Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị...
백덕수 UOONGPIG; 웅돼지- Ảnh Minh Họa
- Web Novel
- Chương 1.1:「Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối」
- Chương 1.2: Bài Kiểm Tra Khảo Sát
- Chương 1.3: Ga U Sầu
- Chương 2.1: Ga Oán Hận
- Chương 2.2: Ga Hân Hoan
- Chương 2.3: Tìm Đồ Thất Lạc
- Chương 3: Vật Thất Lạc
- Chương 4: Một Cảm Xúc 'Không Tồn Tại'
- Chương 5.1: Nhận Thưởng
- Chương 5.2: Tấm Vé Ước Nguyện
- Chương 6.1: Bạn Cùng Phòng
- Chương 6.2: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
- Chương 7.1: Tinh Chất Giấc Mơ
- Chương 7.2: Thử Thách Chết Chóc
- Chương 7.3: Đuổi Bắt Với Ma
- Chương 8.1: Tín Hiệu
- Chương 8.2: Tân Binh 'Gan Dạ'
- Chương 9.1: Điểm Thưởng
- Chương 9.2: Shop Người Ngoài Hành Tinh
- Chương 10.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 10.2: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.1: Chương Trình Đố Vui Tối Thứ Ba
- Chương 11.2: Sự Cố Phát Sóng
- Chương 12.1: Dàn Đồng Ca Của Những Con Chiên Hy Sinh
- Chương 12.2: Nghỉ Giải Lao
- Chương 13.1: Thằn Lằn
- Chương 13.2: Thiêu Hủy
- Chương 14.1: Đội Trưởng Lee
- Chương 14.2: Đi Ăn
- Chương 15.1: Thiết Bị Tùy Chỉnh
- Chương 15.2: 『Bộ Hạt Giống Thân Thiện』
- Chương 15.3: Thay Đổi Vị Trí
- Chương 16.1: [Gã Hề Ghét Bạn] (1)
- Chương 16.2: [Gã Hề Ghét Bạn] (2)
- Chương 17.1: Cậu Ấy Làm Đấy (1)
- Chương 17.2: Cậu Ấy Làm Đấy (2)
- Chương 18.1: Cái Đinh Nhô Lên Sẽ Bị Đóng Xuống
- Chương 18.2: Ý Nghĩa Của Thứ Tự Chữ Cái
- Chương 18.3: Nhà Khoa Học Điên Rồ
- Chương 19.1: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (1)
- Chương 19.2: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (2)
- Chương 19.3: [Công Viên Giải Trí Vui Tươi] (3)
- Chương 20.1: Công Viên Giải Trí Vui Tươi (4)
- Chương 20.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ (1)
- Chương 21.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (2)
- Chương 21.2: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (3)
- Chương 22.1: Vùng Đất Cổ Tích Của Thỏ Đỏ (4)
- Chương 22.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (1)
- Chương 23.1: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (2)
- Chương 23.2: Vùng Nước Thơ Mộng Của Rồng Xanh (3)
- Chương 24.1: Người Bạn Tốt (1)
- Chương 24.2: Người Bạn Tốt (2)
- Chương 25.1: Linh Vật Hoa Vàng Ở Đâu?
- Chương 25.2: Khu Vực Vàng
- Chương 25.3: Quà Cho Rồng Xanh
- Chương 26.1: Kẻ Nhát Gan
- Chương 26.2: Vi Phạm Quy Tắc
- Chương 27.1: Giận Cá Chém Thớt?
- Chương 27.2: Giận Cá Chém Thớt? (2)
- Chương 28.1: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (1)
- Chương 28.2: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (2)
- Chương 28.3: [Ngày Tôi Sẽ Chết] (3)
- Chương 29.1: Vào Đội A?
- Chương 29.1: Từ Chối
- Chương 30.1: Tài Khoản Lạ
- Chương 30.2: Giao Dịch
- Chương 31.1: Mua Hàng
- Chương 31.2: Quà Cho Người Bạn Tốt?
- Chương 32.1: Truy Tìm
- Chương 32.2: ㄴĐội An Ninhᄀ
- Chương 32.3: Bị Cuốn Vào
- Chương 33.1: Bức Tranh Thủy Mặc
- Chương 33.2: Tiếng Gọi Cửa
- Chương 34.1: Sangun-nim (1)
- Chương 34.2: Sangun-nim (2)
- Chương 34.3: Sangun-nim (3)
- Chương 35.1: Nghi Lễ
- Chương 35.2 Bên ngoài
- Chương 36.1 Nghĩa trang Sangun-nim
- Chương 36.2 Bài ca dâng lên Sangun-nim
- Chương 37.1: Cái Bẫy Của Changgwi
- Chương 37.2: Changgwi Lộ Diện
- Chương 37.3: Yêu Cầu Cứu Hộ?
- Chương 38.1: Tôi Là Lính Mới Của Đội D
- Chương 38.2: Mua Bồn Tắm Máu
- Chương 39.1: Bồn Tắm Máu
- Chương 39.2: Nhân Sâm Bỏ Trốn
- Chương 40.1: Thêm Người
- Chương 40.2: Biệt Thự Của Người Mù
- Chương 41.1: Thu Phí
- Chương 41.2: Tên Điên
- Chương 42.1: Tầng Hầm
- Chương 42.2: Buổi triển lãm 'Sức Mạnh Của Cảm Xúc'
- Chương 42.3: Tai Thay Cho Mắt
- Chương 43.1: Công Cụ Trốn Thoát
- Chương 43.2: Tạo Nến
- Chương 43.3: Giáp Mặt
- Chương 44.1: Cửa Sổ Trong Triển Lãm
- Chương 44.2: Thứ Đánh Lừa Các Máy Soát Vé
- Chương 45.1: Không Đủ Điều Kiện
- Chương 45.2: Quá Thảm Hại
- Chương 46.1: Suy Nghĩ Khác Thường
- Chương 46.2: Sự Bất Đồng Trong Văn Hóa
- Chương 47.1 Thông Báo
- Chương 47.2 Tẩu Thoát
- Chương 48.1 Quản Lý Kim
- Chương 48.2 Nhân Viên Ưu Tú
- Chương 48.3 Dược Thể Tái Tạo
- Chương 49.1 Nói Dối Càng Nhiều, Hiệu Quả Càng Giảm
- Chương 49.2 Trách Nhiệm Và Quyền Lợi
- Chương 50.1 Bóng Tối Phụ Trách
- Chương 50.2 Gian Thương
- Chương 51.1 Cuộn Băng Cassette
- Chương 51.2 Người Từ Salmon Market
- Chương 52.1 Viên Chức Chính Phủ
- Chương 52.2 Nhà Nghỉ Chân Trời
- Chương 52.3 Một Trong Những Người Ở Đây
- Chương 53.1 Nạn Nhân Đầu Tiên
- Chương 53.2 Sợ Hãi
- Chương 53.3 Càn Quét
- Chương 54.1: Ngày Cuối Cùng
- Chương 54.2: Kẻ Giết Người Là...?
- Chương 55.1: Kết Quả Trao Đổi
- Chương 55.2: Anh Đã Từng Nghĩ Đến Việc Đổi Nghề Chưa?
- Chương 56.1: Được Thừa Hưởng
- Chương 56.2: Lời Tuyên Bố
- Chương 57.1: Một Phép Màu
- Chương 57.2: Câu Chuyện Ma Bị Hiểu Lầm
- Chương 58.1: Tiệm Xăm Ánh Trăng
- Chương 58.2: Nâng Cấp Hình Xăm
- Chương 59.1: Không Gian Mini
- Chương 59.2: Ba Ngày Chuẩn Bị
- Chương 60.1: Một Lối Thoát Mới?
- Chương 60.2: Không Có Lần Sau
- Chương 61.1: Cuộc Sống Là Một Chuỗi Biến Đổi
- Chương 61.2: Người Treo Cổ
- Chương 62.1: Kịch Bản Tốt Nhất
- Chương 62.2: Biến Số
- Chương 63.1: Cá Cược
- Chương 63.2: Lỗ Hổng
- Chương 64.1: Bài Học Rút Ra
- Chương 64.2: Trái Cây Yêu Thích
- Chương 64.2: Màn Hành Quyết
- Chương 65.1: Giáo Viên Park Minseong
- Chương 65.2: Bầu Trời Xanh
- Chương 66.1: Người Bị Ô Nhiễm
- Chương 66.2: Nỗ Lực Xứng Đáng
- Chương 67.1: Gặp Lại Đội Phó
- Chương 67.2: Cuộc Chia Ly Êm Đẹp Nhất
- Chương 68.1: Nhiệm Vụ Quay Trở Lại
- Chương 68.2: Vỗ Tay
- Chương 69.1: Cho Xin Miếng Đi
- Chương 69.2: Còn Tỉnh
- Chương 70.1: Lời Khuyên
- Chương 70.2: Mua Tất
- Chương 71.1: Bàn Đạp
- Chương 71.2: Thành Viên Mới
- Chương 72.1: Mỏ Vàng Sinh Lời
- Chương 72.2: Phương Thức Tham Gia
- Chương 73.1: Đón Chào Học Sinh Chuyển Trường
- Chương 73.2: Đặc Vụ Chăm Chỉ
- Chương 74.1: Năm Giây Mặc Niệm
- Chương 74.2: Bằng Chứng
- Chương 74.3: Phê Duyệt Tạm Thời
- Chương 75.1: Biệt Danh
- Chương 75.2: Không Thể Phản Bội
- Chương 76.1: Che Giấu Niềm Vui
- Chương 76.2: Chém Gió Thôi!
- Chương 77.1: Tình Huống Lố Bịch
- Chương 77.2: Có Cái Gì Đó Sai Sai
- Chương 77.3: Nhân Viên 'Hy Sinh'
- Chương 78.1: Phòng Y Tế
- Chương 78.2: Học Sinh Trường Sekwang
- Chương 79.1: Ngã Rẽ Mới
- Chương 79.2: Cô Cừu Đấy À?
- Chương 80.1: Cách Gợi Ý Trở Thành Bằng Chứng
- Chương 80.2: Giáo Viên
- Chương 81.1: Cà Chua
- Chương 81.2: Tốt Nghiệp
- Chương 82.1: Chưa Từng Hiện Diện
- Chương 82.2: Gặp Gỡ Giám Đốc Cheong
- Chương 83.1: Có Hệ Thống Hơn Tưởng Tượng
- Chương 83.2: 'Tài Sản'
- Chương 84.1: Đã Ô Nhiễm
- Chương 84.2: Đi Tư Vấn
- Chương 85.1: Trở Lại Chính Mình
- Chương 85.2: Giám Đốc Ho
- Chương 86.1: Đừng Để Quá Một Tuần
- Chương 86.2: Cách Sống Lý Trí
- Chương 87.1: Ồ, Ra Là Vậy.
- Chương 87.2: Loại Người Khó Hiểu Nhất
- Chương 88.1: Đặc Ân Hay Nợ?
- Chương 88.2: Nữ Nhân Viên Tham Lợi
- Chương 89.1: Đừng Từ Bỏ Thân Xác Của Bạn!
- Chương 89.2: Không Nói Lý Với Kẻ Điên
- Chương 90.1: Mặc Cả
- Chương 90.2: Quao! Lại Được Giúp Nữa Nè! Hên Ghê!
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Trên sân thượng, Giám sát viên Park Minseong buông tiếng thở dài ngay khi anh ngả người lên chiếc sofa.
"Lâu quá."
Đã hơn 70 phút trôi qua kể từ khi Kim Soleum rời đi cùng với những tân binh khác.
Mặc dù cậu ta bảo là cần hai tiếng chuẩn bị, nhưng Soleum cũng lưu ý lại những việc cần làm nếu như cậu ấy không quay lại đúng giờ...
- …Đừng cố chờ đợi và cũng đừng đi tìm em.
Nói cách khác, họ nên bỏ lại cậu ta nếu có gì bất trắc.
"Lẽ ra mình nên đi cùng cậu ấy."
Park Minseong lại cố nén một tiếng thở dài khác. Mặc dù Công ty Daydream hoạt động theo kiểu ‘cá lớn nuốt cá bé’, nhưng vẫn có một số đội trong ㄴĐội Thám Hiểm Thực Địaᄀgiữ được tinh thần đồng đội gắn bó, và đội D là một trong số đó.
Đội phó Eun Haje cũng đang ngồi trên sofa, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt khi cô chỉnh lại bản đồ tạm thời của Bóng tối. Thỉnh thoảng, Đội phó lại thở dài.
"... Mình mong là Hươu sẽ vào đội D sau khi qua giai đoạn tân binh."
Tuy nhiên, hiện tại, việc sống sót để thoát khỏi đây là ưu tiên hàng đầu.
Dẫu có chút buồn bã, nhưng vẫn có một điều làm cho Park Minseong cảm thấy an tâm.
"Cuối cùng thì đội trưởng Lee Jaheon cũng đã chấp nhận việc này."
Điều đó có nghĩa là vật phẩm đó cũng đáng tin cậy, giống với vẻ ngoài của nó. Minseong không biết cậu tân binh đó lấy thứ này từ đâu, nhưng đôi khi, vẫn có những trường hợp: nhân viên gia nhập công ty sau khi bị liên tục cuốn vào những truyền thuyết đô thị và truyện ma quỷ.
"Cậu ấy có lẽ cũng là kiểu như thế nhỉ?”
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ gọi đây là xui xẻo thì đúng hơn.
Đến cả ㄴĐội Thám Hiểm Thực Địaᄀ cũng hiếm khi cho tân binh vào những Bóng tối nguy hiểm thế này. Họa lắm thì mỗi năm mới được có một lần.
Chỉ cần nghĩ đến những nhiệm vụ nguy hiểm mà Kim Soleum đã trải qua như: công viên giải, chương trình đố vui, và nhiều thứ khác…, khiến Minseong gần như rơi nước mắt.
"Ít nhất cậu ấy vẫn kiếm được điểm."
Park Minseong cố nén tiếng thở dài và nhìn về phía cửa sân thượng.
Bóng người đang đứng đó điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra, trái ngược hoàn toàn với một Minseong nặng lòng suy tư.
Đó là đội trưởng Lee Jaheon.
Anh ta đang đứng yên ngay cạnh cửa của sân thượng với không chút dao động.
Như thể trong người anh ta gắn sẵn một chiếc đồng hồ sinh học chính xác đến rợn người, Lee Jahein thầm đếm từng giây trôi qua.
Và khi đến giờ hẹn, sếp chắc chắn sẽ hành động và thực hiện kế hoạch với không chút do dự.
Minseong chỉ có thể hy vọng rằng, kế hoạch ấy không bao gồm việc ‘bỏ lại Kim Soleum và trốn thoát.’
"Không, mình chỉ hy vọng Hươu sẽ quay lại đúng giờ thôi…"
Bên ngoài chỉ có vài tiếng hét vang lên rồi lại chìm vào sự yên tĩnh đáng sợ.
"Vẫn chưa có ai quay lại."
Nếu Hươu thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ, thì âm thanh đầu tiên họ nghe thấy sẽ không phải tiếng hét, mà là bước chân…
【Có ai nghe tiếng tôi nói không?】
“...!?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Park Minseong bật dậy.
Bên cạnh anh, Trợ lý quản lý Eun Haje cũng theo phản xạ làm việc tương tự.
【Đây là thông báo về tuyến đường thoát hiểm.】
【Do tôi không có đủ thời gian để nhắc lại, vì vậy mọi người hãy chú ý nhé.】
Đó là giọng nói của tân binh đội D mà họ đang trông ngóng từ nãy đến giờ, Kim Soleum.
【Lối ra ở tầng 0F.】
【Nhắc lại: Lối ra ở tầng 0F. Mọi người cần đi xuống cầu thang cho đến khi ánh sáng đồng chuyển sang ánh sáng vàng thau…】
Không sai, đó chính là giọng của Hươu.
Với sự phi thường mà người tân binh này đã thể hiện, không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu ta tìm ra được cách gì đó để phát đi thông báo, nhưng…
… lỡ như đó không phải là cậu ấy thì sao? Nhỡ đâu đó chỉ là một sinh vật phi nhân loại đang bắt chước Kim Soleum?
“...”
Hai thành viên của đội D liếc mắt nhìn nhau, họ lặng lẽ để lại quyền quyết định cho người có trang bị cao cấp nhất.
Đội trưởng của họ, người nổi tiếng là có khả năng phán đoán chính xác trong những tình huống như thế này.
“...”
Do là người đứng cạnh cửa sân thượng, Lee Jaheon nghe thông báo rõ nhất. Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.
【Mọi người phải đi xuống cầu thang.】
Sau một hồi suy ngẫm, anh đưa ra quyết định.
"Đi nào."
…
【Thông báo kết thúc.】
Tôi đã nhắc lại lời nhắn được sáu lần, từ tầng 1 đến tầng 6.
"Chắc là đủ để bao phủ toàn bộ các tầng trên mặt đất rồi."
Mình đã phân vân không biết có nên chỉ tập trung vào tầng một, nơi đội D đang đóng giữ hay không, nhưng cô Cừu vẫn nhất quyết bảo rằng:
- Ý anh là việc này nằm trong khả năng của anh sao? Vậy thì chúng ta phải cứu càng nhiều người càng tốt!
Đúng là kiểu nói của dân ngành y.
Nhưng giờ, mạng sống của ai thì dựa vào phán đoán của người nấy mà giữ. Tôi đã tránh đi việc giới thiệu bản thân hay đề cập đến công ty, tuy nhiên, tôi vẫn sử dụng một số thuật ngữ quen thuộc với ㄴĐội Thám Hiểm Thực Địaᄀ…
Dù thế, vẫn sẽ có những người quá đa nghi và chọn không hành động.
Nếu họ xui xẻo gặp phải một cái máy soát vé, tôi cũng đành bó tay.
Dù gì thì, mất một hai phần của cơ thể còn đỡ hơn là phải chết dần chết mòn như một con bọ.
"Điều này cũng giúp phân tán các cỗ máy về phía đội D."
Tôi khẽ hắng giọng.
“E hèm.”
Braun dường như đã thu hồi năng lượng của mình, vì sự cộng hưởng kỳ lạ trong cổ họng và phổi tôi đã dần biến mất.
"Cảm ơn."
☾ Lòng biết ơn từ anh Hoẵng luôn là bản nhạc đối với tôi. ☽
Braun có vẻ hơi mệt mỏi nhưng nó vẫn vui vẻ như mọi khi.
Trong khi đó, từ bên cạnh, một giọng nói đầy bực bội vang lên phá vỡ khoảnh khắc đáng quý ấy.
“Tại sao anh lại lãng phí điểm chứ? Càng nhiều người sống sót, điểm chúng ta nhận lại càng ít."
Nữa rồi đây, chúng ta lại tiếp tục với logic kỳ quặc của thằng ranh này.
Và tệ hơn là, phát ngôn này nghe láo toét vô cùng.
"Anh bị ngu hả? Anh thật sự nghĩ rằng, sẽ ko có nhân viên kỳ cựu nào tự tìm được lối ra mà một tân binh như anh có thể dễ dàng thấy ư?"
“...!”
Tập đoàn Daydream không thiếu những nhân viên được trang bị một cách đầy đủ hoặc có tài năng bẩm sinh, họ hoàn toàn có thể trốn thoát khỏi đây mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Theo 『Hồ sơ Về Những Bí Ẩn Trong Bóng Tối』 thì chắc chắn sẽ có 7 người sống sót, nên dù tôi có làm vậy hay không, điểm cá nhân tôi nhận được cũng không thể vượt quá 1/8.
Tóm lại, câu truyện ma này không đáng để tranh nhau từng điểm một.
Nhưng thay vì giải thích những điều này, tôi chỉ mỉm cười nhẹ.
"Những lúc thế này luôn là thời điểm hoàn hảo để tạo ấn tượng tốt cũng như khiến cho công việc sau này càng trở nên thú vị. Và tôi cũng sẽ được quan sát thêm nhiều phản ứng khác nhau nữa."
“...”
Nghe vậy, Baek Saheon quay đầu lại với vẻ mặt bực bội.
"Anh ta có còn lương tâm không thế?"
Nếu như cậu ta chịu suy nghĩ kỹ về những điều mình vừa nói, thằng nhãi này sẽ nhận ra rằng tôi mới là người nên tỏ vẻ bực bội. Chính nó mới là kẻ bất ổn trong cái thế giới đã quá bất thường này, vậy mà nó lại không hề hay biết.
Lo rằng cô Cừu có thể trở nên mất bình tĩnh, tôi lên tiếng gọi cô ấy.
"Cô Cừu."
“...”
"Cô Cừu?"
"...Khoan đã. Anh vừa gọi tôi à?"
“...!”
Đừng có nói là.
"Tôi nghĩ... mình bắt đầu không nghe rõ nữa, chỉ một chút thôi."


3 Bình luận
Tfnc