Cô bạn thân nhất của crus...
Tsuchiguruma Hajime Oreazu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 59

3 Bình luận - Độ dài: 1,699 từ - Cập nhật:

Trans : FuRoRa , edit : me

Hôm nay là ngày cuối cùng của Tuần Lễ Vàng.

Đến cuối cùng thì, tôi vẫn không thể gặp Ren suốt cả tuần lễ.

Nhờ có lời hứa với Misa và chút động viên từ mẹ Ren, tôi vẫn chỉ tiếp tục trò chuyện với anh ấy qua tin nhắn.

Nhưng khi đã đơn độc với những dòng suy nghĩ trong tâm trí mình, tôi vẫn không thể tránh được những suy nghĩ bi quan.

Tôi đã làm anh ấy ốm những hai lần… có lẽ anh ấy cũng ghét tôi rồi…

Tôi đã không ngừng soạn tin rồi lại xóa, đúng một dòng ‘Anh nghĩ sao về em?’

Tôi muốn biết những suy nghĩ thật của anh ấy– Không, chỉ được nghe giọng anh ấy là đủ rồi.

Có lẽ đó chính là thứ tôi cần nhất ngay lúc này, để làm dịu cái tâm trạng đầy rối bời của tôi.

Sau một hồi giằng co với chính bản thân mình, tôi đã quyết định sẽ gọi Misa… không phải Ren. Cô ấy là đối thủ, nhưng cũng là bạn thân của tôi, cùng san sẻ những nỗi lo âu với tôi.

Tôi đã chờ phản hồi.

Tuy nhiên, máy tôi chỉ báo bận. Tôi bối rối một hồi rồi kiểm tra lại màn hình, để nhận lại dòng chữ ‘Người bên kia đầu dây đang trong một cuộc gọi.’

“Như vậy là sao chứ…”

Ừ thì chắc chắn là Misa đang gọi cho ai đó rồi, nhưng là ai mới được chứ?

Misa không có nhiều bạn bè. Đúng hơn thì, chỉ có tôi và Ren!

Tôi nhanh chóng gọi cho Ren, nếu anh ấy có hỏi gì thì tôi sẽ chỉ nói rằng tôi bấm nhầm và cúp máy là được…

Hoặc chúng tôi cũng có thể nói chuyện một lúc…

Đến cuối cùng thì, tôi đã biết rằng Misa đã gọi cho Ren.

“Tại sao… Tại sao Misa và Ren lại nói chuyện với nhau...”

Misa chính là người quyết định rằng chúng tôi không nên hấp tấp và gọi điện cho Ren.

Vậy thì tại sao họ lại nói chuyện với nhau? …Hay là Ren mới chính là người đã chủ động gọi? Ren muốn nói chuyện với Misa ư? Có lẽ cô ấy mới là người Ren muốn, không phải là tôi?

Tôi đã gọi đi gọi lại cho Ren mỗi phút trôi qua sau đó.

Lặp đi lặp lại, cái dòng chữ ‘trong cuộc gọi’ vẫn ở nguyên đó. Tim tôi ngày một đập nhanh hơn, và cái dòng chữ đó chả khác nào một bàn tay thắt chặt lấy con tim tôi mỗi lần tôi nhìn thấy nó.

Cuối cùng thì, sau một vài phút, tiếng chuông cũng cất lên, và đầu bên kia trả lời gần như ngay lập tức.

“Ren, anh vừa mới nói chuyện với ai vậy?”

Tôi buột miệng nói ra những lời đầu tiên đó.

“Lúc em gọi cho Misa, máy cũng báo bận.”

“À, ừ, anh mới nói chuyện với Yosaki.”

“Là ai gọi cho ai cơ?”

“Yosaki gọi anh.”

“Thật không?”

“Anh sẽ không nói dối về mấy thứ như này đâu.”

“Nhưng em đã nói chuyện với Misa, chúng em quyết định rằng sẽ để anh yên một thời gian mà…”

“À thì, em đang gọi anh mà, đúng không?”

Nghe thật đau lòng, nhưng Misa là người đã hành động trước…

“Ừm… Nè, có thật là Misa mới là người gọi trước không? Anh không gọi cô ta đấy chứ?” (căng thẳng phết)

“Anh thề mà. Cần anh gửi lịch sử cuộc gọi luôn không?”

“À, không cần đi xa thế đâu. Hì hì, em tin những gì Ren nói mà.”

Ren sẽ không nói dối tôi, vì Ren rất quan tâm đến tôi. Không tin lời Ren sẽ lại giống như là tôi đang dối lòng bản thân vậy…

Và tôi lại có thêm một vài cuộc đối thoại nho nhỏ với Ren. Tôi thực sự an tâm vì chúng tôi có thể nói chuyện bình thường như trước đây.

…Nó cũng ổn, vì chính Misa mới là người phá vỡ lời hứa trước.

Tôi cũng có thể làm những gì tôi muốn nữa.

***

Tuần Lễ Vàng đã kết thúc.

Ren đã có thể đi học bình thường rồi, và tôi cũng mừng rằng mình có thể gặp anh ấy nhiều hơn.

Nhưng anh ấy vẫn có vẻ không khỏe và thường phải xuống phòng y tế mỗi giờ nghỉ trưa.

Tôi muốn đi cùng Ren, nhưng anh ấy đã dịu dàng từ chối, bảo rằng tôi không cần thiết phải làm vậy.

Mặc dù anh ấy đã từ chối nó vào cuộc gọi tối qua, nhưng tôi vẫn không thể tránh những suy nghĩ tiêu cực, rằng anh ấy không muốn tôi đi cùng là do đã chán tôi rồi.

Vậy nhưng, anh ấy vẫn theo tôi về nhà, lo lắng rằng Arahira-senpai sẽ lại làm phiền tôi.

Misa nghe thấy vậy nên cũng đi cùng hai chúng tôi, làm tôi không mấy vui vẻ gì.

Quãng thời gian đầy hạnh phúc của tôi cũng chẳng kéo dài được lâu đến khi tôi về tới nhà.

Rồi Ren và Misa cùng với nhau rời đi.

Tim tôi quặn lại khi trông thấy bóng hình hai người họ dần rời ra xa, nên tôi đã nhanh chóng trở vào nhà.

Họ đã lo lắng cho tôi đến nỗi họ cùng đi theo tôi về nhà, nên đáng ra tôi không nên có những cảm xúc đầy tiêu cực này.Nhưng tôi thực sự ghét việc họ có khoảng thời gian riêng tư với nhau.

Tôi không còn chút năng lượng nào để thay bộ quần áo ở nhà của mình, nên tôi đã ngồi trên thảm và nhìn chằm chằm vào vô định, và đó là khi điện thoại của tôi rung lên.

Tôi đã nghĩ rằng đó là mẹ, nhưng thứ hiện lên trên màn hình lại là tên của anh ấy. Là một cuộc gọi.

Tôi thả lỏng, rồi đưa điện thoại lên tai.

“R-Ren, chuyện gì vậy? Thường thì anh không gọi cho em mà, hì hì…”

Giọng tôi có chút mềm hơn bình thường. Thực sự thì nó có chút đáng xấu hổ.

“Em ra ngoài một lúc được không?”

“Hả…? K-Không lẽ nào…”

Tôi ngó ra cửa sổ, và anh ấy đứng ngay ở đó. Hai bên má tôi thả lỏng thành một nụ cười nhẹ.

Tôi muốn được ở bên anh ấy ngay lập tức, nên tôi đã nhanh chóng chạy ra và mở cửa cho anh ấy.

‘Ren! A… Misa không ở đây ạ?”

Tôi đã gọi tên anh ấy do quá phấn khích vì cuối cùng bọn tôi cũng có thể được riêng tư với nhau, rồi sau đó tôi mới nhớ đến Misa.

“Bọn anh đã chào nhau từ lúc nãy rồi.”

“E-Em hiểu rồi, nhưng sao Ren lại ở đây? Ý em là, em cũng vui thật, chỉ là hơi tò mò thôi…”

Đống cảm xúc trong tôi là một mớ hỗn độn, và tôi cũng hơi lo sợ rằng anh ấy sẽ để ý đến chúng.

Tôi hỏi anh ấy trong khi tay tôi nghịch tóc của mình, để trông thật tự nhiên trước Ren.

“Anh có để quên một thứ.”

“Quên gì đó ư? Từ lần trước anh đến chơi à? Xin lỗi, nhưng em cũng không để ý lắm…”

“À, không phải đâu.”

Anh ấy nói rồi đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ. Tôi đã cố ngăn sự phấn khích của mình lại.

“Anh đã muốn đưa cái này cho em.”

“Em sao? Cái này là cho em á?”

“Ừ, mở nó ra đi.”

Đó là một món quà, tôi cẩn thận mở nó, sợ rằng mình có thể lỡ làm hỏng nó.

Trong đó là một chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương.

Ngay khi tôi nhận ra đó là gì, tôi ngay lập tức ôm chầm lấy anh ấy.

“Ren! Là nó!”

“Anh đã cố tìm cái trông giống nhất, nhưng nó khó hơn anh tưởng, nên anh đã lấy cái có thiết kế khá tương tự… Nó không phải y hệt cái trước, nhưng em nghĩ sao?”

“Em vui lắm… Cảm ơn nhé, Ren! Em sẽ nâng niu nó!”

Tôi cảm ơn anh ấy, rồi đeo nó lên tóc. Anh ấy khen tôi, nói rằng nhìn nó rất hợp với tôi.

Tôi cảm thấy như bản thân đã trọn vẹn.

Rồi tôi đã nói với Ren rằng tôi muốn tất cả của tôi đều thuộc về anh ấy.

Và tôi cũng muốn bằng chứng của nó.

Cái cảnh tượng mà sẽ không rời tâm trí tôi…

Để xóa nhòa nó đi, tôi muốn anh ấy phải cướp lấy đôi môi tôi trước, và ngay trước khi tôi nói ra, anh ấy đã hôn tôi.

Tôi vui lắm. Tôi vui,rất rất vui.

Đôi môi của tôi giờ đã thuộc về anh ấy.

Đến khi tôi nhận ra điều đó, nụ hôn này càng trở thành một ký ức đáng nhớ. Tôi muốn lặp lại nó thêm lần nữa.

Đến khi cảm xúc của tôi đã chạm đỉnh, anh ấy cất tiếng.

“Haru, hôm trước anh có nói đó, anh thích Haru Hinata.”

Tôi cảm thấy như sắp khóc.

Tôi đã có thể chắc chắn rằng từ nay tôi sẽ thật hạnh phúc.

“Thật ạ?”

“Ừ.”

“... Em vui lắm, vậy thì từ nay chúng ta có thể–”

“Nhưng chúng ta chưa thể chính thức được.”

“Vì Misa ạ?”

“Ừ, anh vẫn thích Yosaki. Nên là, cho anh thời gian làm rõ cảm xúc của mình nhé… Anh rất xin lỗi.” ( chịu m đấy main ạ )

“Không sao đâu, em đã quyết định rồi, và nó sẽ không thay đổi nữa.”

Tôi không thể sống thiếu Ren được nữa.

Tôi không thể hạnh phúc nếu Ren không ở bên tôi.

Tôi hiểu những gì anh ấy đang phải đối mặt, nhưng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ ở bên nhau thôi.

Anh ấy nói anh ấy thích tôi, nên là–

“Em sẽ luôn chờ đợi anh.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
AI MASTER
Thú thật thì main không quyết đoán , cá nhân tôi nghĩ từ đầu nếu main ko có quan hệ thể xác vs haru thì có lẽ lời nguyền gái tóc ngắn sẽ thành hiện thực dù cho haru có yêu main đến đâu đi nữa:)
Xem thêm
Hẹ hẹ ,tiếp đi trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
AI MASTER
@Fact: mỗi ngày 1 chương nhé , hôm nào hứng thì 2 chương:))
Xem thêm