Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa

Chương 277: Bạn có thích nhà của Kanami không? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 1,348 từ - Cập nhật:

“…………”

Akaishi ngồi trên ghế trong phòng mình, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

“Cậu đang làm gì vậy, Yuu?”

“Ngạc nhiên chưa, tớ chẳng có chút động lực nào cả.”

Chẳng muốn ôn thi gì sất, Akaishi vừa nói vừa xoay ghế vòng vòng.

“Ừm, cũng có lúc như vậy nhỉ.”

“Ừ.”

“Hôm nay không phải là ngày đến nhà Kanami-san sao?”

“Ừ.”

“Trông cậu không định đi à?”

“Tớ lười đến mức đáng kinh ngạc luôn.”

Akaishi bật nguồn điện thoại, liếc qua rồi lại cất đi.

“Vậy hai bọn tớ đi nhé?”

“Đi thôi.”

Akaishi thoắt cái đứng dậy.

“Tớ cũng muốn đi!”

Sanzenro đang nằm dài đọc truyện tranh trong phòng Akaishi, lớn tiếng nói.

“Cậu là người ngoài mà.”

“Cậu cứ thử hỏi xem.”

Akaishi liên lạc với Kanami.

[Được ạ.]

Akaishi cho Sanzenro xem màn hình điện thoại.

“Tuyệt vời! Suzu-chan đại thắng!”

“Mà, từ chối mới khó ấy chứ.”

“Phũ phàng quá…”

Mắt Sanzenro rưng rưng.

“Như vậy có được không?”

“Kanami có thêm một hai cô bạn ở đó chẳng phải tốt hơn sao. Ngược lại, việc cậu ấy chỉ mời bọn mình thôi, tớ chẳng hiểu cậu ấy nghĩ gì nữa.”

Akaishi, vốn không có mấy giao điểm với Kanami, cảm thấy nghi ngờ.

“Vậy thì đi thôi.”

“Chuẩn bị đi.”

Sanzenro nhét đồ dùng học tập vào cặp.

“Yuu này, cậu chẳng ngại cho người khác xem điện thoại của mình nhỉ.”

“Vì có gì trong đó đâu.”

Sanzenro giật lấy điện thoại của Akaishi.

“Lại thế rồi. Cậu nói vậy thôi, chứ thực ra cũng có một hai cái video đen tối chứ gì.”

“Không có đâu.”

Sanzenro thao tác trên điện thoại Akaishi, nhưng chẳng có gì hiện ra.

“Cậu còn giống con gái hơn cả tớ nữa.”

“Bộ cậu có à.”

Bọn Akaishi ra khỏi phòng.

“Quả nhiên là chuyện này à, con trai mà có người quan trọng rồi, lỡ xuất hiện người không phải gu mình thì sẽ…”

“Cậu định nói chuyện kỳ quặc này đến bao giờ nữa hả.”

“Ý tớ là chủ đề về sự khác biệt trong sở thích giữa nam và nữ ấy mà. Chà, tớ thì hoàn toàn không thể hiểu nổi.”

“Dừng lại, dừng lại đi.”

Bọn Akaishi hướng đến nhà Kanami.

“Tớ, với Kanami-san thì chỉ nói chuyện qua loa thôi nên không biết rõ lắm.”

“Tớ ngạc nhiên là cậu lại quen biết cậu ấy đấy.”

“Kanami-chan là người thế nào?”

“Tiểu thư.”

------

Sau khi đổi mấy chuyến tàu điện, bọn Akaishi cuối cùng cũng đến trước nhà Kanami.

“…”

“…”

“To vãi…”

Bọn Akaishi đứng sững sờ trước nhà Kanami.

Trước mắt họ là một khu vườn khổng lồ, đến mức hoàn toàn không thấy được đường vào cửa chính.

“Cái này thì làm sao đây.”

“Chẳng phải là đang bị theo dõi từ trên cao, rồi cửa sẽ tự động mở ra sao.”

“Thử đợi xem sao?”

Đợi năm phút, nhưng không có gì xảy ra.

“Xin chỉ giáo! Xin chỉ giáo!”

“Đừng có như đi phá quán chứ.”

Akaishi cản Suda lại.

“Lúc này thì cứ ngoan ngoãn bấm chuông cửa thôi.”

Akaishi bấm chuông cửa.

“Xin hỏi ai đấy ạ?”

“Tớ đây.”

“Ara, mời vào. Tôi sẽ ra chỗ các cậu ngay đây ạ.”

“Ừ.”

Chuông cửa ngắt kết nối.

“Kanami-chan có vẻ là một cô gái đậm chất tiểu thư nhỉ.”

“Nào Takanashi, nào là các giáo viên, sao mà trường cấp ba của tớ toàn người giàu thế này.”

Mấy cô gái xinh đẹp nhà giàu thường thấy trong romcom nhiều quá đi mất, Akaishi than thở.

“Chào mừng, Akaishi-san.”

Một giọng nói vọng lại từ phía xa.

“Hướng mười hai giờ, phía trước một trăm mét, trung sĩ Akaishi, chú ý!”

“Roger.”

“Còn tớ thì saaooo!?”

Sanzenro và Akaishi nấp sau bóng tường rào.

Kanami chạy lon ton về phía bọn Akaishi.

“Chào buổi chiều, Suda-san, Akaishi-san, và…”

“Tôi là Maeno Minami! Hãy đưa tôi đến Koushien!”

“Maeno-san.”

“Đừng có nói dối. Sanzenro Suzuna. Bạn thuở nhỏ.”

“Ara, chà.”

Kanami đưa tay lên che miệng, lộ vẻ ngạc nhiên.

“Chào mừng các cậu hôm nay đã đến. Năm nay cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, nhưng hãy thoải mái ở lại chơi nhé.”

“Ừ.”

Kanami mở cửa, mời bọn Akaishi vào trong.

“Mời lối này ạ.”

Và rồi bọn Akaishi đi theo sau Kanami.

“Kanami-chan đáng yêu quá đi!”

“Sanzenro…… san?”

Kanami nhìn Sanzenro với vẻ mặt khó tin.

“Yes, I am Sanzenro! Please call me Suzu-chan!”

“Hi hi.”

Kanami mỉm cười, rồi lại quay mặt về phía trước.

“Năng lượng đáng yêu của tớ vậy mà không có tác dụng.”

“Vậy à.”

“Nhưng mà Kanami-chan, thật sự đáng yêu quá. Ừm, đáng yêu lắm, hà… hà…”

Hai tay Sanzenro vung vẩy loạn xạ.

“Chiếc váy liền trắng tinh, cùng chiếc mũ rơm gợi lên sự thuần khiết, nếu là galge thì chắc chắn đã gặp nhau vào kỳ nghỉ hè rồi, hà… hà…”

Kanami, trong bộ trang phục đúng như lời Sanzenro nói, quay lại nhìn bọn Akaishi với vẻ mặt tinh nghịch.

“Hà… hà… được lắm, được lắm Kanami-chan.”

“A, Akaishi-san…? Vị này là…”

“Đã, đã không dừng lại được nữa rồi!”

Sanzenro ôm chầm lấy Kanami.

“Bọn tớ đi trước đây.”

“Suzu, cậu đúng là đồ…”

“Akaishi-san!? Suda-san!?”

Kanami bị Sanzenro “tấn công”, còn Akaishi và Suda thì vội vàng đi trước.

“Tình huống gì thế này!?”

Bị Sanzenro ôm chặt từ phía sau, Kanami hớt hải chạy đến trước cửa.

“Akaishi-san!? Suda-san!? Chuyện này là sao ạ!?”

“Chào mừng đến dinh thự của tôi. Thưa tiểu thư, ngài muốn dùng gì ạ?”

Suda nói giọng quản gia, tiếp đãi Kanami.

“A… vậy, vậy thì…”

Kanami nắm lấy tay Suda.

“Mau dẫn đường đi chứ.”

“Khụ, khụ!”

Nghe Akaishi nói một câu, Kanami hắng giọng.

“Chào mừng mọi người. Hôm nay xin hãy thoải mái tự nhiên.”

Đèn chùm treo trên trần nhà, ở lối vào có cá nhiệt đới đang bơi lội.

“Cái sảnh này còn lớn hơn cả phòng tớ nữa.”

Akaishi cởi giày ở sảnh chính rộng rãi.

“Woa! Nhà to quá!”

Sanzenro cũng lập tức cởi giày, reo lên.

“Suzu, đừng chạy lung tung trong nhà người ta thế.”

“Là Suzu đó nha.”

“Im đi.”

Kanami dẫn bọn Akaishi vào phòng khách.

“Có cả cây nước nóng lạnh nữa kìa!”

Suda hào hứng ngắm nhìn nhà của Kanami.

“Đến cả ghế mát xa cũng có…”

Akaishi nhìn chiếc ghế mát xa với vẻ nửa tin nửa ngờ, không biết có thật sự được dùng không.

“Nhà người giàu đúng là có cả đèn chùm thật nhỉ~”

Vừa ngắm nhìn những loại bánh kẹo lạ lùng đặt trên bàn, Sanzenro vừa đi khám phá trong nhà.

“Kanami-chan, tớ ngồi ghế mát xa được không!? Được không!?”

“Vâng, không sao đâu ạ.”

Sanzenro ngồi vào ghế mát xa, bật công tắc điện.

“ỒỒỒỒỒỒỒ~~~~~~~! Vai của tớ~~~~~!”

Cùng với tiếng động cơ lớn vang lên, Sanzenro cất giọng ngây ngất.

“Cậu không ngồi à?”

“Ừ.”

“Yuu, lại đây~”

Sanzenro gọi Akaishi lại.

“Cậu cứ qua đó trước đi.”

“Rõ.”

Suda và Kanami hai người cùng tiến về phía bàn.

“Yuu, cậu làm khách hàng ở cửa hàng điện máy đi~”

“Cái điện thoại này, một năm khoảng bao nhiêu tiền ạ? Tớ còn muốn biết cấu hình của nó các kiểu nữa.”

“Kya kya.”

Sanzenro vui sướng, vỗ tay.

“Cảm giác như đang trải qua một ngày trên ghế mát xa ở cửa hàng điện máy vậy~”

“Thỉnh thoảng cũng có người ngồi lì ở ghế mát xa cả ngày trong cửa hàng điện máy đấy.”

Khóe miệng Sanzenro nhếch lên.

“Tớ cũng qua đó đây.”

“Okiii~”

Sanzenro mắt lim dim, vẻ mặt vẫn còn ngây ngất.

“Ara, Akaishi-san, cậu quay lại rồi.”

“Ừm.”

Suda và Kanami đang cùng nhau xem ảnh.

“Giờ vào thẳng vấn đề chính luôn nhé.”

Akaishi bắt đầu nói chuyện với Kanami.

“Lý do cậu gọi bọn tớ đến là gì?”

“…”

Kanami nhìn vào mắt Akaishi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận