Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa

Chương 296: Bạn có thích quà đáp lễ không? (2)

2 Bình luận - Độ dài: 1,091 từ - Cập nhật:

“…”

Akaishi mở cửa nhà.

“Mừng con về~ Hôm nay con về sớm thật đấy. Trường học tan rồi hả con?”

“Vâng. Con muốn đi ngủ đây. Đừng gọi dậy cho tới khi con tự tỉnh.”

“Rồi rồi rồi. Thiệt tình, con trai nhà mình lúc nào cũng về là chui ngay vào ngủ.”

Nói xong, Akaishi đi thẳng về phòng mình. Cậu cởi quần áo, đặt cặp sách xuống rồi chui vào giường.

“…”

Cậu quấn chăn, mắt dán lên trần nhà.

Khoảng thời gian đặc quánh, tưởng chừng như đã kéo dài cả một năm, ào ạt ùa về trong ký ức của Akaishi.

Sự kiện ở lễ bế giảng. Miichi đứng sững. Sakurai đến cướp buổi lễ. Và cuộc đoạn tuyệt với Sendou.

Cậu không dám tin tất cả những chuyện này đều xảy ra chỉ trong một ngày.

Vô số sự kiện không thể xử lý hết khiến đầu óc Akaishi như muốn nổ tung.

“…”

Khẽ động đậy, Akaishi lấy điện thoại ra khỏi cặp sách.

Có tin nhắn gửi tới.

Là tin nhắn Sendou gửi.

[Tớ sẽ đợi đến khi Yuuto tới]

Akaishi đọc xong rồi block luôn Sendou.

Ngoài ra còn vài tin nhắn khác gửi tới.

Từ Miichi.

[Không chiếu được ở lễ tốt nghiệp, nhưng tôi đã thành công phát trong lớp! Quả nhiên tôi vẫn đỉnh!]

Tin nhắn báo rằng không phát được video ở lễ tốt nghiệp nhưng đã kịp phát trong lớp, Miichi đúng là ngã cũng không bao giờ đứng dậy tay không.

[Buổi chiếu đại thành công. Nhờ kịch bản của cậu đó. Cảm ơn cậu nha.]

Kèm theo đó là một tấm ảnh lộ bụng mà cô gọi là ảnh “dịch vụ” gửi cho cậu.

“Tốt quá rồi…”

Dù không thể chiếu ở lễ tốt nghiệp, nhưng cũng không hoàn toàn uổng công, Akaishi thầm thở phào nhẹ nhõm.

[Nhân tiện, tôi định gửi video này cho toàn bộ học sinh tốt nghiệp. Tất nhiên cũng sẽ gửi cậu. Biết đâu sau này nó sẽ có giá trị như một tác phẩm thời trẻ của Akaishi-sensei. Nhưng mà, dĩ nhiên cũng kèm theo phần đặc biệt "người lớn" của tôi hé.]

Thấy những lời đùa cợt như mọi khi của Miichi, Akaishi yên tâm tắt điện thoại.

“…………”

Cậu ngước nhìn trần nhà.

Trần nhà như chao đảo.

Trong lúc ngước nhìn, cậu dần thiếp đi như thể mất ý thức.

“…”

--------

Khi tỉnh dậy, đã là 19 giờ tối.

“Ăn cơm thôi~”

Tiếng mẹ gọi làm cậu tỉnh giấc.

Akaishi xuống lầu, đi vào phòng khách.

Bố đã ngồi sẵn ở bàn. Mẹ nói:

“Nào nào nào, cơm tới đây~”

Bố nói: "Vâng, mời mọi người dùng bữa."

Mẹ nói: "Mời cả nhà."

Akaishi: “…Con mời.”

Cả nhà Akaishi bắt đầu dùng bữa.

“À phải rồi, hôm nay mẹ đi siêu thị đấy~”

Mẹ bắt đầu nói, không đợi chồng con gật đầu đã thao thao bất tuyệt. Đó là nhịp sống thường nhật của nhà Akaishi.

“Yuuto.”

Akaishi Tooru lên tiếng gọi con.

Lạ thật, Akaishi nghĩ thầm rồi quay sang nhìn bố mình.

“Ở trường có chuyện gì à?”

“…Cũng có thể nói là vậy.”

Tooru đôi khi nhạy bén lạ thường, ông tỏ ra chẳng nhìn gì nhưng lại nhận ra ngay sự khác lạ của con trai.

“Vậy à…”

Ông không hỏi thêm gì nữa.

“Con ăn xong rồi.”

Mẹ đáp: “Ừ, cảm ơn con.”

Akaishi bưng bát đĩa ra bồn, rửa sơ rồi trở về phòng mình.

“…………”

Cậu lại chui vào giường.

Không hiểu sao hôm nay cậu buồn ngủ một cách kỳ lạ.

Akaishi nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

-----------

“Yuuto…”

Dù đã quá 19 giờ tối, Sendou vẫn còn ở công viên.

Cô không ăn, không ngủ, một mình ngồi chờ trên băng ghế.

“…”

Cô nhìn điện thoại, pin cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nghĩ rằng nếu mình rời đi thì đúng lúc Akaishi tới mất, cô không sao rời khỏi chỗ này được.

Sự cố chấp và lòng tự tôn đã trói buộc Sendou ở lại công viên ấy.

“…”

Cô hết lần này đến lần khác kiểm tra điện thoại.

Không có hồi âm từ Akaishi, tin nhắn gửi đi thậm chí còn không hiện đã đọc.

“…”

Cô đứng ngồi không yên. Tại sao tin nhắn gửi đi lại không cả hiển thị đã đọc?

Sendou cứ thế tiếp tục chờ đợi.

----------

Đã quá 21 giờ.

“…………”

Màn đêm buông xuống, dù là tháng Ba nhưng gió lạnh vẫn cắt da cắt thịt.

“Lạnh quá…”

Mặc phong phanh, Sendou co ro, cuộn mình lại.

Cô nấp sau gốc cây tránh gió, vừa ôm lấy cánh tay vừa chịu đựng.

“Lạnh quá…”

Soạt, có tiếng động.

Có tiếng bước chân dẫm lên đất.

“M- Muộn quá đấy! Đợi mãi――”

Sendou ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh,

“Hả?”

Vài gã thanh niên tiến lại.

“Ê, gì đấy? Sao lại ở nơi này giờ này?”

Chúng cúi xuống nhìn mặt Sendou.

“Ơ, gì vậy? Đang chờ bọn anh à? Kinh đấy, nửa đêm mà chơi lớn nhỉ. Mình đi luôn hé?”

“Các người nhầm người rồi.”

Sendou giơ tay cản, từ chối yêu cầu của bọn chúng.

“Ơ kìa kìa, con gái một mình trong công viên ban đêm, còn gì khác ngoài mời gọi? Ngoan ngoãn đi theo đi.”

“Này, Yuuya, đủ rồi đó, sẽ phiền phức lắm đấy.”

“Không, đem theo chứ còn gì.”

Gã tên Yuuya tiến sát Sendou.

“Đừng lại gần!”

Sendou bật đèn điện thoại giả vờ gọi.

“Tôi sẽ gọi cảnh sát!”

“…Chậc.”

Gã bĩu môi.

“Xì, chán ghê. Nửa đêm ngồi một mình mà chẳng có gì vui. Về nhà đi, đồ phiền.”

Hắn lại nhìn Sendou.

“Mà nhìn kỹ thì xấu vãi.”

“Yuuya ơi~”

Đám con trai cười rộ.

“Yuki-chan đang đợi, đi lẹ nào.”

“Biết rồi. Bye nhé, con xấu xí! Ahahahaha!”

Hắn cười hả hê rồi bỏ đi khỏi công viên.

“Hộc… hộc…”

Sendou ngồi bệt xuống đất; hiểm họa đã qua, nhưng lòng cô như muốn vỡ vụn vì gió lạnh và nỗi sợ hãi.

“Muộn quá rồi…”

Cô lại co mình, dựa vào gốc cây.

---------

Kim đồng hồ đã chỉ quá 22 giờ.

“…”

Điện thoại cũng cạn pin, Sendou ôm gối, vô hồn nhìn xuống đất.

Soạt soạt, tiếng bước chân dẫm lên đất lại vang lên.

Sendou vô thức nhìn về phía đó.

“…”

“…”

Akaishi đang đứng ở đó.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ác quá anh ơi...
Xem thêm
bé tàu ngầm gạt nhân có khác, mạnh vcl
Xem thêm