Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Phụt.
Ngòi bút bay ra từ đế giày Baek Saheon, lao thẳng về phía đầu Kim Soleum…
…nhưng không trúng.
Kim Soleum nghiêng đầu một cách điềm nhiên, né tránh đầu bút một cách dễ dàng.
“...?!”
Anh liếc nhìn Baek Saheon.
‘Cậu nghĩ tôi chưa đọc nát wiki về cách dùng thiết bị của cậu à?’
Anh ta vốn biết cách nó kích hoạt.
‘Nhấn gót trái hai lần.’
Ngay từ khi trở thành bạn cùng phòng, Kim Soleum đã luyện tập phản xạ cho tình huống này. Nghĩ lại, phản xạ như vậy là điều hiển nhiên.
Do anh không mong chờ gì ở Baek Saheon, nên anh thậm chí còn không thấy giận…
‘Nhưng chuyện này thì không thể cho qua.’
Ngay khoảnh khắc ấy, Kim Soleum nở nụ cười với Baek Saheon.
‘Tôi biết cậu là người bắn.’
Mà điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa: Mày chết chắc rồi.
“...”
Baek Saheon cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nỗi sợ có học thức của hắn suýt nữa biến thành hoảng loạn toàn phần.
Nhưng mục tiêu tạo hỗn loạn của hắn thì… vẫn thành công.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!”
“...!”
Đầu bút bắn trúng cái tủ đằng sau Kim Soleum và phát nổ, ánh sáng chói lòa cùng khói mù mịt tràn ngập căn phòng.
“…Ai làm đấy?!”
Trong một cảnh hỗn loạn như này, mọi âm thanh đều bị nuốt chửng.
Vụ nổ đủ để thu hút 'học sinh' cho dù có phải chịu chút thiệt hại tài sản đi nữa.
Chúng sẽ đến ngay thôi.
“...!!”
“Bật đèn pin lên.”
Tất cả đều cúi rạp xuống và ép người sát tường. Khói mù che khuất tầm nhìn khiến tình hình trở nên tồi tệ nhất trong cái trường học ác mộng này.
‘Ai gây ra chuyện này?’
Giờ thì bản năng sinh tồn lấn át cả nhu cầu tìm thủ phạm.
‘Trong tình cảnh này thì…!’
Baek Saheon tận dụng thời cơ và lao về phía cái bàn.
『Bút Máy Của Học Sinh Lớp 11 ■■■』
Hắn chụp lấy vật phẩm và nhét vội cây bút vào túi áo.
Lẻn hòa vào dòng người là các nhân viên Daydream đang tháo chạy, Baek Saheon chuồn ra khỏi văn phòng giáo viên một cách êm thấm.
Bên trong căn phòng, các đặc vụ của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên duy trì đội hình gần như hoàn hảo để kiểm soát tình hình, chỉ khi khói tan, họ mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Cây bút máy và đám người Daydream đã biến mất.
“Đám Daydream khốn kiếp…!”
Và Kim Soleum nghiễm nhiên trở thành kẻ “đồng phạm”.
‘Hoàn hảo.’
Dù anh đã theo dõi Baek Saheon suốt nhưng anh không còn thời gian để truy cứu hắn ta nữa.
【Đã có một người chết tại hành lang tầng ba.】
【Nạn nhân là học sinh năm hai Kim Sora.】
Đám nhân viên Daydream tháo chạy qua hành lang đã giết một học sinh.
“…Ha.”
Điện lập tức bị ngắt.
***
Trong năm giây tối tăm.
Ánh đèn pin lóe lên.
Tiếng gào thét.
Xác chết.
‘Điên rồi.’
Người và quái vật chạy loạn như một cảnh phim chém giết hạng B rẻ tiền.
Lúc bấy giờ chỉ còn lại sự kinh hoàng đến khó thở, một hình ảnh trái ngược hoàn toàn khác sự yên ắng lúc trước.
“Aaaaagh!”
“Ở cửa sổ kìa!”
“Máu! Máu kìa!”
“Yêu cầu chi việ- hự!”
Trong tình thế hỗn loạn và cái chết diễn ra khắp nơi, tôi loáng thoáng thấy đám học sinh đang cố tràn vào văn phòng và kịp thời nhìn và khiến chúng đông cứng.
Cảm giác như tôi vừa chơi một màn thủ tháp địa ngục, hoặc rơi vào một game sinh tồn kinh dị với bản thân là nhân vật bị nhốt và săn đuổi vậy.
“Tránh ra!”
Điểm sáng duy nhất là các đặc vụ đang thu hút phần lớn sự chú ý và giữ tôi sống sót, nhưng điều đó không kéo dài lâu.
Chớp tắt.
Một giọt máu văng trúng mắt tôi, khiến tôi phải chớp mắt.
Khi tôi mở mắt ra. Một bàn tay của học sinh cong lại như móng vuốt dừng ngay phía trên đầu tôi.
“...!!”
Tôi giật lùi ngay lập tức.
…Suýt nữa sọ tôi nát bét rồi. Nghĩ vậy, tôi nổi da gà nổi khắp người.
‘Haa…’
Tim tôi đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
‘Tệ thật rồi.’
Đây là cái bẫy tử thần.
‘Phạm vi chiếu sáng của mỗi đèn pin không còn đủ nữa.’
Theo như tôi biết, mỗi tầng có ít nhất 20 học sinh, con số thay đổi mỗi lần thám hiểm. Và nếu ai đó giết một học sinh và khiến thông báo vang lên thì sao?
【Đã có một người chết tại văn phòng giáo viên năm hai.】
Thì học sinh mới sẽ tràn đến.
Và lại có thêm năm giây mất điện để tưởng niệm.
‘Đây sẽ biến thành một cuộc chiến không có hồi kết.’
Khả năng mọi người chết sạch tại đây và cuộc thám hiểm kết thúc là rất cao.
Vậy nên…
‘Mình phải thoát khỏi đây khi còn có thể.’
Tôi nghiến răng.
Tôi cần tìm những người khác ở tầng khác để liên thủ.
Sương mù dần tan, điện cũng vừa trở lại…
Chớp tắt.
‘…Ngay bây giờ!’
Tôi trượt người trên sàn văn phòng giáo viên, băng qua bãi xác máu me và thoát ra bằng cánh cửa vẫn mở từ trước.
Ngay khoảnh khắc đó–
“Anh Nho!”
“...!”
Sương mù vừa tan thì tôi thấy Đặc vụ Đồng.
Anh ta đang vật lộn với một nhân viên đeo mặt nạ thú, người đeo mặt nạ đó là…
“Hiức–”
“Im đi.”
Người từng thuộc đội Bổ Sung, Jang Heoun, nhân viên hiện tại của Đội Y.
‘Vậy là anh ta không chạy kịp với bọn họ à?’
“Anh dùng cái này trói hắn lại đi!”, nói rồi, vị đặc vụ ném cho tôi một vật giống còng tay.
Anh ấy tưởng tôi đến hỗ trợ mình, nhưng tôi đã quyết định cắt đứt với tất cả những người ở đây…
“Ch-Chạy đi, Hươu!!”
“...!”
Chết tiệt.
Jang Heoun hoảng hốt vì lỡ miệng, vội đưa tay bịt mồm.
Anh ta gọi tôi bằng tên chiếc mặt nạ.
“…Hươu?”
“Không, không phải…”
Ánh mắt đặc vụ nói lên tất cả.
‘Anh ta biết rồi.’
Chết tiệt. Nếu vậy thì…!
Tôi bắt lấy chiếc còng đặc biệt anh ta ném tới.
Và còng nó lên chính anh ta.
“...?!”
Chiếc còng nở ra, trói chặt tay và miệng đặc vụ, rồi kéo theo một sợi xích bạc nối với tay tôi.
“Đi thôi, Bò Rừng.”
“D-Dạ…?!”
Kéo theo Jang Heoun và đặc vụ bị trói, tôi lao khỏi văn phòng giáo viên.
Chu choa mợ nó chứ!
【Thời gian mặc niệm đã kết thúc. Hãy cầu chúc cho người đã khuất yên nghỉ.】
Để lại sự hỗn loạn sau lưng, chúng tôi cắm đầu chạy lên cầu thang.
Một vài học sinh đuổi theo nhưng rồi bị thu hút trở lại bởi sự náo loạn trong văn phòng.
“Canh chừng trên đầu giùm tôi!”
“Rõ!”
Jang Heoun đáp ngay, cẩn thận theo dõi phía trên cầu thang.
‘Haa…’
Tôi dừng lại giữa cầu thang khi thấy lũ học sinh biến mất sau lưng mình. Rồi tôi quay đầu lại để lau mồ hôi.
Vào lúc đó, ánh mắt tôi chạm phải người đang bị trói ở đầu sợi xích.
Đặc vụ Đồng của Cục Quản Lý Thảm Họa Siêu Nhiên nhìn tôi như thể muốn lột da giết người.
“...”
Đến mức này, tôi không còn đường lui nữa.
‘Chém gió thôi…!’
Với cái tốc độ ứng biến mà tôi không ngờ bản thân có thể đạt được, tôi bắt đầu vẽ nên một bài phát biểu dồi dào cảm xúc và chân thành.


6 Bình luận