Lần đầu tiên kể từ khi Chiến tranh Thống nhất kết thúc, một kẻ chinh phục mới đã được sinh ra tại Belgana này, và Thành phố Mê cung hiện đang chìm đắm trong sự nhộn nhịp như thể đang có lễ hội thu hoạch. Trái ngược với vẻ nhộn nhịp và ánh nắng chói chang chiếu xuống phố, không khí bên trong một căn phòng nào đó vẫn rất lạnh lẽo và nghiêm nghị.
“Một kẻ chinh phạt mới đã xuất hiện. Và quan trọng hơn hết, đó là tổ đội mà tên lính đánh thuê đó gia nhập.”
Ngoài việc là kẻ thù giết chết em trai của Giesel, tên lính đánh thuê kể trên lần này còn cản trở kế hoạch của hắn bằng cách chinh phục mê cung.
Giesel thậm chí còn cảm thấy đôi chút ấn tượng, vì những hành động của tên lính đánh thuê này thường xuyên gây ảnh hưởng đến hắn, như thể đây là định mệnh.
“Tuy hơi kỳ lạ, nhưng hắn là kẻ có thể sử dụng《Ignis Fatus》và sở hữu cho mình ma nhãn. Nếu tính thêm cả Trimagitack vào, thì những gì hắn vừa đạt được không thể nói là bất khả thi.”
Không như Giesel, người đang lo lắng về việc mối đe dọa đó đang ngày càng trở nên lớn mạnh, Lão già giải thích mà không hề tỏ ra nao núng.
“Chiến lợi phẩm mà bọn chúng mang về có bao gồm cả nanh và vuốt, nhưng tôi không nghĩ rằng những thứ đó thuộc về một con Undead Dragon hoàn chỉnh.”
Fausto nói với vẻ hoài nghi.
Lão già trả lời.
“Hoả lực của chúng chắc chắn không hề đủ để có thể chôn vùi một con Undead Dragon hoàn chỉnh. Rồng không phải là loài có thể bị hạ bởi những trò vặt vãnh như thế. Việc cả năm đều sống sót trở về, nghĩa là đối phương cũng không thực hiện bất kỳ nghi lễ hiến tế nào. Liệu chúng đã tìm ra được cách chiến thắng mà không cần dùng đến biện pháp đó chăng? Cho dù là thế nào đi nữa, thì thành tựu mà cả năm cá nhân đó vừa đạt được là điều không thể chối cãi. Suy cho cùng, kẻ chinh phục không phải là thứ có thể đem ra đo lường chỉ bằng sức mạnh.”
Kể cả khi đối thủ là một Undead Dragon không hoàn chỉnh đi nữa, thì Trimagitack vẫn đã thành công tiêu diệt được nó. Chỉ từ thông tin này, Giesel đi đến kết luận rằng thuộc hạ của hắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn để có thể thực hiện kế hoạch sắp tới. Vì ngoài Merrill ra, người từ Hội Mạo hiểm giả lẫn binh sĩ của gia tộc Borgia cũng sẽ có mặt ở đó.
“Giusto, tại sao mày lại để bị giết bởi một kẻ phiền phức như vậy chứ.”
Chỉ mỗi việc mất đi những thành viên đồng hành cùng với Giusto khi đó thôi cũng đã đủ khiến hắn đau đầu.
Giesel không khỏi than trách em trai của mình, người mà vẫn tiếp tục gây rắc rối cho hắn kể cả sau khi chết.
“Đừng than vãn nữa, Giesel.”
Giesel nhăn mặt và lắc đầu trước lời an ủi mà thường chỉ được nói với một đứa trẻ vừa biết đi. Chỉ duy nhất lão già từ khu ổ chuột này mới có thể nói những lời như vậy với Giesel.
Fausto là người duy nhất tiếp tục giữ im lặng, nhưng hẳn một kẻ nghiêm túc như ông ta có lẽ còn chẳng thốt ra được một câu nào đó dí dỏm.
“Có ý tưởng gì không, ông già?”
“Nếu có thêm kẻ vì sự kiện này mà tiếp tục đi sâu xuống dưới mê cung, sức mạnh tổng thể của thành phố chắc chắn sẽ tăng lên. Nếu những kẻ chinh phục mới tiếp tục được sinh ra, kế hoạch bấy lâu nay sẽ bị đình trệ. Riêng mỗi việc một kẻ chinh phục mê cung vừa xuất hiện đã khiến cho thành phố trở nên nhộn nhịp đến mức này. Ta nghĩ đã đến lúc rồi.”
Ông già với cơ thể không khác gì một cành củi khô, với vẻ mặt tuy khó đoán, nhưng Giesel vẫn có thể chắc chắn rằng ông ta đang mỉm cười. Liệu thứ cảm xúc gì đang trỗi dậy bên trong cái thân già ấy? Giesel không thể nào biết được. Kể cả có nhờ Fausto giải mã đi nữa thì kết quả chắc hẳn cũng sẽ chẳng có gì tốt đẹp vì ông ta vẫn chưa thể vứt bỏ được bộ mặt giả tạo đó của mình đi sau lần thất bại bên trong mê cung đó.
Điều quan trọng nhất hiện giờ chính là, lão già, người thường chỉ ngồi dính trên ghế và ra lệnh bằng cách phẩy tay, đã trực tiếp di chuyển. Cuối cùng, ông ta đã lộ diện ra khỏi bóng tối.
“Cuối cùng cũng quyết định dốc toàn lực rồi hả? Mà thôi, sao cũng được, miễn là tên lính đánh thuê đó chết.”
Giesel chỉ là nhân vật phụ, làm nền cho con “Quái vật” thực sự đang ẩn nấp trong bóng tối, thứ cuối cùng đã quyết định bước lên sân khấu. Đối với Thành phố Mê cung, đây chắc chắn sẽ là một bước ngoặt lớn. Và với “Tử thần” bên mình, Giesel cũng sẽ tham gia vào bữa tiệc này. Nếu có thể trả thù thành công, thì đó sẽ là kết quả viên mãn nhất đối với hắn. Ít nhất thì điều này sẽ xoa dịu được những lời kêu than từ người em trai đang ở dưới địa ngục kia.
- - - - -
Giống như lúc bị thương sau khi đối đầu với một nhóm săn người, Walm hiện đang bị giam lỏng ở một nơi khá quen thuộc sau. Cậu chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ trở lại cùng một nơi sớm đến thế. Tuy nhiên, lần này cậu được đặt trong một căn phòng lớn hơn hẳn so với khi trước. Và ngoài ba bữa chính mỗi ngày ra, cậu còn được phục vụ đồ ăn nhẹ. Cách cậu được đối xử khác một trời một vực so với khi còn là nghi phạm. Tất nhiên, Walm không trẻ con đến mức thể hiện sự khó chịu về việc đó một cách công khai. Suy cho cùng, thì việc một kẻ chinh phục được đối đãi tốt hơn một nghi phạm là điều hiển nhiên.
Trong khi Walm dưỡng thương và được một trị liệu sư đến để kiểm tra thường xuyên, thì Merrill, Người bị thương nhẹ nhất, phải ra ngoài để thảo luận với các quan chức trong hội. Lý do là vì, kẻ chinh phục được tất cả mong đợi từ rất lâu cuối cùng cũng đã chào đời. Kỳ vọng được đặt lên cả nhóm là rất cao, số lượng người đến thăm hỏi không hề thuyên giảm mà còn có dấu hiệu tăng lên, từ người của Hội Mạo hiểm giả đến quân đội và thậm chí là quý tộc. Hơn nữa, thông tin về đáy Mê cung là thứ rất khan hiếm, nên trong vô số người đến thăm, ai nấy cũng cố gắng moi móc dù chỉ là một mảnh nhỏ. Merrill, với tư cách là người của Hội Mạo hiểm giả, đã dùng gia đình Hầu tước và Hội để làm lá chắn cho mình, thế nhưng cô vẫn không có chút thời gian ngơi nghỉ nào.
Để chăm sóc cho một Merrill đang kiệt sức, Walm đã cung cấp một nguyên liệu đặc biệt cho Hội. Đó là thịt Kraken, giờ đây đã được chế biến thành bữa tối được bày ra trước mặt cả nhóm. Từ chiên muối đơn giản cho đến chiên phủ bột. Đầu bếp của Hội thực sự rất xuất sắc.
“...N-những thứ này thực sự có thể ăn được à?”
Merrill, người luôn luôn có thể giữ bình tĩnh bên dưới Mê cung và thậm chí còn hạ được cả Undead Dragon, cất lên một giọng run rẩy. Walm đã từng ăn mực và bạch tuộc khi còn ở thế giới cũ, nhưng cậu chưa từng nếm thử qua một thứ gì đó tương tự ở thế giới này. Xúc tu Kraken trước mắt Walm chỉ lớn hơn một chút, và hình dạng của nó thì không khác biệt mấy. Nhưng trước hết thì, cậu không nghĩ rằng bản thân sẽ gặp chút vấn đề nào khi ăn chúng.
“Thứ này được các thuỷ thủ đánh giá rất cao đấy.”
“Ừm, tôi biết đây vừa là món ngon vừa rất xa xỉ, nhưng vẻ ngoài của nó thì…”
“Mọi người cũng vậy. Không cần phải tiết chế đâu.”
Walm thì chẳng lạ gì khi ăn xúc tu của những sinh vật có nguồn gốc từ biển, nhưng Merrill, người chưa một lần nào nếm thử qua chúng trong đời, đang phải tích góp lấy can đảm. Cậu giục những thành viên khác cùng ăn, nhưng họ chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào bữa tối trên bàn. Ngay cả Hari cũng bắt đầu phàn nàn. Kỳ lạ thay, hoặc có lẽ không, theo quan điểm của Walm thì, việc ăn thịt một con lợn có hình người (Orc) mới là thứ cần nhiều can đảm hơn.
Marianthe đẩy đĩa thức ăn ra như thể đang cố phản đối cả lời nói lẫn hành động của Walm. Nhưng sự thúc giục ẩn nấp sau lớp vỏ thiện ý từ cậu đang càng ngày càng đè nặng lên cô.
“Walm và Hari là những người bị thương nặng nhất, cả hai nên ăn nhiều hơn để chóng khoẻ đi.”
“Nnnnnnn, chẳng phải như thế là hơi hèn nhát sao, Marianthe?”
Hari tỏ ra kích động một cách lạ thường và cố gắng chống cự.
Một cuộc thi chờ đợi đã bất ngờ bắt đầu, và không ai biết liệu khi nào nó mới kết thúc.
Nghĩ rằng cứ đà này mọi người sẽ chỉ ngồi lườm nhau mà không hề động vào thức ăn cho đến hết buổi tối, Walm bất ngờ dùng nĩa nhét xúc tu vào miệng.
“Eh, aah.”
Merrill thốt lên như thể Walm vừa nuốt phải thuốc độc. Nhưng thực tế thì ngược lại, Walm đang mải mê thưởng thức những chiếc xúc tu chiên giòn phủ bột. Phần thịt dày, chắc nịt nhưng cũng khá dai. Kết cấu của chiếc tu chính là điểm nhấn, nó như thể đang vỡ tan và bùng nổ trong khoang miệng của Walm. Càng nhai, vị của bột ngọt càng lan tỏa trên lưỡi của cậu.
“Vị của nó ra sao thế?”
Marianthe rụt rè hỏi.
Walm, người đang nhai rất kỹ để thưởng thức, nuốt ực và trả lời.
“Rất ngon. Về kết cấu, thì nó khá là đàn hồi và dai, khác hẳn so với thịt cá.”
Walm không lạ lẫm gì trong việc miêu tả hương vị của món ăn, tuy nhiên cậu không phải là chuyên gia ẩm thực. Cậu không thể diễn tả chúng theo một cách mà có thể truyền tải thông điệp tốt hơn, vì thế cậu quyết định rằng cách hiệu quả nhất chính là ăn từng món một.
“Mùi rất thơm, phải chứ?”
Hiếm khi Walm bị nhìn chằm chằm trong khi đang ăn như thế này, nhưng vẻ mặt của tất cả đều trông rất nghiêm túc.
Cuối cùng cũng chịu thua, Merrill dồn hết can đảm vào để thử.
“...Tôi sẽ thử một miếng.”
Merrill ngập ngừng đưa thức ăn lên miệng và bắt đầu nếm thử. Trong khi những thành viên còn lại thì nín thở và quan sát.
“Umm, ngon quá.”
Merrill, người đang ưỡn vai lên, mỉm cười.
Sau khi tiên phong đã nhận đòn đầu tiên, các thành viên khác cũng bắt đầu nhảy vào. Tất cả đều đưa xúc tu lên miệng như thể họ vừa được giải thoát khỏi một sợi dây trói vô hình.
Thịt Kraken, thứ mà cả nhóm đã cố lảng tránh cho đến tận bây giờ, sau khi được cho vào miệng, thì ai nấy cũng bắt đầu khen tấm tắc.
Sau bữa tối, chủ yếu là hải sản, Walm bước ra khỏi Nhà Hội. Nhờ vào ma thuật trị liệu và được nghỉ ngơi thoải mái, những vết thương trên người đã lành đến mức cậu đã có thể tự đi bộ trở lại.
Walm bắt đầu cảm thấy hơi nóng dâng lên từ trong bụng, cơn nóng dần dần lan lên đến đỉnh đầu, cậu nghĩ rằng đây chắc hẳn là hiệu quả của thịt Kraken. Cậu cũng cảm thấy rằng tim của mình đang đập nhanh hơn bình thường. Mọi chuyện diễn ra khá đột ngột. Lượng dinh dưỡng chứa bên trong và khả năng hồi phục của thịt Kraken là không thể bàn cãi. Và còn có lời đồn rằng chúng rất được những quý tộc khao khát có người thừa kế ưa chuộng. Vì khi ăn, sinh lực đã mất được cho rằng sẽ hồi sinh trở lại.
Tiếng ồn từ những hoạt động nhộn nhịp vẫn không ngớt trong thành phố không đêm này.Trong khi khám phá và dạo quanh những nơi ít người qua lại, Walm đến trước một tượng đài đá cũ kỹ. Đó chắc hẳn là một đài tưởng niệm. Có niên đại từ thời Chiến tranh Thống nhất, nó hiện đang bị bỏ hoang và đổ nát một phần.
Walm lấy ra hai điếu thuốc từ chiếc túi bên hông, châm lửa, rồi đưa một điếu xuống chân tượng đài trong khi đưa điếu còn lại lên miệng. Cậu biết rõ rằng, thứ này sẽ không bao giờ thay thế được nhang.
Hít vào một hơi rồi phả ra, làn khói tím tan biến vào trong không khí. Thứ tồn đọng lại chỉ là vị đắng trên đầu lưỡi.
Walm biết điều này không tốt cho phổi. Nhưng dù sao thì nó vẫn rất là cần thiết đối với cậu hiện giờ. Cậu đã học được sức nặng của cái chết. Và bài học đó chỉ càng trở nên nặng nề hơn sau khi cậu bị đặt vào một vị trí mà phải liên tục đối mặt với nó. Vì thế nên tầm quan trọng của điếu thuốc trên tay là không thể đong đếm.
Người ta nói rằng theo thời gian, cái chết của con người có thể bị phai mờ, lãng quên, và cuối cùng là biến mất. Walm thầm ước rằng điều đó là sự thật.
Khói bốc lên từ chân đài tưởng niệm. Walm tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước, cậu đến đây để tìm làn gió đêm nhằm làm mát cơ thể. Tâm trí cậu trôi đi cùng làn khói, chỉ nghĩ đến một điều gì đó mơ hồ. Tuy nhiên, cậu phải cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, vì có tiếng bước chân đang đến gần.
“Cô xong việc chưa?”
Khi Walm quay lại, Lisi đã đứng đó, có vẻ như cô ấy đã hoàn thành phần việc của mình. Cô chắc hẳn đã trông thấy Walm và quyết định đến bắt chuyện.
“Vâng, công việc hôm nay đã được hoàn thành. Ờm, tuy hơi muộn vì tôi không thể sắp xếp ra thời gian rảnh, nhưng xin chúc mừng anh đã thành công chinh phục được Mê cung.”
Nữ lễ tân đến để nói lời chúc mừng.
Walm cầm điếu thuốc trên tay và quay sang Lisi để đáp lại lời cảm ơn.
“Cảm ơn cô đã tốn công nói điều đó ngay cả khi đã hết giờ làm việc. Và nhờ những lời khuyên của cô, tôi đã thành công. Nếu vẫn cứ khăng khăng cố tự thân giải quyết mọi thứ, có lẽ giờ đây tôi vẫn đang phải lang thang bên trong Mê cung, hoặc tệ hơn là đã chết rồi. Thực sự, cảm ơn cô.”
Walm nói ra suy nghĩ thật lòng của mình mà không chút che giấu. Vì một mình cậu chắc chắn sẽ không thể vượt qua những tầng sau tầng 35.
“Dù sau thì, hỗ trợ những người muốn thách thức Mê cung cũng là một phần công việc của tôi mà. Hơn nữa, tôi đã nhận được lời cảm ơn của anh từ trước rồi.”
Lisi vén tay áo lên, để lộ chiếc vòng tay bạc với hoạ tiết về Crimson Grass. Đó chính là món quà mà Walm đã tặng.
“Nhưng xét đến kết quả, thì chẳng phải món quà đó hơi rẻ tiền sao…”
“Như vậy khá là thiếu lịch sự đấy.”
Lisi, người đang giận dỗi, bĩu môi. Walm thừa nhận lỗi lầm đáng xấu hổ của mình và nhún vai xin hàng.
“Xin lỗi. Tôi sinh ra ở nông thôn và lớn lên trong quân đội, tôi không rành lắm về chữ “lịch sự” này.”
“Fufufu, hình như tôi đã từng nghe qua lời bào chữa này rồi. Nhưng mà, cho dù miệng có nói như thế thì anh vẫn không quên bày tỏ lòng thành kính với người đã khuất.
Ánh mắt của Lisi hướng về điếu thuốc Walm đặt dưới chân đài tưởng niệm. Ngọn lửa âm ỉ vẫn tiếp tục phun khói tím lên bầu trời đêm.
“Tôi chẳng tốt đẹp đến mức đó đâu. Một kẻ chỉ có thể miễn cưỡng bày tỏ sự tiếc thương vì cảm giác tội lỗi. Tôi là một tên hèn nhát như thế đấy.”
Cũng giống như khi ở thế giới cũ. Walm vẫn hay để lại những lễ vật ngẫu nhiên tại những ngôi đền cũ nát không ai ghé thăm, hay nhận cuộc gọi từ khách hàng kể cả sau khi đã tan làm. Nếu như có đủ can đảm để ngó lơ những việc đó đi, chắc có lẽ cuộc sống của cậu giờ đâu đã khác.
Walm xấu hổ cau mày. Nhìn thấy vẻ mặt đó, Lisi khẳng định lại không chút do dự.
“Dù sao thì, tôi thấy anh là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao. So với những kẻ chỉ biết nói mà không làm, thì anh đáng tin cậy hơn rất nhiều.”
“Cô tử tế thật đấy. Cảm ơn.”
Giữa sự im lặng khó xử theo sau đó, Lisi đã đặt ra một câu hỏi.
“Walm này, anh đã tìm thấy thứ mình cần bên dưới đáy của Mê cung chưa?”
“Tôi đã may mắn kiếm được nó.”
Thứ báu vật mà Walm tìm kiếm bấy lâu nay, Crimson Grass, đang lặng lẽ nằm bên trong túi ma thuật của cậu. Điều đó cũng có nghĩa rằng cậu không còn lý do gì để mạo hiểm xuống Mê cung nữa.
“Thế anh có kế hoạch gì tiếp theo với tổ đội của mình hay không?”
“Tôi đã đạt được thứ mình cần. Theo như hợp đồng ban đầu, tôi dự định là sẽ rời đi.”
Suy cho cùng, theo một cách nào đó, vai trò của Walm chẳng qua cũng chỉ là một thành viên tạm thời. Trimagitack, giờ đây với danh tiếng còn vang dội hơn khi trước, chắc chắn sẽ có thể dễ dàng tìm được đồng đội mới tốt hơn một tên bại binh như cậu.
“Thế anh đã bàn bạc vấn đề này với họ chưa?”
“...Vẫn chưa.”
Vấn đề ở đây là do Walm trở về từ Mê cung trong tình trạng không thể nào tệ hơn được nữa, vì thế cậu đã bỏ lỡ cơ hội để tháo lui trong yên bình khỏi tổ đội tạm thời này. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn dựa dẫm vào thiện chí của họ để kéo dài mối quan hệ của hai bên.
“Tôi nghĩ họ không muốn anh rời đi đâu.”
Walm không xen lời vào mà tiếp tục yên lặng lắng nghe Lisi.
“Merrill chắc hẳn đang rất bận rộn. Dù sao thì, số lượng người đến thăm hỏi vẫn chưa hề thuyên giảm. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn dành ra thời gian để quan tâm cho anh, những thành viên khác cũng thế. Vậy nên ít nhất, từ giờ cho đến khi buổi lễ kết thúc, xin anh hãy cân nhắc đến việc chính thức gia nhập vào tổ đội của họ. Với tư cách là một nhân viên của hội— và vì mong muốn cá nhân của tôi, tôi thực sự hy vọng anh sẽ ở lại.”
Không thể trả lời ngay lập tức, Walm trầm ngâm.
Những chiến trường kinh hoàng, khung cảnh quê hương đổ nát, và ký ức về những người đồng đội đã khuất vẫn trói buộc Walm ngay cả sau khi cậu đã rời khỏi Highserk. Khi ấy, giữa lúc đắm chìm trong hơi men, cậu tưởng chừng như suy nghĩ của mình sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong vũng bùn ấy. Nhưng cảm giác thối rữa đó giờ đã bắt đầu phai nhạt đi.
Liệu những cuộc gặp gỡ và trải nghiệm trước đây ở Thành phố Mê cung này đã khiến những ký ức tồi tệ trong tâm trí phai màu, hay do cậu đã trưởng thành hơn đôi chút? Walm không rõ.
Ngồi cạnh một Walm đang trầm ngâm, Lisi lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, Walm mở miệng.
“Thật ra thì, tôi vẫn luôn ghét mạo hiểm giả. Cứ luôn nghĩ rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ làm bạn được với những con người đó. Cho dù như vậy, tôi chắc là bản thân tôi đang dần thích nghi với cảm giác này… Tôi đã có thể thích họ hơn trước một chút… Phải rồi. Từ khi đến đây, Lisi, cô đã giúp tôi rất nhiều. Vậy nên, tôi sẽ không cứng đầu nữa, tôi sẽ bàn bạc với họ về tương lai sau khi buổi lễ kết thúc, như cô đã nói.”
Lisi gật đầu hài lòng trước câu trả lời của Walm.


11 Bình luận