Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa
Chương 288: Bạn có thích buổi phỏng vấn không?
3 Bình luận - Độ dài: 1,513 từ - Cập nhật:
Sau giờ học.
Để trao đổi về con đường sau tốt nghiệp, một buổi phỏng vấn đang được tiến hành tại lớp học của Akaishi.
Buổi phỏng vấn với Kanna còn mười lăm phút nữa là bắt đầu, Akaishi đang ngồi trên ghế ở hành lang.
“Lạnh quá…”
Akaishi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa tháng Một.
Giữa cái lạnh mùa đông vẫn chưa dứt, tuyết đang rơi.
“Tuyết rơi rồi…”
Akaishi nuốt nước bọt.
Ở thành phố nơi Akaishi sống, tuyết là thứ vô cùng hiếm gặp, Akaishi vừa dùng tay xoa ấm đôi má ửng đỏ vì lạnh, vừa ngắm nhìn ra bên ngoài.
Như một cậu trai trẻ đang mong chờ điều gì đó, Akaishi đăm đăm nhìn qua ô cửa sổ.
“A…”
“……?”
Học sinh có lịch phỏng vấn tiếp theo sau Akaishi đã tới.
Người ngồi xuống ghế để chờ phỏng vấn, chính là Yatsugai Kyouko.
“……”
“……”
Yatsugai lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh Akaishi.
“……”
“……”
Dù đã nhận ra Yatsugai, Akaishi vẫn không tài nào đưa mắt nhìn sang phía cô.
Cậu vờ như chẳng hề hay biết, ánh mắt vẫn dán chặt vào khung cảnh tuyết rơi bên ngoài.
“……”
“……”
Khoảng lặng cứ thế trôi đi.
“Ừm…”
Người cất tiếng trước là Yatsugai.
“Akaishi, cậu khỏe không?”
“…”
Không thể làm lơ hoàn toàn, Akaishi đành bất đắc dĩ rời mắt khỏi khung cửa sổ.
“Ừ.”
Cậu đáp cụt lủn.
“Lạnh nhỉ.”
“Ừ.”
Akaishi cố tránh ánh mắt của Yatsugai, lặng lẽ dán mắt vào một điểm bất định trên sàn hành lang lót linoleum.
“Akaishi, cậu định thi vào Hokushuin phải không?”
“……Ừ.”
Cậu không đủ can đảm để hỏi cô nghe từ ai hay khơi gợi thêm chuyện.
“T-Tớ dạo này học tốt lắm. Phải nói là nhờ Akaishi mắng cho một trận mà tớ tỉnh ra rồi thì phải! Gần đây tớ tập trung học hành, thành tích tăng vọt luôn! Giờ thành tích của tớ không còn đáng để Akaishi coi thường nữa đâu!”
“…………”
Giọng Yatsugai có phần lạc đi, cô tuôn một tràng không ngớt.
“Tớ đã, đã thay đổi rồi. Tớ đã thay đổi nhiều lắm. Akaishi cũng cảm nhận được mà, phải không?”
“…”
Akaishi im lặng gật đầu.
“Vậy à. Nếu Akaishi cũng muốn vào Hokushuin thì phải học hành chăm chỉ nhỉ! Cậu có vẻ ổn chứ?”
“Đánh giá A.”
“Vậy thì có vẻ ổn rồi nhỉ. Trường đó ở địa phương mình, chắc nhiều người thi lắm! Còn tớ thì nên vào đại học nào đây nhỉ.”
“……”
Akaishi co chân lại, thu mình nhỏ bé.
“Này, Akaishi.”
“…”
“Xin lỗi cậu, thật sự.”
“…”
“A! Chuyện bị Akaishi từ chối tớ hoàn toàn không để bụng nữa đâu! Mà ngược lại, cậu chỉ ra khuyết điểm cho tớ, tớ thấy may mắn nữa là, thậm chí có khi còn phải cảm ơn Akaishi nữa ấy chứ, ờm, vậy đó, cho nên, cho nên là”
Yatsugai quay về phía Akaishi,
“Cậu có thể... nói chuyện với tớ nhiều hơn, như ngày xưa, được không?”
Như thể van nài, Yatsugai nói với Akaishi.
Đôi môi run run, Yatsugai chậm rãi hỏi Akaishi.
“……”
Akaishi vẫn đút tay trong túi áo khoác, cúi đầu im lặng.
“Thật sự, tớ không còn để tâm chuyện bị Akaishi từ chối nữa đâu! Tất cả là lỗi của tớ mà, cho nên, nhé? Tớ cũng muốn xin lỗi Akaishi nữa……”
“……”
Akaishi nhìn Yatsugai.
“Yatsugai.”
“Kyouko.”
“…”
Akaishi và Yatsugai ngẩng đầu lên.
Sakurai đang đứng đó.
Sakurai lặng lẽ chen vào giữa Akaishi và Yatsugai.
“Kyouko, hôm nay cũng lạnh thật đấy nhỉ.”
“A, ahaha.”
Sakurai hành động như thể Akaishi không có ở đó, bắt đầu nói chuyện với Yatsugai.
“À, phải rồi, Kyouko, ngày xưa cậu nói muốn một chiếc cài tóc có hoa văn đúng không? Tớ gần đây lúc đến Noel――”
Cạch, cạch, cạch, cánh cửa mở ra.
“A, Akaishi-kun, đến lượt cậu rồi đó.”
Kureishi gọi Akaishi.
“Ừ.”
“Chúc cậu may mắn nhé, chàng trai trẻ!”
Kureishi giơ tay chào kiểu nhà binh, Akaishi lặng lẽ đứng dậy.
“Akaishi……”
Tiếng gọi của Yatsugai trở nên vô ích, Akaishi bước vào lớp học.
Sakurai ngồi vào chiếc ghế trống của Akaishi.
“Tớ vẫn nghĩ mối quan hệ giữa người với người, suy cho cùng vẫn cần sự cảm thông cho nhau nhỉ.”
Sakurai ngước nhìn trời, nói.
“A, tuyết……”
Sakurai nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lẩm bẩm.
“À, vừa rồi là tuyết (yuki) chứ không phải Yuki đâu nhé! Ahaha.”
Cứ mỗi lần tuyết rơi là cậu lại tung ra câu nói cửa miệng liên quan đến Arai, Sakurai phá lên cười.
“Ahaha……”
Yatsugai cũng cười.
----------
“Akaishi-shi~”
“?”
“Tớ không hiểu Hóa poyo~. Chỉ tớ với~”
Vào giờ nghỉ trưa, Kureishi đến chỗ ngồi của Akaishi.
“Mitsuha, thú vị thật.”
Nghe giọng điệu của Kureishi, Uemugi bước ra từ sau tấm rèm cửa sổ.
“Mitsuha, núng nính.”
Uemugi dùng ngón trỏ chọc vào má Kureishi.
“Poyon, poyon.”
Cùng lúc Uemugi chọc, Kureishi phát ra tiếng kêu nghe đến tội.
“Không phải thế!”
Kureishi đến trước mặt Akaishi.
“Akaishi-shishou! Xin ngài nhất định hãy ra tay giúp đỡ kẻ hèn mọn này!”
Kureishi quỳ một chân xuống, nói với Akaishi.
“Còn chưa đầy một năm nữa là thi rồi đấy.”
“Thì bởi vậy tớ mới hỏi chứ! Sao cậu không hiểu cho lòng tớ hả?!”
“Có gì mà phải giận dữ thế.”
Đúng là hết chịu nổi! Kureishi bực bội giậm chân bình bịch xuống sàn.
“Akaishi-sensei, thật sự xin hãy chỉ cho tớ poyo~”
“Cứ như linh vật ấy nhỉ……”
Akaishi nhìn ra sau lưng.
“Cậu thì chắc hiểu mà, phải không?”
“Ể? Tớ ạ?”
Kanami ngơ ngác nhìn Akaishi.
“Kanami-shi~, xin hãy ban ơn cho Kureishi-shi khốn khổ này~”
Ha ha~, Kureishi cúi đầu trước Kanami.
“Ể, đ-được ạ, nếu tớ có thể giúp được.”
“Giống như người vừa được tỏ tình nhỉ.”
“Cậu ấy đang tỏ tình với tớ sao?”
Kanami nhìn vào mắt Akaishi.
“Không không phải! Kanami-san đúng là không hiểu đùa gì cả~”
Kureishi, haa, tiu nghỉu xịu cả hai vai.
“Cái câu trả lời ‘nếu tớ có thể giúp được’ ấy, nó giống cách đáp lại khi được tỏ tình nhỉ, ý của Akaishi-kun là vậy để chọc cười đó.”
“Giờ thì chẳng ai cười nổi nữa đâu.”
“Ahahahaha, ahahahaha.”
Uemugi đứng gần đó nhìn, cười mà mặt không cảm xúc.
“V-Vậy ra là thế ạ. Tớ lỡ tưởng nhầm là Akaishi-san được tỏ tình……”
“Ể~, Kanami-san với Akaishi-kun không hợp nhau đâu~”
“Kureishi, đừng nói vậy chứ. Tội nghiệp cậu ấy.”
“Tớ đang cà khịa Akaishi-kun đó! Đừng có hiểu lầm nha!”
Phừng phừng, Kureishi khoanh tay.
“Đây chính là thứ gọi là giao tiếp đó, Kanami-shi.”
Kureishi cười nham hiểm.
“Khó thật đấy ạ.”
Kanami mỉm cười dịu dàng.
“Mà này, tớ không hiểu cái chỗ phương pháp tách chất này.”
Kureishi làm động tác đẩy gọng kính dù không đeo, rồi được Kanami chỉ cho cách giải. Akaishi, sau khi xác nhận Kureishi đã có thể trò chuyện với Kanami, liền quay mặt về phía trước.
“Cậu truyền giáo cũng nhiệt tình quá nhỉ.”
“Hết cả hồn.”
Vừa quay mặt lên thì Takanashi đã ở đó.
“Hết hồn thì phải có biểu cảm hết hồn chứ. Mặt cậu có thay đổi tí nào đâu.”
“Mặt tớ nó thế rồi.”
“Xạo vừa thôi. Lúc cậu coi thường người khác, khóe miệng cậu lệch hẳn chín mươi độ đấy.”
“Thế thì khác gì quái vật đâu?”
Takanashi gõ cốc cốc lên bàn Akaishi.
“Dạo này cậu có vẻ sốt sắng chuyện giúp đỡ Kanami-san nhỉ.”
“Đâu có chuyện đó.”
“Cậu đúng là yêu ghét người khác rõ ràng thật đấy.”
“Với ai cũng thế cả thôi. Vì điểm xuất phát của cậu ấy chậm hơn người ta, nên nếu Kanami không nói chuyện với nhiều người khác thì gánh nặng cứ dồn hết vào tớ, phiền lắm.”
“Cậu lúc nào cũng dùng mấy cái cớ vớ vẩn để che đậy cảm xúc của mình nhỉ.”
“……”
Takanashi khẽ cười.
“Cứ chăm chăm bám lấy một người, một mối quan hệ bạn bè mà phải dựa dẫm vào nhau kiểu đó sớm muộn gì cũng tan vỡ. Bạn bè là phải chia sẻ gánh nặng cho nhau một cách vừa phải, đúng không nào.”
“Cũng có lẽ vậy nhỉ.”
Akaishi và Takanashi nhìn Kanami dần dần mở rộng mối quan hệ bạn bè của mình.
“Giá mà cậu dốc hết sức hỗ trợ toàn diện mọi mặt của tớ thì hay biết mấy.”
“Cậu muốn gì ở tớ chứ.”
“Cách nói chuyện vừa rồi của cậu, đứng trên phương diện con gái mà nói thì rất dễ thương, được cộng điểm cao đấy.”
“Con gái mà nói kiểu đó thì có gì đáng yêu đâu.”
“Phũ phàng quá nha. Hay là tớ đăng lên mạng cho mọi người cùng biết nhỉ.”
“Dừng lại đi, ngốc ạ.”
Akaishi và Takanashi cùng cười khúc khích.


3 Bình luận