Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa

Chuyện bên lề: Bạn có thích chơi ném tuyết không? (2)

3 Bình luận - Độ dài: 1,697 từ - Cập nhật:

“Vậy mình đi ăn trưa nhé?”

Kureishi đề nghị bữa trưa.

“Hay là ai đó đi mua về rồi chúng ta ăn ở đây?”

“Thế cũng được nhỉ.”

“Ể~, nếu bắt tớ đi mua một mình thì tụt hứng lắm đó.”

Takanashi và Sendou lần lượt đáp lời.

“Không sao đâu. Akaishi-kun sẽ đi một mình mua về cho chúng ta mà xem.”

“Sao lại là tớ?”

“Vì Akaishi-kun là người tốt mà. Những lúc thế này, cậu ấy sẽ một mình đi mua đồ ăn cho cả bọn.”

“Cái ý đồ biến người khác thành người tốt để ép đi lộ liễu quá rồi đấy. Tiếc cho cậu, tớ không phải người tốt. Tớ không đời nào đồng tình với cái hành động giống như kiểu chỉ nhờ một đứa bạn xã giao giữ chỗ ở khu nướng BBQ đâu.”

“Chậc.”

“Đừng có tặc lưỡi.”

Takanashi cau mày.

“A, vậy thì hai người đi thì sao? Đi cùng với ai thì chẳng phải cả hai đều sẽ vui sao?”

“Ra là vậy, thế thì được đó.”

“Vậy cũng được.”

Kureishi tập hợp Takanashi và những người khác lại, tạo thành một vòng tròn.

“Vậy thì, hai người thua oẳn tù tì sẽ đi mua cơm, không ai phản đối chứ?”

“Không phản đối~”

Suda trả lời.

“Vậy thì oẳn tù tì nhé!”

Kureishi nắm tay lại thành hình nắm đấm và chìa ra.

“Búa là đầu tiên! Oẳn tù tì!”

Kéo, kéo, búa, búa, búa, búa.

Thật trùng hợp, có hai người đã thua.

“Sao, sao lại…”

Kureishi khuỵu gối, ngã xuống.

Người ra kéo là Kureishi và Akaishi.

“Không thể nàoーーーーーーーーー!”

Kureishi vừa khóc vừa đấm xuống đất.

“Mình cũng thua rồi à…”

Akaishi rụt tay lại.

“Hai người có độ hảo cảm thấp đã thua nhỉ.”

“Bị nói trúng tim đen rồi kìa, Kureishi.”

“Người có độ hảo cảm thấp chỉ có Akaishi-kun thôi.”

“…”

Akaishi nhìn Suda.

“Sao lại nhìn tớ!”

Suda vừa cười vừa đánh Akaishi.

“Người khởi xướng và kẻ bị ghét à, một cặp đôi hoàn hảo đấy chứ. Nhanh đi đi, những kẻ thua cuộc.”

“Đối xử với người thua cuộc tệ bạc quá. Này, đi thôi Kureishi.”

“Hức… hức…”

Kureishi miễn cưỡng đứng dậy.

“Tại sao tớ lại phải đi cùng với người như Akaishi-kun chứ…”

“Ra là cậu khóc vì ghét tớ à.”

Akaishi thở dài.

“Mọi người muốn ăn gì?”

Kureishi đứng dậy và hỏi Takanashi và những người khác muốn ăn gì.

“Gì cũng được.”

“Tớ cũng gì cũng được.”

“Tớ cũng gì cũng được.”

“Hamburger bít tết!”

Chỉ có Uemugi là quả quyết.

“Vậy bọn tớ đi đây, cùng với Akaishi-kun…. Huhu.”

“Không phải huhu. Đi thôi.”

--------

Akaishi và Kureishi hướng đến siêu thị gần đó.

“Xa quá đi…”

Kureishi lẩm bẩm bên cạnh Akaishi.

“Đành chịu thôi. Vì chúng ta đã đến tận phía Bắc để chơi mà.”

“Trên đường đến đây tớ đã dùng khá nhiều sức rồi nên chẳng còn sức để đi bộ nữa.”

“Đổi lại việc tận hưởng tuyết thì siêu thị ở xa thôi. Đành chịu.”

“Cõng tớ đi?”

“Cân nặng của chúng ta gần như bằng nhau mà.”

“Quá đáng…”

Kureishi khóc nức nở, oa oa.

“Nói con gái nặng cân là quá đáng lắm!”

“Vậy con gái nhẹ cân lắm hả?”

“Bảo con gái mà nặng năm mươi ký là béo thì quá đáng lắm! Đó là định kiến đấy! Con gái nặng năm mươi ký là chuyện bình thường! Hãy nghĩ đến cân nặng của mình trước khi nghĩ đến cân nặng của bọn tớ chứ! Con gái cũng là con người mà!”

“Rốt cuộc là muốn thế nào đây.”

Kureishi lại khóc oa oa.

“Mà thôi, Akaishi-kun chắc chưa có kinh nghiệm hẹn hò với con gái nên chắc vẫn còn ảo tưởng về con gái lắm.”

“Đột ngột quá.”

Kureishi đột nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tớ chưa bao giờ ảo tưởng về con người cả.”

“Ít nhất thì cũng nên có ảo tưởng về con người chứ.”

“Thế giới này chỉ toàn rác rưởi và cặn bã thôi mà.”

“Cậu bi quan quá rồi đấy, Akaishi-kun.”

Kureishi nói một cách luống cuống.

“Akaishi-kun nói vậy thôi chứ, con người cũng tốt đẹp lắm đó, e hèm. Con gái thì dễ thương, con trai thì ngầu, người khác sẽ giúp đỡ tớ, và những người gặp khó khăn luôn được ai đó đưa tay giúp đỡ.”

“Đúng là xứ sở mộng mơ nhỉ.”

“Akaishi-kun tiêu cực thật đấy.”

Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút, siêu thị đã hiện ra trước mắt.

“Nếu cứ toàn nói những chuyện tiêu cực như vậy thì sẽ thành ra thế này đấy!”

Kureishi dùng ngón tay ấn vào khóe mắt, làm cho mắt trở nên sắc và dài.

“Trông cũng giống thế mà.”

“Đúng thật.”

Kureishi bỏ ngón tay ra.

“Vậy thì, Akaishi-kun cũng ghét tớ à?”

Kureishi nhìn trộm Akaishi.

“Không hẳn.”

“A~, đang ngại kìa~”

“Ai mà chẳng ngại.”

Akaishi quay mặt đi chỗ khác.

“Ngây thơ thật đấy.”

“Cậu cũng vậy thôi.”

“Tớ thì đã, cái đó rồi, đã rất cái đó rồi. Thôi~, cái đó. Một người phụ nữ ma mị.”

“Có dấu hiệu đã lục tung các ngăn kéo trong đầu lên đấy.”

Akaishi và Kureishi đã đến gần siêu thị.

“Đến nơi rồi.”

“Ừm~”

Akaishi cởi áo khoác ra.

“Chờ, chờ đã Akaishi-kun! Ở một nơi như thế này…!”

Kureishi lại dùng tay che mặt, len lén nhìn qua kẽ tay.

“Đừng có nhìn lén.”

Akaishi cởi áo khoác ngoài.

“Cởi đi.”

“…!”

Kureishi ôm lấy nửa trên của mình.

“Đồ biến thái!”

“Không không.”

Akaishi cất áo khoác vào ba lô.

“Bảo người ta cởi đồ ở nơi thế này… Đồ biến thái! Ác quỷ! Kẻ quấy rối! Đồ dê xồm!”

“Giờ tớ đang cất áo khoác mà.”

Không thể mang chiếc áo khoác đã thấm nước tuyết vào trong cửa hàng, Akaishi đã cởi nó ra.

“Ở dưới lớp áo này tớ không mặc gì cả, nếu cởi ra sẽ thành trần truồng mất…”

Kureishi liếc nhìn vào trong áo khoác của mình.

“Làm gì có chuyện đó.”

“Có chuyện đó hay không thì phải cởi ra mới biết chứ! Nếu tớ cởi ra và ở trần thì cậu định chịu trách nhiệm thế nào!? Tớ chưa từng nghe nói về nữ sinh cấp ba khoả thân trên đường công cộng bao giờ đâu!”

“Nếu vậy thì đó là lỗi của cậu, một kẻ thích khoe thân.”

“Mà, thì tớ cũng sẽ cởi thôi.”

Kureishi cởi áo khoác ngoài ra.

“Nhưng mà cho cái này vào ba lô của Akaishi-kun à~?”

Kureishi nhìn chiếc ba lô của Akaishi một cách chán ghét.

“Có gì không hài lòng à?”

“Trông có vẻ bẩn.”

“Đẹp lắm. Như một căn phòng trong hoàng cung vậy.”

“Trông như có cả giấy ăn đã qua sử dụng ấy.”

“Chắc là có đấy.”

Akaishi cười khúc khích.

“Thế thì không muốn đâu~”

“Trí tưởng tượng của cậu lúc nào cũng sống động quá mức đấy. Vậy thì vứt đâu đó quanh đây đi.”

“Em sẽ cho vào ạ!”

Kureishi nhét chiếc áo khoác ngoài của mình vào ba lô của Akaishi-kun.

“Sẽ bị nhăn đó. Đừng có nhét vào một cách thô bạo.”

“Con xin lỗi, mẹ…”

“Tớ không phải mẹ cậu.”

Akaishi gấp áo khoác của Kureishi lại và cho vào ba lô.

“Vào rồi này.”

“Tuân lệnh!”

Akaishi và Kureishi bước vào siêu thị.

“Nhưng mà Akaishi-kun, lúc nào cậu cũng đeo ba lô nhỉ.”

“Là cái địu.”

“Cách nói cứ như người thời Chiêu Hòa vậy. Địu quê mùa lắm đó?”

“Lại cái định kiến chỉ có trên TV…”

“Không, thật sự là rất quê mùa.”

Không được, không được, Kureishi vẫy tay lia lịa.

“Không được yêu thích đâu đó?”

“Không được yêu thích cũng chẳng sao.”

“Vậy em xin tự ứng cử làm bạn gái có được không ạ!?”

“Cậu đâu có ý định đó.”

“Thôi không muốn nữa.”

“Biến đi.”

“Sợ quá~”

Kureishi giữ khoảng cách với Akaishi.

“Đùa thôi mà, đùa thôi.”

“Rồi sẽ có ngày cậu bị một gã đàn ông không nghĩ đó là đùa dồn ép cho xem.”

“Đùa giỡn con trai trong lòng bàn tay là tuyệt nhất.”

“Tồi tệ nhất.”

“Akaishi-kun không muốn được con gái yêu thích à?”

“Nếu chỉ vì đeo ba lô mà bị ghét thì cứ để bị ghét như vậy còn hơn.”

“Khó tính thật đấy.”

Kureishi cười khanh khách, nhìn vào khu thực phẩm đông lạnh gần đó.

“Tại sao cậu lại khó tính như vậy?”

“Con người sẽ phản bội con người ngay lập tức. Tớ không phản bội người khác, nhưng người khác lại phản bội tớ. Không thể tin được. Tớ không thể tin bất kỳ ai ngoài bản thân mình.”

“Cũng có những người không phản bội mà, Akaishi-kun, nếu cậu nghĩ cả tớ cũng như vậy thì tớ sẽ giận đó?”

“Tại sao.”

“Haizz…”

Thiệt tình, Kureishi lắc đầu.

“Akaishi-kun, hãy nhìn kỹ vào mắt tớ đi?”

Kureishi lại gần Akaishi, nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Trông có giống một cô gái sắp phản bội người khác không?”

“…………”

Akaishi nhìn vào mắt Kureishi trong vài giây.

“Có.”

“Có à!”

Kureishi chà chân xuống đất.

“Dù sao đi nữa, Akaishi-kun quá tiêu cực rồi. Cứ lúc nào cũng nghi ngờ người khác như vậy, không thể tin tưởng được, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ phải nhận quả báo lớn đó.”

“…Có lẽ vậy.”

“Cây kem này trông ngon quá,” Kureishi nói rồi lon ton chạy đến quầy kem.

“Hãy sống tích cực lên đi. Tích cực lên. Cả tớ và Akaishi-kun từ giờ về sau, sẽ là bạn thân mãi mãi đó? Khi nào cả hai chúng ta có con, tớ muốn cho chúng chơi cùng nhau.”

“…”

Kureishi nháy mắt với Akaishi.

Kureishi bỏ cây kem vào giỏ hàng.

“Giữ bí mật với Takanashi-san nhé?”

“…”

Akaishi đặt cây kem trở lại chỗ cũ.

“Mau ăn đi chứ. Sắp chảy rồi.”

“Đồ keo kiệt~~”

Kureishi nhăn mặt giận dỗi như một đứa trẻ.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
AI MASTER
“Trông có giống một cô gái sắp phản bội người khác không?”
😅
Xem thêm
Anh tôi bá vc, đoán được tương lai luôn mà🐧
Xem thêm
Khó lói
Xem thêm