Ngay cả khi ăn bánh xong, cuộc trò chuyện giữa ba người chúng tôi, bao gồm cả Akira-san, vẫn tiếp tục.
Akira-san hỏi thăm tình hình học tập của Haru ở trường và liệu cô ấy có gây rắc rối gì cho tôi không.
"Gây rắc rối gì chứ!" — Haru hờn dỗi đáp lại.
"Cậu ấy không phiền đâu ạ. À mà gần đây, cháu được chỉ định làm người hướng dẫn học tập cho cô ấy."
"Người hướng dẫn học tập? Vậy là Haru-chan đang được Ren-kun dạy kèm à?"
"Ehehe, đúng vậy. Ren đang dạy con toán và vật lý!"
"Thật tốt quá. Nhưng khoan đã, chẳng phải Haru-chan định theo ngành xã hội sao? Toán thì còn hiểu được, chứ tại sao con lại học cả vật lý vậy?"
"A, cái đó thì… um..."
Thấy Haru bối rối khi bị hỏi như vậy, tôi nhận ra cô ấy vẫn chưa chia sẻ kế hoạch tương lai với Akira-san.
Có vẻ Akira-san cũng nhận ra điều đó, liếc nhìn tôi và mỉm cười tinh nghịch.
"Nhân tiện thì Ren-kun định học ngành gì vậy?"
"Cháu định theo ngành khoa học tự nhiên ạ."
"Ra vậy, ra vậy..."
Akira-san như hiểu ra tất cả, bắt đầu trêu chọc Haru.
"Haru-chan nghiêm túc quá nhỉ."
"Huh? gì chứ? con không phải kiểu người như vậy đâu!!"
"Ừ , mẹ hiểu mà."
"Mẹ đừng tự suy diễn như vậy chứ!"
"Thì Haru-chan được quyền chọn con đường của mình mà~ Mẹ sẽ không ngăn cản con đâu~ Nhưng con chắc chắn là sẽ không hối hận chứ?"
Ánh mắt sắc sảo của Akira-san nhìn thẳng vào Haru. Bầu không khí dịu dàng trước đó bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
"...Vâng. Đây là quyết định của con. Con chắc chắn sẽ không hối hận. Hơn nữa, con đã tìm thấy điều mình muốn làm."
Haru nhìn thẳng vào mắt Akira-san và trả lời dứt khoát.
Vẻ mặt Akira-san dịu lại, bà khẽ nói "Vậy à", rồi nhấp một ngụm cà phê.
"Vậy thì hãy cố gắng lên nhé. Ren-kun, làm ơn hãy chăm sóc con bé này thật tốt."
"Vâng. Cháu sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ Haru."
"Đúng là một người bạn trai tuyệt vời. Haru-chan, con thật may mắn~"
"Ehehe, con cũng sẽ cố gắng hết sức, mẹ ạ!"
Dù thường hay đùa giỡn, nhưng khoảnh khắc này khiến tôi cảm nhận rõ ràng Akira-san thật sự là một người mẹ yêu thương con.
"À, mẹ bỗng nhiên nhớ ra… hai đứa cứ ở nhà suốt thế, chẳng bao giờ đi chơi hay hẹn hò à? Mẹ không phiền khi hai đứa đến đây đâu, nhưng..."
Câu hỏi tưởng chừng như vu vơ ấy lại khiến tôi chột dạ.
Tôi cố quan sát nét mặt của Akira-san, nhưng bà có vẻ chỉ đang tò mò thật sự.
Tôi đã nghĩ có khi bà nghi ngờ tôi hẹn hò với con gái mình vì thể xác, nhưng có vẻ không phải như vậy.
Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận rằng người ngoài nhìn vào sẽ thấy mối quan hệ của chúng tôi như thế.
"Um,thì, cái đó là..."
Haru cũng có vẻ khó xử, không trả lời được câu hỏi của mẹ.
Tôi đánh liều nói:
"Vâng, bọn cháu từng đi chơi cùng nhau trước đây, nhưng dạo gần đây thì hết chỗ để đi mất rồi. Nhà của cô Hinata thì thoải mái quá nên bọn cháu hơi ỷ lại vào sự hiếu khách của cô. Nhưng tụi cháu cũng vừa bàn là ngày mai sẽ đi chơi với nhau. Đúng không, Haru?"
" Um ,đúng vậy!"
Haru cũng cố gắng phối hợp theo lời ứng biến của tôi.
Akira-san mỉm cười, chắp tay lại: "Thế thì tốt quá. Nhưng như mẹ đã nói, hai đứa lúc nào cũng có thể đến đây chơi nhé. Mẹ cũng muốn gặp Ren-kun nữa!"
"Ahaha, cháu cảm ơn cô nhiều ạ."
"Ren, anh đến nhà em chỉ để gặp mẹ em thôi à?"
"Không, không phải đâu! Anh chỉ đang nói cho lịch sự thôi."
"Ra vậy… mối quan hệ của hai đứa chỉ có vậy thôi à~"
"Akira-san, cô đừng hùa theo con gái cô như vậy chứ."
Tôi đáp lại, còn Akira-san thì lè lưỡi tinh nghịch. Cử chỉ đó lại không hề khiến tôi thấy khó chịu, mà còn khiến Akira-san trông trẻ trung lạ thường.
(Nếu mẹ tôi mà làm vậy… khoan, sao tôi lại tưởng tượng tới điều đó?)
"Ren, đừng có thân mật với mẹ em như thế."
Người con gái đứng cạnh tôi phồng má lên giận dỗi. Hành động đó khiến Akira-san lại rút máy ra chụp ảnh liên tục.
Có lẽ vì bị mẹ trêu quá mức, Haru đứng phắt dậy nói:
"Con lên phòng đây!"
Rồi kéo tay tôi đi theo, như thể đang lôi tôi về phòng cô ấy.
Mỗi ngôi nhà đều có mùi hương độc đáo của riêng mình, và nhà của Hinata cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, thật thú vị khi căn phòng của Haru lại mang mùi hương đặc trưng của chính cô ấy.
Tôi thực sự thích mùi hương cam quýt này, chỉ cần ở trong căn phòng này thôi cũng đủ khiến tôi thấy vui vẻ.
Đã lâu rồi tôi mới trở lại căn phòng này, nhưng dường như nó chẳng thay đổi gì nhiều.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, một sức nặng đè lên người. Đó là Haru đang ôm tôi.
Haru vẫn giữ nguyên tư thế đó, ngước lên nhìn và hỏi tôi.
"Ren đến gặp mẹ em à?"
"Em vẫn nói thế sao? Hôm nay anh đến để chơi với Haru mà."
"Thật ư?"
"Thật."
"...Vậy thì ôm em nữa đi. Thật chặt vào."
Đúng như Haru yêu cầu, tôi ôm lại cô ấy.
Cơ thể cô ấy dường như quá mong manh, như chực vỡ ra trong vòng tay tôi. Thế nhưng, nếu tôi không ôm đủ chặt, lại cảm giác như cô ấy có thể vỡ vụn.
Nhìn vẻ mặt tan chảy của Haru trong vòng tay mình, tôi có thể cảm nhận được tình cảm chân thành cô ấy dành cho người mà cô yêu.
Đáng lẽ tôi phải nhận ra biểu cảm này từ trước, nhưng tôi đã không thể – tôi tự bào chữa, nghĩ rằng việc hiểu cảm xúc của người khác không phải lúc nào cũng dễ dàng.
"Cảm ơn vì lúc nãy nhé. Em đã không trả lời được câu hỏi của mẹ."
Câu hỏi của Akira-san… về việc chúng tôi không hẹn hò bên ngoài ư?
"À, anh hiểu tại sao Haru lại ngần ngại trả lời. Dù sao thì, em có muốn đi đâu không?"
"Lúc nãy chỉ là nói dối thôi mà?… Anh sẽ đi chơi với em vào ngày mai chứ?"
"Ừ, chúng ta sẽ hẹn hò. Là buổi hẹn hò thứ hai của chúng ta đó."
"Ren! Ren. Ren. Ren. Ren…"
Haru dụi má vào người tôi, không ngừng gọi tên tôi.
Cô ấy quý giá đến nỗi tôi thấy mình ôm cô ấy còn chặt hơn nữa.
Đương nhiên, cơ thể chúng tôi ngày càng gần nhau hơn, và chúng tôi chạm vào nhau nhiều hơn.
Haru ép ngực vào tôi, mùi hương yêu thích của cô ấy thoảng qua mũi tôi.
Hơn nữa, Haru là người mà tôi đã thân mật vài lần rồi.
"...Ah"
Một khi đã đến mức đó, việc một phần cơ thể tôi phản ứng là điều không thể tránh khỏi, và việc cô ấy nhận ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ehehe~. Ren, anh hứng lên rồi à?"
Trái ngược với tiếng cười đáng yêu của mình, Haru nở một nụ cười quyến rũ.
"Là lỗi của em đúng không? Chuyện này xảy ra vì em đã chạm vào cơ thể anh, vậy nên em nên giải quyết nó. Phải không?"
Khi Haru bắt đầu di chuyển tay mình, tôi đã ngăn cô ấy lại.
"Haru. Akira-san đang ở dưới nhà, nên đừng làm vậy, được chứ?"
"Không sao đâu. Em sẽ cố gắng để mẹ không nhận ra."
Bàn tay cô ấy không dừng lại, tiếp tục kéo quần và sau đó là quần lót của tôi xuống.
Tôi không ngăn cô ấy, chỉ nhìn cảnh tượng đó diễn ra.
Có lẽ sâu thẳm trong lòng, tôi cũng đang mong đợi điều gì đó như thế này.
Khi cởi quần áo cho tôi, Haru nói.
"Anh biết không, em đã tìm hiểu rồi. Làm thế nào để khiến đàn ông cảm thấy dễ chịu hơn và làm thế nào để làm Ren hài lòng với bộ ngực đã lớn này. Fuu-chan từ Torupani đã ép ngực vào mặt nhân vật chính vì một số rắc rối, nhưng có những cách tốt hơn để làm Ren hài lòng. Nó là như thế này—"
Khoảnh khắc đó, hình dáng tuyệt đẹp của Haru bao trọn một phần cơ thể tôi.
Nó mềm mại nhưng lại ấm áp.
Tôi như chìm đắm trong một cảm giác thoải mái lạ lùng nhưng không kém phần quen thuộc, và rồi cô ấy bắt đầu chuyển động, truyền những làn sóng kích thích đến cơ thể tôi.
"Thế nào, Ren? Có thấy dễ chịu không?"
Thành thật mà nói, sự kích thích có lẽ ít hơn bình thường. Nhưng sự phấn khích mà tôi nhận được về mặt thị giác thì phi thường
Thêm vào đó, nhìn Haru làm việc đó chăm chỉ vì tôi khiến tôi tràn đầy tình cảm, và cơ thể tôi càng nóng hơn nữa.
"Ừ, dễ chịu lắm."
"Thật à? Anh có thích điều này không?"
"Anh thích."
"Anh có thích em không?"
"Anh thích em."
"Ren. Ren. Ren. Ren. Em cũng thích anh. Ren, em thực sự thích anh ."
Những chuyển động của cô ấy trở nên dữ dội hơn, và rồi khoảnh khắc đó đến.
Tôi nhanh chóng che lại bằng tay để tránh làm bẩn cô ấy hay căn phòng, nên tay tôi bị bẩn thay vào đó.
"Xin lỗi. Haru. Em lấy giúp anh ít giấy được không?"
"Ưm… Này, Ren."
"Như vậy không được đâu."
"Tại sao? Em muốn có bằng chứng trong người rằng cơ thể em thuộc về Ren."
"Nghĩa là chúng ta không cần phải hôn nhau à?"
"Không đời nào! Em muốn hôn. Anh sẽ làm chứ?"
"Sau khi anh lau thứ này đi và rửa tay."
Nói rồi, Haru nhanh chóng mang hộp khăn giấy và khăn ướt từ một cái bàn gần đó tới.
Rồi cô ấy nhìn vào mắt tôi, gần như van nài.
Vẻ mặt cô ấy như một chú cún con háo hức.
Sau khi lau sạch tay, tôi ấn môi mình lên môi Haru, người đã chờ đợi tôi từ nãy.
Rồi bàn tay Haru vòng ra sau đầu tôi, giữ chặt tôi, và lưỡi cô ấy luồn vào miệng tôi.
Những cử động của cô ấy thật vụng về.
Dường như không biết cách làm, cô ấy cử động theo bản năng, nhưng như có một ý đồ nào đó, tôi cảm thấy cô ấy đang cạnh tranh với một điều gì đó.
Điều này càng khiến cô ấy đáng yêu hơn, và tôi đưa lưỡi mình ra đón lấy lưỡi cô ấy.
Cơ thể Haru run rẩy đáp lại.
Một lúc sau, Haru thở hổn hển rời khỏi tôi.
Ngay khi tôi nghĩ cô ấy có thể đã thỏa mãn, cô ấy bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
"Haru, anh đã bảo chúng ta không thể làm việc này mà."
"Muộn rồi, em không thể dừng lại được nữa. Này, Ren… hãy làm dịu ngọn lửa trong người em đi…"
"Nhưng Akira-san đang ở dưới nhà…"
Khi tôi cố gắng đưa ra cái cớ tương tự, một giọng nói từ dưới nhà vọng lên.
"Haru-chan~ Mẹ ra ngoài một lát, nên con trông nhà cùng Ren-kun nhé~"
Nghe thấy giọng của Akira-san, dù thời điểm tốt hay xấu, Haru vẫn bật cười.
"Ren. Anh thực ra cũng đang mong chờ điều đó, phải không?"
"...Tại sao em lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì, trong túi của anh, nó ở đó, đúng không?"
Ánh mắt Haru hướng về chiếc túi của tôi, quả thật có chứa 'thứ đó' – thuốc tránh thai.
"Sao em biết?"
"Vì em có thể nhận ra mà. Anh cứ liếc nhìn túi mình từ nãy đến giờ… anh cũng muốn làm mà, phải không?"
"Cái đó… đương nhiên, anh muốn...cảm nhận cơ thể em một lần nữa."
Sự thôi thúc này đã gặm nhấm tôi.
"Được rồi, làm đi. Dù sao thì, hôm nay anh là bạn trai của em mà."
Nói rồi, Haru nhìn vào mắt tôi với ánh mắt tràn ngập sự ham muốn.
"Cơ thể em, hãy biến nó thành của anh, Ren."
Vậy nhưng.
"...Không, hôm nay đừng làm vậy."
Trong khoảnh khắc, tôi gần như đã chiều theo dục vọng của mình, nhưng đã cố gắng kiềm chế bản thân.
"Tại sao? Anh không muốn làm chuyện đó với em nữa sao? Anh chán em rồi à? Ren, làm ơn đừng bỏ em. Em sẽ làm bất cứ điều gì. Em đã tìm hiểu rất nhiều. Em có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Hôm nay em không chuẩn bị, nhưng em sẽ thử cả cosplay nữa, vậy nên làm ơn, Ren."
Khi Haru khóc lóc cầu xin tôi, tôi nhìn cô ấy với trái tim nặng trĩu.
Tôi có thể làm gì cho cô ấy lúc này?
Có lẽ chỉ ôm cô ấy thôi sẽ không đủ.
Sự bất ổn hiện tại của cô ấy dường như xuất phát từ việc cô ấy nghĩ mình không được tôi mong muốn.
Vậy nên, tôi quyết định—.
"Ren—ahh~"
Bỏ qua tiếng rên nhẹ của Haru, tôi ấn môi mình vào ngực cô ấy và mút thật mạnh, thật lâu, dùng hết sức lực có thể.
Sau khi tiếp tục điều này trong vài giây và rời ra, một vết hằn đã xuất hiện ở nơi trước đó không có.
Cuối cùng, Haru nhìn vết hằn trên cơ thể mình với vẻ mặt sung sướng.
"Ehehehehehe. Một vết hickey. Ren đã cho em một vết hickey. Điều này có nghĩa là em thuộc về Ren, đúng không!?"
"Ừ, anh đoán vậy."
"Em hạnh phúc quá. Hạnh phúc lắm. Em thuộc về Ren, và đây là bằng chứng. …Này, Ren. Một cái không đủ đâu. Em cần thêm bằng chứng rằng em thuộc về anh."
Theo mong muốn của Haru, tôi để lại thêm vài vết hickey nữa trên cơ thể cô ấy.
Khi tôi đã để lại nhiều hơn số ngón tay trên một bàn tay, Haru trông có vẻ thoả mãn.
Hài lòng với nhau, chúng tôi mặc quần áo vào.
Rồi Haru chỉ vào túi của tôi và nói,
"Em có thể giữ cái đó không?"
"Anh không bận tâm, nhưng Akira-san có thể phát hiện ra."
"Đúng nhỉ, nhưng em muốn giữ nó. Không được sao?"
Không thấy vấn đề gì để từ chối và nghĩ rằng cô ấy hẳn có lý do riêng của mình, tôi đưa nó cho cô ấy.
Rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào cái hộp đang ở trong tay mình với đôi mắt vô hồn.


1 Bình luận