Dưới đáy của Mê cung, nơi vẫn còn dư âm từ trận chiến vừa rồi, nằm tại đó là Walm, người đang nhìn chằm chằm vào bóng tối vĩnh hằng. Vị trí nơi có trận pháp triệu hồi hình ngôi sao sáu cánh đã không còn động tĩnh gì nữa. Theo ánh lửa bập bùng, bóng tối bao trùm nơi đây liên tục tiến rồi lùi, lặp đi lặp lại trong tầm mắt của cậu.
“Walm, giờ ổn rồi chứ?”
“Ừ, mắt tôi dịu xuống rồi.”
“Mừng thật đấy. Hari, khát không?”
“Hiện tại thì không.”
Hari và Marianthe, những người bị thương nặng, đang ở bên cạnh Walm. Nhưng không giống như Walm và Hari, những người phải nằm bất động, Marianthe chỉ bị trật khớp vai và tổn thương dây chằng ở gối, cô vẫn có thể đi lại được, mặc dù phải lê bước.
Trong khi Merrill và Yuna do thám tình hình xung quanh thì Marianthe đang được giao cho nhiệm vụ chăm sóc.
Việc chọc hút màng phổi đã giúp Walm phần nào thở lại được bình thường, và sau đó lỗ thủng trên ngực cậu cũng đã được bịt kín bằng chút ma lực còn sót lại của Hari. Dĩ nhiên, Hari cũng hết nhiên liệu ngay sau đó, và vì thế, những vết thương ở khắp cơ thể chỉ được tạm sơ cứu qua.
Walm và Marianthe được băng bó xương gãy bằng nẹp, trong khi Hari, người bị thương khắp người thì đang được bao phủ bởi băng gạc tẩm thảo dược. Nếu có ai đó không hiểu rõ tình mà đến đây, chắc chắn họ sẽ nhầm anh ta thành một loại ma vật mới hoặc một xác ướp đã bị chôn vùi bằng phương pháp tà ác nào đó.
Thế lực mạnh hơn đã bị tiêu diệt, trong khi bên phía kẻ chiến thắng giờ chỉ là một nhóm người di chuyển cực kỳ chậm chạp và vụng về, trông họ chẳng khác gì một nhóm người già đang đi dạo cả.
“Này, Marianthe. Thuốc lá–”
“Cho dù đó có là đùa đi nữa, thì câu trả lời vẫn là không. Mới đây thôi trên ngực anh còn thủng một lỗ đấy. Giờ tôi chẳng còn đủ sức để cười trước cảnh tượng khói bốc ra từ ngực của anh đâu.”
“Tôi còn chẳng có điếu nào… chỉ đang nói ra những gì mình đang nghĩ thôi, để giết thời gian.”
“Hừ, làm tôi cứ tưởng anh đang nghiêm túc chứ, nhưng đúng thật, anh quả là một người kỳ lạ.”
Marianthe thở dài vì không thể hiểu nổi Walm.
Walm than thở về cách mà bản thân được điều trị, nhưng Hari, người cũng đang bị thương nặng, lên tiếng bênh vực Walm bằng một giọng the thé như tiếng côn trùng kêu.
“Đừng có như vậy chứ, Marianthe. Ham muốn hút thuốc sau một sự kiện lớn chính là bản chất của con người.”
“Hari, đừng tự dưng nói những thứ như vậy chứ… anh có chắc là mình ổn không đấy?... Đầu anh không bị va đập quá mạnh mà, phải không?”
Marianthe sợ rằng Hari còn bị chấn thương ở đâu đó khác ngoài những vết thương bên ngoài. Nhưng việc liệu cô ấy đang nói thật hay đùa, thì Walm cũng chẳng tài nào biết được.
Mọi người để cơ thể nghỉ ngơi trong khi đan xen vào đó những cuộc trò chuyện điên rồ. Nghĩ lại thì, kể từ khi cả nhóm tiến vào những tầng sâu hơn, thì tất cả đã không có nhiều thời gian để ngủ. Vì thế nên, vào lúc này, Walm mới nhận ra rằng khoảng thời gian rảnh rỗi không có việc gì để làm mới là thứ tuyệt vời nhất.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng bước chân quen thuộc vọng đến tai Walm. Tất nhiên, cậu không phải là người duy nhất trông chờ đối phương trở về sau khi dò xét tình hình xung quanh.
“Thế nào rồi, Merrill?”
Merrill, người đang vác trên vai cây kích quen thuộc, trả lời câu hỏi của Marianthe.
“Có một hố đen ở giữa phòng. Tuy không chắc lắm, nhưng nếu nhảy vào đó, chúng ta có thể sẽ quay trở lại mặt đất.”
“Trước hết thì, chúng ta nên thư giãn chút đã.”
Trong trận chiến với Undead Dragon, Walm bỗng phát biểu một ý kiến kỳ lạ. Giả sử như Mê cung bị xáo trộn sau khi tầng cuối bị chinh phục khiến cho đường về không còn nữa, thì chắc cả bọn sẽ phải nằm lại và thối rữa tại đây cùng với con rồng.
Walm vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, an tâm khi biết rằng tình huống mà bản thân lo sợ đã không thành hiện thực.
“Mất một lúc mới thấy, nhưng tôi tìm được kích của Walm rồi này.”
Như để đang khoe khoang, Merrill gõ nhẹ kích lên vai của mình. Cây kích đã bị hất văng đi một cách ngoạn ngục giữa trận chiến, nhưng may mắn thay nó không bị hỏng hóc gì quá nặng.
“Vậy à, cảm ơn.”
Walm đã có một mối quan hệ lâu dài với chiến lợi phẩm mà cậu giành lấy được trong trận chiến biên giới với Mayard này. Tuy không sâu đậm đến mức không thể thay thế, nhưng ít nhất nó đã trở nên quen thuộc đến mức dường như là một phần tứ chi của cậu. Đối với Walm, giá trị của cây kích này vượt xa cả một đồng vàng lớn.
Walm cố nắm lấy cây kích, nhưng tay cậu run rẩy vì đau, không thể cử động theo ý muốn.
“Tôi sẽ đặt nó ở đây.”
Merrill, thấy được tình trạng của cậu, liền nhẹ nhàng đặt món vũ khí quen thuộc đó ngay kế bên thềm đá mà Walm đang dùng làm gối.
Merrill và Yuna, cũng đã kiệt sức, bắt đầu ngồi xuống và tham gia vào cuộc trò chuyện.
Giờ đây, dưới đáy của Mê cung. không còn một ai đang đứng.
“Trước hết, có vẻ như không còn nguy hiểm nào nữa. Vậy nên, tuy vẫn hơi sớm để ăn mừng, nhưng chúng ta đã thành công chinh phục được Mê cung rồi.”
Cách mà họ vừa chinh phục Mê cung chắc hẳn là điều khó có thể tin được nhất. Và trái ngược với cái danh hiệu cao quý là “Kẻ chinh phục” này, Walm bây giờ thậm chí còn chẳng thể đứng lên nổi, chứ đừng nói đến việc đi lại. Lúc này, cậu chẳng khác gì một bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh trong một bệnh viện dã chiến trên chiến trường.
“...Tôi không phiền một chút tiếng ồn đâu, mọi người biết chứ.”
Chắc hẳn Merrill đã mong đợi một tràng pháo tay và reo hò, nhưng Walm, người vừa may mắn thoát chết, hiện thậm chí còn chẳng đủ sức để vui mừng. Yuna thì trầm lặng, còn Marianthe thì không phải là kiểu người dễ dàng thể hiện những cảm xúc như vậy. Nếu Hari đang không phải nằm bất động trên sàn như bây giờ, thì chắc chắn anh ta đã nịnh hót và thêm vào những tràng pháo tay lớn hết cỡ, nhưng giờ thì anh ta chẳng khác gì Walm cả, thương tích đầy mình và chẳng còn chút sức lực nào. Điều duy nhất anh ta có thể làm hiện giờ là mấp máy miệng và lẩm bẩm qua lớp băng gạc.
“Nếu Hari và tôi đột nhiên bật dậy để nhảy múa ăn mừng, thì sẽ rất phiền nhiễu đấy, cô không nghĩ vậy à?”
“Không hẳn, chỉ là… tôi sẽ hoảng sợ nhiều hơn thôi.”
Merrill, tưởng tượng ra cảnh Walm vừa mô tả, vẻ mặt bỗng trở nên u ám.
“Nhanh gọn nào.”
Bị Yuna thúc giục, Merrill dùng ánh mắt có phần oán giận của mình để đáp trả.
Trong mắt Walm, Merrill dường như đang hờn dỗi vì lý do gì đó.
“Sao ai cũng lạnh lùng thế… đúng là, nếu có thể, tôi cũng muốn ngả người lên giường và ngủ ngay lập tức. Nhưng dù sao thì, tôi có một chuyện quan trọng cần nói. Vì một khi chúng ta trở lại mặt đất, một cuộc trò chuyện bình tĩnh và dễ chịu với tất cả như thế này sẽ không còn khả thi nữa.”
Merrill lấy ra hai chiếc túi ma thuật. Một chiếc của nhóm, chiếc còn lại là món quà Walm nhận được từ Gerald Berger, Chiến Thần của Highserk, trong khoảng thời gian cậu còn phục vụ trong quân đội.
“Tôi đã thu thập nhiều nhanh và vuốt của Undead Dragon nhất có thể. Chúng đều rất tốt dù cho có làm nguyên liệu hay chất xúc tác. Chắc chắn Hội và Hầu tước Borgia sẽ muốn mua một số lượng lớn. Cho dù thế, chúng ta chắc chắn vẫn sẽ được giữ lại một ít.”
Ngay cả Walm, một người không mấy để tâm đến địa lý cũng như lịch sử, cũng đã từng nghe qua tên của gia tộc đó khi đến Thành phố Mê cung này. Gia tộc Borgia là một trong những đại gia tộc tại Quốc đảo Galmud, cai trị Thành phố Mê cung và cũng là người điều phối khu vực lục địa, vì thế nên khu vực đảo trung tâm và những quần đảo nhỏ xung quanh không nằm trong quyền kiểm soát của họ. Sự thăng tiến của họ bắt nguồn từ Chiến tranh Thống nhất 100 năm trước. Ít nhất thì đó là những gì mà Walm nghe được.
“Nhưng nếu không mang về quà lưu niệm, thì hội chắc chắn sẽ đến làm phiền. Có cách nào để tránh mấy cuộc nói chuyện dài dòng không có hồi kết đó không?”
Có lẽ đã từng phải trải nghiệm qua chuyện tương tự. Marianthe, trông như đang hồi tưởng lại quá khứ, khẽ lắc đầu.
“Xin chia buồn với cô.”
“Chúng tôi sẽ không gặp phải quá nhiều vấn đề đâu. Nhưng Walm này. Anh cũng chẳng phải là một ngoại lệ gì cho kham đâu, anh biết chứ? Một người chinh phục được mê cung cho dù chỉ tạm thời tham gia vào nhóm theo hợp đồng. Nếu tin đồn rằng anh không thuộc về tổ chức nào được lan truyền ra, thì anh chắc chắn sẽ bị theo dõi đấy. Vậy nên, hãy cẩn thận nhé?”
“Đúng là phiền phức thật… Nhưng tôi sẽ ghi nhớ điều này.”
Nhận được câu trả lời của Walm, Merrill tiếp tục.
“Quay lại chủ đề chính nào. Tiếp theo là cái này.”
Một chiếc hộp gỗ mục nát được lấy ra khỏi túi ma thuật. Khi lắc, bên trong phát ra tiếng kim loại yếu ớt. Walm thử đoán danh tính của vật bên trong.
“Tiền vàng à?”
“Gần đúng, nhưng tốt hơn nhiều.”
Bên trong chiếc hộp là một thỏi kim loại. Ngay cả dưới đáy Mê cung tối tăm này, thỏi kim loại đó vẫn toả ra một ánh sáng lấp lánh đặc trưng khi được chiếu sáng mờ nhạt bằng lửa. Walm nheo mắt lại và nói ra một cái tên.
“Một thỏi Mithril?”
“Phải. Và hơn nữa, nó hoàn toàn tinh khiết.”
Mithril không có “độc” hay dấu hiệu rỉ sét, và nhẹ tựa lông hồng. Thứ khiến nó đặc biệt chính là khả năng dẫn truyền ma lực cực tốt. Do như cầu quá cao, nên nguồn cung luôn khan hiếm. Theo như Walm biết, nó có rất nhiều công dụng, chẳng hạn như làm đồ dùng trên bàn ăn, đồ trang trí, vũ khí và cuối cùng là chất xúc tác. Một thứ rất được giới thượng lưu săn đón. Vì thế nên hầu hết vũ khí Mithril, cho dù chỉ được pha vào một lượng nhỏ, cũng sở hữu giá thành rất cao. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để tách biệt chúng ra khỏi vũ khí kim loại bình thường.
“Nnnn, dù có chia thành năm thì nó vẫn là quá nhiều.”
Chẳng trách Hari thốt lên sau khi thấy thỏi Mithril đó. Thế giới quan về tiền bạc của Walm sắp bị sụp đổ hoàn toàn chỉ vì một thỏi kim loại. Suy cho cùng thì, ngay cả khi chia nó thành năm, thì số tiền cậu nhận được khi bán phần của mình cũng thừa đủ để mua thêm vài liều thuốc nhỏ mắt kia.
“Ừm, may thay đó là Mithril. Ý tôi là, lỡ như bên trong hộp chỉ toàn là sắt vụn thì sao…”
Ngay cả Marianthe cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt. Nếu nói đến ngoại lệ, thì Yuna và Merrill là hai người đầu tiên vượt qua những lời cực kỳ gây sốc này của cậu.
Merrill gõ vào đầu của Walm, trong khi những người còn lại thì vẫn đang choáng ngợp trước thỏi bạc ma thuật kia.
“Thế anh có biết đây là gì không?”
Một chiếc lọ trong suốt được đưa ra trước mắt Walm. Cậu liền há hốc mồm khi chứng kiến được thứ ở bên trong. Đó là một loài thực vật, với một màu đỏ thẫm như máu từ thân đến lá. Những cánh hoa và nhị thì cong veo, hướng thẳng lên trên như những đầu ngón tay đang cố vươn về phía bầu trời.
“C-crimson Grass?”
Một báu vật có khả năng chữa lành, loại thảo mộc được cho là sẽ nở hoa mãi mãi, đang được trưng ra trước mặt Walm trong một chiếc lọ. Ánh mắt của những thành viên trong nhóm, vốn vẫn đang dán chặt vào thỏi Mithril, cuối cùng cũng chịu rời khi trước những lời nói chứa đầy sự kinh ngạc của Walm.
“Đây là Crimson Grass sao, trông lạ thật.”
“Ừm, không biết phải mô tả như thế nào… nó đẹp, nhưng…”
Trái ngược với chiếc lọ phủ đầy bụi, thứ thảo dược bên trong vẫn rất tươi tốt, toát lên một vẻ đẹp mê hồn. Nếu có ai đó bảo rằng đây là một loại hoa giả đắt tiền, thì Walm chắc chắn cũng sẽ tin. Khi tận mắt chứng kiến, cậu mới hiểu được những mô tả về vẻ đẹp mà người đời trao cho nó.
“Nó, hình như không mọc trên mặt đất thì phải.”
“Nó được đặt kế bên thỏi Mithril. À thì, tôi chỉ muốn làm anh ngạc nhiên một chút thôi.”
“Có chắc là một chút không đấy?”
Trong khi Walm phàn nàn, Merrill lại mừng rỡ vì trò nghịch ngợm nhỏ bé của mình đã thành công.
Sau khi nghiêng người về phía trước một lúc, những người mải mê ngắm thứ thực vật này đã bình tĩnh trở lại.
Marianthe, chỉ tay vào lọ thuỷ tinh, hỏi.
“Vậy Walm, “thứ đó”, anh định nuốt trọn nó ngay tại đây luôn à?”
“N-nuốt trọn? Nhưng, chẳng phải nhai trước sẽ tốt hơn à?”
Walm không biết phải trả lời Marianthe như thế nào. Liệu cậu phải ăn nó như một món salad hay là dùng để ăn kèm với những thứ như thịt? Sau bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cậu cũng có được thứ mình cần. Nhưng lúc này cậu mới nhận ra là bản thân không hề biết được liều lượng hay cách sử dụng chính xác của nó.
“... nhưng trông nó không được ngon cho lắm nhỉ?”
“Khoan đã, chỉ cần ăn vào là có tác dụng sao?”
“Hay là phải dùng như thuốc mỡ?”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác liên tục được đặt ra mà không có thu về được bất kỳ một manh mối nào. Khi tình hình vượt quá tầm kiểm soát, Hari, người đang chìm đám trong suy nghĩ, từ từ mở miệng.
“Trước tiên cậu phải cho chúng vào miệng. Và thay vì nuốt, thì nhai mới là cách đúng. Tuy nhiên, tốt nhất là nên tham khảo ý kiến của một nhà giả kim hoặc trị liệu sư trước. Nhưng nói gì thì nói. Cậu nên cẩn thận về vấn đề này,.”
Người duy nhất có kiến thức chuyên sâu về y học trong nhóm đã đưa ra giải pháp của mình trong khi tình hình đang hỗn loạn. Có vẻ như những võ tăng canh giữ nhà thờ không chỉ giỏi chỉ dẫn cho những con người lầm đường lạc lối, mà còn có khả năng không kém gì những linh mục cấp cao.
Sự kính trọng dành cho Hari lại dâng lên trong tâm trí Walm.
Chẳng mấy chốc, Walm cảm nhận được tiếng không khí thoát ra. Nguồn gốc là hơi thở dài qua lớp băng của bị võ tăng nằm kế bên cậu.
Phải rồi, là Hari.
“...Này, Hari.”
“Ánh mắt nồng nàn quá–”
“Đừng. Đừng nói thêm gì nữa.”
Sự nghi ngờ của cậu vừa được khẳng định lại.
Sự ngưỡng mộ cũng theo đó mà biến mất ngay lập tức.
Với giọng nói kiềm chế, Walm hất những mảnh băng lụn về phía đối phương. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi chúng đã thành công che được ánh mắt của Hari.
Merrill tiếp tục cuộc trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Giờ thì chúng ta đã quyết định được cách sử dụng đống cỏ này rồi. Walm, anh nên giữ nó trong túi ma thuật của mình cho đến khi quyết định sử dụng.”
“Nếu lỡ làm mất, anh sẽ phải xuống mê cung thêm một lần nữa đấy.”
Ngay sau khi nghe lời Merrill nói, Walm đã bỏ Crimson Grass vào túi ma thuật của mình. Đống nguyên liệu từ Undead Dragon đã gần như đẩy giới hạn của chiếc túi đến mức tối đa. đến mức mà khi cậu cố nhét chiếc lọ vào, một cảm giác rùng mình lan toả từ tay ra khắp cơ thể cậu, như thể chiếc túi đang cố nói rằng bản thân không thể chứa được thêm bất kỳ thứ gì nữa. Merrill liếc nhìn sang bên cạnh, bỏ chiến lợi phẩm là thỏi Mithril vào túi của nhóm.
Chỉ với như thế, cộng thêm việc các vật phẩm và trang bị của tất cả đã được thu hồi lại hết, không còn lý do gì để họ ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Tiếc là Walm và Hari hiện không thể tự mình di chuyển. Và thế là, sau một màn thảo luận ngắn ngủi, tiếng kêu than đau đớn phát ra từ miệng của Yuna.
“N-Nặng.”
“Tôi… xin lỗi.”
Yuna, người đang phải cõng Hari trên lưng, lảo đảo tiến về phía trước. Mặc dù trang bị trên người Marianthe và Merrill cũng không thể nói là nhẹ, nhưng việc mang vác một võ tăng vừa cứng như đá nhưng cũng nặng như đá vẫn là quá sức đối với họ. Vì thế nên, Yuna, một người có thể tập trung phát triển sức mạnh thể chất do phải giương cung thường xuyên, đã được giao cho nhiệm vụ này.
Theo ngay sau lưng cô là Marianthe với ánh mắt tràn đầy sự thương hại, người đang phải dùng cây chuỳ yêu thích của mình như gậy đi bộ.
Ở phía cuối cùng là Walm và Merrill. Walm tuy rất muốn bản thân mình rắn rỏi như cây kích mà cậu hay sử dụng, nhưng tay là mắt cá chân trái của cậu đã bị gãy, trong khi phổi thì không thế hoạt động bình thường. Merrill lặng lẽ đưa vai ra cho cậu, mặc dù cô đang phải mang vác một thứ gì đó.
Merrill dùng tay phải dìu Walm để cho cánh tay trái bị gãy theo một hướng khó tả của cậu không bị thòng xuống và gây ra thêm đau đớn. Không một lời nào được nói ra, chỉ có khoảng cách giữa cả hai là được thu hẹp lại và cơ thể họ khẽ chạm vào nhau. Khi Walm nhảy lò cò một cách vụng về và cúi xuống nhìn chân nhìn, Merrill lặng lẽ chậm bước lại để cậu theo kịp.
Những cái bóng chồng lên nhau lắc lư dưới ánh sáng mờ nhạt khi cả hai vụng về tiến bước.
“Này, Walm.”
Hơi thở của đối phương chạm vào da cậu. Giọng nói nhỏ nhẹ, chắc chắn, nhưng tràn đầy sự ấm áp của Merrill làm rung động đôi tai của Walm.
“...Có chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ là… tôi rất vui vì có anh trong nhóm.”
“Sao vậy…? Bỗng nhiên đột ngột thế?”
Khi ngẩng mặt lên, máu tóc xanh nhạt và đôi mắt khác màu của Merrill hiện lên trong tầm mắt của cậu. Hai con người với hai đôi mắt tương phản giờ đang đứng sát bên cạnh nhau. Kỳ lạ thay, những màu sắc rực rỡ vốn khiến cậu chói mắt khi lần đầu gặp mặt giờ lại mang đến một cảm giác rất dễ chịu.
“Cảm ơn nhé, Walm.”
Ở khoảng cách rất gần, nơi má của của hai người chạm vào nhau, Walm chỉ có thể đáp lại bằng vẻ ngượng ngùng.


15 Bình luận