Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 65.2: Bầu Trời Xanh

6 Bình luận - Độ dài: 1,209 từ - Cập nhật:

Một thứ từng là Giám sát viên Park vẫn tiếp tục nói chuyện bằng cái giọng dịu dàng, niềm nở như thể đó là bản chất vốn có của anh ấy.

“Vậy Tôi Có Nên Nhờ Các Giáo Viên Khác Giúp Chuyển Chiếc Cặp Không?”

“Chỉ là một chiếc cặp thôi. Nếu anh không phiền thì anh có thể đi cùng tôi ra lối vào một lát không? …Giám sát viên Lửng yêu cầu đấy.”

Giáo viên Park khựng lại.

“...”

Có lẽ.

“…Giám sát viên Lửng?”

...

Anh ấy hé miệng, “Chuyện Đó…”

...!

Nhưng ngay sau đó,

“Được Thôi! Cùng Ra Lối Vào Nhé.”

Giọng điệu giáo viên dịu dàng, vui vẻ lập tức quay trở lại.

“...”

“Thầy Giáo Soleum?”

“Vâng, tôi rất cảm kích nếu anh đi cùng tôi đến lối vào. Chúng ta hãy lặng lẽ đi để không làm phiền ai ha?”

“Hay Quá!”

Tôi quay người, bắt đầu rời khỏi phòng trò chơi.

Ngay phía sau là Giám sát viên Park, người giờ đã trở thành một giáo viên hoàn toàn nhiễm bẩn, lặng lẽ theo sau.

‘Haiz.’

Tôi bước đi chậm rãi.

Bước. Bước.

Từ phía sau, âm thanh không còn là tiếng giày tây cứng cáp - tiếng dép lê nhẹ nhàng vang lên và lặng lẽ bám sát tôi.

Bước. Bước.

“Ồ, Để Tôi Giúp Thầy Cầm Chiếc Cặp.”

“Không cầ…”

Trước khi tôi kịp từ chối, bàn tay của giáo viên đã nắm lấy một bên chiếc cặp tôi đang giữ.

Tập『Cẩm nang Giáo viên Hoàn Hảo』trong tay anh ấy khẽ lướt qua tay tôi.

Bước. Bước.

“...”

'Mình ổn.'

Không có âm thanh chói tai chọc thủng tâm trí.

Không có nỗi sợ hãi dữ dội muốn xé nát tinh thần.

'Mình làm được.'

Lối ra không còn xa nữa.

Chỉ cần đi là được.

Nhưng cùng lúc đó, một ý nghĩ len vào đầu tôi:

‘Lẻn ra lối vào thế này… liệu có đúng không?’

Mẹ kiếp.

Tôi tự dưng lại chửi thề. Có lẽ vì mình chưa đọc cẩm nang, nên cảm giác… hơi xấu hổ?

Có khi đọc cẩm nang không phải hình phạt. Biết đâu lại là cơ hội? Một khóa học cải tạo được ngụy trang?

Điên rồi…

Khoan. Đừng vội gạt bỏ ý nghĩ này như nhiễm bẩn. Hãy cân nhắc nghiêm túc.

Nơi làm việc này thật tuyệt. Được chuẩn bị kỹ lưỡng để khai giảng, làm việc cùng đồng nghiệp lễ phép, ngoan ngoãn. Đó là niềm vui tối thượng.

Mình có thể trở thành một giáo viên hoàn hảo.

Nhà Trẻ ■■  đã cho mình thấy điều đó!

Không.

Tuyệt đối không.

Tôi bật cười khinh bỉ chính mình. Chẳng phải chỉ cần nói dối là cũng bị trừng phạt đó sao? Vậy thì dẹp luôn cái lối ra đi cho nhanh.

Lý trí là thế.

Tốt nhất là nên tự giác đọc cẩm nang tại đây. Mình có khi rủ luôn thầy Park Minseong đọc chung cũng nên.

Không.

Nếu mình chỉ mượn cái cẩm-

Không.

Dừng ngay mấy cái ý nghĩ vớ vẩn đó.

Nhưng nếu nghĩ thêm chút nữa, mình sẽ-

KHÔNG PHẢI!

Tập trung vào việc di chuyển.

Từng bước một, lối ra càng lúc càng gần.

Bước, bước.

“...”

Tôi đến rồi.

Lối ra!

Thay vì lối vào cũ kỹ, bừa bộn như ban đầu, giờ đây nó trông sạch bóng, đến mức khiến người ta do dự khi phải rời khỏi nơi này.

“Vậy Chúng Ta Chỉ Cần Ném Cái Cặp Này Đi Đúng kKhông?”

Tôi nhấc chiếc cặp lên, và trong cử động đó, cuốn cẩm nang lướt nhẹ bên tay tôi rơi xuống.

“Hay Chúng Ta Cùng Ném Nó Đi Nhé?”

Làm ơn...

“Vâng, ý đó hay đấy.”

... Hãy thành công đi...

“Giữ giúp tôi bên này một chút…”

Cuối cùng, tôi quay đầu lại.

Trước mắt tôi là Giám sát viên Park Minseong đang mỉm cười với gương mặt của một ‘giáo viên’.

Anh ta nghiêng người và chìa tay ra, làm đúng như tôi hướng dẫn mà chuẩn bị cầm lấy chiếc cặp.

Bây giờ.

Tôi không chần chừ mà tóm lấy đầu Giám sát viên.

“...!!”

Và tôi nhét nó thẳng vào cánh tay của mình.

Được rồi.

Không gian phụ trong hình xăm trên cổ tay tôi có kích thước là một khối lập phương 60cm mỗi cạnh.

Nhưng đó không phải khối lập phương theo nghĩa đen. Đó là không gian bất quy tắc, có thể thay đổi hình dạng.

Vì vậy, nếu đổi đơn vị…

Nó hoàn toàn có thể chứa được một người trưởng thành.

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Rắc, rắc.

Cơ thể hình người giãy giụa khi tôi ép nó vào hình xăm, các khớp kêu lên như bị bẻ gãy.

Tôi cố ý nhét đầu trước.

Chỉ cần giao tiếp là tôi cũng sẽ bị lây nhiễm nặng hơn.

Tôi tiếp tục ấn xuống bằng một tay. Không gian bên trong hình xăm nuốt anh ấy mà không chút kháng cự-A! Cuốn cẩm nang! Không được, giữ nó lại. Không đời nào tôi để nó đi theo vào đó. 

Cuối cùng, khi tôi nhét nốt cái chân vào-

Rắc!

“...!”

Một bàn tay bất ngờ túm lấy cẳng tay trái của tôi.

Ngón tay trắng bệch như xác chết siết chặt với lực bất thường.

“Khốn kiếp!”

Tôi cố gỡ từng ngón tay ra nhưng không được.

Tôi không thể làm bị thương một ‘giáo viên’.

Tôi không biết Bóng Tối này sẽ phản ứng thế nào nếu tôi làm vậy.

Bình tĩnh…!

Tôi rút con dao hút máu ra và đâm thẳng vào tay mình.

“...!”

Những ngón tay rời ra, mang theo cả từng mảng thịt rách từ cẳng tay tôi. Cảm giác đau đớn nhiều đến mức tôi đáng lẽ phải gào lên điên cuồng, nhưng adrenaline và sự căng thẳng tột độ khiến tôi cắn răng chịu đựng.

Tôi nhét nốt những ngón tay cuối cùng vào hình xăm, rồi lao về phía lối ra.

Bước, bước.

Cho tới bước đi cuối cùng...

“...”

...Tôi ngẩng đầu lên.

Ánh sáng ban ngày rực rỡ phủ đầy bầu trời xanh.

Phía sau tôi chỉ còn lại tòa nhà mẫu giáo tư nhân cũ nát, hoang tàn.

Ánh nắng phản chiếu lên bãi cỏ hoang dại ở vùng ngoại ô Seoul.

“...”

Tôi đã thoát khỏi Bóng tối.

Tôi cúi xuống.

Dưới chân là cơ thể của Đội phó Eun Haje, cô ấy bị mất một cánh tay và đang nằm bất động trên mặt đất.

Tôi không nhìn thấy nhân viên nào khác, chắc họ đã rời đi trước rồi.

Tôi đưa tay vào túi và lấy điện thoại.

Theo đúng quy trình, tôi nhấn nút.

Khi tín hiệu kết nối và tôi được xác nhận rằng đã quay trở về thực tại, một ai đó đã trả lời cuộc gọi.

“Đây… là kho của ㄴĐội An Ninhᄀ, đúng không?”

Miệng tôi khô khốc, nhưng tôi vẫn cố nói ra câu được dạy sẵn, “Tôi cần thiết bị để quản lý nhiễm bẩn…”

Bởi vì-

“Tôi đã cứu được một nhân viên bị ô nhiễm.”

...

...

Xong.

Và rồi tôi ngất lịm.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Bro cooking
Xem thêm
Let him cook🗣️🗣️🔥🔥
Xem thêm