Tôi đã về nhà cùng Misa sau khi chúng tôi rời quán Cafe.
Chúng tôi không nói gì với nhau trong lúc đó, và trong đầu tôi, tôi vẫn nghĩ về người chủ tiệm đã có chút thích thú với cuộc đối thoại của chúng tôi.
“Cảm ơn anh vì đã đưa em về nhà.”
“Trời tối rồi mà, ít ra anh phải làm được đến vậy chứ.”
“Ồ? Nhưng anh luôn đưa em về mà, đúng không?”
“...à, đúng thật.”
Cảm giác thật khó chịu.
Có thể là do cuộc trò chuyện trước đó của chúng tôi ở quán café, có thể là do chúng tôi đã chẳng nói gì với nhau được một lúc, hoặc cũng có thể, dù rằng nó có lẽ cũng chẳng đúng lắm, là mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi trong mắt mọi người.
“Này, Rento-kun, ngoài trời đang tối dần đúng không?”
“Ừ, anh cũng mới bảo em xong mà…”
“Và chúng ta là người yêu đúng không?”
“Anh cũng không chắc nữa, nhưng mà…”
“Nhưng chắc chắn là chúng ta yêu nhau nhỉ?”
“À, anh không chắc lắm--”
Misa vồ vào tôi, rồi đôi môi chúng tôi gặp nhau. ( Bạo thế )
Đó là một cảm giác lâu rồi tôi chưa cảm nhận lại. Đó là lý do tại sao tôi lập tức nhớ đến cái bức tranh trước đó của chúng tôi…
Misa lùi lại rồi chạm vào môi mình, trong khi khẽ nở một nụ cười.
“Đến mức này thì vẫn ổn chứ, phải không?”
“...Anh không nghĩ nó ổn.”
“Cái đó là do em quyết định.”
“Anh có chút tiếng nói nào trong việc này không…”
“Anh không thích nó à?”
“Không phải là anh không thích nó, nhưng mà…”
“Thế thì nó ổn. Fufu, Rento-kun, em thích anh, hãy hôn nhau thật nhiều về sau nhé…”
Cái nụ cười đầy tinh quái đó tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong đêm tối.
***
Ngay khi về tới nhà, tôi lên thẳng phòng rồi chìm xuống giường trong bộ đồng phục .
Tôi nằm đó rồi để mấy dòng suy nghĩ của mình làm chủ.
Tôi hiểu tại sao Misa lại làm vậy.
Cái thái độ thân thiết của tôi với Haru có lẽ là nguyên nhân lớn nhất.
Có lẽ tôi không nhận ra trước đây, nhưng tôi vẫn luôn giúp Haru với mọi thứ cô ấy yêu cầu.
Tôi muốn nghe ý kiến từ bên thứ ba.
À thì, đương nhiên Misa cũng là bên thứ ba, nhưng có lẽ cô ấy sẽ có chút thiên vị do vị trí của mình.
Tôi lấy điện thoại rồi gửi tin nhắn cho ai đó, và họ cũng phản hồi nhanh chóng.
“Anh muốn nói chuyện với em một chút.”
“Hừ, senpai vẫn còn có gan hỏi em sau khi mặc kệ mấy tin nhắn của em à?”
“Về cuộc nói chuyện của anh với Yosaki ngày hôm qua…”
“Hả? Nè, senpai đang mặc kệ tin nhắn của em nữa kìa! Anh muốn kệ em bao lâu nữa đây?”
”Anh đang cố nghiêm túc nói chuyện đây… Em bình tĩnh chút được không?”
“Là lỗi của ai hả?”
“Koido, em là người duy nhất sẽ nghe anh, làm ơn mà.”
“Giờ sao? Cố gắng đánh vào lòng thương hại của em à? Thôi thì, nó hoạt động rồi đấy, em sẽ nghe senpai vậy. Giờ thì nói đi!”
Sau chút giễu cợt, tôi nghiêm túc lại rồi gõ lên dòng chat chủ đề chính của chúng tôi.
“Koido, em có nghĩ anh thân thiết quá với Hinata không?”
‘Hm? À thì, em vẫn chưa thấy hai người cùng nhau bao giờ, nhưng dựa trên những gì anh kể thì đúng là anh khá ngọt ngào với chị ấy.”
“Thật à?”
“‘Thật à’ (本気), và ý em là ‘thật’ (まじ) đấy. Dễ hiểu hơn ở trên tin nhắn mà, đúng không?”
“Em không thể cho anh một ‘lý do’ (理由) sao? Và ý anh là ‘lý do’ (わか) ấy.”
(Note : koido joke về cách viết của từ 'seriously' bằng một cách viết kanji và cách còn lại là bằng hiragana)
“senpai đâu cần phải đùa theo em chứ! …Xem nào, em luôn để ý rằng anh sẽ luôn đến bên Hinata mỗi khi chị ấy gặp phải chuyện gì đó. Kể cả khi chị ấy không nói ra, senpai vẫn cảm nhận được.”
Nó trùng khớp với cái nhận định về tình yêu mà tôi có cho cả Misa và Haru.
Có lẽ vì thế mà Misa mới lo lắng.
“Cảm giác như chị Hinata trẻ hơn senpai, và nó gợi ra cái tính muốn bảo vệ người trẻ hơn mình của anh.”
“Koido táo bạo đến mức anh cảm giác em còn già hơn anh.”
“Vậy là sao chứ hả? Táo bạo là một đặc ân của kouhai đó!”
“Có lẽ cũng vì thế mà em thật đáng tin.”
“Senpai! Sự cân bằng giữa ‘tsun’ và ‘dere’ của anh là đang hoàn hảo rồi đó!”
Cảm thấy như cuộc trò chuyện đang ngày càng lắng dần, tôi gửi một dòng ‘Cảm ơn vì đã nghe anh.’ rồi đóng ứng dụng,
Sau đó tôi ném cái điện thoại vẫn đang rung của tôi đi.
Có nhiều thứ tôi vẫn phải suy nghĩ, nhưng tâm trí tôi không cho phép.
Và đó là tại sao tôi nhắm nghiền mắt để tránh đi nỗi đau.
***
Ngày tiếp theo.
Chúng tôi vẫn ăn với nhau, như giờ nghỉ trưa bình thường.
Misa ngồi đối diện tôi, còn Haru ngồi ngay cạnh cô ấy.
Trước đây, họ ngồi chung bàn, nhưng giờ họ đã cố dùng bàn cách nhau ra.
Tôi khá buồn khi biết rằng khoảng cách giữa tình bạn của họ ngày càng xa.( Là do m đấy còn buồn cj)
Tôi hoàn thành bữa trưa rồi từ từ dọn dẹp.
Nhận thấy tôi không ra ngoài hôm nay, Haru ngoảnh đầu lại rồi hỏi.
“Seko không xuống phòng y tế hôm nay à?”
“Chắc là thôi, dạo này cô y tá nhìn anh trông chán nản lắm. Chắc anh ở dưới đó hơi nhiều.”
“Ahaha, đúng là hôm nào anh cũng xuống đó mà. Nhưng anh có ổn không?”
“Ừ, chắc anh sẽ cố thư giãn trong chỗ ngồi của mình thôi.”
“Fufu, anh nói thế, nhưng thực ra là anh muốn ở bên em nhiều hơn đúng không?”
Haru ngẩn người sau khi nghe câu đó của Misa.
Tôi cũng có run lên một chút, nhưng do có khá nhiều học sinh quanh chúng tôi nên tôi chỉ đáp lại bằng một câu ‘Dừng lại đi, em làm anh xấu hổ đấy…’ , nhưng tôi đã không hoàn toàn phủ định nó.
“Ồ? Nghĩ về mấy lần trước, chắc anh sẽ không bị xấu hổ bởi mấy thứ nhẹ nhàng như này nữa đâu nhỉ?”
“Đừng đùa với quá khứ của anh chứ…”
“Fufu, còn với em thì đó quả là một ký ức đáng nhớ.”
Cái đỏ mặt của Misa cùng với cái câu nói đầy xấu hổ đó làm cho mấy bạn nữ trong lớp hét lên.
“Yosaki-san, chúng mình không chịu nổi nữa đâu. Qua đây nói chuyện đi!”
“Chúng mình có cả tá câu hỏi đó, Yosaki-san!”
“Để sau được không… Bây giờ mình đang dành thời gian với anh ấy…”
“Để sau cũng được mà! Hãy có một cuộc họp chỉ nữ nào! Con trai không được vào!”
Misa bị họ kéo đi một cách gượng ép.
Họ rời phòng học, nhưng tôi tự hỏi rằng họ sẽ hỏi xa đến đâu.
Chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi, Haru và tôi nhìn nhau với một nụ cười nhẹ.
“À thì, em cũng có chút việc phải làm…”
Tôi tự hỏi đó là việc gì, nhưng tôi thấy cái biểu cảm đó trên mặt Haru nên đã không hỏi thêm.
Haru dọn dẹp hộp đồ ăn của cô ấy rồi nhanh chóng rời phòng học.
Tôi cũng tự hỏi cô ấy có thật là phải làm gì đó không.
Kể cả nếu cô ấy không có việc gì thật, chúng tôi cũng chẳng thể ở bên nhau nữa.
Không phải do có ai đó cấm bọn tôi, mà là cái bầu không khí này không cho phép chúng tôi. Haru có lẽ là người cảm thấy nó mãnh liệt nhất.
Tôi đang nghĩ về việc tôi ghét cái tình huống này đến mức nào, rồi đột nhiên…
“Seko! Nói chuyện tí đi!”
Một bạn nam trong lớp gọi tên tôi.
Có lẽ cậu ấy cũng ở cái buổi đi chơi hôm trước, và hình như cũng ở trong câu lạc bộ bóng đá.
Nhưng tôi không biết tên cậu ấy.
“Ừm… xin lỗi, ông là ai nhỉ?”
“Buồn thật đấy, tên tôi là Moriya.”
Nghe tên cậu ấy xong, tôi vẫn chẳng thể nhớ ra đây là ai.
Tôi lại nhận ra mình ít tương tác đến mức nào ở trên lớp, ngoại trừ với hai người kia và Oda.
"Tôi đã nghĩ về điều đó một thời gian rồi, Seko. Ông đã ngừng tỏ tình với Yosaki kể từ ngày đó, đúng không? Đó là vì bọn tôi, phải không?"
"À... có vẻ như ông đã lo lắng về điều đó."
Chúng tôi cảm thấy có lỗi về chuyện đó.
"Chà, cũng vì Yosaki đã giảng giải cho bọn tôi. Không, ý tôi là... ông ngừng tỏ tình với cô ấy vì ông bắt đầu hẹn hò với cô ấy sau ngày đó, phải không?"
Suy luận của Moriya không đúng trọng tâm, nhưng vì tôi không biết Misa đã giải thích mối quan hệ giả của chúng tôi với người khác như thế nào, tôi không thể phủ nhận thẳng thừng.
Nó có thể gây rắc rối sau này nếu câu chuyện của cả hai không khớp nhau.
"Ưm."
"Không, ông không cần nói. Tôi biết bọn tôi không có tư cách để bị oán giận, không được đánh giá cao."
--Tất nhiên rồi.
Lời nói suýt tuột ra, nhưng tôi đã nuốt lại vào phút cuối.
Tôi có cảm giác mình bắt đầu hiểu tính cách của Moriya trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi này.
Moriya có lẽ là một kẻ hay đùa.
"Vậy thì, đây là vấn đề , Seko. Tôi muốn ông làm chuyên gia tình yêu của tôi! Xin hãy giúp tôi giải quyết vấn đề tình yêu của mình!"
"Không."
"Sư phụuuu!"
Moriya ôm chặt lấy tôi trong khi la hét.
Tại sao tôi đột nhiên lại là sư phụ của cậu ta?
"...haizz. Tôi ít nhất sẽ nghe ông nói gì."
"Sư phụ! Hehe, đó là điều tôi muốn nói."
Moriya vui vẻ ngồi ngược trên ghế đối diện tôi.
"Khoan đã, ông có thể ngồi cạnh tôi không?" ( Lê và Sơn? )
"Hả? Ở đây cũng được mà."
"Nếu không tôi sẽ không nghe đâu."
"Ưm... tôi không hiểu, nhưng được thôi, tôi sẽ làm vậy."
Moriya ngồi xuống cạnh tôi với một chút miễn cưỡng.
Tôi lẩm bẩm với chính mình, 'Tôi không biết tại sao tôi lại nói ra điều đó.'
"Vậy thì, trước hết là về cô gái mà tôi thích này. Cô ấy là quản lý năm nhất mới gia nhập năm nay."
Quản lý... À, tôi nhớ đã nghe ai đó trong lớp nói về điều đó.
Có phải Moriya đã nói không?
"Cô gái đó... em ấy giống như một thiên thần thực sự vậy, ông biết không? Siêu chu đáo luôn ấy. em ấy mang đồ uống và phát khăn - thật tuyệt vời!"
"Đó không phải là công việc bình thường của một quản lý sao?"
"Đồ ngốc! Những quản lý khác không làm nhiều như vậy! ...Ít nhất là không phải với tôi..."
"Tôi hiểu rồi. Thường thì đó là đặc quyền dành cho những chàng trai đẹp mã."
"Đúng vậy, đừng có xát muối vào vết thương nữa, chết tiệt!"
Tôi cảm thấy hơi thương Moriya. Cố lên nhé, Moriya.
Mặc dù tôi có lẽ sẽ quên chuyện này vào ngày mai.
"Vậy thì, ông muốn tham khảo ý kiến gì?"
"Ý tôi là LÀM THẾ NÀO để tôi có thể bắt đầu hẹn hò với em ấy?"
"Sao ông lại hỏi tôi? Ông chưa thấy những gì tôi đã trải qua sao?"
"Bởi vì ông đã tự mình vượt qua và có được Yosaki, đó là lý do tôi hỏi lời khuyên của ông."
"Vậy thì trước tiên; tỏ tình mỗi ngày trong nửa năm và liên tục bị từ chối."
"Ông đùa tôi sao?! Nếu tôi làm vậy, trái tim thủy tinh của tôi sẽ vỡ thành triệu mảnh mất!"
"Tôi sẽ... rải nó khắp sân thể thao nếu điều đó xảy ra."
"Ít nhất hãy quản lý nó tử tế đi! Tại sao ông lại khiến việc thu thập khó khăn hơn?!"
"Đó là sân nhà của ông. Ông có thể khóc trong khi nhặt nó lên."
"Bây giờ tôi lại tưởng tượng đến những đội thua trận ở Koshien! Không, đó là bóng chày, không phải bóng đá! Tôi ở câu lạc bộ bóng đá mà!"
Tôi đáp lại một cách bình thường vì tôi không thực sự có tâm trạng để nói chuyện như thế này bây giờ, nhưng Moriya dường như tự mình trở nên phấn khích.
Thật buồn cười.
"Sư phụ Seko, tôi thực sự trông cậy vào ông đó!"
"Cái đoạn nửa năm chỉ là đùa thôi, nhưng nếu ông không có gan thì ông có thể bỏ cuộc ngay từ đầu."
"Ừm, thì, ông cũng có lý... Nhưng không phải vậy, ông thấy đấy... Em ấy đó, ừm."
Moriya liên tục liếc nhìn tôi, vật lộn tìm từ ngữ thích hợp.
Nhìn ông ta, tôi có một linh cảm.
"Ẻm là người Arahira thích phải không?"
"...Đúng vậy. Arahira Senpai nổi tiếng bất chấp mọi thứ. Anh ta cũng nhận được rất nhiều sự tin tưởng từ người khác. Nếu em ấy là người anh ta thích, ai biết khi nào cô ấy có thể rơi vào tay Senpai."
Tôi nhớ những gì Kaita đã nói trước đó.
Cậu ta nói rằng Arahira đã có người mà anh ta phát cuồng ngoài Misa và Haru.
"Vậy thì ông không còn lựa chọn nào khác ngoài tấn công.Hoặc cầu nguyện rằng phòng thủ của em ấy vững chắc như đá."
"Nếu chúng vững chắc, tôi không có cơ hội nào cả."
"Vậy thì ông phải tấn công. Em ấy chắc chắn rất nổi tiếng, đúng không?"
"Rõ ràng rồi. Em ấy dễ thương và có tính cách như thiên thần! Nhưng đằng ấy không đến câu lạc bộ vào cuối tuần, em ấy nói là do hoàn cảnh gia đình... Có lẽ nào , ẻm đang đi hẹn hò với bạn trai!?"
"Cảm ơn vì sự cố gắng của ông, bây giờ hãy từ bỏ đi."
"Này, ông chưa biết điều đó đâu! Đừng kết thúc nó như vậy!"
"Ông là người đã nói mà. Dù sao, ông nên hành động nhanh nếu không muốn biến nỗi đau đó thành hiện thực."
"...Ừm, được rồi. Tôi có thể không tỏ tình ngay được, nhưng tôi sẽ cố gắng hơn một chút."
"Ừ."
"Cảm ơn, Seko!"
Tôi không nghĩ mình đã đưa ra lời khuyên cụ thể nào, nhưng nếu Moriya hài lòng thì đó là tất cả những gì quan trọng.
Tôi chưa bao giờ được hỏi lời khuyên như vậy trước đây. Rốt cuộc, tôi là kẻ thua cuộc.
Tôi không biết việc thêm một chiến thắng vào thành tích của mình lại có thể đột nhiên khiến tôi trở thành một người chơi lớn.
Ngay khi tôi đang nghĩ về việc ấn tượng của mọi người thay đổi nhanh chóng như thế nào, tôi nghe thấy một tiếng hét giống như tiếng thét từ một nữ bạn cùng lớp.
"Hinata-san!? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nghe thấy cái tên đó, tôi nhanh chóng quay về phía cửa lớp.
Haru đang đứng đó, trông như sắp khóc.
Không suy nghĩ, tôi vội vã chạy đến chỗ cô ấy.
"Hinata, cậu ổn chứ?"
"...Seko. Tớ..."
"Có chuyện gì xảy ra với 'chuyện phải làm' mà cậu đã nhắc đến lúc nãy à."
"...Vâng. Tớ được gọi ra sân sau, nên tớ đã đi. Có một Senpai mà tớ không biết, và anh ta đã rủ tớ đi chơi. Tớ - tớ đã từ chối đàng hoàng. Tớ thực sự đã làm vậy. Sau đó anh ta tức giận và nói, 'Đừng có kiêu ngạo,' và tớ sợ không biết phải làm gì."
Tôi nhận thấy cơ thể cô ấy hơi run rẩy. Có lẽ cô ấy đã phát triển một chấn thương tâm lí về việc tỏ tình vì cái gã Arahira đó.
"Nhưng, cậu biết không, một cô gái năm nhất đã giả vờ gọi giáo viên và giúp tớ. Thế nên, ừm, không có chuyện gì xảy ra với tớ cả. Tớ vẫn còn ổn, Seko." ( Nice move , koido )
Có lẽ cô gái năm nhất xuất hiện ở vườn sau đó là --- tôi nên cảm ơn em ấy sau.
Tôi đoán tôi sẽ phải đãi nhỏ ấy sữa dâu tây nữa.
"...Tớ hiểu rồi. Tớ mừng vì cậu an toàn, Hinata. Từ bây giờ, cậu không cần phải ép buộc bản thân chấp nhận những lời tỏ tình. Nếu cậu muốn, tớ có thể đi và từ chối thay cậu."
"Có được không? Cậu sẽ không bị ghét bỏ vì điều đó chứ?"
"Dù sao thì, tớ cũng đã nhận được đủ loại sự chú ý vào thời điểm này rồi. Sẽ không có nhiều khác biệt đâu."
"...Cảm ơn cậu, Seko. Cảm ơn."
Tôi ở lại với Haru đang trong trạng thái yếu ớt cho đến khi cô ấy về chỗ ngồi.
Trong lúc đó, tôi có thể nghe thấy các bạn cùng lớp nói chuyện.
"Seko đang đối xử với Hinata-san quá tốt."
"Khoảng cách giữa họ..."
"Mình tự hỏi Yosaki-san nghĩ gì về điều đó..."


3 Bình luận