Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa
Chương 267: Bạn có thích đại hội thể thao không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,438 từ - Cập nhật:
"Ơ… ừm, có chuyện gì vậy, Yuuna-chan?"
"Tớ nghe nói cậu vẫn còn vương vấn Sousuke-sama, có đúng không?"
"Ờ~…"
Arai đảo mắt quan sát xung quanh.
Không một bóng người.
"Đột nhiên thế này là sao? Có chuyện gì à, Yuuna-chan? Nếu cậu gặp rắc rối gì thì tớ sẵn sàng lắng nghe."
"Chúng ta đã thua rồi."
"Xin lỗi, tớ thật sự chẳng hiểu cậu đang nói gì."
"Thôi nhé." Arai khẽ giơ tay rồi định rời đi.
"Cậu nên bỏ cuộc đi thì hơn."
"……"
Arai quay lưng lại với Kanami rồi ngay lập tức xoay người đối diện cô.
"Yuuna-chan, tớ đã bảo là không sao mà, nên thôi mấy chuyện đó đi. Biết điều một chút nhé."
"Chúng ta đã thua rồi. Thua Mizuki-san."
"Thế thì sao? Vì Sousuke không quay lại nhìn cậu nên cậu đổ mọi cảm xúc xấu xí lên tớ à? Nghĩ đến cảm xúc người khác đi, Yuuna-chan."
Arai tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách với Kanami.
"Suy cho cùng thì chính cậu cũng chẳng còn tình cảm với Sousuke-sama nữa, phải không? Như thế là bất kính với ngài ấy đấy."
"Sao cậu lại nghĩ thế?"
"Tôi nghe nói dạo này cậu thân thiết với mấy anh chàng khác."
"Từ ai?"
"…Ai nói chẳng được."
Kanami lí nhí.
"Tôi nghe bảo cậu đang vướng vào những mối quan hệ mờ ám với mấy anh sinh viên đại học. Mang tâm trạng đó mà lại gần Sousuke-sama thì thật thất lễ. Là kẻ bại trận, chẳng phải chúng ta nên lặng lẽ rút lui sao?"
"Không hề có chuyện đó."
Arai phũ phàng hất tay Kanami ra.
"Lại bị ai xúi giục nữa thế, Yuuna-chan? Tớ nghĩ mãi rồi, cậu lúc nào cũng chỉ quan tâm ánh mắt người khác. Như thể cậu chẳng có chính kiến, lúc nào cũng bị dẫn dắt ấy. Làm con rối cho người ta vui lắm hả? Ngay cả việc thích Sousuke cũng chỉ vì quanh cậu chỉ có mình cậu ấy thôi phải không? Buồn cười thật đấy. Lần này ai xúi cậu? Akaishi?"
"Đó là ý chí của chính tôi."
"Yuuna-chan…"
Arai nhìn Kanami bằng ánh mắt đáng sợ.
"Yuuna-chan làm sao hiểu được cảm xúc của tớ chứ? Tình yêu của cậu dành cho Sousuke cũng chỉ đến thế thôi. Cậu không đời nào hiểu được tâm trạng của tớ, đúng không?"
Arai đẩy mạnh Kanami.
"Tớ luôn ở cạnh Sousuke. Từ xưa, rất rất lâu rồi, tớ luôn ở bên cậu ấy. Bây giờ và cả sau này, người đứng cạnh Sousuke cũng phải là tớ. Cậu chỉ vừa mới chuyển đến mà bày đặt nói như hiểu lắm. Tớ, tớ đã quan sát Sousuke suốt. Điều tốt, điều xấu của cậu ấy, tớ đều biết cả."
Arai hít một hơi thật sâu.
"Tớ không phải loại con gái ngốc nghếch như Yuuna-chan, chẳng biết gì về Sousuke mà còn bày đặt tấn công. Cậu có hiểu cảm giác luôn ở cạnh cậu ấy rồi đột nhiên cậu ấy thuộc về đứa con gái khác không? Cậu không hiểu đâu, Yuuna-chan. Thế nên đừng giả vờ hiểu biết rồi nói chuyện từ trên cao chỉ trích tớ nữa, phiền lắm."
Dứt lời, Arai túm lấy tóc Kanami.
"Chưa biết rõ gì thì đừng bao giờ nhắc đến Sousuke nữa."
Arai dí sát mặt, giọng đầy đe dọa.
"Tôi chỉ muốn cứu vớt cậu thôi mà."
"Hả?"
Trước vẻ mặt méo mó của Kanami, Arai rít lên như nguyền rủa.
"Cứ bám riết lấy Sousuke-sama hoài thì chẳng có gì tốt đẹp đâu?"
"Câu đó không hợp với người từng bám Sousuke như cậu đâu, Yuuna-chan."
"Có khi Sousuke-sama không tốt đẹp như chúng ta tưởng đâu!"
"…………"
"Có lẽ cậu không biết, nhưng trong phòng bệnh của tớ, Sousuke-sama đã đấm Akaishi-san đấy! Thứ cậu đang đuổi theo chẳng phải chỉ là ảo ảnh về Sousuke-sama sao!? Chẳng phải cậu đang chạy theo hình tượng lý tưởng do chính mình dựng lên à!?"
"Chuyện đó…"
Arai buông tóc Kanami, lùi lại.
"Sousuke-sama có lẽ đã thay đổi rồi! Từ khi hẹn hò với con nhỏ đó, ngài ấy đã khác xưa! Tất cả, tất cả chắc chắn là lỗi của cô ta! Có lẽ Sousuke-sama mà chúng ta yêu thương không còn nữa rồi!"
"Im đi…"
Sakurai đã hẹn hò với Mizuki. Bản thân cô không còn cơ hội nào tiến tới với Sakurai nữa.
"Cứ đeo bám vào một khả năng chẳng bao giờ có chỉ khiến cậu thêm trống rỗng thôi! Giả sử Sousuke-sama chia tay Mizuki-san rồi quen cậu, thì cậu vẫn chỉ là người đến sau! Cậu sẽ chẳng bao giờ vượt qua được Mizuki-san đâu!?"
"Im đi im đi im đi!"
Arai vò rối mái tóc.
"Mọi chuyện đó, chính tớ là người hiểu rõ nhất! Tớ biết Sousuke đã chọn Mizuki-chan chứ không phải tớ! Tớ cũng biết, thật ra Sousuke chẳng hề thích tớ! Thế nhưng! Thế nhưng, tớ đã luôn sánh bước bên Sousuke! Tớ tin rằng Sousuke nghĩ đến tớ trước tiên! Và tớ tin rằng cuối cùng cậu ấy sẽ quay về bên tớ!"
"Tôi chỉ muốn cứu cậu thôi mà!"
"Câm đi, câm đi, câm đi! Đủ rồi! Đừng bao giờ nói chuyện với tớ nữa!"
"Arai-san!"
Arai phớt lờ lời Kanami, chạy khỏi nơi đó.
"Thật là một cô gái ngu ngốc…"
Kanami ngồi phịch xuống tại chỗ.
----------
"Bình yên ghê ha"
"Ừ"
"Thật vậy ha"
Sau bữa trưa, Akaishi, Mitsuya và Suda đứng trong bóng râm của toà nhà tránh nắng, vừa ngắm những nữ sinh cấp ba đang vui vẻ trò chuyện. Chung quanh họ, lũ côn trùng bé xíu bay lượn, còn bươm bướm trắng thì hút mật.
"Nữ sinh cấp ba thật tuyệt ha"
"Tao hiểu mà"
"Lại cái chuyện ngu ngốc đó…"
Mitsuya và Suda nhìn các nữ sinh với ánh mắt say mê.
"Chỉ ở tuổi này mới ngắm gái cấp ba mà không bị bắt thôi. Phải tranh thủ nhìn cho đã con mắt kẻo phí."
"Lớn rồi chắc chắn chẳng còn được thấy cảnh này nữa."
"Làm người lớn rồi thì sẽ có cái vui của người lớn chứ?"
Nhóm nữ sinh líu ríu cười đùa.
"Ồ"
"À"
Đám nữ sinh chú ý đến Suda.
Họ vẫy tay với Suda. Suda mỉm cười vẫy lại, khiến bọn họ càng reo lên.
"Sướng ghê, Suda lúc nào cũng được nữ sinh thích."
"Mi cũng được thích đấy."
"Bởi ai cơ chứ?"
Cả ba bật cười ha hả.
Ngay lúc đó, Kanami với đôi chân lấm bùn đi ngang qua bọn Akaishi.
"Kia rồi."
Kanami nhận ra nhóm Akaishi.
"Xin chào."
"Xin chào."
Kanami uốn người một cách tao nhã.
"Chân cậu dính bẩn kìa."
"Tôi vừa tập chạy tiếp sức mà."
"Chăm chú cho cái đại hội vớ vẩn này ghê."
Akaishi buông lời chua chát; Kanami khẽ cau mặt.
"Suda-san?"
"Thôi mà, cứ nói tiếp đi."
"Quen nhau à."
Kanami và Suda nhìn nhau.
"Akaishi-san, tôi ngồi cạnh được chứ?"
"Cứ tự nhiên."
Kanami ngồi xuống cạnh Mitsuya, Suda và Akaishi.
"Yuu, Kanami-san ngồi xuống đất kia kìa, mau trải cái giẻ rách của mày dưới chỗ cô ấy đi."
"Giẻ rách cái đầu mày, đây là đồ thể dục!"
"Không sao đâu."
Kanami ngồi thẳng xuống đất.
"Mà này Kanami, dạo này mày hiền hẳn nhỉ."
"Cậu kia, đừng tuỳ tiện bắt chuyện với tôi được không?"
"Vẫn dữ như thường."
Kanami hất cằm, tỏ vẻ kênh kiệu.
"Mitsu, cái giẻ rách đó—"
"Không phải giẻ rách mà!"
Mitsuya vỗ bốp vào vai Suda.
"Phản ứng nhanh ghê ha."
"Biết ngay mày sẽ nói thế mà."
"Hihi."
Kanami đưa tay che miệng cười khúc khích.
"Các cậu lúc nào cũng thế này à?"
"Có con gái nên mới phấn khích đấy, Mitsu."
"Đừng đổ tại tao!"
Mitsuya vỗ vai Akaishi.
"Mới nãy còn lải nhải chuyện nữ sinh cấp ba kia mà. Giờ họ tới nên mày khoái chứ gì."
"Thôi ngay đi! Trước mặt con gái đấy!"
"Mitsu, tao nghĩ mấy chuyện đó thật không hay đâu."
"Sao mày làm vẻ đạo mạo một mình vậy! Chính mày cũng nói đó thôi!"
Suda và Mitsuya bắt đầu cãi vã lặt vặt.
"Các cậu trông vui vẻ, chẳng vướng bận gì nhỉ."
"Thấy vậy thì tốt rồi."
Akaishi và Kanami im lặng nhìn nhóm nữ sinh.
"Cho tôi tham gia với được không?"
"Dạo này cậu thật kì lạ đấy."
Nhóm Akaishi tiếp tục đứng trong bóng râm, dõi mắt theo các nữ sinh.


0 Bình luận