Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7: Lễ bế giảng - Sa đọa

Chương 295: Bạn có thích quà đáp lễ không? (1)

1 Bình luận - Độ dài: 1,245 từ - Cập nhật:

Akaishi rời trường, bước trên đường về.

Cậu xuống xe ở ga gần nhà nhất, trên đường ghé qua công viên.

“Ồ, Yuuto~”

Sendou ngồi trên ghế dài trong công viên, đợi Akaishi.

Sendou vẫy tay với Akaishi, cười hì hì gọi “Chào~”.

Akaishi lặng lẽ bước đến bên Sendou.

“Chào~ Yuuto, cậu khỏe không?”

“...Ừm.”

Sau lễ bế giảng, Akaishi đã hẹn gặp Sendou ở công viên.

Vì sinh nhật Sendou sắp đến, nên đã được định là sau lễ bế giảng, Akaishi sẽ tặng quà đáp lễ sinh nhật cho Sendou.

“Đây.”

Sendou chìa hai tay về phía Akaishi.

Akaishi lặng lẽ đưa chiếc túi cho Sendou.

“Tuyệt quá~! Là quà sinh nhật của tớ~!”

Sendou vui sướng nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.

“Là gì vậy nhỉ? Là gì vậy nhỉ~ Tớ mở ra xem được không?”

“Tạm biệt.”

Akaishi nói xong liền cất bước rời đi.

“Đợi đã đợi đã! Gì vậy Yuuto-kun, sao cậu ủ rũ thế?”

Sendou níu lấy vai Akaishi.

Akaishi gạt tay Sendou ra, không ngoảnh đầu lại mà đi tiếp.

“Này~ Yuuto, sao cậu khó chịu thế~”

Sendou không bỏ cuộc, lại đặt tay lên vai Akaishi.

Akaishi lại gạt tay cô ấy ra.

“...Sao vậy?”

Thấy có gì đó đáng ngờ, Sendou cau mày.

“Này!”

Sendou vòng ra trước mặt Akaishi.

“...”

“...”

Akaishi tránh Sendou, lại cất bước đi.

“…………”

Sendou đứng sững lại.

“Khoan đã!”

Rồi cô ấy từ phía sau nắm lấy tay Akaishi, kéo Akaishi đối mặt với mình.

“Từ nãy đến giờ cậu cứ khó chịu mãi, Yuuto. Sao vậy? Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi?”

Sendou nhấn giọng, hỏi Akaishi.

“...Không có gì.”

Akaishi dời mắt khỏi Sendou, nói.

“...Tớ thấy khó chịu lắm. Cậu không thể nói cho tớ biết sao?”

“...”

Akaishi mở miệng.

“Buông tôi ra.”

“...Hả?”

Akaishi nhếch mép cười một cách khó coi, đồng thời hất tay Sendou ra.

“Sao vậy? Tớ đã làm gì Yuuto à? Nếu đã làm gì thì nói đi, tớ sẽ xin lỗi đàng hoàng mà.”

Sendou vừa đi bên cạnh Akaishi vừa hỏi.

“Không có gì.”

“Nói đi.”

“...”

Akaishi dừng bước.

“Dù sao thì mày cũng là phe của Sakurai.”

“…………”

Akaishi cười khẩy một tiếng, nói.

“Ý cậu là sao?”

“Mày cũng là phe của Sakurai chứ gì. Để tao yên đi. Chướng mắt lắm.”

“Sao giờ cậu nói những lời này?”

“Bây giờ cái gì. Tao đã nghĩ vậy từ lâu rồi.”

Akaishi không dừng lại.

Phanh một khi đã hỏng thì không dễ gì sửa được. Cái phanh hỏng đó vẫn chưa có đủ thời gian để sửa chữa.

“Làm gì có phe Sakurai hay phe Yuuto chứ. Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ đứng về phía Sakurai, thật sự chỉ tiếp xúc với Yuuto thôi, bị nói là phe Sakurai, tớ hoàn toàn không hiểu nổi.”

“Đồ dối trá.”

Akaishi nhìn xuống Sendou.

“Mày đã đi đâu đó với Sakurai hai đứa chứ gì.”

“…………”

Lần này đến lượt Sendou im lặng.

“Mày có thể trơ tráo, mặt dày nói dối liên tục như vậy nhỉ. Tao nể mày thật đấy.”

“Chuyện đó... không phải vậy đâu.”

Sendou cúi đầu, vừa tránh ánh mắt vừa đáp.

“Gặp mỗi tao cái gì chứ. Tao ghét nhất là những đứa nói dối.”

Akaishi tin vào tình yêu. Cậu tin vào tình yêu của con người, tin rằng sự minh bạch hoàn toàn mới là chân lý của tình yêu. Trong các mối quan hệ giữa người với người, tuyệt đối không dung thứ cho sự dối trá. Đó chính là nền tảng nhân tính mà Akaishi tin tưởng và khao khát.

“Thế nào mày cũng cùng Sakurai chế giễu tao chứ gì. Vui lắm không, chế giễu người khác rồi cười hô hố ấy? Đứa nào đứa nấy đều phiền phức. Đừng dính dáng đến tao nữa. Hai bây cứ sống hạnh phúc với nhau đi. Đừng lôi tao vào.”

“...Tớ đã nói là không phải rồi mà. Sao cậu cứ không chịu nghe lời giải thích của tớ chứ?”

“Lời của một đứa nói dối thì làm sao tin được.”

“……”

Bụp, Sendou đấm nhẹ vào ngực Akaishi.

“Tạm biệt.”

Akaishi hướng về phía lối ra, cứ thế bước đi.

“Đợi đã!”

Sendou níu tay Akaishi.

“Đã bảo là không phải rồi mà! Lúc đó... lúc đó, là do Naoto bảo tớ đi nên tớ không còn cách nào khác...”

“Tao rất tin tưởng vào mối quan hệ bạn bè. Nếu tao đi chơi riêng với đứa mà mày ghét, rồi giữ bí mật với mày, “Đây là bí mật của hai đứa mình nhé,” mày thấy sao? Mày sẽ không thấy thoải mái đâu nhỉ.”

“Đúng là sẽ không thoải mái, nhưng mà xen vào chuyện bạn bè của người khác thì kỳ cục lắm...”

“Nếu đó không phải là Sakurai thì khác.”

Căm ghét, trong Akaishi chỉ có cảm xúc đó mà thôi.

“Tao căm ghét tất cả những ai liên quan đến Sakurai, tao ghét thằng đó như vậy đấy.”

Lời từ tận đáy lòng của Akaishi, là lời thật lòng.

“Xen vào chuyện bạn bè của người khác là kỳ cục. Ừ, đúng vậy đấy. Vậy nên mày cũng đừng xen vào lựa chọn của tao. Mỗi người đều có con đường lựa chọn khác nhau mà. Tao không phủ nhận việc mày chọn Sakurai. Chỉ là tao thấy ghét thôi. Cho nên tao cũng sẽ không dính dáng đến mày. Mày cũng đừng dính dáng đến tao. Có gì khác biệt ở đây đâu.”

Akaishi gạt tay Sendou ra, bắt đầu bước đi.

“Không muốn…… không muốn không muốn không muốn không muốn không muốn!”

Sendou khuỵu xuống tại chỗ. Vì cô nghĩ làm vậy sẽ khiến Akaishi dừng lại.

“Đừng đi mà!”

Lời của Sendou cũng không chạm đến Akaishi. Không đến được với Akaishi. Akaishi không định nghe lời của Sendou.

“Đã bảo là không muốn mà! Dừng lại đi, Yuuto!”

Sendou hét lên.

“Không muốn――”

Khụ, cô ho. Hét nhiều quá, cổ họng cũng khản đặc.

“Đừng đi, đừng đi mà!”

Sendou tin rằng Akaishi sẽ quay lại ngay tại đó, và nói rằng, “Tớ xin lỗi.” Cô tin rằng nếu là Akaishi thì cậu sẽ quay lại. Cô tin rằng cậu sẽ không bỏ cô lại một mình mà đi đâu đó.

“Đã bảo đừng đi mà!”

“……”

Không có phản ứng nào từ Akaishi. Ngay cả tốc độ bước chân cũng không thay đổi.

“Tớ sẽ đợi! Tớ sẽ đợi ở đây mãi! Tớ sẽ đợi cho đến khi Yuuto quay lại!”

Sendou thề với bóng lưng không hề ngoảnh lại của Akaishi.

“Tớ sẽ đợi đến khi Yuuto đến! Cho đến lúc đó tớ sẽ không về! Thật đấy! Nhất định sẽ không về! Cho đến khi Yuuto chịu nghe tớ nói, tớ sẽ ở đây mãi!”

Lời nói đó vẫn lọt vào tai Akaishi. Chỉ là, cậu không muốn nghe mà thôi.

“Tớ sẽ đợi...”

Akaishi bước ra khỏi công viên.

“Tớ sẽ đợi...”

Sendou dùng bàn tay lấm lem sỏi đá dụi mắt. Cô cố nén những giọt nước mắt lớn chực trào ra, tỏ ra mạnh mẽ.

Nhìn món quà bị Akaishi giẫm nát một cách thô bạo, môi Sendou run lên.

Bên trong là một chiếc bùa cầu học tốt.

“Đây không là bùa hộ mệnh gì cả...”

Akaishi đã chẳng cần gì nữa rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Biết tính cách Akaishi như cứt rồi mà nhiều lúc cay thằng này ghê, con bé có tội tình gì chứ😭😭
Xem thêm