Video Misa cho tôi xem và đoạn ghi âm cô ấy cho tôi nghe hôm qua có thể là bằng chứng mạnh mẽ để bác bỏ những tin đồn, nhưng cả hai chúng tôi đều đồng ý rằng tình hình vẫn chưa đủ tốt để nó phát huy hiệu quả.
Vì lý do đó, chúng tôi không thể nộp chúng cho Matsui-sensei ngay sáng nay như chúng tôi đã hy vọng.
Tuy nhiên, đó vẫn là một bước tiến đáng kể. Một khi tất cả các điều kiện được đáp ứng, sự vô tội của chúng tôi sẽ được chứng minh.
Oda và Koido đang nỗ lực hết mình về mặt đó, và tôi dự định sẽ thảo luận với Koido trong buổi gặp mặt vào giờ ăn trưa.
Tôi đến trường và thay giày trong nhà ở tủ giày.
Ngay cả như vậy, tôi cảm thấy rất nhiều ánh mắt sắc như dao hôm nay. Có lẽ còn nhiều hơn hôm qua, và cường độ của những ánh mắt đó dường như đã tăng lên.
Vào lớp, Moriya lao đến tôi với tốc độ kinh hoàng, tay cầm điện thoại thông minh.
"Này Seko! Mày vẫn có thể phủ nhận tin đồn sau khi xem cái này sao?"
"Cái gì?"
Moriya dí điện thoại thông minh vào mặt tôi như để yêu cầu tôi nhìn, nên tôi cầm lấy nó và thấy một bức ảnh của Haru và tôi đang xem đồ trong một cửa hàng tổng hợp.
Cụ thể, Haru đang cầm một món đồ bằng cả hai tay, và tôi dường như đang nói gì đó với cô ấy.
Thực ra, hai chúng tôi đứng gần nhau đến mức có thể bị nhầm là một cặp đôi.
Trên hết, nụ cười của Haru rạng rỡ đến chói mắt.
Bộ trang phục này và cửa hàng này… có thể là từ ngày tôi đi hẹn hò với Haru ở Yokohama không?
Nếu vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm vì đó là bức ảnh chụp khoảnh khắc chúng tôi không nắm tay. Nhưng nếu Moriya cho tôi xem cái này làm bằng chứng, tôi tự hỏi liệu có điều gì khác không.
Khi tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Moriya giật điện thoại thông minh khỏi tay tôi.
"Mày định nhìn cái đó bao lâu nữa? Nào, thú nhận đi. Bằng chứng này đã lan truyền khắp trường rồi."
"Đó là bằng chứng được đồn đại sao?"
"Ừ, đúng vậy. Tao lấy được từ một senpai trong câu lạc bộ." ( Senpai nào thì chắc ae cx biết r nhỉ )
"Còn nữa không?"
"Hả? À ừ, còn vài cái nữa."
"Hừm."
"Thái độ gì vậy!"
Thành thật mà nói, tôi nghĩ bức ảnh đó quá yếu để làm bằng chứng.
Moriya nói có những bức khác, nhưng việc cậu ta cho tôi xem bức đó trước có nghĩa là cậu ta phải nghĩ đó là bằng chứng mạnh nhất.
Nếu vậy, những bức ảnh khác có lẽ cũng không phải là mối đe dọa lớn.
"Dù sao thì, tin đồn là sai sự thật."
"Hả, cái gì!? Mày vẫn không chịu thừa nhận!?"
"Không có gì để thừa nhận cả, chết tiệt. Nhìn kìa, chuông sắp reo rồi. Để tao ngồi xuống đi."
"Này! Seko!"
Phớt lờ giọng nói của Moriya, tôi ngồi vào chỗ.
Liếc nhìn Misa và Haru, tôi thấy họ vẫn ở bên nhau cho đến phút cuối và bảo vệ lẫn nhau.
Có vẻ như mọi thứ đã dịu đi một chút trong lớp học hôm qua, nhưng như thể hồi sinh hôm nay, một số bạn học của tôi, bao gồm Moriya và bộ ba con diem cô gái đó lại trở nên khá hung hăng.
Họ nói đủ thứ với chúng tôi, nhưng chúng tôi kiên định ở bên nhau cả ba. Hôm nay, chúng tôi sẽ lại ăn trưa cùng nhau.
"Mở hộp bento ra mà thấy toàn màu nâu thật làm tinh thần phấn chấn, nhỉ?" (Trans eng: Đồ chiên.)
"Chỉ có anh mới vậy thôi, Rento-kun."
"Ê. Em cũng sẽ vui mà. Kiểu như, 'Yeah, nhiều thịt quá!'"
"Cái mà người ta cần trong giai đoạn phát triển là thịt hơn là cân bằng dinh dưỡng."
"Nói đúng quá!"
"Thở dài… Mẹ của các cậu sẽ khóc mất."
"Ugh… Anh không muốn điều đó. Xin lỗi mẹ. Có lẽ con nên nói cảm ơn vì mẹ đã luôn làm bento cho con khi con về nhà hôm nay…"
"Em chắc chắn cô ấy sẽ thấy kinh tởm nếu anh đột nhiên nói điều gì đó như vậy."
"Em nghĩ vậy sao? Có lẽ mẹ anh sẽ vui lòng."
"Em không thể tưởng tượng được điều đó.Theo những gì em có thể nhận thấy, mẹ anh cũng hơi khó thành thật giống như anh vậy. Đặc biệt là trước mặt anh."
"Bà ấy là một tsundere!"
"Không, bà ấy không phải là tsundere, và cũng không ai muốn bố mẹ mình là tsundere cả."
Chúng tôi nói về những chuyện vặt vãnh như vậy. Cảm giác như tôi đang trải qua một khoảng thời gian bình yên, không khác gì cuộc sống thường ngày.
—Nhưng rồi, một tiếng ồn không mong muốn xen vào.
"Tôi tự hỏi ba người họ làm sao vẫn có thể ăn cùng nhau được ngay cả trong tình huống này."
"Thật lòng mà nói, cả ba người họ không phải bị điên sao?"
"Họ chắc chắn không bình thường."
"Tôi tự hỏi tại sao Yosaki-san vẫn hòa thuận với Hinata-san…"
"Chà, Seko vẫn là bạn trai của cô ấy, nên tôi cũng hiểu phần nào. Nhưng nếu là tôi, tôi thậm chí sẽ không muốn nhìn mặt anh ta."
"Có lẽ Yosaki-san có kiểu fetish đó? Kiểu như, cảm thấy hưng phấn khi người khác cướp người yêu của mình ấy."
"Cái quái gì vậy, vớ vẩn thế. Thật đáng sợ."
"Nhưng cậu biết không, Hinata-san thực ra khá dễ thương."
"Hả? Tôi đã để ý điều đó một thời gian rồi. Và trời ơi, cô ấy có vòng một lớn thật."
"Nếu cô ấy làm chuyện đó với bạn của mình là Seko, có lẽ chúng ta cũng có cơ hội nếu chúng ta cầu xin?"
Những lời nói vô tâm như vậy lọt vào tai tôi. Đương nhiên, hai người gần tôi cũng có thể nghe thấy chúng.
Hai nụ cười đã hiện hữu cho đến giây lát trước đó giờ đã chìm vào bóng tối.
Không thể chịu đựng được những lời nói xấu không ngừng từ các bạn cùng lớp nữa, cuối cùng tôi—
─Rầm!!
Tôi đấm mạnh xuống bàn.
Một tiếng động vang dội khắp lớp học, và ánh mắt của mọi bạn học đều đổ dồn vào tôi.
Đến lúc đó, tôi đứng dậy, và ngay khi tôi định mở miệng để tấn công—
"Seko! Dừng lại!"
"Seko! Tôi hiểu cảm giác của ông, nhưng hãy bỏ qua đi đã."
Tôi bị Oda và Kaita, những người đã lao đến, ngăn lại.
"…"
Bối rối không biết nên hướng những lời định ném vào những kẻ trước mặt mình về đâu, tôi mở rồi khép miệng nhiều lần trước khi cuối cùng thở dài và im lặng.
Chỉ bây giờ tôi mới bắt đầu cảm thấy đau ở nắm đấm mà tôi đã đấm xuống bàn lúc nãy.
"Seko-san. Hãy bình tĩnh lại một chút."
"Chúng tôi sẽ trông chừng hai người họ, nên anh ra ngoài hít thở không khí đi."
Được hai người họ nói vậy, tôi gật đầu lia lịa.
Tôi nhìn chằm chằm vào hộp bento ăn dở. Xin lỗi mẹ trong lòng, tôi gói nó vào túi.
"Xin lỗi. Anh ra ngoài một lát. Dù sao cũng đến lúc rồi."
"Rento-kun… ừm, được thôi.Bọn em sẽ ổn."
"Seko…"
"…Xin lỗi."
Tôi có thể nghe thấy tiếng nói của các bạn cùng lớp đang đối mặt với Oda và Kaita từ phía sau khi tôi rời khỏi lớp học.
Giá như tôi có thể kiềm chế được lúc đó… giá như tôi không làm điều đó.
Tôi đã không gây rắc rối cho Oda và Kaita nữa.
Mình lại mắc sai lầm nữa sao?
Đầu tôi đau quá—
Nhưng tôi phải làm những gì tôi có thể làm bây giờ. Hãy đến hồ bơi.
Koido đã ở đó khi tôi đến phòng thay đồ của hồ bơi.
"Chào senpai, anh trông mệt mỏi quá. Da dẻ cũng không được tốt lắm."
"Ừ, gần đây anh thấy khá kiệt sức. Xin lỗi, nhưng hôm nay anh phải nói chuyện nhanh thôi."
"À, em đã để hai người họ trong lớp cho anh rồi."
"…Đúng như dự đoán, Koido, em nhìn thấu anh thật đấy."
"Là vì là senpai mà!"
Nhìn Koido, người nói chuyện đầy năng lượng, tôi mỉm cười.
Tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn một chút.
"À, đúng rồi. Trước hết, em có một báo cáo cho anh. Về tin đồn mà chúng ta đang điều tra… có vẻ như chúng ta sẽ có được bằng chứng vào cuối ngày hôm nay."
"Ồ, thật sao? Điều đó rất hữu ích. Nhanh hơn anh mong đợi nhiều."
"Hehe. Anh có thể khen em nếu muốn."
"Ừ, nghiêm túc đấy, cuộc đời tương lai của anh đã được cứu nhờ Koido-sama."
"Khen kiểu gì lạ vậy! Anh khiêm tốn quá rồi đó. Xin hãy khen ngợi một cách thành thật hơn."
"Làm tốt lắm."
"Bây giờ anh lại ra vẻ cao sang rồi! Chỉ vì anh là senpai của em không có nghĩa là anh tự động vượt trội hơn em đâu nhé!"
"…Cảm ơn em rất nhiều, Koido. Em thực sự đã giúp anh đó."
"Ugh… Em ước gì anh đừng đột nhiên ném những lời trực diện vào em như vậy. Em nghĩ hôm nay không phải lúc cho chuyện này."
"Đúng vậy."
"Chính anh là người bắt đầu mà, senpai! Em cũng bị cuốn theo thôi!"
Không tốt - không tốt. Tôi tự nhiên trở lại cách tương tác thông thường của chúng tôi khi nói chuyện với Koido.
Nhưng tôi cảm thấy tâm trạng của mình, vốn đã chán nản cho đến một khoảnh khắc trước, đã hồi phục khá nhiều.
Koido có lẽ hiểu điều đó và cố tình chiều theo tôi.
Tôi thực sự không thể cảm ơn Koido sao cho đủ.
"Ồ, đúng rồi. Anh cũng có chuyện muốn báo cáo với Koido nữa. Thực ra—"
"—Ren. Anh đang làm gì ở đây?"
"Hả?"
"Hmm?"
Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Và chỉ có một người gọi tôi là 'Ren'.
Khi tôi quay đầu về phía cửa phòng thay đồ, tôi thấy Haru đang đứng đó với đôi mắt tối sầm lại.


3 Bình luận