Cô bạn thân nhất của crus...
Tsuchiguruma Hajime Oreazu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 89

2 Bình luận - Độ dài: 1,764 từ - Cập nhật:

Vì Oda đã chọn được đối tượng hẹn hò giữa hai người, tôi chỉ đơn giản khuyên cậu ấy rằng có lẽ cậu ấy nên đứng về phía cô gái đó.

"Tôi không thể nói gì hơn thế. Đây không phải là kiểu vấn đề mà ông nên mang cho tôi."

"Được rồi. Vậy, tại sao Seko lại rơi vào tình huống như vậy?"

"Hừm? À, tôi suýt nữa quên mất. Chuyện của Oda quá sốc."

"Không, Seko đang ở trong một tình huống khó tin hơn tôi nhiều."

"Nó cũng là cái mà Oda đã trở thành."

"Tôi sẽ không bao giờ ngã vì chủ tịch!"

"À, ra là chủ tịch."

"Ch-chủ tịch!? K-không phải vậy! Ý tôi là, đó là một cách chơi chữ… Khoan đã, cô ấy còn không có ở đây!"

"…Tôi có cảm giác từ giờ trở đi Oda sẽ có một khoảng thời gian khó khăn."

"…Tôi cũng nghĩ vậy."

(Trans eng: Tôi không hiểu trò đùa này.)

Cả hai chúng tôi đều cúi xuống và gắp miếng thịt dường như sắp cháy.

"Một mặt, đó là một kết cục hòa bình, nhưng thực tế thì sao?"

"Chà, sẽ rất khó khăn.Dù sao thì, đất nước của chúng ta không có chế độ đa thê."

"Đó là lý do tại sao nó biến thành một mớ hỗn độn như vậy. Nhưng nghiêm túc mà nói, tình huống của tôi bây giờ không đúng y như tin đồn sao?"

"Ông đã có thể phủ nhận nó lần nữa, nhưng. Nhân tiện, có vẻ Koido đã đóng một vai trò quan trọng trong việc giải quyết vụ việc đó. Tôi không khỏi hối hận vì đã nghi ngờ em ấy; sự hối tiếc của tôi là vô tận."

"Tôi không nghĩ em ấy bận tâm nhiều lắm đâu. Quan trọng hơn, ông đã giúp tôi thu thập thông tin về tình hình, nên tôi rất biết ơn."

"Tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe ông nói vậy. Tuy nhiên, tôi không thể nắm bắt được động cơ của Koido. Tôi nghe  nói trước đó là khi Seko tâm sự những rắc rối của mình với em ấy, em ấy đã hành động rồi?"

"Đúng vậy. Ngay cả khi tôi chỉ ra điều đó với em ấy, em ấy vẫn cứ khăng khăng là 'để trả ơn senpai đã cứu em'."

"Có khi nào Seko đã gặp Koido trước đó không?"

"Với màu tóc đó? Không đời nào tôi có thể quên một người như em ấy. Ngay cả khi đó là trước khi em ấy nhuộm tóc, tính cách của em ấy cũng quá đáng nhớ."

"Tuy nhiên, chẳng phải chỉ trước mặt mày Koido mới xưng là 'boku' và thêm 'su' vào cuối câu nói sao? Khi tôi tìm hiểu về em ấy, tôi không hề thấy thông tin nào như vậy."

"À… vậy là có khả năng tôi đã gặp Koido nhưng với một tính cách khác?"

Ngay cả khi tôi nói chuyện với Oda, những câu hỏi của tôi chỉ tiếp tục chất đống. Nhưng có vẻ cần phải xem xét lại em ấy rồi.

Tôi nhận ra điều này nhờ nói chuyện với Oda. ( Flag+1 )

"Ồ, đúng rồi. Nhắc mới nhớ, tôi có vấn đề này."

"Gì vậy? Không phải về việc ông hẹn hò với cả hai người họ, đúng không?"

"Không, nó có liên quan đến chuyện đó, nhưng nó cũng liên quan đến Koido…"

Tôi nhét miếng thịt cháy xém vào miệng. ( Ung thư sớm em ơi , nướng cháy vừa th:v)

Vị đắng lan tỏa bên trong khi tôi nếm chút ngon lành của miếng thịt.

Sau đó, nuốt nó xuống, tôi nói.

"Hai người đó nói họ muốn nói chuyện với Koido… nên ngày mai, tụi tôi sẽ gặp nhau."

"…Seko, đừng chết."

"Có lẽ đây là 'bữa tối cuối cùng' của tôi."

"Seko. Bây giờ là bữa trưa mà."

"Đừng soi mói những chi tiết nhỏ nữa…"

Vừa cằn nhằn đáp lại lời tsukkomi của Oda, tôi vừa với lấy một miếng thịt vừa chín tới. ( Tốt , ko ăn thịt cháy nx)

Gắp nó lên, tôi thấy trong khi bề mặt phía trên trông hoàn hảo, mặt hướng về phía lửa lại bị cháy.( Clm quê ác:v)

—Tôi tự hỏi liệu thời điểm tốt nhất có phải là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường không.

Tôi lẩm bẩm một mình.

Và rồi ngày đó đã đến.

Một ngày sau khi tôi đi ăn yakiniku với Oda. Chiều Thứ Hai sau giờ học.

Chúng tôi đã đến quán cà phê quen thuộc.

Một phần vì câu lạc bộ bóng đá đã bị đình chỉ, nhưng có vẻ Koido đã rời câu lạc bộ, nên em ấy dễ dàng sắp xếp thời gian sau giờ học.

Trên chiếc ghế sofa, Koido ngồi đối diện trực tiếp với tôi, với Misa và Haru ngồi hai bên tôi.

Mặc dù ngồi hai người một ghế cũng được, nhưng hai người họ vẫn kiên quyết từ chối từ bỏ cách sắp xếp ba người đối một.

"Có hơi chật chội khi nhét ba người vào ghế dành cho hai người không?"

"Không sao. Vì thế này nên em mới được ở gần anh."

"Đúng vậy. Hơn nữa, ngay cả khi chúng ta đổi chỗ, ai sẽ ngồi cạnh Koido-chan đây? Em không di chuyển đâu."

"Tất nhiên, em cũng không có ý định di chuyển."

"Vậy thì anh đoán anh sẽ ngồi."

"Chuyện đó sẽ không xảy ra."

"Tuyệt đối không!"

Chà, có vẻ như việc thay đổi cách sắp xếp chỗ ngồi sẽ không xảy ra.

Với ba chúng tôi đối mặt với nhau, Koido nở một nụ cười gượng gạo.

"Em cảm thấy hơi sợ. Giống như một cuộc phỏng vấn vậy."

"Vậy thì, đầu tiên, em có thể cho chúng tôi biết tại sao em lại quan tâm đến công ty không?"

"Vâng! Lý do mà em (boku) muốn gia nhập công ty của các chị là—"

"Boku? Em đang trêu chọc tôi sao? Em không được nhận."

"Oa, senpai nghiêm khắc quá—chỉ cần khen em đã diễn theo trò đùa đột ngột này thôi!"

"Có vẻ như em có thể thích ứng với các tình huống một cách nhanh chóng. Điểm cao cho điều đó."

"Ồ, em được đánh giá tốt! Hoan hô!"

"Này, hai người xong chưa? Ren, nói chuyện với em đi, được không?"

"Em đang được xem cái gì thế này? Em không thích nó."

Mỗi người họ luồn tay qua tay tôi và kéo tôi mạnh về phía họ.

Nó hơi đau nhưng vô cùng mềm mại.

"Không, xin lỗi. Chỉ là với Koido thì luôn như thế này, chúng tôi kết thúc với những cuộc trò chuyện ngớ ngẩn."

"Bĩu môi. Em cũng muốn làm thế! Em cũng có thể nói chuyện ngớ ngẩn!"

"Em không thấy buồn khi nói điều đó sao?"

"…Ren, anh sẽ ghét em nếu em ngớ ngẩn chứ?"

"Không đời nào anh lại ghét Haru vì một chuyện như vậy."

"Ehehe. Em yêu anh, Ren."

"Ehh. Em đang được xem cái gì thế này? Hai chị đang dùng em làm cái cớ để tán tỉnh sao?"

Koido trông chán nản trong khi Haru cọ mặt vào cánh tay tôi với vẻ mặt ngây thơ giả tạo.

"Đúng vậy. Làm những điều như vậy ở nơi công cộng thật đáng xấu hổ, Haru."

"Misa. Em cũng đang khoác tay vào anh mà."

"Ồ. Rento-kun không thích sao?"

"Không, anh không bận tâm."

"Anh có vui không?"

"…Có."

"Fufu, Rento-kun thật dễ thương. Từ bây giờ, em sẽ luôn làm điều này cho anh."

"Hả? Không phải Yosaki-senpai cũng đang tán tỉnh ở đằng kia sao? Có khi nào cách sắp xếp chỗ ngồi này được thiết kế để làm em cảm thấy khổ sở không!?"

Trước mặt Misa, người có ánh mắt chế giễu, Koido cất tiếng tuyệt vọng.

Cảm thấy đồng cảm với vị trí đáng thương của Koido, tôi định nói gì đó thì chủ quán đến để nhận đơn  của chúng tôi.

Đã từng đến nhà hàng này trước đây, Misa, Haru và tôi gọi món giống như lần trước.

Trong khi đó, Koido, lần đầu đến đây, vội vàng xem thực đơn.

"Hôm nay anh đãi, nên em cứ gọi món em thích."

"Thật sao? Cảm ơn senpai rất nhiều!"

"Chà, chúng tôi là người đã gọi em ra. Chỗ này nổi tiếng với cà phê, nhưng em có uống cà phê được không, Koido?"

"Em không thích lắm… Hừm, em nên chọn gì đây…"

Koido đang nhìn chằm chằm vào thực đơn nhưng có vẻ khó khăn trong việc quyết định.

Đồ uống yêu thích của em ấy là sữa dâu, nhưng tôi không nghĩ nó có trong thực đơn.

Thôi thì cứ hỏi thử vậy.

"Chủ quán, cô có thể pha sữa dâu không?"

Khi tôi hỏi, chủ quán suy nghĩ một lúc rồi làm một vòng tròn bằng ngón cái và ngón trỏ tay phải.

"À, vậy thì em sẽ uống sữa dâu! Hehe, cảm ơn anh, senpai!"

"Ý anh là, em luôn gọi món giống nhau, không cảm thấy tệ sao?"

"Không, không! Em thực sự yêu sữa dâu của Senpai!"

"Cách nói đó có thể dẫn đến những hiểu lầm."

"Hả? Gì vậy, senpai? Anh đang khiến em tưởng tượng những điều kỳ lạ… À, không, thôi không sao."

"Hừm? …À."

Một lần nữa, tôi thấy mình trượt vào cuộc trò chuyện ngớ ngẩn quen thuộc với Koido—tôi bắt đầu cảm thấy áp lực từ hai phía.

"Em luôn biết rằng anh rất tốt bụng, Ren. Nhưng bây giờ, em muốn anh hướng lòng tốt đó đến em, bạn gái của anh. Em hy vọng từ bây giờ anh sẽ tìm hiểu tất cả những gì em thích."

"Anh có thực sự thích các cô gái trẻ tuổi hơn không? Em nghĩ bạn cùng lớp cũng có thể tuyệt vời lắm đấy. Đặc biệt là những người có thể xử lý mọi việc như người lớn."

Tôi giao tiếp bằng mắt với Koido khi toát mồ hôi lạnh và quyết định chúng tôi sẽ niêm phong lại kiểu không khí đó hôm nay.

"Này. Đừng nói chuyện bằng mắt nữa. Em không thích điều đó."

"Hai người thực sự hòa hợp. Em thực sự thấy hơi chán nha~."

Những biện pháp được thực hiện với sự cân nhắc dường như đã trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa trở nên lớn hơn thay vì dập tắt nó.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
Khổ ông chủ quán:))
Xem thêm