Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa
Chương 272: Bạn có thích sở thú không?
1 Bình luận - Độ dài: 1,429 từ - Cập nhật:
“Ha~”
Mùa đông.
Giữa kỳ nghỉ đông, Mizuki vừa xoa đôi tay tê cóng vừa vội vã tới điểm hẹn.
“Sakurai-kun…”
Hôm nay là ngày hẹn hò với Sakurai, mặt Mizuki ửng đỏ.
“A”
Dưới tháp đồng hồ – điểm hẹn, Sakurai đứng một mình, tay đút túi áo.
“Sakurai-kun…!”
“M-Mizuki…!”
Mizuki mỉm cười vẫy tay rồi chạy về phía Sakurai.
“Xin lỗi nhé, Sakurai-kun, cậu đợi lâu không?”
Mizuki ngước mắt nhìn Sakurai.
“Không, không, tớ cũng vừa mới tới thôi.”
“Xin lỗi, tớ tới trễ mất rồi~!”
“Con gái chuẩn bị mất thời gian hơn mà, không sao đâu.”
Sakurai nhẹ tay vỗ lên đầu Mizuki.
“Khoan, khoan đã, Sakurai-kun…!”
Mizuki chu môi, chỉnh lại mái tóc.
“Con gái thì phải để ý mái tóc chứ!”
“Xin lỗi, xin lỗi, vậy đi thôi.”
Sakurai vừa cười ha ha vừa sải bước.
“Nhưng mới trước hẹn ba mươi phút mà cậu đã có mặt, tớ giật mình đó. Thật ra cậu tới từ lúc nào thế?”
“Tớ mới tới mà.”
Sakurai liếc nhìn Mizuki.
“Trời ơi, Sakurai-kun thật là dịu dàng…”
“Hử, cậu nói gì à?”
“Có nói gì đâu~!”
Mizuki ôm chầm lấy cánh tay Sakurai.
“Này, Mizuki, buông ra đi, ở chỗ đông người đó!”
Đôi trai gái lập tức trở thành tâm điểm của ánh nhìn xung quanh.
“Bọn mình là người yêu mà, có bị nhìn cũng chẳng sao~!”
“Phải nói là em gan hơn rồi, hay là…?”
Sakurai bất lực nhún vai.
“Hôm nay mình đi đâu đây?”
“Hmm, hôm nay tớ có chỗ muốn ghé thử.”
“Ể, chỗ nào chỗ nào?”
“Cứ theo tớ là được.”
Sakurai nắm tay Mizuki, bắt đầu bước đi.
“Sakurai-kun cũng táo bạo lắm đấy…!”
“Ahahaha.”
Sakurai và Mizuki rời khỏi chân tháp đồng hồ.
------------
“Đây là…!”
“Đúng rồi, sở thú!”
Sau một chặng tàu, Sakurai và Mizuki đã tới sở thú.
“Mizuki, nhớ hồi trước mình cũng đi sở thú cùng nhau không?”
“Ừ, hồi năm nhất nhỉ.”
“Hôm đó bị Kyouko với Yuki chen ngang, còn giờ chỉ có hai đứa mình thôi.”
“Sakurai-kun…”
“Hôm đó tớ cũng chưa làm cậu vui trọn vẹn… nên hôm nay hãy tận hưởng hết mình nhé!”
“Vâng!”
Sakurai và Mizuki bắt đầu dạo quanh sở thú.
------------
“Nhìn kìa, Sakurai-kun! Cổ dài ơi là dài!”
“Mizuki, con đó gọi là hươu cao cổ, đặc trưng chính là cái cổ dài đấy.”
“Tớ, tớ biết mà! Biết nên mới nói đấy!”
“Ể~ thật hả~? Có khi không biết nên mới giả vờ đấy~?”
“Tất nhiên tớ biết hươu cao cổ chứ! Đừng coi thường tớ!”
“Ahaha, xin lỗi, xin lỗi.”
Sakurai đặt tay lên vai Mizuki đang phồng má giận dỗi, dỗ dành cô.
“Ồ, bên kia là tinh tinh hả?”
“Ahaha, nhìn giống Sakurai-kun quá!”
“Uki~ Uki~!”
“Ahahaha! Giống y chang luôn!”
“Nói linh tinh gì thế, đồ ngốc!”
“Ahahahahaha!”
Mizuki ôm bụng cười nghiêng ngả.
“Nhìn kìa Sakurai-kun, chú voi!”
“To thật đấy.”
----------
Sau đó hai người tiếp tục tham quan khắp sở thú.
“Kia là báo săn hả?”
“Chắc không phải đâu.”
“Ơ, kia có phải là cò mỏ giày không!?”
“Cò mỏ giày?”
“Ể, Sakurai-kun không biết cò mỏ giày à!? Nổi tiếng lắm đó!”
“Xạo quá~”
Họ cho thú ăn, xem tờ giới thiệu, cười đùa chụp ảnh, tận hưởng một ngày ngập tràn hạnh phúc.
“Ôi—, vui thiệt!”
“Ừ, đi với Sakurai-kun đúng là vui ghê!”
“Tớ cũng vậy.”
Sakurai mở tờ bướm, cúi mắt xuống xem.
“Tiếp theo đi đâu nhỉ~”
Mizuki ghé sát xem tờ bướm trong tay Sakurai.
“Mizuki ngồi nghỉ ở kia một lát nhé.”
“Nghỉ ư?”
Sakurai chỉ vào chiếc ghế băng gần đó.
“Đi nãy giờ chắc khát rồi nhỉ? Để tớ đi mua nước cho.”
“Tớ đi cùng.”
“Không sao, để tớ lo hết. Không muốn Mizuki phải vất vả.”
“N-Nếu cậu nói vậy thì tớ chờ vậy!”
Mizuki dậm chân tại chỗ, người lắc qua lắc lại.
“Dễ thương quá…”
“Hả?”
“K-Không có gì!”
Sakurai che miệng bằng cánh tay, tránh ánh mắt Mizuki.
“V-Vậy tớ đi mua nước đây.”
“Tớ chờ!”
Nói rồi Sakurai như muốn chạy trốn, rời đi ngay.
Mizuki ngồi xuống ghế, còn Sakurai tới chỗ mua đồ uống.
“…………”
----------
Đi ngang máy bán hàng tự động, Sakurai tiến về khu ẩm thực.
“Cho tôi một cây kem ạ.”
“Vâng ạ, quý khách muốn vị gì?”
“Ừm—, vani và sô-cô-la…”
“Vani và sô-cô-la, xin chờ một chút.”
Ngay lúc đó Sakurai bỗng im bặt.
“S-Sao lại…”
Cậu đã bắt gặp Arai ở cuối tầm nhìn – cô đang đi cùng Yamada và đám bạn.
“Tại sao Yuki lại đi với mấy kẻ đó…”
Sakurai chưa từng nghe chuyện Arai đến sở thú hôm nay.
“Yuki, Yuki!”
Sakurai lao đi.
“Quý khách!?”
Bỏ cả kem, cậu chạy vội.
“Quý khách ơi, kem của ngài xong rồi ạ!”
“Khỉ thật…”
Bị gọi lại, Sakurai đành cầm lấy hai cây kem vani và sô-cô-la từ tay nhân viên.
“Yuki!”
Chỉ một thoáng lơ đễnh, Arai và nhóm kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Yuki… sao lại cùng bọn đó…”
Tay cầm hai cây kem, Sakurai quay lại chỗ Mizuki.
“Sakurai-kun, cậu lâu quá.”
“À, ahaha, xin lỗi, xin lỗi.”
Cậu trở về với hai cây kem vani và sô-cô-la.
“Ơ? Thế nước đâu?”
“Prank thành công rực rỡ~!”
Sakurai nở nụ cười giơ kem lên.
“Giả vờ mua nước nhưng thật ra đem kem về đó!”
“Trời ơi, là sao chứ~”
Mizuki tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Cậu thích vị nào?”
“Ừm… tớ thích vani. Còn Sakurai-kun?”
“Tớ lấy sô-cô-la.”
“Á~”
Mizuki chọt nhẹ lên mũi Sakurai.
“Có phải vì tớ chọn vani nên cậu chọn sô-cô-la không~?”
“Ahaha, bị Mizuki nhìn thấu rồi.”
Sakurai gãi gãi chân mày.
“Cậu chiều tớ quá. Cứ chọn vị cậu thích đi.”
“Đây đúng vị tớ thích nhất mà.”
“Thế mình đổi cho nhau ăn thử nha?”
“Ơ, ờ…”
Sakurai bối rối trao que kem vani cho Mizuki.
“Sao vậy, Sakurai-kun?”
“À, không, không có gì…”
“Sakurai-kun kỳ cục…!”
Suốt ngày hôm đó, Sakurai cứ bồn chồn không yên.
------------
“Cảm ơn nhé, Sakurai-kun. Hôm nay vui lắm.”
“Tớ cũng rất vui. Cảm ơn Mizuki.”
Được tiễn tới tận cửa, Mizuki vẫy tay chào Sakurai.
“Mình lại hẹn hò nữa nhé?”
“H-Hẹn hò ư…”
Sakurai ngượng ngùng gãi đầu.
“Fufufu, Sakurai-kun, bọn mình là một cặp mà?”
“Ờ… ừ…”
Sakurai vẫn còn lúng túng.
“Vậy hôm nay cảm ơn cậu, Sakurai-kun. Tớ sẽ nhắn cho cậu sau nha.”
“Ừ, gặp lại sau.”
Mizuki vẫy tay với Sakurai rồi bước vào nhà.
------------
“Fufufu…”
Tâm trạng lâng lâng, Mizuki tiến vào phòng khách.
“Người yêu… fufu.”
Cô hài lòng với cảm giác và mối quan hệ hiện tại, má khẽ ửng hồng.
“Người yêu ơi~”
Nhưng vừa bước vào phòng khách đầy phấn khích, Mizuki chạm mặt mẹ.
“Hức… hức, hức…”
Mẹ Mizuki, Kuran, đang khóc đối diện với bố cô – Shigeru.
“Ơ, mẹ… ơi?”
“S-Shiori…!”
Nghe tiếng con gái, Kuran vội đứng bật dậy che giấu thứ trên bàn.
“Ơ, gì, chuyện gì vậy…?”
Không khí khác thường khiến Mizuki lùi lại.
“K-Không, không có gì! Không có gì hết!”
“Giờ có giấu cũng sớm muộn gì con bé cũng biết thôi.”
Shigeru nghiêm mặt nhìn lần lượt Kuran và Mizuki.
“K-Không, bố ơi… sao vậy? Trông bố không giống mọi khi… con sợ…”
Ánh mắt sắc lạnh của Shigeru và đôi mắt sưng đỏ của Kuran khiến Mizuki hiểu chuyện không ổn.
“Shiori, nghe bố nói.”
“Anh…!”
Kuran hét lớn.
“Chuyện gì vậy…? Mẹ, mẹ đang giấu gì thế!?”
Kuran giấu tấm giấy nhàu nhĩ sau lưng.
“Đừng, dừng lại!”
Kuran van nài Shigeru nhưng ông không dừng.
“Bố và mẹ… hết năm nay sẽ không còn là vợ chồng nữa.”
“Hả…………”
Như thể thời gian ngưng đọng, Mizuki đứng bất động.
“Hết năm nay, bố mẹ sẽ ly hôn.”
“…………”
Mizuki nhìn lần lượt bố và mẹ.
“…Hả?”
Không thốt nên lời.
“T-Tại sao! Chẳng thấy dấu hiệu gì cả…!”
“Chỉ là Shiori không biết thôi, bố mẹ đã chịu đựng tới giới hạn rồi. Con hãy suy nghĩ xem sẽ theo ai.”
“C-Chuyện này quá đột ngột! Nói vậy bất ngờ sao con quyết được!”
“……”
“Bố ơi!”
Shigeru leo cầu thang trở về phòng.
“Xin lỗi, xin lỗi con, Shiori…!”
Kuran vừa khóc vừa xin lỗi, tờ giấy nhàu dính thêm nước mắt.
“Xin lỗi con, Shiori…!”
Trong tay Kuran là đơn ly hôn, bị vò nát.


1 Bình luận
-1 gia đình
#tatcalataiSakurai