Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa
Chương 276: Bạn có thích Yamada Yuuya không?
1 Bình luận - Độ dài: 1,428 từ - Cập nhật:
“Cậu làm gì ở nơi thế này?”
“Tôi phải nói cho cậu biết à?”
Arai liếc nhìn Akaishi một cái rồi lập tức cúi mắt xuống chiếc smartphone trong tay.
“Về đi.”
“Tại sao?”
Arai quắc mắt nhìn Akaishi.
“Nguy hiểm đấy.”
“Liên quan gì đến cậu.”
“Có liên quan chứ, tôi thấy rồi.”
Vừa dán mắt vào điện thoại, Arai vừa đáp hờ hững.
“Hả? Chẳng hiểu gì cả.”
“Một mình ban đêm thế này rất dễ vướng vào chuyện rắc rối.”
“Akaishi cũng đi một mình còn gì.”
“Tôi là con trai nên ổn.”
“Thời buổi này ra đường ban đêm chút thôi chẳng nguy hiểm đâu.”
Arai cười khanh khách.
“Học sinh trường cấp ba gặp chuyện thì chẳng có gì lạ đâu. Ban đêm tỉ lệ xảy ra sự cố áp đảo hơn, khả năng đụng phải kẻ quái gở cũng cao hơn hẳn.”
“Nên, không liên quan gì đến cậu cả, nhé.”
Arai nhíu mày, nói với Akaishi.
“Nếu cậu gặp chuyện, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu tôi.”
“Tại sao?”
“Gặp nhau ban đêm mà tôi không nói gì thì khi người ta biết tôi đã thấy cậu, tôi sẽ bị chỉ trích.”
“Không đời nào.”
Arai khịt mũi cười.
“Có hay không đâu phải do cậu quyết, người xung quanh tự khắc phán xét thôi.”
“Thật phiền phức. Gì đây, cậu là bố tôi hay sao?”
“Không là gì cả.”
“Vậy đừng bắt chuyện được không? Cái kiểu cứ tỏ ra quan tâm rồi lân la nói chuyện thật phiền. Gì? Giả vờ làm người tốt vui lắm à? Tỏ ra tử tế, đợi tôi về rồi cậu thấy thỏa mãn? Thay đổi được hành vi của tôi là mãn nguyện? Thật kinh tởm cái sự tự sướng kiểu nhờ mình lên tiếng mà người khác nghe lời. Làm ơn đừng lấy bộ mặt chính nhân áp đặt giá trị của cậu lên tôi.”
“Tớ không nghĩ vậy.”
“Nếu ngay từ đầu cậu không bắt chuyện thì đã chẳng có chuyện gì. Tự dưng nhào vào rồi bảo bị mắng hay không bị mắng, nghe vô lý lắm.”
“Nếu không nói gì, lỡ xảy ra chuyện tôi sẽ day dứt.”
Akaishi nhún vai.
“Hả? Cuối cùng cậu chỉ muốn nói thế thôi à? Rốt cuộc tất cả cũng vì bản thân cậu.”
“Ít ra còn hơn giả vờ vì người khác chứ? Cậu rốt cuộc muốn gì?”
“Chậc.”
Arai tặc lưỡi.
“Nếu muốn tôi về thì hãy biết tôi đang làm gì đi.”
“Haa…”
Arai đưa điện thoại ra.
“Đây.”
Trên màn hình điện thoại của Arai hiện khung chat với Yamada.
“Ai… thế?”
Thấy tên lạ, Akaishi nghiêng đầu.
“Yuuya-kun. Bạn trai của Tomomi.”
“Của Hirata…?”
Arai lại rời mắt khỏi Akaishi.
“Anh ấy gọi tôi tới, nhưng nhà đang khóa nên tôi chờ ở đây thôi.”
“……”
Không hiểu tình hình, Akaishi lại nghiêng đầu.
“Cậu đang bị lừa đấy.”
“Này, chẳng hiểu gì cả.”
Arai bật cười khan “ha ha ha”.
“Yuuya-kun là người hiền lành, đối xử tốt với mọi người mà.”
“Phải nói là chỉ tử tế với con gái thôi.”
“Người chẳng biết gì về Yuuya-kun thì vớ vẩn. Anh ấy cũng thân với các bạn nam mà.”
“Một người “tốt với mọi người” lại để một nữ sinh trường cấp ba chờ một mình giữa đêm đấy à.”
“……”
Arai tắt màn hình điện thoại.
“Đừng dễ tin người nữa. Từ vụ Sakurai đến giờ cậu cứ bị lừa hoài. Nhầm tưởng người ta tốt, tự cho rằng suy nghĩ của mình được chấp nhận, rồi tự xoay như chong chóng, đóng vai nạn nhân, cậu đang làm cái quái gì vậy. Suốt đời cậu từng được ai yêu thương chân thành chưa? Từng có ai đối tốt với cậu mà không toan tính chưa?”
“Cậu nói gì thế. Chẳng qua cậu ế nên ghen tỵ với người khác thôi.”
“Giới tính chẳng liên quan gì. Con người vốn là đám rác bình đẳng, chỉ biết nghĩ cho lợi ích bản thân. Đừng trông chờ người khác mãi, rồi tự cho là bị phản bội, xong lại suy sụp. Đừng kiếm thiện ý nơi người khác. Đừng vì bị Sakurai đá mà đi tìm ai đó an ủi. Đừng mong người khác chữa lành vết thương lòng của cậu.”
“Tôi đâu nghĩ vậy, hơn nữa Yuuya-kun đối xử dịu dàng như nhau với mọi người. Nếu không, sao lại thân với bạn nam được.”
“Hắn ta chỉ bày đặt làm màu trước mặt bọn cậu thôi. Như thế các cậu dễ lầm tưởng rồi giữ mãi cái quan hệ giả tạo ấy. Đừng kỳ vọng vào người khác. Con trai hay con gái, con người đều tệ. Con gái đã từng giúp cậu lần nào chưa? Chưa đúng không. Con gái không cứu con gái, con trai cũng chẳng cứu con trai.”
“Đừng phủ nhận Yuuya-kun chỉ bằng suy đoán vô căn cứ nữa.”
“Thế sao bạn trai của Hirata lại nhắn riêng cho cậu? Sao hẹn mà không tới? Sao giữa đêm lại gọi một nữ sinh ra một mình? Sao cậu chẳng thấy lạ gì? Như thế còn ích kỷ, tự cao hơn gấp bội.”
Akaishi tiến lên một bước.
“Loại người đó khi ai gặp khó sẽ là kẻ chạy trốn đầu tiên, khi người ta bị bắt nạt sẽ hùa theo bắt nạt. Bọn hắn là thế. Toàn kẻ ích kỷ lo thân. Vì chúng nghĩ người khác chẳng có giá trị. Cậu chỉ đang bị lợi dụng cho dục vọng của chúng thôi. Trong cái vỏ bọc giúp đỡ ấy lúc nào cũng ẩn giấu dục vọng bẩn thỉu và toan tính lợi ích. Những kẻ không coi trọng người khác sẽ cứ thế làm cậu tổn thương mãi. Giả vờ tốt bụng cứu cậu, giả vờ tốt bụng rải lòng thương giả tạo lên cậu.”
“Tôi không bị tổn thương gì hết.”
“Việc cậu đang đứng đây một mình chính là bằng chứng đấy.”
Sột… sột… tiếng chân giẫm lên cát vang vọng ở xa.
Arai liếc về hướng phát ra âm thanh rồi quay lại nhìn Akaishi, nhếch mép cười.
“Sakurai đã làm gì cho cậu chưa? Bạn bè của cậu có luôn chìa tay khi cậu gặp khó không? Có ai giúp cậu mà không tính toán lợi lộc không? Không có, phải không?”
Arai nhìn thẳng vào mắt Akaishi.
Rồi khóe miệng cô cong lên méo mó,
“Hể~. Thế kẻ bảo đừng tin người khác lại đòi người ta tin lời mình à? Thực sự chẳng hiểu nổi cậu.”
“……”
Cô nói thế.
Akaishi tự thấy mình đã cạn lời để thuyết phục cô.
Cậu chỉ mong ít nhất truyền được đôi chút, mong cô chọn hành động không làm tổn thương bản thân.
Có lẽ đây là suy nghĩ ích kỷ, độc đoán, là những lời cuồng tưởng khó nghe.
Có lẽ là hành động liều lĩnh vì tôi tin vào cảm xúc của chính mình.
Tôi chỉ ước cô ấy đừng bị bỏ mặc một mình trong đêm tối.
Thế nhưng những lời Arai đáp lại chỉ toàn mỉa mai và chế giễu. Cô nhíu mày, vẻ mặt buồn bã rồi nói.
-----------
“Ôi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, Yuki-chan, xin lỗi nhé…”
Yamada xuất hiện tại chỗ đó.
“Ờm… cậu là ai?”
Yamada vừa chỉ vào Akaishi vừa hỏi.
“Không có gì đâu, bạn cùng lớp trường cấp ba ấy mà. Hắn cứ kiếm chuyện từ nãy thật ghê. Yuuya-kun ơi, che chở em với~”
Arai chạy tới ôm lấy cánh tay Yamada.
“Này mày, thích Yuki-chan quá nên giữa đêm muộn còn bám riết chọc ghẹo hả? Đồ biến thái rình rập chứ gì. Đừng làm Yuki-chan buồn nữa! Vì mày ế nên dọa bạn nữ cùng lớp à? Mày làm cái gì thế, thật đáng hổ thẹn…”
“Kinh thật đấy.”
Yamada cúi đầu, che mặt bằng một tay.
“À… ra vậy à…”
Arai nép vào Yamada, ném ánh mắt sắc lạnh về phía Akaishi.
“Được rồi, tất cả, tất cả là tôi sai. Ý kiến thì rác rưởi đầy ích kỷ, phân biệt, chỉ tràn ngập tự ái. Suy nghĩ cao ngạo coi thường người khác. Tất cả tôi sai. Lời tôi chẳng có giá trị gì. Ừ, xin lỗi. Xin lỗi thật lòng. Hãy quên hết đi nhé.”
“Đừng có mà bám theo Yuki-chan lần nào nữa!”
Yamada dìu Arai quay lưng bỏ đi.
Akaishi và Arai quay lưng lại nhau, bước đi về hai hướng khác nhau.


1 Bình luận