Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa
Chương 290: Bạn có thích Valentine không?
0 Bình luận - Độ dài: 2,029 từ - Cập nhật:
Ngày mười bốn tháng hai.
Ngày này, dù là nam sinh hay nữ sinh, ai nấy đều có vẻ bồn chồn không yên, một bầu không khí có phần huyền bí, tách biệt khỏi thường nhật, đang lan tỏa. Nam sinh thì không ngừng để ý ánh mắt của nữ sinh, còn nữ sinh thì đắn đo suy nghĩ, liệu có nên tặng sô cô la mình đã làm hay không.
Đúng ngày Valentine.
“…”
Akaishi đi từ sảnh thay giày lên cầu thang.
“Chào.”
“…Ừ.”
Akaishi trả lời Mitsuya.
Đã vài ngày trôi qua kể từ cuộc cãi vã với Torikai.
Nhưng, Akaishi không hề bị người khác trừng phạt hay chỉ trích. Chỉ có Kureishi và Torikai là hai người nghi ngờ Akaishi có hành vi bạo lực.
“Ôi chao, hôm nay là Valentine nhỉ.”
“Ừa.”
“Tớ có được sô cô la không đây ta.”
“Chắc là được thôi.”
“Hay mình thi xem ai nhận được nhiều sô cô la hơn đi!”
“Thôi xin kiếu.”
Sau vụ việc với Torikai, Akaishi bắt đầu suy nghĩ về phương hướng hành động sắp tới.
Vì không biết Torikai sẽ hành động thế nào, Akaishi cũng không thể chủ động ra tay, chỉ đành tránh tiếp xúc với Kureishi. Mà Kureishi cũng tránh tiếp xúc với Akaishi.
Cạch cạch cạch, nhóm Akaishi mở cửa, bước vào lớp học.
Akaishi và Mitsuya mỗi người ngồi vào chỗ của mình.
--------
“Chào buổi sáng, Akaishi-san.”
“Ừm.”
Kanami từ ghế sau lên tiếng.
“Không phải ‘ừm’ đâu ạ. Phải là ‘chào buổi sáng’ chứ?”
“Chào buổi sáng.”
“Đến chào hỏi cũng không xong sao? Đúng là đồ vô dụng mà.”
“Ừa.”
“Vẫn là câu trả lời qua loa như mọi khi nhỉ.”
Akaishi lẳng lặng lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra.
“Akaishi-san, cậu biết hôm nay là ngày gì không?”
“Biết.”
“Cậu có thích đồ ngọt không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Vậy thì tôi không cho đâu nhé?”
“Được.”
“Cái gì vậy chứ, dạo này cậu trông còn xuống tinh thần hơn mọi khi nữa đấy.”
“Vậy à?”
Kanami chống cằm, nhìn bóng lưng Akaishi.
“Nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt đối phương chứ?”
“Vậy à?”
Akaishi quay đầu nhìn ra sau.
“Đúng là hết cách với cậu, cho cậu này.”
Kanami rời mắt đi, đưa cho Akaishi thanh sô cô la được gói cẩn thận.
“Tôi xin nhận với lòng biết ơn.”
Akaishi dùng tay phải nhận lấy sô cô la.
“Đối với cậu mà nói thì, thật là ngoan ngoãn quá nhỉ.”
“Vậy à?”
“Trả lễ gấp ba là được rồi đó.”
Kanami mỉm cười rạng rỡ.
“Tớ sẽ mang da rắn lột đến cho cậu.”
“Giá trị quy đổi của học sinh tiểu học nam không dùng được với con gái đâu nhé.”
“Haha.”
Akaishi cười nhạt.
“Bánh kẹo.”
“?”
Uemugi đặt tay lên bàn Akaishi, nghển cổ nhìn mặt cậu.
“Cậu cũng định cho tớ gì à?”
“Shiraha cho Akaishi? Ý gì đây?”
Uemugi tròn mắt, nghiêng đầu.
“Chẳng có ý gì sất. Hôm nay là Valentine mà.”
“Valentine!”
Uemugi đứng bật dậy.
“Ngày nhận được thật nhiều sô cô la!”
Uemugi trên tay đã cầm sẵn sô cô la rồi.
“Ồ, cho tớ à.”
Nói “Cảm ơn”, Akaishi định lấy thanh sô cô la Uemugi đang cầm.
“Ưmmm!”
Uemugi tát vào má Akaishi.
“Phản đối bạo lực!”
“Đây là sô cô la của Shiraha. Akaishi cho Shiraha sô cô la đi.”
Akaishi nhìn thanh sô cô la đang cầm ở tay phải.
“Là cái tớ vừa nhận được đấy nhưng mà.”
“Này!”
Kanami nắm lấy đồng phục của Akaishi.
“Cái này không cho cậu được, tớ cho cậu cái khác.”
“Tớ vừa nhầm lẫn chút.”
Akaishi bắt đầu lục lọi trong cặp.
“Chừng này thì chắc được.”
Akaishi lấy ra một hộp sô cô la hai mươi tư viên.
“Nhiều sô cô la quá!”
Mắt Uemugi sáng lấp lánh, nhìn sô cô la của Akaishi.
“Xòe hai tay ra.”
“~~~!”
Uemugi reo lên một tiếng vui sướng không thành lời, chụm hai tay lại để hứng.
“Một viên, hai viên, ba viên…”
Akaishi lần lượt đặt từng viên sô cô la lên lòng bàn tay Uemugi.
“Thật ra thì đây là ngày con gái tặng sô cô la cho con trai mà nhỉ.”
“Akaishi, trông vui khi đưa cho Shiraha ghê.”
“Đúng là đứa tích cực.”
Akaishi đặt mười hai viên sô cô la lên lòng bàn tay Uemugi.
“Tuyệt vời!”
Sô cô la của Akaishi đã vơi đi một nửa.
“Akaishi-san, cậu nhận của tôi rồi lại đi cho Uemugi-san, không thấy lạ sao?”
“Vì con người vốn không bình đẳng mà.”
“Kanami ồn ào!”
Uemugi gầm gừ “Grừ grừ”.
“Shiraha đây này!”
Uemugi khom người, cẩn thận để không làm rơi sô cô la, đi về chỗ của mình.
“Đúng là một đứa thú vị.”
“Cậu chỉ toàn thiên vị Uemugi-san thôi.”
“Vì nhìn cậu ấy dễ thương mà.”
“Là lời tỏ tình sao?”
“Có lẽ vậy.”
Akaishi tán gẫu với Kanami.
“Akaishi-kun, lượt của Shiraha xong rồi chứ nhỉ?”
“Ừ.”
Takanashi đến chỗ Akaishi.
“Tớ đã tặng cho Touki và nhóm Mitsuya-kun rồi. Đến lượt cậu đấy.”
“Vậy à.”
Takanashi đưa sô cô la cho Akaishi.
“Dù rất khó chịu, nhưng tớ vẫn phải đưa sô cô la cho cậu.”
“Vậy à.”
“Thật ra tớ chẳng muốn làm thế này đâu, nhưng vì năm ngoái cậu đã giúp đỡ tớ nên đành chịu thôi, nhé.”
“Cảm ơn.”
Akaishi nhận sô cô la của Takanashi rồi cất vào cặp.
“Akaishi-san, so với lúc của tôi thì cậu nhận một cách ngoan ngoãn hơn hẳn nhỉ.”
“Vì tớ với Takanashi quen nhau lâu rồi mà.”
Akaishi ngước nhìn Takanashi.
“Mà, vì là Akaishi-kun nên chắc cậu đang nghĩ, ‘Ước gì cậu ấy lấy sô cô la từ ngực ra nhỉ, gufufu’, phải không. Đồ bẩn thỉu, chết đi đồ rác rưởi.”
“Tớ có nói thế đâu.”
“Nhưng cậu nghĩ thế đúng không?”
“Phải chọn thời điểm và địa điểm chứ. Bị làm vậy ở đây thì cả tớ và cậu đều bị phơi giữa thanh thiên bạch nhật mất.”
“Cậu dùng từ ‘phơi giữa thanh thiên bạch nhật’ nghe cũng thú vị đấy chứ. Đằng nào thì Valentine lần này, cậu cũng đang ảo tưởng mấy thứ kinh tởm kiểu ‘Không phải sô cô la mà là tớ thì tốt biết mấy nhỉ’, phải không. Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi.”
Takanashi nhìn Akaishi bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Thành kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn.”
“Vậy thì cậu trả lễ gấp ba cho tớ được không?”
“Tớ sẽ đưa da rắn lột cho cậu.”
“Này Akaishi-san, xin đừng tái chế câu chuyện đã dùng với tôi chứ.”
“Ra là cậu làm thế à, cậu đúng là đồ tồi.”
Bị Takanashi và Kanami nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Tớ cảm nhận được cái ham muốn bẩn thỉu và ghê tởm của cậu, kiểu như ‘món đồ trang sức vốn định tặng cho một cô gái, nhưng vì bị đá nên lại tặng cho cô gái khác’. Xin đừng làm vấy bẩn tớ bằng những ảo tưởng ghê tởm đó.”
“Đâu đến mức phải bị nói như thế chứ.”
“Sắp đến giờ sinh hoạt lớp rồi nên tớ về đây, nhưng đến lúc tan học thì hãy nghĩ cách xin lỗi tớ đi nhé.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Takanashi quay về chỗ của mình.
Ngày Valentine cứ thế trôi qua một cách bình yên vô sự.
-----
Sau giờ học.
“Mitsuha, cậu tặng sô cô la cho Akaishi chưa?”
Trong lớp học chỉ còn lại nữ sinh, Uemugi hỏi Kureishi.
“Ừm~, chắc là chưa đâu nhỉ~”
“Mitsuha, cậu tặng cho con trai khác rồi. Sao không tặng Akaishi?”
“Lần này thì không có phần của Akaishi-kun đâu nhé~!”
Ahaha, Kureishi nói giọng trêu chọc.
Cô và Torikai chạm mắt nhau.
“…Có chuyện gì xảy ra à?”
Uemugi nhìn Kureishi với ánh mắt lo lắng.
“…”
Kureishi nhìn Torikai.
Torikai lắc đầu.
“Ưm ưm, không có gì đâu.”
“Akane?”
“Thiệt tình~, lo lắng như thế dễ thương quá đi, Shiraha đúng là!”
Torikai véo má Uemugi.
“Shiraha không cần phải lo lắng gì đâu nhé.”
Torikai ôm Uemugi từ phía sau.
“………Lạ thật.”
Nhóm Kureishi nói chuyện với nhau, nhưng đâu đó vẫn phảng phất một bóng hình u ám.
-----------
“Haizz, rốt cuộc năm nay cũng thế này à.”
Sau giờ học, Sakurai và Kirishima cùng nhau trên đường về.
“Ôi chao, không ngờ lại thành ra thế này.”
Kirishima cười toe toét nhìn Sakurai.
Kirishima nhận được mười sáu thanh sô cô la, còn Sakurai thì không nhận được của ai cả.
“Không, tớ cũng chẳng mong đợi gì đâu? Tớ cũng chẳng nghĩ là mình sẽ nhận được sô cô la gì đâu, nhưng mà, nhận được một hai cái chắc cũng không quá đáng nhỉ?”
“Ahahahaha, quả nhiên mấy hoạt động như Valentine đối với những đứa không được yêu thích như chúng ta vẫn quá xa xỉ.”
“Cậu nhận được cả đống còn gì!”
Sakurai vỗ vai Kirishima.
“Haizz~, thiệt tình, tớ quả nhiên vẫn không nhận được một thanh sô cô la nào cả.”
Lúc Sakurai đang cởi giày ở sảnh,
“Sousuke.”
“Hửm?”
Arai đã đứng đợi sẵn.
“Đằng nào thì Sousuke cũng chẳng nhận được sô cô la nào đâu nhỉ? Đành vậy, tớ cho cậu này.”
Arai vừa gãi má, có chút ngượng ngùng, vừa đưa sô cô la cho Sakurai.
“Th, th, thật hả!? Cảm ơn cậu Yuki!”
Hai mắt Sakurai sáng rực, nhận lấy sô cô la của Arai.
“Hôm nay tớ không nhận được một thanh sô cô la nào cả, nên siêu vui luôn! Cảm ơn cậu Yuki!”
“Kh, không có gì đâu! Chỉ là tớ nghĩ đằng nào Sousuke cũng không nhận được sô cô la thôi! Vậy tớ về trước đây!”
Arai đỏ mặt, rảo bước bỏ đi.
“Thật hay đùa vậy! Tớ cứ tưởng tuyệt đối không ai cho mình chứ!”
“Được rồi còn gì, Sousuke.”
“Bị đứa nhận mười sáu cái nói thì chẳng vui chút nào đâu!”
Sakurai vừa cười vừa nói.
“Valentine này, một thanh sô cô la thì sao ạ~?”
“Ể.”
Ở cổng trường, Sakurai nhận sô cô la từ một nữ sinh đang phát sô cô la.
“Ể, cái này là…”
“A, cho tớ một cái được không?”
Kirishima tươi cười chạy lại chỗ nữ sinh.
“…”
Nữ sinh quay gót, đi trở lại vào trường.
“Ch, chẳng biết là ai nhưng mà may thật.”
“Sao lại không cho tớ nhỉ.”
Sakurai nhận được thanh sô cô la thứ hai.
“Senpai.”
“Ừm.”
Đàn em ở lớp học thêm của Sakurai, Hino, đang ở đó.
“Senpai, đằng nào thì anh cũng không nhận được sô cô la nào phải không ạ?”
“Phư phư phư, mà, như em thấy đấy, anh chỉ nhận được có hai cái thôi! Dù chỉ có vậy thôi đó!”
“Ự… ự, senpai mà lại nhận được những hai cái sô cô la…”
Hino lùi lại.
“Nhưng, nếu em cho thì anh xin nhận với lòng biết ơn đấy.”
“S, senpai mà lại tỏ ra thảnh thơi…! Grừ~~~!”
Hino đành phải đưa sô cô la cho Sakurai.
“Cảm ơn nhé, Hino.”
“Senpai mà xấc xược~~!”
Bỏ lại Hino đang tức đến “Kíttt!” ở phía sau, Sakurai bước đi.
“Gì thế, Sousuke, lội ngược dòng ngoạn mục còn gì.”
“Tớ cũng không ngờ trên đường về lại nhận được thế này đâu.”
Cứ thế, Sakurai cùng Kirishima trở về, rồi mở cửa chính nhà mình.
“Con về rồi… Oaaaaaaa!”
Cùng lúc cánh cửa mở ra, pháo giấy nổ vang.
“Là Hime đó~”
“Yo, Sousuke!”
“Ôi chao, bộ dạng lôi thôi quá nhỉ Sakurai-kun.”
“Kishishishishi, tớ đã làm thí nghiệm với sô cô la đó.”
“C, các cậu!?”
Trước mặt Sakurai, là một đám đông các cô gái cậu quen ở lớp học thêm.
“Đừng có chạm vào anh hai!”
Từ phía sau Natsumi hét lên.
“Chúc mừng Valentine!”
“S, sao các cậu lại ở nhà tớ chứ hảảảảảảả!”
Valentine của Sakurai đã kết thúc, một cách thành công.


0 Bình luận