mới tinh. Tấm khiên của Brenna được làm từ hợp kim Argent, nhẹ hơn nhưng cứng hơn hẳn cái cũ. Vaynard giải thích về những gì cậu đã khám phá được, về vai trò của phương pháp hô hấp mới và sự cần thiết của các nguồn "nhiên liệu" bên ngoài.

"Tớ cũng cảm thấy vậy," Flint gật đầu, lần đầu tiên chia sẻ về bí mật của mình một cách cởi mở hơn. "Bộ Thánh Quang Hô Hấp Pháp mà tớ đang học, là một trong những công pháp nền tảng của các Thánh Kỵ Sĩ trong Giáo Hội. Nó giúp tớ chuyển hóa đức tin thành năng lượng chữa trị, nhưng sau mỗi lần sử dụng năng lượng lớn, tớ cảm thấy một sự trống rỗng sâu sắc mà chỉ có cầu nguyện và nghỉ ngơi trong thời gian dài mới bù đắp lại được".

Avelina, người nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì về công pháp của mình. Sự bí ẩn của cô vẫn là một biến số mà Vaynard chưa thể giải mã, nhưng cậu đã học cách tôn trọng nó.

"Vậy thì," Brenna tổng kết, "để mạnh lên, chúng ta phải liên tục chiến đấu và tìm kiếm những nguồn tài nguyên tốt hơn. Một vòng lặp không hồi kết".

"Đúng vậy," Vaynard xác nhận. "Và để làm điều đó một cách an toàn, để không lặp lại sai lầm với Joric Greymane, chúng ta cần một thứ". Cậu nhìn thẳng vào Brenna. "Một danh tính. Một đội ngũ chính thức".

Brenna khoanh tay, ánh mắt kiên định. "Tôi đồng ý. Nhưng Phường Hội có quy tắc. Để đăng ký một đội mạo hiểm giả chính thức, ít nhất phải có hai thành viên đạt Hạng E". Cô nhìn quanh. "Hiện tại, chỉ có Flint. Chúng ta chưa đủ điều kiện".

Sự thật đó như một gáo nước lạnh. Họ đã mạnh hơn, nhưng trên giấy tờ, họ vẫn chỉ là một nhóm tân binh.

Vaynard không nao núng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Brenna, sự quyết tâm trong giọng nói của cậu không thể lay chuyển.

"Vậy thì, ngày mai, tôi sẽ thăng hạng".

Lời nói của Vaynard không phải là một lời hứa suông. Sáng hôm sau, cậu đã tìm đến Markus. Lão giám định viên đang ngồi ở sân tập, quan sát một nhóm tân binh đang chật vật với những hình nhân bằng gỗ.

"Ta nghe nói ngươi muốn kiểm tra," Markus nói, không ngẩng đầu. "Ngươi nghĩ mình sẵn sàng rồi sao? Phương pháp hô hấp không phải phép màu đâu, nhóc. Nó chỉ khuếch đại những gì ngươi có sẵn thôi".

"Tôi sẵn sàng," Vaynard đáp, giọng bình thản.

Markus cuối cùng cũng đứng dậy, cây trượng gỗ sồi của lão gõ xuống nền đất một tiếng "cộc". Lão không dẫn cậu đến một sàn đấu, mà chỉ vào một khu vực phức tạp ở cuối sân: một mê cung của những cột gỗ cao thấp, những sợi dây thừng giăng ngang dọc, và những mục tiêu ẩn hiện.

"'Con Đường Gió Lốc'," Markus giải thích, một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên môi sẹo. "Ta thiết kế nó riêng cho những kẻ hệ Phong tự mãn. Nhiệm vụ đơn giản: đi từ đầu này đến đầu kia trong vòng ba mươi giây. Bắn trúng mười mục tiêu màu đỏ. Bỏ lỡ một mục tiêu, hoặc để bất kỳ cái bẫy nào chạm vào người, ngươi trượt".

Đó là một bài kiểm tra không chỉ về tốc độ, mà còn về sự chính xác, phán đoán và sự bình tĩnh dưới áp lực.

Vaynard bước đến vạch xuất phát. Cậu hít một hơi thật sâu, vận hành phương pháp hô hấp mới. Một luồng năng lượng nhẹ bẫng lan tỏa khắp cơ thể. Cậu gật đầu với Markus.

Lão giám định viên đập mạnh cây trượng xuống đất. "Bắt đầu!".

Vaynard không còn chạy, cậu lướt đi. Thân thể tựa như một chiếc lá bị gió cuốn, luồn lách giữa những cột gỗ với một sự mượt mà gần như phi lý. Cậu không cần phải nhảy qua một chướng ngại vật thấp, một luồng gió nhẹ dưới chân đã nâng cậu lướt qua nó. Mũi tên đầu tiên rời cung khi cậu đang ở giữa không trung, găm chính xác vào một mục tiêu đang xoay tròn. Cậu tiếp đất không một tiếng động, lăn một vòng để tránh một lưỡi dao lắc qua, và hai mũi tên nữa được bắn đi gần như cùng lúc. Thính giác được cường hóa giúp cậu nghe thấy tiếng "tách" của cơ cấu bẫy trước khi chúng được kích hoạt. Hơi Thở của Gió cho cậu tốc độ để phản ứng. Và kỹ năng bắn cung bẩm sinh đảm bảo không mũi tên nào bị lãng phí.

Cậu giống như một vũ công đang biểu diễn một điệu nhảy chết người. Cậu không chiến đấu với con đường, cậu hòa làm một với nó, biến chướng ngại vật thành điểm tựa.

Hai mươi ba giây. Mười mục tiêu bị bắn hạ. Không một lần chạm vào bẫy.

Vaynard đứng ở vạch đích, hơi thở chỉ hơi gấp một chút. Markus đứng ở vạch xuất phát, im lặng một lúc lâu. Lão giám định viên vốn cau có không thể che giấu sự kinh ngạc. Lão đã thấy nhiều thiên tài, nhưng một sự tiến bộ và khả năng kiểm soát hoàn hảo đến mức này thì thật sự hiếm.

"Ngươi... đã làm thế nào?" Lão hỏi, giọng có chút khàn đi.

"Tôi chỉ làm những gì cần làm." Vaynard lặp lại câu trả lời cũ, nhưng ý nghĩa của nó giờ đã hoàn toàn khác.

Markus cười khẩy, nhưng trong tiếng cười đó có sự công nhận thật sự. Lão ném cho Vaynard một tấm thẻ bài bằng đồng mới, chữ F đã được thay bằng chữ E sáng bóng.

"Chào mừng, Mạo Hiểm Giả Hạng E," lão nói. "Với thực lực này, ngươi sẽ không ở hạng E lâu đâu. Giờ thì sao? Ta cá là ngươi đến đây không chỉ để khoe mẽ".

"Thủ tục thành lập một đội," Vaynard nói thẳng.

Markus gật gù, lôi ra một tập giấy da. "Ta biết ngày này sẽ đến. Đây. Điền vào. Và một lời khuyên," lão nhìn Vaynard, "chọn một cái tên cho cẩn thận. Một cái tên ngớ ngẩn sẽ biến các ngươi thành trò cười. Một cái tên quá kêu ngạo sẽ biến các ngươi thành mục tiêu".

Khi Vaynard quay về với tấm thẻ Hạng E và tập giấy đăng ký, không khí trong phòng trọ như vỡ òa. Kaelen là người reo hò to nhất. "Tuyệt vời! Vậy là chúng ta đủ điều kiện rồi!". "Giờ thì... tên đội sẽ là gì?".

Câu hỏi đó như một mồi lửa, châm ngòi cho một cuộc tranh luận sôi nổi.

"Phải là một cái tên thể hiện sức mạnh và sự bảo vệ!" Brenna quả quyết. "Đội 'Khiên Thép' hay 'Tường Thành Bất Diệt'!".

"Nghe nặng nề quá," Flint lắc đầu. "Tên của chúng ta phải thể hiện đức tin, một ngọn hải đăng trong bóng tối. Ta đề nghị 'Vệ Binh Thánh Thiện'!".

"Yếu ớt!" Brenna phản đối ngay. "Chúng ta là chiến binh, không phải một nhóm thầy tu đi giảng đạo".

Cuộc tranh luận ngày càng đi vào ngõ cụt. Họ đưa ra hàng tá cái tên khác nhau: "Bão Tố Thép", "Những Kẻ Thắp Nến", "Đoàn Thám Hiểm Gryphon"... nhưng không một cái tên nào nhận được sự đồng thuận. Mỗi cái tên được đưa ra đều chỉ phản ánh tính cách và vai trò của người đề xuất nó, mà lại gạt đi phần của những người còn lại.

Sự hăng hái ban đầu dần biến thành bực bội. Brenna khoanh tay, im lặng với vẻ mặt cứng đờ. Flint xoa xoa vầng trán. Kaelen thì nằm bò ra bàn, chán nản.

Lúc này, Brenna mới đảo mắt nhìn sang hai người nãy giờ vẫn im lặng ở góc phòng: Vaynard và Avelina.

"Hai người không có ý kiến gì à?" Brenna hỏi, giọng có chút gắt gỏng.

Avelina ngẩng lên từ cuốn sổ tay của mình, đôi mắt xanh lục của cô có một thoáng bối rối như thể vừa bị kéo ra khỏi một dòng suy nghĩ phức tạp. Cô nhìn vào sự căng thẳng giữa ba người họ như một nhà nghiên cứu đang quan sát một hiện tượng xã hội kỳ lạ.

"Về mặt logic," cô bắt đầu, giọng nói đều đều và không một chút cảm xúc, "tất cả các đề xuất đều có sai sót. 'Khiên Thép' hay 'Tường Thành' đã loại bỏ vai trò tấn công và hỗ trợ. 'Vệ Binh Thánh Thiện' lại quá chuyên biệt về mặt tín ngưỡng, không bao hàm các thành viên khác. Việc đặt tên dựa trên một thuộc tính cá nhân sẽ luôn dẫn đến mâu thuẫn."

Lời phân tích lạnh lùng của Avelina khiến cả ba người im bặt. Nó chính xác, nhưng cũng hoàn toàn thiếu đi sự ấm áp.

Flint thở dài. "Vậy theo cô, chúng ta nên làm gì?"

Avelina khẽ nhún vai. "Một danh xưng hiệu quả cần phải bao hàm, chính xác và trung lập. Nó nên mô tả chức năng, không phải phẩm chất." Cô suy nghĩ một lát, ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sổ. "Xét về bản chất, hoạt động của chúng ta là chấp nhận rủi ro để đạt được mục tiêu. Thuật ngữ mô tả chính xác nhất cho việc đó là 'Mạo Hiểm'."

Cái tên được đưa ra, không phải bằng một bài diễn văn truyền cảm hứng, mà như một kết luận trong một bài báo cáo khoa học. Nó đúng, nhưng nó khô khốc.

Cả phòng lại chìm vào im lặng. "Mạo Hiểm"... Nghe có vẻ chung chung và không có gì đặc biệt.

Chính lúc này, Vaynard, người im lặng từ đầu đến giờ, mới lên tiếng. Cậu không nhìn Avelina, mà nhìn vào những người đồng đội của mình.

"Cô ấy nói đúng về mặt logic," cậu nói, giọng trầm ổn. "Nhưng một cái tên còn cần một linh hồn."

Cậu nhìn Brenna. "Nó cần sự kiên định của một bức tường thành không bao giờ lùi bước."

Cậu nhìn Flint. "Nó cần ánh sáng của niềm tin ngay cả trong bóng tối sâu nhất."

Cậu nhìn Kaelen. "Và nó cần cả sự liều lĩnh dám lao về phía trước dù còn sợ hãi."

Cuối cùng, cậu nhìn Avelina, rồi lại nhìn tất cả. "Tất cả những thứ đó, khi gộp lại, chính là 'Mạo Hiểm'. Nó không phải là một thuật ngữ chung chung. Nó là chúng ta."

Lời nói của Vaynard không bay bổng, nhưng nó mang theo sức nặng của sự thấu hiểu. Cậu đã lấy cái khung logic lạnh lùng của Avelina và thổi vào đó sự công nhận dành cho từng người. Cậu đã cho thấy sự thay đổi của chính mình: cậu không còn chỉ phân tích, cậu đã bắt đầu kết nối.

Không ai phản đối nữa. Brenna khẽ gật đầu, sự cứng nhắc trên mặt cô dãn ra. Flint mỉm cười, một nụ cười thật sự nhẹ nhõm.

Trên tờ giấy đăng ký, dưới ánh nến, Vaynard cẩn thận viết xuống hai chữ sẽ bắt đầu cho huyền thoại của họ:

Mạo Hiểm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận