Sau khi dành một chút thời gian trò chuyện và giết thời gian với Haru trong phòng thay đồ, chúng tôi quay trở lại lớp học khi các tiết học đang kết thúc.
Khi đến trước lớp, mắt chúng tôi chạm nhau đúng lúc Matsui-sensei vừa dạy xong và bước ra ngoài.
Cô ấy lần lượt nhìn hai chúng tôi, lông mày hơi cau lại.
"Hai đứa… Hai đứa có nhận ra tình hình hiện tại của mình không?"
"Chúng em không thể làm gì khác. Cả hai bọn em đang thảo luận xem nên làm gì từ giờ trở đi."
"Hừm. Thôi được, cô sẽ bỏ qua chuyện này vì em ở cùng Hinata."
"Đúng là Matsui-sensei. Fan số một của Hội Seko-Hina Fan."
"Đồ ngốc. Cô là thành viên số không huyền thoại, thành viên danh dự."
"Trở thành huyền thoại không phải lúc nào cũng tốt…"
"Có vẻ như có một sức nặng trong lời nói của cô."
Matsui-sensei làm mặt khó xử nhưng vẫn động viên tôi, nói, 'Thôi, vui lên đi.'
Matsui-sensei là một giáo viên tốt bụng, thực sự quan tâm đến học sinh của mình.
"Tạm thời, cô sẽ nhắm mắt làm ngơ chuyện các em trốn học bằng đặc quyền của mình… Áp lực tinh thần chắc hẳn rất nặng nề đối với các em."
"Em thực sự biết ơn cô, Sensei. Chúng em chưa bị gọi lên về tin đồn đó, mặc dù trường chắc chắn có bằng chứng. Là nhờ cô, đúng không ạ?"
"Ừ, đúng vậy. Nhưng dù sao đi nữa, bằng chứng đó một mình thì yếu, và rất dễ để ngăn chặn những kẻ đang cố gắng thúc đẩy nó… Nhưng hãy coi đó là vấn đề mà chỉ còn vài ngày nữa thôi sẽ được giải quyết. Những kẻ đó có lẽ cũng không muốn giải quyết một vấn đề rắc rối như vậy lâu dài đâu."
"Em hoàn toàn đồng ý với điều đó."
Koido dường như có thể tìm được bằng chứng chúng tôi cần vào cuối ngày hôm nay.
Nếu điều đó xảy ra, vấn đề này sẽ được giải quyết vào ngày mai.
Có vẻ như chúng tôi sẽ kịp thời gian.
Khi cuộc trò chuyện với Matsui-sensei dừng lại, Haru bước tới và nhìn vào mắt Matsui-sensei rồi nói,
"À, cái đó, Matsui-sensei! Cảm ơn cô rất nhiều vì tất cả những gì cô đã làm cho chúng em!"
Do sự khác biệt về chiều cao, Haru không thể không ngước nhìn Matsui-sensei cao hơn, điều đó có nghĩa là sensei đang nhìn cô ấy bằng đôi mắt cún con,
"Ughh… dễ thương quá…"
Matsui-sensei, người yêu quý Haru, ôm ngực và phát ra một âm thanh mà cô ấy chưa từng phát ra trước đây.
Sau đó, với vẻ mặt ngây ngất và vẫn thở hổn hển, Matsui-sensei di chuyển đến lớp học nơi tiết học tiếp theo của cô ấy sẽ diễn ra.
Tôi tự hỏi cô ấy có ổn không.
Haru, người quyến rũ những người như Matsui-sensei và Misa, người có tình cảm đặc biệt với em gái, có lẽ là một sát thủ của những người phụ nữ lớn tuổi. (Muốn để là milf nhưng thôi:)))
Còn tôi… chà, tôi không có em trai hay em gái… và tôi cũng không bị mê hoặc bởi kiểu đó.
"Ehehe. Matsui-sensei là một giáo viên tốt bụng và tuyệt vời luôn bảo vệ chúng em."
──Hừm? Tôi có thể bảo vệ em tốt hơn mà?
Việc một suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu có thể có nghĩa là tôi cũng đã bị ảnh hưởng bởi đặc điểm đó.
Ngay khi tôi kết thúc cuộc trò chuyện và định vào lớp, có người gọi chúng tôi từ phía sau.
"Hai người cuối cùng cũng quay lại rồi à?"
Quay lại theo giọng nói, Misa đứng đó, người lẽ ra phải ở trong lớp học chỉ một lát trước đó.
"Ồ… Misa. Sao em lại ở đây?"
"Sao anh hỏi? Nếu chỉ có hai người trốn học, sẽ gây nghi ngờ đó. Em cũng lẻn ra khỏi lớp và nghỉ ngơi ở phòng y tế sau khi nhận được tin nhắn của anh."( Thông minh vl)
"À-à ra vậy."
Tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn với lý do bịa đặt để trốn học.
Có vẻ như cô ấy đã coi đó là tín hiệu để trốn học luôn.
Tôi không khỏi ngưỡng mộ cô ấy vì đã có thể hành động nhanh chóng như vậy.
Mặc dù cô ấy giữ vẻ mặt bình tĩnh, tôi có thể thấy rằng Misa thực sự đang tức giận bên trong.
Và vì cô ấy không thể truy cứu vấn đề ở đây, suy nghĩ về việc sẽ bị chất vấn kỹ lưỡng về điều đó sau này hơi đè nặng lên tâm trí tôi.
Khi vào lại lớp học, ánh mắt của tất cả các bạn cùng lớp đồng loạt chuyển sang chúng tôi.
Không có gì ngạc nhiên. Nhưng ánh mắt của họ dường như dịu đi một chút khi có Misa tham gia cùng chúng tôi và biến tất cả thành một nhóm ba người.
Chuông đã reo lúc đó, và tôi biết rằng việc lao vào chỉ khiến bản thân bị nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng, nên tôi đã trốn học.
Tuy nhiên, thật nhẹ nhõm khi thiệt hại đã giảm bớt nhờ sự nhanh trí của Misa.
—Đúng như mong đợi, tôi luôn được người khác cứu giúp.
Trong giờ giải lao giữa các tiết học, tôi dùng điện thoại thông minh để liên lạc với Koido.
May mắn thay, Koido không nhắc đến vụ việc với Haru ngay trước khi rời phòng thay đồ ở hồ bơi, và chúng tôi chỉ nói chuyện về việc gặp lại sau giờ học hôm nay.
Tôi đã định gặp ngay sau giờ học, nhưng theo yêu cầu của em ấy, chúng tôi quyết định gặp nhau lúc 6 giờ chiều.
Tôi không có vấn đề gì với điều đó, nên tôi đã đồng ý thời gian.
Sau đó là sau giờ học.
Giống như mọi ngày, tôi ở lại dọn dẹp trong khi những người khác trực nhật vội vàng về nhà.
Tuy nhiên, điểm khác biệt so với hôm qua là không chỉ Oda và Haru mà cả Misa cũng giúp đỡ, và việc dọn dẹp được hoàn thành tương đối nhanh chóng với bốn người chúng tôi cùng làm.
Việc dọn dẹp được thực hiện trong chốc lát, Misa cùng Haru đến chỗ tôi với đồ đạc trong tay.
"Cảm ơn cả hai cậu đã giúp đỡ."
"Chừng này thì không sao đâu. Dù sao thì cũng là vì Rento-kun mà."
"Đó gọi là giúp đỡ lẫn nhau."
"…Anh hiểu rồi. Nhưng cảm ơn rất nhiều, Oda. Vì đã tiếp tục giúp đỡ từ hôm qua nữa."
"Gì chứ. Tôi chỉ làm những gì cần làm với tư cách là bạn thân nhất của Seko thôi."
"Oda…"
"Seko…" ( ê ê mùi dầu ăn)
"Hai cậu thực sự cần phải ngừng làm điều đó đi."
"Đủ rồi đấy."
"Vâ-vâng."
Sau khi hoàn thành cuộc trao đổi đã trở thành thói quen, Misa thở dài.
"Thôi nào, về nhà đi, Rento-kun."
"À, thực ra hôm nay anh phải ở lại lâu hơn một chút. Hai em có thể đi trước mà không cần anh được không?"
"Hả? Tại sao? Anh có hẹn với Koido-chan à?"
"Ừ. Có vẻ như anh sẽ có được bằng chứng vào cuối ngày hôm nay, nên anh định kiểm tra xem sao. Anh không có đủ thời gian trong bữa trưa."
"À… em hiểu rồi."
Haru, có lẽ nhớ lại vụ việc giờ ăn trưa, quay đi với khuôn mặt đỏ bừng.
Misa nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối.
Tôi giải thích với Misa rằng tôi phải trốn học vì Haru đã đến tìm tôi trong khi tôi đang gặp Koido.
Tôi không thể thành thật nói với cô ấy rằng tôi đã làm điều đó với Haru.
"Koido-san à. Em cũng muốn gặp người này, vậy anh có phiền nếu em ở lại với anh không?"
"À. Nhưng có thể sẽ khá muộn đó."
"Fufu. Đừng lo. Sẽ không muộn đến thế đâu… đúng không?"
Với giọng điệu khiêu khích của Misa, lần này Haru lại làm mặt bối rối.
Nhận ra cô ấy có lẽ đang ám chỉ chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi hoảng sợ và cuối cùng chỉ đáp lại một cách mơ hồ 'Ừ—'.
"Nếu Misa ở lại, thì em cũng sẽ ở lại. Không sao đâu, đúng không?"
Không phải là không được, nhưng giống như Haru, ý nghĩ đưa Misa và Koido đến với nhau cảm thấy hơi rắc rối.
Tôi lo lắng rằng bằng cách nào đó, có thể vô tình tiết lộ rằng tôi đã gặp cô ấy dưới cái cớ đi đến phòng y tế.
Không phải Koido và tôi có mối quan hệ như vậy, nhưng điều đó có thể không dễ chịu đối với hai người họ, và hơn bất cứ điều gì, tôi không muốn họ biết lý do tại sao tôi đã gặp Koido.
Khi tôi ngập ngừng gật đầu đồng ý với yêu cầu của họ, Oda đột nhiên xin lỗi với một tiếng 'Xin lỗi.'
"Tôi có chuyện cần thảo luận với Seko. Xin lỗi nhưng, chúng tôi có thể có một chút riêng tư được không?"
"Hả? Ota-kun, anh nghiêm túc với Seko sao…!?" ( Vcl haru là hủ à:v
"Không, tuyệt đối không! Chỉ là… tôi không thể đi vào chi tiết, nhưng thuận tiện hơn cho tôi khi nói chuyện một mình với Seko. Tôi xin lỗi vì đã ích kỷ, nhưng tôi đang nhờ giúp đỡ."
"…Tớ hiểu rồi."
"Misa, được không?"
"Vâng. Oda-kun có thể tin tưởng được."
"Hừm, đúng là vậy."
"Yosaki-san… Hinata-san…!"
Thấy sự tin tưởng sâu sắc mà hai người dành cho Oda, chính cậu ấy dường như cũng hơi cảm động. (Nhất bạn luôn)
"Trong trường hợp đó, chúng em sẽ về trước. Việc Rento-kun và ba bọn mình ở lại trường muộn thì không sao, nhưng việc chỉ có hai chúng em ở lại thì hơi phiền phức."
"Ừ. Ai đó có thể đến và nói gì đó với chúng ta nữa. Thôi, hẹn gặp lại hai người vào ngày mai."
"Thực sự xin lỗi về chuyện này. Hẹn gặp lại ngày mai."
"Đổi lại, hãy đảm bảo giới thiệu chúng em với Koido-san lần tới nhé."
"Em cũng muốn gặp và nói chuyện một lần nữa."
"…Để anh hỏi Koido."
"Fufu, cảm ơn anh. Vậy thì, Rento-kun, Oda-kun. Hẹn gặp lại ngày mai."
Sau khi hai người rời khỏi lớp học, tôi thở dài.
"Cảm ơn ông, Oda. Bằng cách nào đó, tôi chỉ không muốn để hai người đó gặp Koido ngay lúc này."
"Hehehe. Tôi cảm nhận được điều đó… Chà, cũng đúng là tôi có chuyện cần nói nữa."
"Ồ? Không phải đó chỉ là một đống chuyện vớ vẩn để thoát khỏi tình huống đó sao?"
"Không phải. Seko, ông có thể đi theo tôi một lát được không? Có thứ tôi muốn ông xem."
"À, được thôi."
Tôi đi theo sau Oda khi cậu ấy dẫn đường.
Chúng tôi rời lớp học, đi dọc hành lang, thay giày ở tủ giày, và đi ra ngoài.
Khi tôi tự hỏi chúng tôi sẽ đi xa đến đâu, Oda dừng lại bên cạnh những bụi cây cạnh sân.
"Seko, trốn kỹ một chút và nhìn sang đó."
"Hừm? Tôi phải xem cái gì… hả?"
Khi tôi nhìn về phía Oda đang chỉ, Koido đang mặc một bộ đồ thể thao. Trong tay em ấy cầm một chai nước, loại thường được các vận động viên sử dụng.
Em ấy mang nó đến chỗ một người nào đó và đưa cho người đó với một nụ cười.
Người mà em ấy đang mỉm cười là Arahira, kẻ được đồn đại là đang lan truyền tin đồn về chúng tôi.


1 Bình luận