Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa

Chương 293 Bạn có thích lễ bế giảng không? (3)

3 Bình luận - Độ dài: 1,916 từ - Cập nhật:

“S, Sousuke……!?”

Sự xuất hiện đột ngột của Sakurai khiến cả nhà thi đấu xôn xao.

“Đây là tiết mục của học sinh năm ba à?”

“Tiết mục bắt đầu từ đây à?”

“Chói mắt quá...”

“Ai vậy?”

“Sắp bắt đầu tiết mục gì thế?”

Từ đám học sinh cất lên những tiếng thì thầm hoang mang xen lẫn mong đợi.

Có người ngỡ màn xuất hiện của Sakurai là tiết mục của học sinh năm ba, kẻ lại cho rằng đây là sự cố bất thường, mỗi người một vẻ phản ứng.

“Miho-nee—————————!”

Sakurai hét lớn ngay trước cửa.

Cậu sải bước vào nhà thi đấu, tiến thẳng về phía Kanna.

“S, Sousuke……”

Kanna nhìn Sakurai với vẻ mặt phức tạp.

“Em là Sakurai-kun nhỉ.”

“Vâng ạ.”

Sakurai đến trước mặt Miichi.

“Có chuyện gì sao?”

“Em có chuyện muốn nói.”

Miichi đối mặt với Sakurai.

“Tôi… tôi có một việc bằng mọi giá phải làm! Nên xin hãy cho tôi mượn micro đó.”

“…………”

Miichi nhắm mắt lại.

“Bằng mọi giá! Tôi có một việc phải làm! Nếu bỏ lỡ bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nào khác. Tôi không muốn hối tiếc! Tôi không muốn để lại hối tiếc trong đời! Người quan trọng của tôi sắp gặp bất hạnh, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được! Tôi muốn giúp đỡ người quan trọng của mình!”

“…”

Miichi ngước nhìn lên trời.

“Không, dù chị không nói gì thì em cũng sẽ nói.”

Sakurai giật lấy micro từ tay Miichi.

Sakurai bước lên bục giảng, hít một hơi thật sâu.

“Miho-nee———————!”

“Đây là cái gì vậy?”

“Đây chính là tiết mục của học sinh năm ba à?”

Việc Miichi gần như chẳng hé răng nửa lời về kế hoạch tiết mục đã gây họa, khiến các giáo viên chẳng thể nào phối hợp. Còn Miichi thì chỉ ngơ ngác đứng sững tại chỗ, bàng hoàng.

Hoặc có lẽ, các giáo viên thậm chí bắt đầu ngờ vực, liệu có phải Miichi vốn nổi tiếng quái chiêu kia, lại tự ý thêm vào một màn trình diễn mới mà không báo trước.

Chẳng rõ là tin lời Sakurai, hay đã chết điếng vì kinh ngạc, Miichi chỉ đứng sững bất động tại chỗ.

“Miichi-san, cái này là…”

“Đây không phải là tiết mục của tôi.”

“Không thể nào...”

Sắc mặt giáo viên tái mét.

“Dừng lại! Đây không phải là tiết mục! Mau chặn học sinh đó lại ngay lập tức!”

Một giáo viên hét lớn.

“Cái gì…?”

Các giáo viên, vốn ngỡ đây là tiết mục của học sinh năm ba nên định bụng im lặng quan sát, giờ bắt đầu cuống cuồng hành động.

“Miho-nee, nghe em nói đi—————!”

Sakurai hét lớn.

Học sinh lẫn giáo viên đều bật ra những tiếng xôn xao hoang mang, nhà thi đấu chìm trong tiếng la hét và cả những tiếng cười ngơ ngác.

“Bắt lấy học sinh đó!”

Các giáo viên bắt đầu tiến về phía Sakurai đang đứng trên bục giảng.

“Tôi! Dù chỉ là một học sinh bình thường chẳng có chút sức lực nào!”

Sakurai vừa chạy trốn khỏi các giáo viên, vừa dùng micro nói với Kanna.

“Nhưng! Dù vậy, tôi không thể đồng ý việc Miho-nee chuyển đi được! Bởi vì, bởi vì—”

Các giáo viên đuổi kịp Sakurai.

“Vì Miho-nee đã mang vẻ mặt cô đơn lắm!!”

Sakurai cầm micro, hét lên.

Khi các giáo viên đến sát bên Sakurai, cậu nhìn lên tầng hai của nhà thi đấu.

“Mọi người!”

“““Rõ———!”””

Kèm theo tiếng “vù——” kỳ quái, nhà thi đấu bắt đầu mờ đặc khói.

“Cá, cái gì thế này…!?”

Nghĩ là có hỏa hoạn, các giáo viên che miệng lại.

“Khụ, khụ khụ khụ khụ!”

Các giáo viên đuổi kịp Sakurai hít phải khói, nước mắt giàn giụa. Họ ho sặc sụa, run rẩy cả người.

Sakurai lấy mặt nạ phòng độc từ trong túi ra và đeo vào.

“Cảm ơn, Nagi!”

“Kishishishishi, làm cho tốt vào, Saa-bou.”

Người tạo ra làn khói mịt mù trong nhà thi đấu là người quen ở lớp học thêm của Sakurai, Komori Nagi. Komori cười kishikishi, chặn đường các giáo viên.

“Nếu đó không phải là điều Miho-nee mong muốn, thì em muốn ngăn cản điều đó! Em không muốn nhìn thấy Miho-nee buồn đâu!”

Lời nói của Sakurai như xoáy thẳng vào tim Kanna.

“Nghĩ lại thì, Miho-nee đã lạ từ lúc đó rồi! Chẳng phải Miho-nee đã luôn phải làm những việc mình không muốn làm sao! Từ lúc đó đến giờ, em chưa từng thấy nụ cười của Miho-nee!”

“Khói… Mau mở cửa!”

Các giáo viên nước mắt lưng tròng, cố gắng mở cửa ra vào.

Họ đặt tay lên cửa, nhưng,

“Cái… không mở được!”

“Tại sao chứ! Lúc nãy vẫn còn mở được mà!”

“Nhưng nó không mở được!”

Các giáo viên cố gắng mở cửa, nhưng cửa vẫn không mở. Komori đã động tay động chân vào cửa, và nếu không có chỉ thị của Komori, cánh cửa sẽ không dễ dàng mở ra.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!”

“Đây có phải là khí độc không!?”

““Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa!!””

Nhà thi đấu, từ chỗ đầy ắp những tiếng xôn xao và cả tiếng cười, chẳng biết tự lúc nào đã biến thành một biển tiếng kêu la thảm thiết.

Học sinh hỗn loạn, giáo viên cũng hỗn loạn. Tất cả đều nằm rạp xuống sàn để tránh hít phải khói, chẳng ai nhúc nhích nổi.

“Gì thế này.”

“…”

Nhóm Akaishi cũng nằm rạp xuống sàn, nín thở chờ tình hình dịu đi.

“Là em làm phải không!?”

Một giáo viên to lớn vừa dùng khăn che miệng vừa túm lấy Sakurai.

“Chỗ khói này là sao!? Có phải chất độc hại không!? Mau dừng lại ngay!”

“Miho-nee!”

Sakurai đẩy giáo viên ra, đến trước mặt Kanna.

Kanna cũng đang nằm rạp xuống.

“Đi cùng em!”

Sakurai chìa tay ra cho Kanna.

Không đợi Kanna trả lời, nhiều giáo viên xuất hiện từ phía sau và túm lấy Sakurai.

“Kh, khốn kiếp!”

Sakurai bị các giáo viên đè nghiến, giãy giụa.

“Chỗ khói này là sao!? Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

Các giáo viên hốt hoảng gặng hỏi Sakurai.

Choang, một vật cùn đánh vào đầu các giáo viên.

“Ôi chao, thôi nào.”

Ishimaki tay lăm lăm chiếc chảo rán xuất hiện từ phía sau.

“Ufufufufu, cũng phải cẩn thận sau lưng nữa đấy.”

Ishimaki chu, rồi ném một nụ hôn gió về phía các giáo viên.

“Xin lỗi nhé, chỉ làm mọi người ngất đi một chút thôi.”

“Tôi cũng đến giúp đây!”

Nitou và Ishimaki, hai người họ xốc nách các giáo viên đã ngất lịm, kéo vào một góc.

“Phiền hai cậu rồi!”

Sakurai lại đứng trước mặt Kanna.

“Senpai!”

Từ tầng hai nhà thi đấu, đèn chiếu rọi vào Sakurai.

Mizuki và Hino đang rọi đèn pha thẳng về phía Sakurai.

“Mọi người…”

Sakurai xúc động đến cực điểm, mắt rưng rưng.

“Saa-bou.”

“Sousuke.”

“Sakurai-kun.”

“Senpai…”

Nhóm tùy tùng của Sakurai cầu nguyện cho cậu thành công.

“Miho-nee, đi cùng em!”

Sakurai chìa tay ra cho Kanna.

“Sousuke… em nghĩ làm đến nước này rồi còn có thể toàn thây rút lui sao?”

“Không sao đâu. Em ra sao cũng được. Việc Miho-nee không phải chịu khổ quan trọng hơn tất cả.”

“Em…”

Kanna nhìn Sakurai với vẻ mặt hoang mang.

“Miho-nee, đi thôi!”

Sakurai nắm lấy tay Kanna, rồi lập tức chạy đi.

“Sakurai-kun!”

Himeno, người đã nhận chìa khóa từ Komori, mở toang cánh cửa ra.

“Cảm ơn, Hime!”

Sakurai cùng Kanna chạy ra ngoài cửa. Himeno xác nhận Sakurai đã ra ngoài rồi lại đóng cửa lại.

Bên trong nhà thi đấu, kẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thét lên những tiếng kêu thất thanh, người thì chỉ biết nằm rạp xuống sàn, kẻ hiểu ra sự tình thì chết sững như phỗng, người lại dõi theo từng hành động của Sakurai, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn muôn hình vạn trạng, mỗi người một vẻ bàng hoàng.

Cả nhà thi đấu bị bao phủ bởi những tiếng kêu la ai oán.

“Tôi không muốn chết! Không muốn chết!”

Tiếng la hét hoảng loạn của đám học sinh đã át đi giọng nói của Sakurai, che giấu hành động của cậu.

Akaishi và Takanashi lết người trên sàn, tìm đến một góc nhà thi đấu để ẩn náu, rồi hé mở ô cửa sổ nhỏ.

“Lựu đạn cay à.”

“Chắc là vậy nhỉ. Dù cũng chẳng rõ chính xác là thứ gì.”

Khụ khụ, Takanashi ho sặc sụa. Mắt cô hoe đỏ ngấn nước.

“Không ngờ lại được chiêm ngưỡng bản mặt khóc nhè của cậu ở nơi thế này đấy.”

“Đừng có nói mấy lời ngốc nghếch đó.”

Khụ khụ, Takanashi lại ho.

“Tớ đi một lát.”

“Trong tình huống này cậu định đi đâu chứ.”

Akaishi hướng về phía Miichi.

Trong làn khói dày đặc, tầm nhìn vẫn còn hạn chế, Akaishi tiến về nơi Miichi đã đứng.

Khói trong nhà thi đấu đang dần tan bớt. Chịu đựng sự hỗn loạn của hàng trăm người, bị đám đông xô đẩy khắp người, Akaishi tiến về phía Miichi.

“…………”

Miichi đứng chết lặng ở đó.

Chỉ ngước nhìn lên trên, đứng ngây ra tại chỗ.

“Senpai.”

Khụ khụ, Akaishi vừa ho khan vừa ngồi xuống bên cạnh Miichi.

“Senpai.”

Akaishi khẽ kéo tay áo Miichi hai lần.

Giữa làn khói hãy còn cay nồng, Miichi thậm chí chẳng hề ngồi xuống.

“Senpai…?”

Akaishi vừa dùng khăn tay che miệng vừa đứng dậy.

Cậu ngước nhìn gương mặt Miichi.

Miichi nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ đờ đẫn ngước nhìn lên trời.

“Senpai, trông chị không ổn chút nào.”

Akaishi đưa khăn giấy cho Miichi.

“Cảm ơn nhé.”

Miichi chẳng buồn để tâm đến Akaishi, cứ thế xì mũi.

Dù vậy, Miichi vẫn không định ngồi xuống.

“Đây... chính là lễ tốt nghiệp của mình sao…”

Akaishi chẳng tài nào đoán được, nước mắt của Miichi là do hơi cay, hay vì một lẽ nào khác.

“Nặng nề quá…”

Miichi lẩm bẩm một mình.

“Ngay từ lúc Sakurai-kun đến chỗ mình, mình đã hiểu là không thể có một buổi lễ tốt nghiệp bình thường được nữa rồi.”

Miichi không để ý lời Akaishi, tự nói với mình.

“Dù lúc đó mình có cản Sakurai-kun lại ngay lúc đó, thì chắc cũng vẫn thành ra thế này thôi. Ít nhất thì, mọi người cũng chẳng thể nào bình tâm mà xem nổi cái video ấy nữa.”

“Đúng vậy ạ.”

“…”

Miichi dùng tay áo lau khóe mắt.

“Thôi kệ, dù sao thì đây cũng chỉ là sự tự mãn của mình. Mình chỉ muốn buổi lễ tốt nghiệp cấp ba độc nhất vô nhị này kết thúc thật huy hoàng mà thôi. Chỉ là sự tự mãn của riêng mình.”

Miichi nắm chặt tay.

“Nhưng, dù vậy thì.”

Miichi nhất thời nghẹn lời.

“Giá như... giá như có thể có một buổi lễ tốt nghiệp mà mọi người được xem video một cách bình thường... mình đã từng ao ước như vậy đấy…”

“…”

“Thế này... liệu cũng sẽ trở thành một kỷ niệm huy hoàng trong lễ tốt nghiệp của mình sao…”

“…”

“Mình chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi mà…”

“…”

“Nặng nề quá…”

“…………”

Akaishi không thể nói được gì.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

#tatcalataisakurai như thế này phải ném vào tù
Xem thêm
Như tao đã nói
#tatcalataisakurai
Xem thêm
Hay lắm Sakurai, phá hủy lễ tốt nghiệp, dùng hơi cay, đánh giáo viên, bắt cóc (?). Hên mi chưa đủ tuổi đấy, nếu không thì tù mọt gông
Xem thêm