Walm buông thõng tay chân và nằm thẳng người ra sàn. Hơi lạnh từ sàn đá làm dịu đi cơ thể đang nóng bừng của cậu.
“Đã thật…”
Khi Walm thở ra, cơn kiệt sức tích tụ đến giờ bỗng bùng nổ. Đây là lần thứ hai cậu đến được tầng 35, khi này cậu mới nhận ra rằng hành trình đến nơi đây lần tiếp theo khó hơn hẳn so với lần trước.
“Cạn sạch ma lực luôn rồi.”
Nhìn lại thì, việc tổ đội người lùn đó thu hút và tiêu diệt ma vật đã giúp Walm giảm bớt đi rất nhiều gánh nặng. Và hơn nữa, những ma vật lớn và khó nhằn hơn cũng đã tiến vào căn phòng lớn kia và bị chôn vùi. Nên theo một cách nào đó, có thể nói rằng họ vẫn tiếp tục gián tiếp giúp đỡ cậu.
Sau vài phút uể oải vì kiệt sức, Walm đứng thẳng dậy.
Đúng như dự đoán, Walm chẳng tài nào thiếp đi được. Nhất là khi bộ giáp trên người cậu, vốn đã phải đối mặt với vô số ma vật trên đường đến đây, giờ đã trở nên hết sức tàn tạ với máu thịt và hỏng hóc ở khắp nơi. Nếu không giải quyết ngay bây giờ, thì tình trạng của nó sẽ còn tệ đi nhanh chóng hơn nữa.
Lớp bụi bẩn và máu từ đám ma vật được lau sạch một cách cẩn thận, sau đó cậu phủ lên bề mặt giáp một lớp dầu chống gỉ mỏng. Công đoạn này phải tỉ mỉ hơn bình thường, vì nếu phủ lên một lớp hơi quá dày, thì lớp dầu sẽ mất đi tác dụng bảo vệ của mình vì bụi bẩn sẽ nhanh chóng bám đầy lên nó.
Walm tiếp tục chăm chỉ bảo dưỡng trang bị. Sau khi hoàn thành, cậu định châm một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra là ma lực của mình vẫn chưa hồi lại. Vốn xem ma thuật là một thứ hiển nhiên luôn có sẵn khi cần, giờ đây cậu mới được gợi nhắc lại về việc một cuộc sống không có ma thuật có thể bất tiện đến mức nào.
“Cũng lâu rồi mới phải dùng đến nó nhỉ.”
Sự tồn tại của đá đánh lửa, thứ mà cậu vẫn thường dùng cho đến khi gặp được Willart, chợt hiện lên lại trong tâm trí Walm. Nó đã hoàn toàn bị lãng quên trong túi ma thuật như một món đồ trang trí vô dụng. Tuy không tiện bằng ma thuật, nhưng tất cả những gì Walm cần bây giờ chỉ là một đốm lửa nhỏ.
Tấm vải đầy bụi bẩn ngấm dầu được cậu dùng làm nhiên liệu thực hiện nhiệm vụ của mình khá tốt.
Walm dùng dao găm cắt một mảnh nhỏ từ tấm vải ra và khoét một lỗ nhỏ ở giữa. Sau đó, cậu nhét viên đá đánh lửa vào giữa chiếc lỗ. Cuối cùng, cậu đặt viên đá còn lại lên vien đang ở trên miếng vải và cạ chúng với nhau.
Với âm thanh trầm đục, những tia lửa bắt đầu bắn ra. May mắn thay, chỉ sau vài lần thực hiện, lửa đã bắt đầu xuất hiện trên tấm vải.
Walm bọc ngọn lửa giữa hai lòng bàn tay như thể nó là báu vật rồi nhẹ nhàng thổi vào để dần khiến ngọn lửa lớn lên.
Thuốc lá ở thế giới này không chứa nhiều vật liệu dễ cháy, vì thế nên nếu muốn đốt chúng thì cần phải có một ngọn lửa đủ mạnh, nhưng cũng nhờ thế mà khi đốt, điếu thuốc cháy một cách có kiểm soát, cuối cùng Walm đã được thưởng thức điếu thuốc mà tâm trí đang thèm khát. Làn khói tím được phả ra lơ lửng trong không khí trước khi dần tan biến.
“Fuhh… ha, ha ha, trông khiêm tốn quá mức.”
So với ngọn lửa xanh dữ dội có thể bùng lên trong chớp mắt, thì ngọn lửa này nhỏ bé đến mức khó tả. Nhưng ngay cả một ngọn lửa như thế cũng là thứ ánh sáng không thể thiếu đối với Walm hiện tại. Và vì nó đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, nên đống vải cũ kia cũng không thể nói là đã bị lãng phí được. Ngọn lửa dễ dàng bị dập tắt khi cậu dùng ngon tay bóp vào phần vải đang cháy.
Khi Walm rải tro, cậu chìm vào cảm giác trống rỗng.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế lẽ ra nên được tận hưởng, nhưng thật không may, Walm phải vứt đi điếu thuốc trên tay, cầm kích lên và đứng dậy.
Nguyên nhân là tiếng bước chân khe khẽ mà Walm không thể đoán ra được là thuộc về ai. Để chắc ăn, cậu vào sẵn thế thủ, tập trung lắng nghe, tiếng bước chân bắt đầu trở nên to và giả tạo hơn. Âm thanh đó cứ lớn dần lên cho thấy đối phương đang chuẩn bị tiến vào phòng. Việc cố tình tạo tiếng bước chân to vừa là để thông báo sự hiện diện của mình, nhưng cũng có thể là để át những âm thanh khác đi, ví dụ như những cuộc trò chuyện nhỏ tiếng.
Khi âm thanh lớn đến mức đủ để Walm biết rằng chủ nhân của tiếng bước chân đó đã ở cửa phòng. Cậu mới biết rằng một vài trong số những tiếng bước chân đó là do đối phương cố tình tạo nên.
Và việc những người vừa bước vào phòng đã làm như vậy, cho dù biết rằng đây là tầng 35, hẳn phải là một nhóm rất kỷ luật. Nhưng chẳng thể nào biết được, vì cho dù có là ai đi nữa thì đôi khi cũng phải thể hiện một chút thôi.
Cơn mệt mỏi bao trùm lấy Walm biểu tình, thúc ép cậu phải nghỉ ngơi lâu hơn, nhưng cậu chọn cách phớt lờ nó đi. Cánh cửa từ từ mở ra, và thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cậu là một khuôn mặt trông không hề hợp với Mê cung này chút nào. Biểu cảm trên gương mặt đó quá là sáng sủa.
“Này, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sau lời chào hỏi của Merrill, những thành viên còn lại trong nhóm lần lượt bước vào phòng an toàn.
“Lần này là mọi người à?”
Ngay sau lần gặp nhóm của người lùn và thú nhân kia, thì tổ đội tiếp theo mà cậu đụng độ sau tầng 30 là Trimagitack. Không hiểu sao dạo gần đây Walm toàn gặp phải những người năng động thế nhỉ? Cho dù có cố suy nghĩ thì cậu vẫn không tìm được câu trả lời.
“Nếu cứ ăn nói như thế, thì sẽ chẳng có ai dám lại gần anh đâu đấy.”
Nhìn thấy Merrill phẫn nộ, Walm buộc phải nhượng bộ lại đôi chút.
“Tôi chỉ hơi mệt thôi. Nhưng mà cảm ơn về vụ của Fausto nhé.”
“Giá mà anh nói được câu đó ngay từ đầu.”
Merrill ngay lập tức vui vẻ tiến về phía Walm sau khi được những lời của cậu làm thay đổi tâm trạng.
Mặc dù chắc chắn là họ không giống nhau, nhưng cái cách mà Merrill xâm phạm không gian cá nhân của Walm gợi nhớ cậu về những người lùn trước đó.
“Vậy mục đích của việc tiếp cận và bắt chuyện với tôi là gì thế? Tính mở tiệc để thắt chặt thêm mối quan hệ hay bên à?’
“À thì, nói thẳng ra thì cũng gần giống như vậy đấy.”
Một câu trả lời rất thẳng thắn. Để thưởng cho đối phương, Walm cũng phản hồi lại một cách rất chân thành.
“Cảm ơn vì ý tốt, nhưng…”
“Đúng rồi. Ngay khi tôi nghĩ anh sẽ ở ẩn một thời gian để chờ mọi chuyện lắng xuống sau khi bị hội giam lỏng, thì tôi lại nghe được tin rằng anh đã lao đầu xuống Mê cung ngay sau đó. Hơn nữa, anh còn một mình xuống được tận tầng 35. Mọi người xung quanh lúc nào cũng nói tôi là một người “bận rộn”. Nhưng có vẻ như anh còn “bận rộn” hơn cả tôi nữa nhỉ.”
“Ờm, hoàn cảnh không cho phép tôi dừng lại quá lâu.”
“Nói cách khác, là anh đến mê cung này để tìm kiếm thứ gì đó. Và đến tận bây giờ vẫn chưa có được thứ mình muốn. Chẳng lẽ anh không thể đạt được nó ngay cả khi ở tầng 35 này sao?”
Một câu hỏi sâu sắc, nhưng không chút vòng vo. Walm, vốn không có ý định trả lời, bắt đầu lảng tránh.
“Đoán thử xem?”
“Thật đấy, nói chuyện với anh chán hết mức.”
Merrill cười gượng gạo, trừng mắt nhìn Walm. Vẻ mặt nghiêm túc của Merrill cho Walm biết. Cậu không thể né tránh câu hỏi này.
“Bất kỳ ai lặn xuống Mê cung đều mang theo mục đích riêng trên mình. Tiền tài, danh dự, quyền lực, sức mạnh… Tôi đã từng thấy qua hết. Bên trong mê cung, ai cũng vật lộn, vươn tay về phía ánh sáng của hy vọng, liều mạng để có thể đạt được mục tiêu của bản thân. Việc nghĩ xem mục đích của ai là cao cả hay thấp kém là một điều thừa thãi và vô cùng nhàm chán… Tôi sẽ không bao giờ phán xét một người dựa trên điều đó. Vậy nên, Walm, anh đang tìm kiếm điều gì ở Mê cung này? Anh ước mong điều gì ở nó?”
“... Đúng là một con người kỳ lạ. Hỏi tôi câu đó để làm gì?”
“Đó là vì–”
Bầu không khí căng thẳng bỗng biến mất. Merrill cau mày còn Walm thì bật dậy. Cánh cửa ra vào bị đẩy mạnh, một âm thanh dữ dội vang lên.
“Cái quái gì thế, hai người tính đánh nhau à?”
“Sắp có kịch hay rồi đây.”
“Chắc chắn rồi. Đừng lo, tụi này sẽ làm trọng tài cho, nên cứ chiến đi, chiến cho máu vào!! À xuýt chút nữa thì quên, cấm dùng vũ khí nhé.”
Không chút do dự, tổ đội người lùn từ Liên minh Rừng Aleynard đã xông vào phòng và hét lên theo phong cách rất riêng của mình. Chẳng lẽ họ không thể sống một cách khiêm tốn và lặng lẽ hơn chút được sao? Nhưng thực sự thì, có vẻ như điều đó cũng khó như việc dạy nghệ thuật và khoa học cho đám Goblin vậy.
Ngoại lệ duy nhất trong nhóm đó là người thú nhân cụp tai xuống như thể đang muốn xin lỗi Walm và Merrill.
“Thật tình, mấy người không biết đọc bầu không khí à? Chúng tôi đang trò chuyện rất vui vẻ đấy biết không!?”
Merrill giận dữ, tỏ vẻ khó chịu với sự chen ngang của nhóm người lùn và trừng mắt về phía họ.
“Hả, chỉ có vậy thôi à? Chán ngắt.”
“Đành chịu vậy. Đến giờ ăn rồi.”
“Rượu, mang rượu ra nhanh nào.”
Những người lùn, sau khi mất hứng thú với Walm và Merrill, chuyển sự chú ý của mình sang đồ ăn nhanh một cách bất ngờ. Một trong số họ thậm chí đã bắt đầu nhai bánh mì cứng rồi.
“Thế mới nói là đám người lùn các người…aahhh…hỏng hết tâm trạng rồi. Walm, đổi chỗ đi. Đừng lo, tôi sẽ đãi anh một bữa. Rốt cuộc thì tôi rất muốn lắng nghe câu trả lời của anh.”
- - - - -
Trở lại mặt đất, cả nhóm bước vào một nhà hàng nằm trên một con phố nhỏ gần đường chính. Không như quán rượu mà Walm thường thấy, nơi đây được xây dựng từ những vật liệu cứng cáp hơn. Và khi quan sát bên trong, cậu hiểu được tầm quan trọng của chất liệu được dùng để xây nên nó. Căn phòng cậu bước vào, được ngăn cách bởi một bức tường ngoài và trong với độ dày không kém nhau, dùng cho mục đích đàm phán những vấn đề bí mật hoặc riêng tư.
Walm đặt kích dựa vào tường và ngồi xuống. Không như Walm, người đang cố gắng giữ khoảng cách, thì Merrill nghiêng người về trước và bắt đầu nói.
“Tôi rất vui vì anh đã đồng ý đến đây. Trước hết thì, tôi muốn thắt chặt tình bạn giữa hai phía bằng cách trò chuyện và chia sẻ với nhau về quá trình trưởng thành của mỗi người, nhưng tôi đoán là, để tôi bắt đầu trước sẽ tốt hơn.”
Sau khi hít một hơi thật sâu, Merrill tiếp tục.
“Tôi sinh ra ở thành phố có những bức tường dày bao quanh này. Tôi chưa từng gặp khó khăn gì trong cuộc sống, và tất nhiên chưa từng biết đến cảnh nghèo đói. Tuy nhiên, tôi chẳng được thừa kế một ngôi nhà nào cả, thế nên cơ hội sinh sống và kiếm tiền của tôi ở nơi đây là rất hạn chế. Vì vậy nên, tôi đã đến mê cung để kiếm sống. Phải. Câu chuyện của tôi nhàm chán như thế đấy.”
Một câu chuyện hết sức bình thường. Dù Merrill có bị ép buộc vào con đường này hay không thì cũng đều như vậy, ai cũng có hoàn cảnh riêng, nhưng điểm khác biệt duy nhất và cũng là lớn nhất đó chính là việc Walm mưu sinh trên chiến trường, còn Merrill thì là ở Mê cung.
“Ngay cả một kẻ nhàm chán như tôi đây cũng có thể dần dần tiến sâu hơn xuống mê cung, và khi tôi gặp được những người bạn đồng hành hiện tại, một sự tham lam trong tôi đã trỗi dậy. Hay có lẽ đó là thứ mà mọi người thường gọi với cái tên là tinh thần của mạo hiểm giả nhỉ. Nhưng dù sao đi nữa, thì tất cả chúng tôi đều sở hữu cùng chung một chí hướng đó chính là trở thành một kẻ chinh phục. Nếu nói rằng vì thế mà tôi không quan tâm đến tiền tài hay danh vọng thì đó sẽ là một lời nói dối, nhưng trên tất thảy những thứ đó, tôi thực sự muốn chạm đến được đáy của mê cung này, đó là giấc mơ hiện tại của tôi… nghe hơi nực cười, phải không?”
Merrill mỉm cười gượng gạo. Tuy nhiên, sự nghiêm túc trong ánh mắt đó là thật. Điều tương tự cũng có thể áp dụng với những thành viên còn lại trong nhóm.
“Không hề chút nào. Nếu không có ước mơ, hy vọng hay mục tiêu, thì thật khó để nói rằng một người đang còn sống. Vì khi ấy chẳng có mấy thứ có thể dùng để phân biệt giữa họ và những cái xác biết đi.”
Sẽ thật đáng buồn nếu như một người cứ khăng khăng rằng bản thân mình chỉ tiếp tục sống vì cơ thể còn thở. Walm, người đã chìm đắm trong rượu và sự tuyệt vọng suốt một năm trời, không có tư cách gì để cười vào giấc mơ của người khác cả. Dù cho chúng có nhỏ bé hay tầm thường đến đâu.
“Những lời vừa rồi nặng nề quá đó… Chúng tôi đã thấy đơn tuyển dụng và quyết định rằng sẽ gặp mặt anh. Nhiều người khi thấy tấm đơn đó thì vẫn còn đang do dự và chờ đợi diễn biến tiếp theo. Nhưng dù có cho bao nhiêu thời gian để đợi đi nữa thì tôi cũng không chắc rằng họ sẽ nhìn ra giá trị thật sự của anh. Nói ra thì nghe có vẻ vô lý, nhưng tôi đã cảm thấy rất may mắn khi đã gặp được anh lúc đó. Đúng vậy, Fausto tuy đã phải trả giá cho hành động của mình, nhưng nó cũng đã thuyết phục chúng tôi về khả năng của anh. Vì thế nên tôi muốn mời anh vào tổ đội này. Nhưng trước hết thì tôi muốn biết về ham muốn của anh. Walm, rốt cuộc anh đang tìm kiếm điều gì ở bên trong mê cung này?”
Giải thích thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Trăm nghe không bằng một thấy. Nghĩ như vậy, Walm nói.
“...Phải rồi… thấy là sẽ rõ thôi. Tôi sẽ dùng ma lực, nhưng đừng lo, tôi không có ý xấu nào đâu.”
Đôi mắt sau khi được ma lực chảy qua đã thay đổi, và theo đó thế giới quan của Walm cũng biến đổi theo. Tuy không nặng nề như lúc sử dụng《Ignis Fatus》, nhưng cơn đau và sức nóng xuyên thấu vẫn xuất hiện.
“Đó là… ma nhãn à?”
Vị võ tăng tên Hari, người vẫn giữ im lặng cho đến lúc này, đã mở lời. Walm gật đầu xác nhận nghi vấn của đối phương.
“Tôi là một bại binh từ Highserk, người đã mất đi quê hương sau một đợt đại bạo loạn. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã mất đi cả hai mắt và cuối cùng là được cấy vào nhãn cầu của một ma vật bậc cao.”
Walm ngừng cấp ma lực cho đôi mắt, nghĩ rằng đối phương đã thấy đủ. Tuy nhiên, ngay cả sau khi đã dừng lại, cơn đau vẫn cứ tiếp diễn. Cậu từ từ nhắm chặt mắt lại cho đến khi chúng dịu xuống.
“Đôi mắt này sẽ thối rữa trong một tương lai không xa. Khi ma lực chảy qua, chúng sẽ nóng lên và cảm giác như là đang tan chảy. Để có thể chữa lành cho chúng, tôi đang tìm kiếm thứ mà người ta gọi là Crimson Grass chỉ mọc ở tầng sâu nhất bên trong mê cung. Đó là thứ mà tôi đang tìm kiếm.”
“Tôi hiểu rất rõ ham muốn đó của Walm.”
“Tôi luôn có tỏ ra là bản thân sở hữu nhiều mặt khác nhau, nhưng tất cả thực chất chỉ để bảo vệ chính mình.”
“Chà, ước mơ của tôi cũng chẳng lớn lao gì cho kham. Vậy thì, Walm, anh có muốn tham gia vào tổ đội của chúng tôi không?”
Đối với Walm, người không có mối quan hệ nào và đang bị giới hạn về mặt thời gian, lựa chọn tốt nhất cậu có thể làm hiện tại đó chính là gia nhập Trimagitack, nhóm vốn đã gây dựng nên được một danh tiếng riêng cho mình ở Thành phố Mê cung Belgana này.
“Được thôi, hãy cùng nhau chinh phục mê cung nào.”
“Quá tuyệt vời! Đó chính xác là những gì tôi muốn nghe. Mọi người, mở tiệc chào mừng thành viên mới nào.”
“Khoan đã, Merrill! Chúng ta, chúng ta vẫn còn chưa bàn chi tiết về các điều kiện khác cơ mà. Anh cũng vậy nữa. Là một lính đánh thuê thì lẽ anh phải khắt khe hơn về mảng này chứ.”
Mạo hiểm giả tên Marianthe quở trách Merrill, người đang bận rộn chuẩn bị rượu. Mọi việc tuy được quyết định rất nhanh chóng, nhưng việc tăng số lượng thành viên trong nhóm chưa bao giờ là việc dễ dàng cả. Hoặc ít nhất là mọi chuyện lẽ ra phải như vậy.
Walm, người cũng nhận thấy rằng bản thân đã chưa suy nghĩ kỹ về chuyện này và phản ứng ngay lập tức, nhưng cậu chẳng còn lời nào để nói.
“Đôi khi mọi thứ chỉ cần theo đà mà tới thôi.”
“Cái tính cách dễ dãi đó, thật là, thế mà cậu dám chê bai những người lùn đó đấy.”
Mặc dù chưa giao tiếp với nhau nhiều, nhưng cậu vẫn thoáng nhận ra rằng Marianthe như là một điều phối viên của nhóm vậy, người luôn cật lực để giữ cho mọi thứ ở mức ổn định.
“Marianthe, bình tĩnh nào, Chúng ta có thể bàn về những chuyện đó sau, bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là nên là chào đón thành viên mới chứ.”
Hari cố gắng thuyết phục Marianthe. Thái độ của anh ta rất điềm tĩnh và bình thản, có lẽ là do anh ta đã được huấn luyện như một vị tu sĩ.
“...Hari, tôi biết là anh đang mê mẩn đôi mắt đó của Walm. Cái sự ám ảnh quá mức đối với mắt đó của anh thật sự khiến anh trông như một tên biến thái vậy.”
“Mặc dù luôn hết lời khen ngợi vẻ đẹp đôi mắt của tôi, nhưng giờ anh lại trở mặt nhanh như chong chóng khi thấy một đôi mắt khác đẹp hơn sao?”
Nói xong, mặt Merrill như rũ xuống vì buồn bã. Cả cử chỉ và lời nói đều giống như là của một diễn viên đang diễn một vở opera vậy. Hết sức kịch tính.
Walm bối rối không thể xử lý được những gì đang diễn ra.
“Không phải thế. Sự quyến rũ từ đôi mắt của Merrill là không thể bàn cãi. Nhưng, nhưng, đôi mắt vàng óng đó, vừa um ám vừa đục ngầu. Đôi mắt như thế của Walm chỉ đơn giản là… quyến rũ đến mức không thể cưỡng nổi.”
“Hả–?”
–Cái cảm giác vừa rồi là gì thế?
Hari thậm chí còn chẳng buồn viện cớ nữa. Ánh mắt của anh ta, giờ đây cứ dán chặt vào Walm, không hề có ý định gì là sẽ buông bỏ. Bộ quần áo mộc mạc, giản dị, không chút cầu kỳ cùng thân hình săn chắc, đã gợi lên cho Walm một ấn tượng rằng đối phương lẽ ra phải là một con người đàng hoàng, có lý trí. Tuy nhiên, thực tế phũ phàng, anh ta là một kẻ còn lập dị hơn cả Merrill, nói đúng hơn thì là một tên biến thái.
“Dừng lại đi Hari!!! Nhỡ anh ta chạy mất thì sao?”
Walm, nổi da gà và lông trên người dựng hết lên, cố gắng nhấc mông lên khỏi ghế, nhưng đã bị một cánh tay thò ra từ bên hông ép xuống lại. Đó là Merrill. Tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng Merrill thực sự rất nhanh trí. Một hành động rất phù hợp đối với một người nắm chức trưởng nhóm. Và điều đáng kinh ngạc hơn là, tay của đối phương được đặt ở một vị trí không khiến người khác khó chịu chút nào, mà ngược lại, còn có đôi chút thư giãn.
“Nhân vật chính của bữa tiệc tính trốn đi đâu thế? Yên tâm đi. Hari không ở “phía bên kia” đâu… chắc vậy.”
Với một tia hy vọng le lói trong đầu, Walm tìm kiếm sự giúp đỡ từ thành viên còn lại trong nhóm, nữ cung thủ tên Yuna. Không hiểu sao, từ đầu đến giờ, cô cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhưng may mắn thay, cô đã nghe thấy tiếng kêu cứu không thành lời của Walm và quay trở lại thực tại.
“...Walm có vẻ đói, chúng ta nên bắt đầu thôi.”
Không, không, không phải vậy…
Walm khóc thầm. Cậu đang bị dày vò bởi nỗi sợ hãi về việc liệu rằng gia nhập vào nhóm này có thực sự là quyết định đúng đắn hay không. Thế thì thái độ quyết tâm khi cậu đối mặt với nhóm của Fausto đâu rồi? Tất nhiên là nó vẫn còn đó, chỉ là lúc này cậu không tài nào lôi nó ra được.
“Cậu nói đúng. Walm, chào mừng đến với Trmagitack!”
Merrill nói, tay vẫn bấu chặt vào vai Walm với một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Đây là lý do mà mạo hiểm giả các người…
Nỗi sầu của Walm không thể chạm được đến ai cả và cứ thế dần trôi vào quên lãng.


5 Bình luận