Notice một xíu chương này là do FuRoRa phụ trách dịch, không dùng qua AI , mình là người edit.
P/s: Một chút vị ngọt trước khi drama:)
Đoàn tàu chạy vút trên đường ray, tâm trí tôi tràn đầy sự hồi hộp.
Trong lòng tôi có chút căng thẳng, ánh mắt tôi hướng về ga tiếp theo, nơi mà đoàn tàu sắp cập bến.
Khi mà nó đã dừng lại hẳn, một vài hành khách lập tức rời tàu, rồi một vài người nữa rời hẳn nhà ga. Trong đám đông đó, tôi đã tìm thấy cô ấy.
“Haru.”
“Ren!”
Nhìn thấy tôi, khuôn mặt cô ấy sáng lên vì hạnh phúc, cô ấy chạy về phía tôi với một nụ cười rạng rỡ.
Tôi đã nhắc cô ấy về chuyến tàu của mình nên bọn tôi có thể dễ dàng gặp được nhau.
Hôm nay là buổi hẹn hò ngoài trời thứ hai của chúng tôi.
Chúng tôi có thỏa thuận trước về việc sẽ đến Kamakura, nhưng Haru bảo rằng cô ấy muốn lên kế hoạch nhiều hơn trước khi đến một địa điểm ngắm cảnh, nên chúng tôi quyết định rằng sẽ tới thành phố.
Chúng tôi đã chọn một thành phố khá xa xôi và đông đúc để tránh bị nhìn thấy bởi một vài bạn bè trong trường, từ đó mà Yokohama trở thành đích đến của hai bọn tôi.
“Em chưa được đến Yokohama nhiều lắm.”
“Anh cũng vậy. Thường thì mấy khu gần nhà là đủ để đi sắm sửa rồi mà.”
“Ừm, đúng nhỉ, nhưng trải nghiệm mới có khi lại tốt cho chúng ta ấy chứ.”
Tôi gật gù một câu “Ừ, phải rồi” và Haru cũng nở một nụ cười hạnh phúc để đáp lại.
Khi chuyển tàu, chúng tôi dần tới đích đến, trong khi bỏ lại khu thành phố quen thuộc kia.
Lúc mà chúng tôi đã chắc chắn rằng sẽ không bắt gặp người thân quen, Haru tiến sát lại gần tôi hơn.
Có thể là do sự lắc lư của đoàn tàu, hoặc cũng có thể chỉ là do chúng tôi đứng sát nhau, tay tôi đã chạm vào tay của Haru.
Haru đã hướng mắt ra ngoài cửa sổ được một lúc lâu rồi, nhưng tôi vẫn có thể thấy rằng gò má cô ấy có chút ánh đỏ.
Đoán được tâm trạng của cô ấy, tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, ngón tay chúng tôi đan lại với nhau.
Cơ thể cô ấy khẽ run lên, và một hồi sau, Haru siết chặt lấy bàn tay của tôi.
“... Hì hì.”
Cô ấy quay sang tôi với một nụ cười rạng rỡ, tôi có thể cảm thấy trái tim mình bị cướp đi bởi sự đáng yêu đó.
…
Sau khi cập bến tại ga Yokohama, chúng tôi chuyển tàu một lần nữa và hướng đến Minato Mirai.
Chúng tôi đã không rời tay nhau trên suốt chuyến đi. Cả khi đi qua cổng soát vé, Haru vẫn cứng đầu từ chối buông tay tôi ra.
“May mà thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?.”
“Ừ, sắp đến mùa mưa rồi, mong là trời sẽ nắng vào cái hôm trường ta đi ngoại khoá!”
“Mà chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Hình như là Enoshima đó.”
Enoshima à…
Tôi nhớ có một cặp đôi trẻ từng nhắc đến việc họ đến đó rồi.
“Hãy đi cùng nhau vào hôm ấy nhé!”
“...Ừ, anh cũng mong đến hôm đó lắm.”
“Vâng!”
Tôi không biết liệu “đi cùng nhau” có bao gồm cả Misa không, nhưng tôi đã quyết định là sẽ không hỏi.
Liệu chúng tôi từ nay sẽ như nào chứ?
Nó có lẽ phụ thuộc vào lựa chọn của tôi, nhưng tôi băn khoăn rằng liệu nó có khó không để ba chúng tôi vẫn thân như trước kia.
Chúng tôi đi từ nhà ga đến khu bến cảng. Có một vài con tàu được neo gần đó.
“Ồ, con tàu đó đẹp ghê.”
“Anh thích tàu thuyền à, Ren?”
“Không hẳn, chỉ là bố anh khá thích chúng thôi.”
“Bố của Ren có nhiều sở thích ghê nhỉ?”
“Ừ, có lẽ vậy. Ông ấy từng nói rằng do mẹ anh không để ý tới ông nên ông đã tìm hiểu rất nhiều sở thích để bù lại.
“Cái đó… hơi buồn nhỉ? A, nhưng em hứa sẽ luôn để ý tới anh, Ren!”
“Phải ngược lại mới đúng chứ?”
“Ý anh là sao?”
“Hả?”
“Ể?”
Trong khi tiếp diễn cuộc trò chuyện nhẹ nhàng đó, chúng tôi tiếp tục sải bước và đã đến được một khu phức hợp thương mại gần bến cảng.
Nó lớn hơn rất nhiều so với mấy cái trung tâm mua sắm ở khu của chúng tôi.
“Tuyệt vời thật, cảm tưởng như ta có thể dành cả ngày ở đây vậy.”
“Đúng là đậm chất Yokohama.”
Chúng tôi tiến vào toà nhà, và biểu cảm đầu tiên của cả hai bọn tôi chính là sự choáng ngợp. Ở đây có nhiều cửa hàng lớn nhỏ khác nhau và cả một vài khu giải trí.
Mục tiêu cho hôm nay sẽ là mấy khu giải trí đó.
Do cả hai đều xa lạ với nơi này, chúng tôi đọc bản đồ rồi thảo luận với nhau xem khu nào đáng đi nhất, trong khi dần tiến bước tới nơi đó.
“Hình như là ở đằng kia thì phải?”
“Ừ, đúng rồi đó.”
Và như thế là chúng tôi đã đến nơi - một khu leo núi trong nhà - rồi nhanh chóng chạy vào đó một cách háo hức.
Sau khi đã check-in tại quầy lễ tân, một nhân viên dẫn chúng tôi vào đó.
Do chúng tôi đã mặc sẵn trang phục cần thiết, chúng tôi không cần thay quần áo mà chỉ cần mượn thêm đôi giày chuyên dụng thôi.
“Do cả hai đều là người mới, tôi sẽ bắt đầu với một vài hướng dẫn nhỏ nhé?”
Chúng tôi đã nhận được hướng dẫn từ người nhân viên đó.
Tôi đã nghĩ là nó nghe khá khó, nhưng đôi mắt của Haru thì tràn ngập sự phấn khích.
Sau hướng dẫn đó, chúng tôi, cùng với sự hỗ trợ của người nhân viên, lần đầu thử sức với leo núi trong nhà.
“Vậy, ai sẽ là người đầu tiê-”
“Em! Để em tiên phong cho!”
Haru xung phong một cách háo hức.
Người nhân viên đứng cạnh chờ đợi em ấy, nhưng khả năng thể chất của Haru thực sự đáng kinh ngạc.
Cô ấy leo lên đó một cách mượt mà, trông nó dễ dàng đến mức nó chẳng hề ăn nhập với việc đây là lần đầu thử sức của cô ấy.
“Ren! Trên này cao lắm!”
Haru vẫy tay với tôi bằng một tay, tôi khẽ chào lại với một nụ cười nhẹ. Người nhân viên kia cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nói rằng “Cô bé đó giỏi thật…”
Cái suy nghĩ rằng tôi sẽ theo sau cô ấy thật khó khăn, nhưng nụ cười hạnh phúc ấy khiến tôi nghi rằng có lẽ mình cũng sẽ hưởng thụ nó thôi.
“Không thể nào…”
Tôi đạt đến giới hạn của mình sau khi chỉ qua được phân nửa đoạn đường. Ý nghĩ rằng tôi sẽ làm được như cô ấy chỉ là một suy nghĩ viển vông.
Chúng tôi rời khu tập luyện ấy, Haru vỗ nhẹ lên lưng tôi, điệu cười của cô ấy phần nào an ủi tôi.
“Thôi nào, đừng ủ rũ như thế chứ!”
“Có một người nào đó trông thật ngầu dù đó mới chỉ là lần đầu, và rồi… trông anh này.”
“Ừ thì, người nhân viên đã khen anh mà, đúng không?”
“Sau đó thì toàn khen Haru thôi…”
“À, thể thao là một trong những sở trường của em mà.”
Haru nói câu đó với một biểu cảm không mấy tích cực. Tôi xoa đầu cô ấy do không thể chịu nổi cái cảnh tượng đó.
“A, sao vậy…?”
“Haru này, em có một năng lực là làm mọi người yêu quý em đấy.”
“Ể, gì cơ?”
"Thoạt nhìn, em chỉ là một cô gái đầy năng lượng và nhiệt huyết, nhưng em còn để ý mọi người xung quanh mình, và còn rất chu đáo nữa.”
“A…”
“Quan trọng nhất là em vô cùng đáng yêu. Và còn–”
“Đ-Đủ rồi! Em hiểu rồi mà!”
Mặt cô ấy đỏ rực lên trong khi khua tay mình để ngăn tôi nói tiếp.
Tôi cố gắng bỏ tay ra khỏi đầu cô ấy, nghĩ rằng tôi có đi hơi xa, nhưng cô ấy lại nắm lấy nó.
“...đừng dừng lại mà.”
“Được rồi, được rồi.”
Tôi tiếp tục xoa đầu Haru trong khi cô ấy nhắm chặt mắt vì hạnh phúc.
Tuy nhiên, cô ấy không những không ngừng đỏ mặt mà nó còn lan sang hai bên tai.
“...Cảm ơn.”
“Có gì đâu. Chỉ là anh vừa để một cô bé hồn nhiên nhận thức được sự quyến rũ của mình thôi.”
“Nhận thức á? …Em cũng không hiểu lắm, nhưng dù sao thì cũng cảm ơn. Anh ngừng xoa đầu em được rồi đấy…”
Theo ý em ấy, tôi hạ tay mình xuống.
Gần như ngay lập tức, Haru nắm chặt lấy nó, ngón tay chúng tôi đan vào nhau.
“Em thích ở bên ngoài hơn.”
“Vậy về nhà thì sao?”
“Cả hai!”
“Một cô nhóc tham lam hả?”
“Này, 'cô nhóc’ là sao nữa hả! Ren là đồ ngốc~!”
Haru có vẻ khá giận tôi, nhưng ngay sau đó một nụ cười lại khẽ nở trên môi cô.
Dù sao thì, tôi cũng mừng là cô ấy đã thoải mái hơn rồi.
***
Lúc trước ở khu leo núi trong nhà, tôi đã nghĩ rằng bản thân mình thật kém cỏi.
Trong khi một người nghiệp dư như Haru có thể hoàn thành nó xuất sắc đến vậy và kỳ vọng vào tôi, thì tôi lại chỉ có thể đạt được đến một nửa cái kỳ vọng đó.
Sớm thôi, tôi sẽ lại phải vào một thế khó khác.
“Anh không vào cửa hàng đồ lót đâu…”
“Đi mà, Ren… Đi với em đi mà…”
Haru cầu xin tôi một cách dễ thương, hai tay vỗ vào nhau trong tư thế cầu nguyện, nhưng thật sự thì, làm sao tôi có thể vào được cơ chứ…
“Sao anh phải đi với em vậy…”
“Vì em lúc nào cũng mặc đồng phục, nhưng em muốn mặc cái gì đó được anh chọn cơ… Nhưng mà phải là với đồng phục, nên em cũng hết lựa chọn rồi. Thôi nào, Ren. Chọn cho em đi, em sẽ mặc bất kỳ thứ gì anh chọn mà…”
“Thôi được rồi…”
“Hì hì, cảm ơn nhé.”
Cô ấy có vẻ hơi bất ổn định, nhưng cũng dịu dàng hơn mọi khi. Có lẽ là do cô ấy đang thoải mái vì buổi hẹn hò của chúng tôi…
Dù sao thì, tôi cũng không biết nếu từ chối thì sao, nên tôi đã chiều ý cô ấy.
Cửa hàng đồ lót à…
Ngay khi tôi bước vào, tôi hiểu ngay rằng nơi này không phải là dành cho tôi.
Không có lấy một bóng nam giới nào ngoài tôi.
Nếu ít ra có lấy một người, tôi đã có chút sự an ủi nhờ đồng cảm rồi…
“Ren thích màu nào vậy? Đen thì sao, giống cái này nè?”
“Đen à, có hơi trưởng thành không?”
“Anh nghĩ nó sẽ không hợp với em sao?”
“Anh nghĩ nó sẽ hợp với em, nhưng mà như thế thì lại–”
“Vậy em lấy cái này nhé.”
“Hả, nhanh vậy sao? Không phải chúng ta nên suy nghĩ thêm à…”
“Nhưng anh nghĩ nó hợp với em mà? Nếu anh thích nó thì em mua thôi.”
Tôi cũng không chắc lắm, tại tôi không nghĩ học sinh cấp ba sẽ mặc đồ lót màu đen.
Ừ thì, tôi cũng không biết mấy cô gái tầm tuổi này sẽ mặc gì.
Tôi nhìn xung quanh một hồi để tìm một màu sắc dịu dàng hơn, và tôi đã thấy một bộ nội y cụ thể.
Tôi chỉ vào nó cho Haru.
“Cái này thì sao?”
“Màu vàng à… cũng dễ thương đấy. Ren thích cái này à?”
“Chỉ là anh nghĩ nó sẽ hợp với Haru hơn thôi.”
“Thế em lấy cả cái này luôn.”
“Quyết định nhanh quá nhỉ?”
“Tại anh chọn nó mà. Em cũng thấy nó khá ổn… Vậy em mặc thử nhé.”
“Anh nghĩ là nó ổn rồi, ta nên rời đi thôi…”
“Em đi mặc thử nó đây.”
“Khoan, Haru– đừng đi mà!”
Cô ấy không nghe thấy tôi, và đi thẳng vào buồng thử đồ.
Giờ thì tôi một mình đứng giữa cửa hàng nội y này, nơi mà đáng ra không nam giới nào được vào cả…
Cảm giác như tra tấn vậy…
Tôi vẫn cứ khẽ cầu nguyện trong tâm trí rằng cô ấy sẽ quay lại, ánh mắt tôi đảo về phía mấy khu thử đồ.
Nhưng cứ nhìn chằm chằm vào nó sẽ làm tôi trông như mấy tên biến thái mất… nên tôi đã đảo mắt xuống sàn nhà.
Tôi phải gửi đống suy nghĩ này đến đâu đây… Đến ai đó ở Brazil chăng?
“Nè, senpai.”
Một giọng nói quen thuộc cất lên, tôi nhanh chóng quay sang nhìn về phía nó.
“Koido, em làm gì ở đây vậy? Em đến từ Brazil à?”
“Em không hiểu ‘Brazil’ là sao, nhưng em mới là người phải hỏi anh câu đó! Em đi đâu cũng đụng mặt senpai đó. Mà giờ anh đang ở trong một cửa hàng đồ lót đấy, ai đáng ngờ hơn nào?”
“Anh đi lạc.”
“Lấy lý do nhanh thật đấy.”
Koido khẽ nói “Nghiêm túc nè,” trong khi tạo ra một cái ho nhẹ để hằng giọng.
“À, em tới mua một cái ba lô lớn để chuẩn bị cho chuyến ngoại khóa sắp tới.”
Koido quay lưng lại để cho tôi xem cái ba lô em ấy mới mua.
Trái ngược với mái tóc nổi bật của em ấy, chiếc ba lô lại chỉ là một cái túi đen bình thường.
“Đen à, ngạc nhiên ghê đấy.”
“Em có thích mấy thứ thời thượng hơn, nhưng em cũng phải lấy mấy thứ thực tiễn chứ! Ý em là, lỡ như nó bị bẩn trong chuyến đi thì sao?”
“Cũng hợp lý nhỉ… nhưng cũng ngạc nhiên thật…”
“Cái ‘ngạc nhiên’ của anh nghe như một câu mỉa mai vậy! À mà, senpai nghĩ màu gì thì hợp với em nhất?”
“Vậy… ‘màu đỏ và có khóa’ thì sao?”
Tôi trả lời em ấy bằng một câu đùa, Koido khựng lại với một nét mặt đầy nghiêm túc.
Tôi tưởng tôi đã nói gì không phải, nhưng em ấy lại trưng ra cái nụ cười đầy nham hiểm thường thấy.
“Đó chẳng phải là ‘randoseru’ sao? Em biết mà, senpai là một tên lolicon!”
‘randoseru’ là loại ba lô của nhật, thường được sử dụng bởi học sinh tiểu học
“Này, ‘Em biết mà’ là sao chứ? Trong mắt em anh là gì vậy hả?”
“Ừ thì,Hinata-senpai cũng nhỏ con mà đúng không? À, nhưng ngực chị ấy thì lớn thật đó…”
“Cả Hinata cũng tính là Lolita sao…”
Ừ thì, cô ấy cũng khá lùn và có mấy điểm giống trẻ con thật… Nhưng ngoài ra thì cô ấy không khác gì một học sinh cấp ba chuẩn mực bình thường.
Nhưng tôi đoán tôi có thể thấy những yếu tố đó ở Hinata…
“Em chỉ đùa thôi, tiền bối. Vậy, sao anh lại ở đây?”
“Anh đang đi chơi với Hinata.”
“Ồ, cả hôm nay nữa à? Em nhớ chỉ có hôm qua thôi mà?”
“Hôm qua bọn anh mới lên kế hoạch.”
“À, em hiểu rồi. Mà đến đây để mua đồ lót mà chị Hinata sẽ mặc cho anh… Senpai, anh đúng thật là…”
“Khá là khó chịu rằng anh chẳng thể phủ nhận được nó.”
“Ể? Em đùa thôi mà, thật đấy à?”
“Chắc anh cũng nên nói rằng anh là người bị bắt phải chọn…”
“Em tin hay không là tùy em. Vậy thì anh đang nói dối!”
“Ừ, em nói đúng… Anh chẳng đáng tin chút nào… Xin lỗi…”
“Ấy! Em đùa thôi mà, trở về làm senpai bình thường đi– À, đây chính là senpai quen thuộc mà!”
Sau cuộc nói chuyện đầy cợt nhả của chúng tôi…
“Vậy nhé, senpai, em bận rồi, nên em đi trước nhé!”
“À, cảm ơn vì đã nói chuyện với anh trong cái khoảng thời gian đầy khó xử này nhé.”
“À, em có làm gì đáng để cảm ơn đâu! Gặp lại sau ở trường nhé!”
Tôi cũng vẫy tay chào lại Koido, em ấy dần nới rộng khoảng cách và khuất bóng khỏi nơi này.
Có vẻ là tôi dạo này đụng mặt em ấy khá nhiều, nhưng lần nào em ấy cũng giúp tôi được bằng một cách nào đó.
Có lẽ lần nào đó tôi lại đãi em ấy thêm sữa dâu nhỉ…
“Ren! Đằng này nè!”
Haru cất tiếng gọi tôi từ phòng thử đồ, và tôi nhanh chóng chạy lại chỗ cô ấy.
“Anh đây…”
“À, Ren, vào đây đi, em muốn anh xem cái này.”
Haru không thể mở tấm rèm đó trong bộ đồ nội y của mình được, nên tôi đoán tôi phải tự vào thôi.
Tôi khẽ mở tấm rèm và nhìn vào trong đó.
Đó là Haru, trong bộ đồ lót mà lúc trước tôi đã chọn cho cô ấy, và ngay trên ngực cô ấy, tôi có thể thấy mấy vết hickey từ hôm qua.
“Trông nó như nào?”
Haru hỏi tôi, mặt cô ấy đỏ bừng. Tôi mất một hồi lâu để cố trả lời lại cô ấy.
Thay vào đó, tôi chỉ nuốt nước bọt một cách đầy lo lắng.
Haru để ý đến nó, rồi khẽ tạo ra một nụ cười nhỏ.
“Anh đang phấn khích đúng không, Ren?”
“Ừ, đáng xấu hổ thật…”
“Không phải xấu hổ đâu, em đang vui mà. Này, Ren…”
Ngay khoảnh khắc đó, mắt Haru bỗng sáng lên với một nụ cười đầy nham hiểm nhưng cũng có phần quyến rũ.
“Lần tới, ta làm chuyện đó trong bộ này nhé?”
Một lần nữa, tôi không thể nói gì, chỉ biết nuốt nước bọt với sự ngại ngùng trong lòng, đan xen với nó là sự phấn khích.
Và Haru lại nở một nụ cười hài lòng.


1 Bình luận