Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 136 - Đáy của Mê cung

15 Bình luận - Độ dài: 6,840 từ - Cập nhật:

Sau khi đánh bại được Earth Dragon, cả nhóm bắt đầu tiến xuống cầu thang, từng bước từng bước một, quang cảnh xung quanh lờ mờ hiện ra dưới những tảng rêu phát quang. Đây lẽ ra phải là nấc thang cuối cùng..

 

Đế giày của Walm tiếp tục chạm xuống bậc thang đá. Quan cảnh xung quanh vẫn tối mù cho dù cậu có đi xuống thêm 100 hay 200 bước nữa. Xuống thêm vài trăm nấc một cảm giác bất an khó tả ập vào người Walm. Cậu nghĩ đến tình huống bản thân có lẽ đã bị trúng một loại ảo giác nào đó khiến cho những nấc thang này tưởng chừng như không có điểm kết.

 

“Phía sau, không còn thấy gì nữa rồi.”

 

Tuy không thể hiện ra một cảm xúc cụ thể nào. Những gì Yuna muốn nói vẫn được truyền tải một cách hoàn hảo đến với các thành viên khác.

 

Nhờ vào ánh sáng yếu ớt của đám rêu phát quang, cả nhóm tiếp tục tiến xuống, nhưng con đường dẫn xuống tầng đáy trước mặt họ bỗng trở nên tối đen như thể chỉ còn lại vực thẳm bên dưới.

 

Chắc là đám rêu hết ánh sáng rồi?

 

Như để phản bác lại suy nghĩ lạc quan này, Walm cảm nhận được một cái chạm nhẹ trên da và vì một lý do nào đó, mắt cậu có đôi chút ấm lên. Bản năng liên tục mách bảo không cho phép cậu để bản thân bị bóng tối nuốt chửng.

 

Không chỉ có Walm, tất cả thành viên trong nhóm đều dừng lại. Nhưng nhanh chóng, Merrill đưa ra chỉ thị với một tông giọng đều đều.

 

“Tiếp tục thôi nào.”

 

Tiến về phía đáy với những bước chân chậm nhưng chắc chắn. Nửa hay vài tiếng đã trôi qua, cảm giác về thời gian của Walm ngày càng trở nên hỗn loạn. Ngay lúc đó, đôi mắt đang tìm kiếm đích đến của cậu đã trông thấy được đáy. Ánh sáng tuy bị ngắt giữa chừng, nhưng cầu thang vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của nó.

 

Tầm nhìn xung quanh của Walm khi đến đích vẫn chẳng khá hơn là bao. Giờ đây cậu phải đối mặt với một quyết định quan trọng. Liệu có nên đốt lửa hay không. Điều đó chắc chắn sẽ đảm bảo được tầm quan sát cho cả nhóm, nhưng nó cũng sẽ tiết lộ vị trí và biến tất cả thành mục tiêu hoàn hảo nếu như có ma vật ẩn nấp xung quanh.

 

“Walm.”

 

Được gọi tên, Walm hiểu được ý định và nhanh chóng tạo ra một ngọn lửa trên lòng bàn tay, sau đó cậu dùng nó để đốt sáng chiếc đèn được lấy ra từ túi ma thuật.

 

Walm bắt đầu quan sát xung quanh. Sàn thì trông y hệt như những tầng trước, nhưng tường và trần thì cho dù có cố đến đâu cũng không thể nhìn thấy được.

 

“Cảnh giác cao độ, nơi này nằm ngoài logic của mê cung. Chuẩn bị tinh thần.”

 

Giọng của Merrill, thúc giục nhưng thân trọng, tan biến vào trong bóng tối. Chỉ riêng điều đó đã cho thấy nơi đây là một không gian dị thường. Bên dưới Mê cung vốn luôn là những căn phòng khép kín, vì thế bất kỳ âm thanh nào cũng sẽ vọng về. Nhưng ở đây lại không như thế, cho dù cả nhóm có tạo ra bao nhiêu tiếng động đi nữa, thì cũng chẳng có một chút âm vang nào. Hơn nữa, ngay cả cầu thang nơi họ vừa đi xuống cũng đã biến mất. Không phải tan biến vào hư vô, chỉ là xung quanh tối đến mức sau khi tiến vài bước thì nó đã bị bóng tối nuốt chửng.

 

“Có nên đánh dấu trên sàn không?”

 

“...Tôi không thấy vết xước hay nứt nào cả. Có lẽ sẽ vô dụng thôi. Mê cung sẽ nhanh chóng tự động sửa chữa nếu làm như vậy.”

 

“Thế là chúng ta phải buộc phải mò mẫm trong bóng tối à?”

 

Marianthe sửng sốt nhìn xung quanh.

 

Rút lui không còn khả thi nữa, giờ đây tất cả buộc phải tiếp tục tiến lên, nhưng họ không biết phải đi về hướng nào cả.

 

Liệu đây có là một lựa chọn đúng…?

 

Việc di chuyển một cách mù quáng có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không, suy nghĩ của Walm dần đi vào ngõ cụt.

 

Khi mỗi thành viên đề ra kế hoạch của mình, một âm thanh vang lên sâu phía trong mê cung, nơi mà đến lúc này vẫn im lặng. Đó là tiếng kim loại cào xước trên sàn đá, chói tai, và dữ dội.

 

Walm, huy động cả sáu giác quan, quan sát thấy lửa đang bùng lên từ phía bóng tối xa xăm. Nó lan đến như thể đang trườn bò trên mặt đất.

 

Mặt đất giờ đang chìm trong biển lửa, để lộ ra một con đường duy nhất không có bất kỳ chưỡng ngại nào như thể đang mời chào cả nhóm. Một thứ nước đen chảy vào hào ở hai bên đường, và lửa bốc cháy ở phía bên trên.

 

“Có vẻ như chúng ta đang được mời chào.”

 

“Cũng khá lịch sự đấy nhỉ.”

 

“Thôi thì cứ chấp nhận lời mời này đi. Rời khỏi con đường này chắc cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu.”

 

Quá rõ ràng.

 

Walm biết rằng họ sắp nhảy vào miệng hổ, nhưng cậu không biết liệu có còn lựa chọn nào khác hay không.

 

“Thế giới này là một nơi điên rồ, nhưng nghĩ đến việc một không gian như thế này tồn tại, ấn tượng thật đấy.”

 

“Mê cung là sân chơi của các Thực thể Siêu việt. Thế nên nếu là bên ngoài thì chỉ những nơi hạn chế như sở hữu Long mạch, hay thứ gì đó tương tự, thì ảnh hưởng của họ mới có thể với đến… ít nhất đó là những gì tôi nghe được. Chà, dù sao thì đó cũng chỉ là giả thuyết của những học giả, những người luôn tin vào mấy chuyện kỳ quặc. Vậy nên tôi mới tự hỏi là bản thân có thể tin được bao nhiêu phần trong giả thuyết đó…”

 

“Một điều chắc chắn là giả thuyết đó không theo bất kỳ logic nào cả.”

 

Walm, người vẫn đang im lặng lắng nghe, thầm đồng ý với Marianthe.

 

Khi cả nhóm tiếp tục, hào lửa phân nhánh tạo thành một vòng tròn phức tạp. Không ai có thể nắm bắt được toàn bộ hình dạng của nó, nhưng bán kính dường như vượt quá 50 mét.

 

“Chúng ta đi quanh vòng tròn này chứ?”

 

“Tiến đến trung tâm thử xem. Biết đâu lại có điều gì đó xảy ra.”

 

Trả lời câu hỏi của Walm, Merrill đã đưa ra một quyết định dứt khoát.

 

Đây là một không gian nơi logic khó có thể đem áp dụng vào. Hiện tại đã quá muộn để Walm có thể hèn nhát quay đầu lại rồi. Hơn nữa, xét đến việc cậu đã tự nguyện đi xuống đến tận đáy của mê cung. Mọi chuyện tiếp theo chỉ còn cách phó mặc cho số phận.

 

Khi Walm tiến về phía trung tâm, mũi cậu bỗng trở nên ngứa ran. Nguyên nhân là thứ mùi hôi thối quen thuộc mà cậu đã phải sống chung với trên chiến trường.

 

“Gì thế, mùi hôi này là…”

 

“Mùi thối rữa. Hơn nữa, nó quá nồng nặc.”

 

Ngay cả Walm, người đã từng phải nằm ngủ trên hàng trăm xác chết đang phân huỷ, cũng cảm thấy mũi cậu đang bị kích thích như thể đang ngửi thấy mọi thứ mùi hoàn toàn mới. Sẽ không mấy bất ngờ nếu như cậu thấy được một đống xác chết được chết thành núi và đặt như vật tế ở phía trung tâm.

 

Khi cả nhóm đã đến được chính giữa của vòng tròn, ngọn lửa bắt đầu lan đến bằng những hào ẩn bên dưới như thể một cơ chế nào đó đã được kích hoạt. Nơi họ từng đứng giờ đã chìm trong biển lửa, nhưng chiều cao của chúng vẫn ở mức có thẻ nhảy qua được.

 

“Sở thích xấu xâu thật.”

 

Khi những ngọn lửa tiếp tục giao nhau, Walm cảm thấy một cảm giác kỳ thật khi nhìn vào chúng.

 

Trông quen quen. Mình đã thấy nó ở đâu rồi nhỉ?

 

Mùi hôi thối vẫn tiếp tục làm phiền Walm, cản trở dòng suy nghĩ khi cậu cố lục lọi trong ký ức của mình, cuối cùng, mọi thứ đã liên kết lại với nhau.

 

“Đây có phải là một “dạng hình học” không?”

 

“Hả? “Hình học”, “Hình dạng”?”

 

Walm, người đang tập trung suy nghĩ, không thể trả lời câu hỏi của Marianthe. Cậu nhận ra đó là hình dạng mà bản thân đã từng thấy sau khi lục lọi những ký ức xa xôi. Một Hexagram, biểu tượng đã có từ rất lâu đời và mang nhiều ý nghĩ khác nhau ở thế giới trước kia. Ở nơi Walm sống ở thế giới cũ, nó còn được gọi là “Kagome-mon”, thường được trông thấy ở các đền thờ cổ, vì chúng được xem như là dấu hiệu xua đuổi tà ma. Và hiện tại, ngôi sao sáu cánh này, thứ vốn lẽ ra là một hình ảnh thiêng liêng, lại đang bị bao quanh bởi những ký tự kỳ quái, nên thật khó tin rằng đây là cùng một thứ với cái mà cậu từng thấy ở kiếp trước.

 

“Chúng ta nên tránh xa trung tâm ra. Tôi có linh cảm chẳng lành gì về nó.”

 

“Nghe có vẻ hay đấy.”

 

Khi cả nhóm vội vã bước ra khỏi đó, một tiếng gầm rú nghe như kim loại nóng chảy đang được khuấy trộn vang lên, kèm theo đó là mùi hôi thối trở nên nồng nặc hơn bao giờ hết.

 

Thứ Walm nhìn thấy sau khi quay đầu lại là một sợi xích khổng lồ treo lơ lửng giữa hư không. Ngay cả trong bóng tối mờ ảo, chỉ khoảng không nơi sợi xích xuất hiện là như bị một màn đêm vĩnh hằng bao trùm lấy, không thể nhìn xuyên qua.

 

“Đùa nhau à…”

 

Ngay cả Marianthe, một mạo hiểm giả hạng nhất, cũng không thốt nên lời.

 

Trong lúc bị sợi xích đó trói buộc, một thứ gì đó đang chui ra từ khoảng không tối đen trước mặt. Đôi mắt vô hồn của nó nhìn vào Walm và gầm lên một tiếng. Chỉ riêng điều đó cũng đã làm cho bầu không khí xung quanh rung chuyển, và một luồng gió mang đầy mùi thối rữa thổi qua. Đây chính là loại ma vật mà Walm không bao giờ muốn trông thấy thêm một lần nào nữa.

 

Chính là thứ quái vật đã gây ra thảm hoạ cho rất nhiều quốc gia phương bắc, và giờ nó sắp xuất hiện trước mặt Walm.

 

“Undead Dragon.”

 

Hari nói lên danh tính của thứ vừa xuất hiện. Vảy của nó ứ đọng như thể bị bám đầy bởi mực và bùn, những chiếc răng nanh bất thường rụng xuống, và mùi tử khí cho thấy con rồng đã trở thành undead. Chiếc mặt nạ quỷ run lên vì phấn khích trước cảnh tượng đó.

 

“Tôi biết là ghi chép về đáy mê cung đã bị thất lạc trong Chiến tranh Thống nhất, nhưng đến cả thông tin về thứ này cũng… chúng ta tiêu hết rồi.”

 

Không chỉ trong số loài rồng và ma vật nói chung, mà còn trong số tất cả những sinh vật sống, một con quái vật đứng trên tất cả sắp được sinh ra từ bóng tối dưới đáy Mê cung.

 

“Nó có thể là giả, nhưng dù sao đi nữa, nó vẫn là một sinh vật có thể dễ dàng quét sạch cả một đội quân. Chúng ta phải làm sao đây–!?”

 

Trong khi Hari vẫn đang tiếp tục hỏi và mong chờ một câu trả lời, Walm đã tập trung ma lực lại và nhào nặn thành một quả cầu lửa. Cậu phóng nó về phía con Undead Dragon khiến cho đầu nó bùng lên một ngọn lửa xanh. Con rồng giận dữ vung vẩy sợi xích đang ràng buộc mình.

 

Mặc dù ngọn lửa xanh của cậu rất có hiệu quả khi đối đầu với undead, nhưng tác dụng của nó với loài rồng lại rất kém.

 

“Chúng ta phải giết nó trước khi nó chui ra hoàn toàn.”

 

Trong khi các thành viên trong nhóm vẫn còn đang hoang mang, Walm cố nghĩ ra một giải pháp đơn giản nhất.

 

Walm may mắn thay đã được tiêm phòng trước nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với loài rồng. Tại Dandurg, cậu đã chứng kiến cảnh 10,000 người cùng với công trình bị thiêu rụi bởi《Dragon’s Breath》của Flame Emperor Dragon. Tuy nhiên, cơ thể của con Undead Dragon này đã bị hư hại và mục nát, nó còn đang bị trói buộc bởi xiềng xích khiến cho chuyển động trở nên hạn chế. Không còn lý do nào khác để Walm do dự khi tấn công một sinh vật thần thánh như nó cả.

 

“Anh nói đúng.”

 

Ngay khi Merrill, người đã tập trung ma lực, nói điều này, cô đã vào tư thế đặc biệt của mình. Ma lực xoáy quanh cơ thể, kèm theo một tia sáng chói loà,《Trimagitack》đã được tung ra.

 

Con Undead Dragon vặn vẹo cơ thể, nhưng có cố mấy vẫn không né được đòn tấn công trên, và cứ như thế, cơ thể khổng lồ của nó được bao phủ trong thứ ánh sáng chói loà. Chấn động từ vụ va chạm còn lan xuống mặt đất và đến tận chân của Walm. Cơn mưa máu thịt thối rữa dần tan biến, tầm nhìn lại trở nên rõ ràng. Vết thương trên người con rồng chạy từ má xuống vai, đó là một đòn hiệu quả, nhưng chắc chắn không đủ để kết liễu nó.

 

“Đòn này có thể nghiền nát vảy của một con Earth Dragon đấy.”

 

Mặt Merrill méo xệch khi phải nói về sự thật phũ phàng trước mặt.

 

“Còn được bao nhiêu?”

 

“Kể cả khi tôi có vắt kiệt bản thân thì cùng lắm chỉ được thêm hai lần nữa.”

 

Không phải là không có hiệu quả, nhưng giả sử như Merrill có thể dùng cả hai lần đi nữa, thì liệu nó có thể kết liễu được đối phương hay không? Ngay cả《Trimagitack》cũng thiếu hoả lực. Vậy《Ignis Fatus》thì sao? Câu trả lời đó cậu đã biết sẵn từ trước.

 

Walm bắt đầu thoát khỏi thực tại, giả định rằng nếu có khoảng ba đến bốn Merrill thì điều đó có thể sẽ khả thi, nhưng nói gì thì nói, đó cũng chỉ là một ảo tưởng viễn vông trong đầu cậu.

 

“Không may là nó đang ở trên không, tôi không thể với tới được.”

 

“Cung tên cũng bị chặn lại bởi vảy và rào chắn ma thuật của nó, tất cả đều vô dụng.”

 

Một cánh tay của con Undead Dragon thò ra khỏi hố đen. Tay còn lại cũng sẽ sớm được giải phóng.

 

Walm tiếp tục sử dụng cầu lửa, nghĩ rằng có thử cũng chẳng hại gì. Dù sao thì cậu cũng chẳng còn gì để mất.

 

Merrill chuẩn bị tung kỹ năng lần thứ hai. Cô điên cuồng kiểm tra tình trạng của con rồng đang bị treo lơ lửng, nhưng mãi vẫn không tìm thấy câu trả lời.

 

“Chó chết, phần thân trên đã chui ra rồi.”

 

Walm chửi thề, quan sát mặt đất. Vòng tròn triệu hồi, ngôi sao sáu cánh phiền phức đó vẫn tiếp tục phát sáng. Khi nhìn vào ngọn lửa, một con bạc hiện lên trong đầu cậu. Nếu thất bại, cả nhóm sẽ càng mất đi cho mình một đòn hiệu quả lên đối phương, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn đáng để thử.

 

“Merrill, mặt đất. Phá vỡ hào!!”

 

Merrill, người đang sắp tung ra thêm một đòn《Trimagitack》, tin lời Walm và chuyển hướng, tung chiêu xuống sàn. Mặt đất vỡ tan sau khi tia sáng loé lên. Những hào chứa thứ nước đen, vốn phát ra ánh sáng kỳ lạ, giờ chỉ còn nhấp nháy một cách yếu ớt, như thể nguồn cung cấp ma lực của nó đã bị cắt đứt. Con Undead Dragon đang bò ra từ hư không hét lên một tiếng thất thanh và rơi xuống từ trên không. Walm ngước nhìn lên và trông thấy lỗ đen khổng lồ trong bóng tối đã tan biến.

 

“Nửa cơ thể nó đã bị xé toạc?!”

Marianthe hét lên kinh ngạc. Khi trận pháp triệu hồi bị phá huỷ, cánh khổng không gian cũng sẽ biến mất, khiến cho nửa phần thân dưới của con Undead Dragon bị xé toạc.

 

Kế hoạch của Walm đã thành công một phần. Nếu có sai sót gì nào, thì đó là việc con rồng, mặc dù đã mất đi nửa dưới của cơ thể, vẫn không chết mà dùng hai tay để chống đỡ cơ thể đứng.

 

“Kỳ lạ, mặc dù chỉ còn lại phần thân trên, nó vẫn có thể di chuyển sao?”

 

Hari nắm chặt cây chùy trong tay. Anh cũng muốn con rồng chết một cách lặng lẽ như Walm, nhưng cuối cùng thì, cho dù có thối rữa, nó vẫn là rồng. Một sinh vật như thế không thể hết dễ dàng như vậy được.

 

“Merrill, còn được phát nào nữa không?”

 

“Chỉ một phát cuối cùng nữa là hết.”

 

“Nếu nhắm vào vết cắt ở giữa thân thì– chết tiệt.”

 

Walm nhận ra dấu hiệu đó. Sao mà cậu có thể quên được. Suy cho cùng, thì đó chính là đòn đã đẩy Lâu đài Dandurg đến bờ vực sụp đổ.

 

“Nó sắp dùng hơi thở!!”

 

Một luồng ma lực đục ngầu tuôn ra từ con Undead Dragon. Nguồn ma lực đó di chuyển từ lồng ngực và đã đến tận cổ họng.

 

“Chúng ta không thể tránh kịp.”

 

“Mari, Ma thuật Ban tặng, mức tối đa!!”

 

“Tôi sẽ truyền, tất cả những gì có thể, nhận lấy!”

 

Ma lực tuôn ra từ Marianthe, người đang nắm lấy vai Merrill. Ngay cả với Walm, người đã có dịp tiếp xúc với nhiều loại ma thuật khác nhau, thì đây vẫn là lần đầu mà cậu được trông thấy Ma thuật Ban tặng được sử dụng.

 

Mặc dù đúng như những gì bản thân tưởng tượng, nhưng Walm không thể cứ thế đứng yên mà ngưỡng mộ. Cậu cố ngăn đối phương bằng một quả cầu lửa, nhưng không mang lại được kết quả nào. Một khối ma lực dồn nén chảy từ cổ họng lên trên miệng của con rồng, và bộ hàm khổng lồ đó mở toang ra. Từ phía sau những chiếc răng nanh đen tuyền,《Dragon’s Breath》được giải phóng. Cùng lúc đó, Merrill cũng khai hoả《Trimagitack》, rút cạn ma lực của Marianthe.

 

“Woaaah, aaahhhhHHH!!”

 

Hai luồng ma lực choáng váng va chạm vào nhau. Mặt đất ngay bên dưới điểm giao nhau bị xé toạc và bốc hơi ngay lập tức. Sau một lúc giằng co, dư chấn từ chúng ngày càng lan rộng. Như thế đang bị ô nhiễm, tia sáng tam sắc dần chuyển sang màu đen và nhanh chóng bị áp đảo. Walm tạo ra một cột lửa với hy vọng có thể đánh chặn đối phương, nhưng kết qủa vẫn vô dụng. Tay của Walm và Merrill, hai người đang đứng phía đầu, bỗng bị tóm lấy và ném về phía sau.

 

Chính Hari là người đã làm điều này.

 

“Nằm xuống, tôi sẽ làm lá chắn!”

 

“Hari?!!”

 

Vị võ tăng nhảy ra trước mặt Walm cùng với những thành viên khác, và như một cây cổ thụ vươn rễ cắm sâu xuống đất, Hari đứng vững và bao bọc cơ thể bằng một rào chắn ma thuật. Rào chắn ma thuật của Hari nhanh chóng chuyển thành kỹ năng《Indestructible Body》, cho phép người sử dụng có thể bẻ cong kim loại bằng tay không, hoặc chặn đứng kiếm bằng cơ thể. Tuy nhiên, đòn tấn công sắp tới hiển nhiên không phải là kiếm, và cho dù đã bị chặn bớt đi phần nào bởi《Trimagitack》thì nó vẫn là một đòn《Dragon’s Breath》.

 

“Ugghhh, uuuuahhhhh, AAAAHHHHH――!!!"

 

Với một tiếng hét, Hari bị hơi thở nuốt chửng.

 

Walm cảm thấy như bản thân đang bị tra tấn bằng cách lôi xuống một đáy sông với vô số những tảng đá sắc nhọn. Thế nhưng cậu vẫn suýt soát giữ được mạng. Khạc máu tích tụ trong miệng ra, cậu chống kích xuống để đứng dậy. Tình hình của ba người còn lại cũng chẳng khả quan hơn là mấy.

 

Walm, bận rộn chuyển động mắt và cổ, cậu đã tìm thấy Hari, người giờ trông không khác gì một miếng giẻ rách. Da thịt bị cạo đi ở vài chỗ, máu rỉ ra khắp nơi, nhưng hình dạng rắn chắc ban đầu vẫn còn đó. Đó là một phép màu kể cả khi chỉ phải chống đỡ một hơi thở rồng đã bị chặn cản đi vài phần, thế nhưng có vẻ như bên mất mát đi nhiều hơn lại chính là con Undead Dragon, khi đã bị cắt làm đôi và tiêu hao lượng lớn ma lực cho hơi thở đó. Đây có thể là điểm biến chuyển lớn dành cho tất cả.

 

“Vẫn giết nó được chứ?”

 

“Nó đã bị mất nửa cơ thể. Chúng ta chỉ bị thương. Vẫn đủ sức để xử lý nó.”

 

“Marianthe, đưa Hari đến một nơi khác an toàn hơn. Yuna, còn chiến đấu được chứ?”

 

“Mm.”

 

Những mánh khóe nhỏ nhặt sẽ không còn tác dụng gì nữa. Với suy nghĩ này trong đầu, cả nhóm nhận thức được rằng trận chiến cuối cùng bây giờ mới thực sự bắt đầu.

 

Walm tiến về phía trước. Để đáp trả, con Undead Dragon vung tay xuống.

 

Đọc được chuyển động đó, Walm thay đổi hướng đi của mình như thể đang muốn thu hút hết sự chú ý của của kẻ địch. Đòn đánh của con rồng dễ dàng nghiền nát sàn đá, nhưng khả năng di chuyển của nó chỉ còn có thể phụ thuộc vào hai chi trước. Điều này đồng nghĩa với việc cậu có thể tránh được những đòn chí tử nếu như không có sai sót nào trong việc tính toán khoảng cách.

 

Yuna và Merrill, lần lượt từ bên mạn sườn và phía sau, liên tục tấn công trong khi Walm thu hút sự chú ý của con rồng. Merrill lao vào và xé toạc vết thương hở một cách không ngừng nghỉ, trong khi Yuna bắn tên vào vết sẹo do《Trimagitack》để lại, thứ nằm trên cổ họng và kéo dài xuống lồng ngực.

 

Tất cả những chuyện này diễn ra trong khi khoang mũi của mọi người đang biểu tình phản đối mùi thối rữa nồng nặc đó.

 

Khi con Undead Dragon hướng sự chú ý về hai người đang tấn công, Walm bắn cầu lửa để kéo sự chú ý của nó lại, như thể đang muốn nói rằng cậu mới là đối thủ thực sự của nó.

 

“Hari đã ở nơi an toàn rồi!”

 

Marianthe nhập trận sau khi chuyển Hari đến một nơi cách xa chiến trường hiện tại.

 

Tất cả tập trung tấn công vào những vết thương hở, đặc biệt là phần thân bị cắt đứt, mặc dù không còn nguyên vẹn, nhưng tổng chiều dài của con rồng vẫn hơn 20 mét. Hơn nữa, rào chắn ma thuật vẫn còn đó. Khiến cho những đòn tấn công thông thường nhắm vào nó giống như việc dùng giũa sắt đâm vào đá tảng.

 

“Cố gắng đừng đừng ở phía trước nó!! Chú ý đến tay và nanh!”

 

Tất nhiên, con Undead Dragon tuy thiếu đi khả năng di chuyển bình thường, nhưng các đòn tấn công của nó vẫn không hề yếu đi chút nào, thậm chí còn có phần chính xác hơn. Thêm vào đó, hậu quả của hơi thở rồng và việc liên tục di chuyển để tấn công và né tránh đã tiêu tốn đi rất nhiều sức lực của mọi người.

 

“Tránh ra, Walm!!”

 

Cho đến tận khi nãy, con rồng vẫn đang phớt lờ Walm như thể cậu chỉ là một thứ ruồi nhặng chẳng đáng để tâm. Bỗng nhiên quay đầu lại về phía cậu và mở to hàm. Sự thay đổi đột ngột này khiến Walm rùng mình, cậu ngay lập tức đạp mạnh xuống sàn cộng thêm việc dùng kích để đẩy cơ thể bật về phía sau nhanh nhất có thể.

 

Ngay sau đó, đầu của con Undead Dragon sượt qua ngay dưới chân dưới.

 

“Chết tiệt, cây kích…”

 

Walm suýt chết vì cú cạp đó, nhưng điều tệ hơn là cây kích đã bị cơ thể khổng lồ của con rồng hất văng và biến mất vào trong bóng tối.

 

Walm chống khuỷu tay xuống đất để đứng dậy, rút thanh trường kiếm ra khỏi hông. Thật quá đáng tiếc. Kích là một lựa chọn rất tốt để chống lại một đối thủ to lớn hơn mình, nhưng may thay cậu vẫn còn một vũ khí dự phòng bên mình. Và nó cũng không đến nỗi tệ. Con rồng sau khi xồ cả cơ thể tới để cắn đã bị ngã, để lộ ra phần thân bị cắt không chút phòng bị.

 

Tất nhiên, ba thành viên còn lại chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Mặt khác, con Undead Dragon đang chống cơ thể dậy bằng một tay và tấn công bằng tay còn lại trong lúc cố gắng lấy lại tư thế.

 

Sắc mặt của Walm vẫn chưa hết phấn khích.  Vì kẻ địch vẫn còn sức để chiến đấu. Dù sao thì ngoài việc là undead ra, đối thủ lần này cũng là từng là rồng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ để biến nó thành một đối thủ đáng gờm.

 

Trong khi để toàn bộ cơ thể của con Undead Dragon trong tầm mắt, cậu chỉ chủ yếu tập trung đánh vào đầu và tay, vốn là những thứ mà kẻ địch có thể dùng để tấn công. Và cậu bỗng nhận thấy một điểm khác biệt. Cho đến tận bây giờ, con rồng vẫn luôn duỗi thẳng lòng bàn tay của nó để dựng cơ thể dậy. Nhưng lần này, móng vuốt của nó lại khép, như thể đang nắm lấy thứ gì đó, sau đó cậu quan sát thấy được những mảnh đá vụn do cơ thể khổng lồ của nó tạo ra.

 

“Nó sắp ném đá!! Di chuyển!!!”

 

Ngay sau lời cảnh báo của Walm, cánh tay xương xẩu của nó đã di chuyển, và đá được ném ra. Ba người né được chiêu trò của con rồng, nhưng Yuna đã bị dính đòn.

 

Vô vàn những viên đá rơi như mưa xuống từ trên không. Yuna đã ngã xuống, những mảnh vỡ sau khi rơi xuống sàn đã lăn đi và biến mất vào trong bóng tối.

 

“Yu, Yuna!?”

 

“Mari, đừng dừng lại!!”

 

Marianthe, bị phân tâm bởi việc Yuna vừa trúng đòn, đã phản ứng quá muộn với cánh tay xương xẩu đang vung đến. Cô đã bị tóm lấy và ném đi như thể vừa bị đặt vào một cái máy bắn đá, cô va đập mạnh với sàn rồi nằm bất động.

 

Sau khi đã hạ được hai người, con rồng có vẻ như hài lòng với kết quả đó nên đã cố gắng lặp lại đòn tương tự.

 

Cả Walm và Merrill đều không tập trung vào những người đồng đội vừa ngã xuống. Sau khi số lượng bị giảm đi, họ chỉ có thể liên tục thực hiện những đợt tấn công liều lĩnh, và khi nguy hiểm đến, họ liền nhảy ra xa.

 

Walm không biết được bao lâu đã trôi qua. Hơi thở của cậu thì dồn dập còn tay chân thì run rẩy. Cả lực nắm vũ khí cũng đang yếu dần. Cậu đã cố kéo dài trận chiến, sử dụng lượng ma lực ít ỏi còn lại để chống đỡ lại những đòn tấn công liên hồi nhưng không kém phần chết chóc. Tin tốt là lớp rào chắn ma thuật của con rồng cũng đã đang nứt vỡ. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, thì họ mới là người đầu tiên xuống mồ.

 

“Cứ thế này, thì tình hình sẽ chỉ càng tệ hơn cho chúng ta mà thôi. Tôi sẽ dùng kỹ năng cảu mình để thiêu rụi nó.”

 

“Walm, thế còn mắt của anh thì sao?”

 

“Lượng ma lực còn lại của tôi không đủ để làm hại đến mắt quá nhiều… Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc tôi không rõ liệu có thể thiêu chết được nó hay không.”

 

Ngay cả giữa cuộc trò chuyện đứt quãng, những đợt tấn công của kẻ địch vẫn không dừng lại. Walm tiếp tục nói với hơi thở gấp gáp.

 

“Huff, haaa, nếu thế thì, phải vào gần.”

 

“Ừ, tôi cần một cách, để nhảy vào và… một khoảng trống.”

 

“Tôi có thể dùng ma thuật để đẩy anh vào. Sau đó tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó cho đến khi ma lực của mình cạn kiệt.”

 

“Khi tôi dùng kỹ năng, hãy chạy ngay lập tức. Nếu không thì cô sẽ bị vướng vào đấy.”

 

Walm, sau khi thảo luận, đã tạm ngừng tấn công, chạy ra xa khỏi con Undead Dragon và hợp sức với Merrill. Khi cả hai đứng sát lại với nhau, con rồng vui vẻ tiến đến.

 

“Walm, chuẩn bị đấy!《Gust》!”

 

Một luồng gió mạnh xuất hiện ở tầng đáy của mê cung, nơi lẽ ra phải lặng gió, đã ập vào người Walm. May mắn thay, kẻ địch đang lao đến với tốc độ tối đa. Nên nó sẽ không kịp để phản xạ khi Walm bay đến từ trên không. Trong cơn tuyệt vọng, con rồng cố gắng cắn lấy Walm, nhưng những chiếc răng nanh đen tuyền của nó chỉ cắn vào không khí.

 

Walm lựa chọn mục tiêu là vết thương trên vai do《Trimagitack》tạo ra. Lưỡi kiếm của cậu cắm chặt vào đó như đinh đóng cột.

 

“Walm! ĐỐT NNNNÓÓÓ!!!”

 

Một ngọn lửa xanh bừng ra từ cơ thể Walm, và gió bắt đầu nổi lên. Trong chớp mắt, cả cơ thể của con Undead Dragon đã bị nhấn chìm trong lửa. Đống thịt thối rữa bị cháy, trong khi dịch cơ thể và mỡ liên tục bốc hơi tạo ra những âm thanh khó nghe. Cứ như toàn bộ cơ thể của con rồng đang bị tan chảy. Cùng lúc đó, nhãn cầu của Walm bắt đầu trở nên đau nhói như thể vừa bị đóng một cây đinh nóng chảy vào.

 

Thế nhưng, Walm vẫn nghiến răng chịu đựng. Vì cậu biết rằng, miễn là cơn đau này vẫn còn tồn tại, thì kẻ địch vẫn sẽ bị thiêu đốt bởi ngọn lửa xanh.

 

“Walm, tránh xa ra ngay! Anh sẽ bị tóm đấy!!!”

 

Tiếng hét trong tuyệt vọng của Merrill là hoàn toàn vô ích, khi con rồng đã bắt được Walm bằng đôi tay đang co giật của mình. Giáp trên người cậu bị bóp vụn và toàn bộ cơ thể kếu cót két. Tay trái bị bẻ về một hướng không tưởng.

 

"Gah… haaah, ugh, guhh, uuggrhhh!!"

 

Như thể muốn nói với kẻ địch rằng đây là một bài thi về sức chịu đựng, Walm tiếp tục giải phóng ngọn lửa xanh. Tin rằng《Ignis Fatus》sẽ gửi mọi thứ nó chạm vào về địa ngục.

 

Nửa thân trái của con Undead Dragon đã bị đổi màu, và bàn tay dùng để bắt lấy nguồn lửa có tên là Walm đã bắt đầu tan chảy, móng vuốt rơi xuống từ những đầu ngón tay đó. Chính con rồng đang thua thế trong cuộc chiến về sức chịu đựng này.

 

Con rồng sau khi mất đi sự tỉnh táo của mình sẽ dựa hết vào bản năng. Vì vậy, nhận ra rằng nó không phải là đối thủ của ngọn lửa xanh, và ngay cả việc nghiền nát kẻ đang tạo ra ngọn lửa cũng là việc bất khả thi, đã quyết định ném Walm đi bằng cánh tay chỉ còn bám lại một chút thịt thối rữa của mình. Vật thể nguy hiểm đó phải được giữ càng xa càng tốt.

 

Sàn đá chào đón Walm bằng âm thanh va đập khô khốc.《Ignis Fatus》đã bị tắt đi sau cơn chấn động đó, và một tiếng gầm chói tai vang đến màng nhĩ của Walm. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Tuy nhiên, cho dù không thể phân biệt được đâu là trước sau, hay trái phải, cậu vẫn cố gắng đứng dậy bằng cách dựa vào mặt đất, thứ duy nhất cậu có thể tiếp xúc bây giờ.

 

Tiếng gầm vẫn chưa dừng lại, cho thấy trận chiến vẫn chưa kết thúc. Và giờ chỉ còn lại Merrill. 

 

Walm cảm nhận thấy rằng cơ thể cậu vẫn còn một chút ma lực. Vì thế cậu vẫn có thể, và cậu phải tiếp tục chiến đấu, Walm suy nghĩ. Cậu chửi bới, mắng mỏ đôi chân đang run rẩy của mình phải cố gắng đứng dậy như một chú nai con mới chào đời, thế nhưng đôi chân vẫn không chịu nghe lệnh của cậu. Khi nhìn xuống, cậu thấy mắt cá chân mình đã cong queo như một củ hành tây dài và mềm. Tuy nhiên, cậu vẫn cố đứng dậy trên chân còn lại, nhưng một cơn đau dữ dội bỗng ập đến khiến cậu ngã quỵ. Cậu trở nên khó thở, cho dù có cố gắng hít vào bao nhiêu đi nữa.

 

“Aah, ugg, ah…”

 

Cảm giác như đang chết đuối, tim cậu thắt lại. Nằm bất lực trên mặt đất, cậu cố ngẩng đầu nhìn về phía trước. Trong quan cảnh hỗn loạn trước mặt, Merrill vẫn đang vung kiếm. Con Undead Dragon đã bị cháy đen và tan chảy, nhưng nó vẫn chịu chưa từ bỏ mạng sống này.

 

“Đừng cố gắng đứng dậy, Walm!! Tôi sẽ lo liệu phần còn lại. Xin hãy đợi ở đó.”

 

Đáng thương thay, Walm giờ chỉ có thể giao phó số phận của trận chiến này cho người bạn đồng hành duy nhất còn đứng vững của mình. Hàng chục, hàng trăm đòn tấn công rồi phòng thủ được lặp đi lặp lại. Merrill tiếp tục bị đả thương. Mặc dù đây là một trận chiến kinh hoàng, nhưng hình ảnh của Merrill lại trông giống như một vũ công đang múa kiếm đến nhường nào. Hai đối thủ tuy thuộc hai chủng tộc khác nhau, nhưng cả hai đều đang cso một điểm chung, đó chính là cơ thể đầy thương tích, và cán cân của trận chiến có thể dễ dàng bị đảo lộn chỉ với một bước đi sai lầm cho dù là nhỏ nhất.

 

“Chỉ, một chút nữa thôi…”

 

Merrill, người đang thở dốc, bỗng vấp chân. Sai lầm này là quá chí mạng.

 

Con Undead Dragon nhân cơ hội này đã quật khúc xương từng là tay của nó xuống.

 

Walm cố hết sức cầu xin Merrill tránh đi, nhưng màng nhĩ vốn chỉ còn nghe được những tiếng ù của cậu bỗng nhận ra được một tiếng gió quen thuộc. Cánh tay lẽ ra phải đánh thẳng vào Merrill đã bị làm chệch hướng đi một chút và chỉ đập được xuống sàn.

 

“Tôi sẽ, hỗ trợ.”

 

Walm cố gượng dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê của mình và nghiêng đầu để nhìn thấy mạo hiểm giả đang nhắm hai mũi tên vào con rồng.

 

Yuna, người đã gục sau khi bị đá ném trúng đầu, đã tỉnh lại và nhập trận thêm một lần nữa. Máu tươi tràn ra từ vết thương trên đầu, nhuộm đỏ đôi mắt của cô. Bất chấp hoàn cảnh đó, nữ cung thủ lão luyện vẫn bắn trúng được mắt của con Undead Dragon, vì lớp rào chắn ma thuật của nó đã bị phá huỷ, nên những mũi tên của cô giờ đây đang rất có tác dụng.

 

Walm mỉm cười, khác ra đống máu đang tích tụ trong miệng.

 

Yuna bắn tên xuyên qua mắt còn lại. Cơ thể khổng lồ của con rồng bắt đầu rung chuyển và có dấu hiệu đổ sụp. Merrill chạy đến và vào tư thế đặc trưng của mình. Rõ ràng là cô không có đủ ma lực. Thế nhưng, cô vẫn chọn tư thế này.

 

Merrill nhảy lên, dùng trường kiếm chém xuống. Đường chém nhắm vào cổ của con rồng và đang đi thẳng xuống từ hốc mắt, lần theo vết thương trước đó mà cô đã gây ra bằng《Trimagitack》. Pha tiếp đất của cô không hề uyển chuyển như thường ngày. Nhưng ai có thể chê trách được vào lúc này cơ chứ?

 

Merrill chắc chắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc.

 

Trong khi Walm vẫn đang dõi theo kết quả, cơ thể con Undead Dragon đổ gục xuống như một cái cây chết khô. Chất lỏng thối rữa chảy xuống, toả ra mùi hôi thối, và lớp thịt bị tan chảy cũng bắt đầu xệ xuống một cách chậm rãi. Con Undead Dragon, thứ mà giờ chỉ còn lại bộ xương, cuối cùng đã chết.

 

Walm, người đã lo lắng suốt cả trận chiến, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt lại trong sự nhẹ nhõm.

 

“Yuna, kiểm tra Hari và Marianthe đi, Walm thì cứ để tôi.”

 

Dù Merrill đã kiệt sức sau trận chiến dai dẵng, cô vẫn cố gượng lấy một chút sức lục còn sót lại để chạy đến chỗ Walm.

 

“Sao anh lại liều lĩnh thế!! Đồ ngốc này, tỉnh lại đi. Đừng để mất ý thức.”

 

Đòi hỏi vô lý thật, Walm cũng muốn đáp lại, nhưng dù có cố đến thế nào, cậu cũng không nói được. Với hai lá phổi đã ngừng hoạt động như thế này, thì việc thốt lên dù chỉ một lời thôi cũng đã đủ khó khăn rồi.

 

Merrill cởi quần áo của Walm ra để kiếm tra tình trạng vết thương.

 

“Không chỉ chân tay, mà cả xương sườn cũng bị gãy, ngực thì đang sưng lên. Chết tiệt, không khí đang bị kẹt trong khoang ngực à?”

 

“Merrill, tuy không hoàn toàn ổn, nhưng Hari và Marianthe vẫn còn sống.”

 

Yuna báo cáo tình hình từ phía xa. Mặc dù ý thức đang mất dần, Walm vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng những người bạn đồng hành khác vẫn ổn.

 

“Yuna, Hari có tỉnh táo hay không!?”

 

“Có. Anh ấy có thể nói được là nhờ việc đã tự niệm ma thuật chữa trị cho mình.”

 

“Mang anh ấy lại đây, không khí đang kẹt trong lồng ngực Walm. Nếu cứ để thế này, tim anh ấy sẽ ngừng đập mất.”

 

Hari, được Yuna cõng trên lưng, nằm dài trên mặt đất bên cạnh Walm. Như thể đang có một cuộc đấu giá cá lớn ở bến cảng, Yuna và Merrill, cùng với Marianthe, người đang lê bước chân yếu ớt của mình tới, cùng vây quanh và xem xét tình trạng của hai người còn lại.

 

“Tôi biết anh đang bị thương nặng, nhưng anh có thể chỉ dẫn cho tôi được không, Hari?”

 

“Vì đồng đội. Thì nhiêu đây có là bao. Không sao đâu. Trước tiên, lấy ống kim dẫn máu và rượu chưng cất từ túi của tôi ra… Vậy thôi. Dùng rượu sát trùng tay đi. Hự, hự… giữa xương sườn thứ hai và thứ ba là vị trí đâm kim. Đâm kim vào đó. Ngay phía trên núm vú. Hơi lệch sang phải một chút, chỗ đó. Đâm kim theo chiều dọc, từ từ. Khi kim vào khoang ngực, không khí sẽ thoát ra từ đó.”

 

Một con đau nhói lan ra khắp lồng ngực của Walm, nhưng khi đến một mốc nào đó, kỳ lạ thay, cậu thấy dễ thở hơn hẳn. Trong cơn mê man, Walm nghe thấy tiếng không khí đang thoát ra từ lồng ngực của mình.

 

“Âm thanh nghe đúng rồi. Không khí đang thoát ra.”

 

“Tốt. Thành công rồi, Walm.”

 

Merrill thả lỏng người và mỉm cười với vẻ mặt mệt mỏi. Walm, người đang bị hạn chế khả năng giao tiếp. run rẩy giơ tay lên để phản hồi.

 

Đây chính là khoảnh khắc mà Trimagitack chinh phục được Đại Mê cung Belgana.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

sắp đến đoạn buồn vl 😭
Xem thêm
TRANS
hay qs
Xem thêm
Quả mê cung vãi l thật, 2 tầng cuối 2 con rồng
Xem thêm
Lúc nào cũng phải dùng skill ôm bom cảm tử :)))
Xem thêm
Phá đảo dồiii, rồi hoa chữa mắt đâu...
Xem thêm
Tui nghĩ kiểu gì chap kế mấy thằng cha kia sẽ xuất hiện và hốt xác team main 😭😭😭
Xem thêm
TRANS
@Không phải Long tộc: thôi nào tha cho anh tôi đi 😭😭😭
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời