Đi qua lối dãy hành lang lát đá đã hiện rõ dấu hiệu xuống cấp theo thời gian và những trận chiến, những mảnh đá vụn nằm rải rác khắp sàn khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn. Walm cẩn thận tránh những hòn đá vụn và tìm nơi để có thể đặt chân xuống, nhưng không có cách nào để cậu có thể tránh được những mảnh vụn có kích thước nhỏ như một hòn sỏi. Âm thanh răng rắc giòn rụm vang lên với mỗi bước chân. Sẽ chẳng có ai để ý đến những tiếng động đó nếu như nó xuất hiện ở trên mặt đất. Nhưng ở đây, bên trong mê cung, thì khác, đặc biệt là ở tầng 16 này, nơi được nhiều người cho là tầng khởi đầu của những tầng hạng trung.
Nếu như có một tổ đội đang chiến đấu hoặc bận rộn xẻ thịt đám ma vật, thì một người có thể dễ dàng phát hiện ra bằng cách nghe và ngửi. Tuy nhiên, nơi đây lại cực kỳ yên tĩnh. Điều này chủ yếu là do những người khám phá mê cung ở đây hoàn toàn không gây ra một tiếng động nào nhằm không để bị lộ vị trí của bản thân. Suy cho cùng, thì ở tầng này mọi người đều muốn tránh bị phục kích hoặc đánh phủ đầu nhất có thể. Và vì thế, điều quan trọng nhất ở nơi này chính là phải biết cách phát hiện chuyển động của kẻ địch và nhanh chóng chủ động tấn công.
“Vẫn tiếp tục tiến tới à, can đảm nhỉ?”
Phản hồi lại câu hỏi của Walm là tiếng đá cuội vỡ vụn và âm thanh không khí được thở ra.
Một chiếc lưỡi dài như cái của một loài bò sát thò ra từ miệng của đối phương, thứ cũng được trang trí thêm bằng những chiếc “răng nanh” sắc nhọn. Tuy vẫn đi bằng hai chân và có số lượng chi giống như con người, nhưng hình dáng của nó thì nói lên điều ngược lại. Chỉ riêng bộ răng nanh đó đã có thể giúp Walm xác định được danh tính của kẻ địch dũng cảm này.
Đó là một nhóm Lizardman, loài ma vật có trí thông minh đủ để sử dụng vũ khí một cách khéo léo, là kẻ địch không nên bị đánh giá thấp. Đôi mắt vô cảm của chúng dán chặt vào Walm.
Nắm chặt lấy thanh kích trong tay, Walm giơ nó lên để chào đón những vị khách mới mẻ này.
Không một tiếng còi báo hiệu nào, trận chiến cứ thế đột ngột bắt đầu. Ba Lizardman lao về phía Walm. Tên đầu tiên cầm trên tay một chiếc khiên tròn cũ kĩ và một thanh kiếm cùn, theo sau đó là một tên cầm giáo và tên cuối cùng sử dụng chuỳ.
Lắc người sang trái để để đối phương không đọc được đòn tấn công sắp tới của mình. Walm giơ kích lên phía bên trái, nhảy về phía tên Lizardman, kẻ vẫn đang lao thẳng đến trong khi vẫn đang nâng cao cảnh giác. Đối phương cố gắng tự vệ bằng chiếc khiên tròn trên tay, nhưng tấm khiên gỗ cũ kĩ đó là hoàn toàn không đủ để chặn một thanh kích đang lao xuống và kết quả là nó bị đánh vỡ tan tành.
Những mảnh gỗ vụn và máu tử khuỷu tay văng lên khắp nơi, nhuộm đỏ không khí xung quanh. Tuy bị thương nặng, đôi mắt vô cảm của kẻ địch vẫn dán chặt vào Walm. Rõ ràng là tinh thần chiến đấu của đối phương vẫn chưa hề nguôi ngoai. Ngược lại, thậm chí nó còn đang chuẩn bị để phản công với thanh kiếm trong tay.
Nhìn thấy vũ khí được giơ lên bằng tay trái, Walm nhanh chóng giật vũ khí về. Lưỡi móc của thanh kích gâm vào cánh tay cầm kiếm của kẻ địch và tiếp tục được kéo mạnh về. Cứ như thế, cổ tay còn lại của tên Lizardman bị rọc một đường dài.
Tên Lizardman, với hai cánh tay bị vô hiệu, há to miệng nhằm đâm vào Walm với món vũ khí còn lại của mình, chiếc nanh nhọn. Không may thay, Walm được lường trước sự vùng vẫy vô ích này của đối phương nên đã nhanh chóng hất mạnh cây kích lên, chém xuyên qua hàm dưới của kẻ địch.
Sau khi xử lý được tên Lizardman đi đầu, hai kẻ địch còn lại ngay lập tức lao đến tấn công Walm.
Walm tránh được mũi giáo bằng cách xoay người. Và dùng cách tương tự để tránh đòn thêm một lần nữa. Sau đó, cậu giậm chân mạnh xuống đất, nhảy về phía sau để tránh chiếc chuỳ sắp vung vào thân mình.
Tên Lizardman cầm giáo cố gắng tiếp tục tấn công Walm, nhưng đã bị chặn lại bởi tên đồng loại sử dụng chuỳ, kẻ bắt buộc phải tiến đến gần mới có thể tấn công bằng vũ khsi của mình, và thế là mũi giáo không thể đâm đến được mục tiêu của mình.
Để ngăn việc Walm tiếp tục di chuyển vòng quanh và sử dụng mình như là lá chắn, tên Lizardman sử dụng chuỳ bắt đầu quật chiếc đuôi còn dày hơn cả cánh tay của mình xung quanh, nhưng xui xẻo thay, Walm đã có kinh nghiệm đối phó với những đòn tấn công như thế này từ lúc còn ở Dandurg.
“Tên nào cũng như tên nấy, cứ hễ gặp tí rắc rối là lại cắn hoặc quật đuôi.”
Walm chặt đứt chiếc đuôi chuẩn bị quật vào đầu mình từ phía bên phải.
Mặt tốt là, việc phải tập trung di chuyển chiếc đuôi khiến cho chuyển động của các Lizardman dễ đọc hơn hẳn. Tên Lizardman, để lộ khoảng trống sau lưng khi cố tấn công Walm bằng đuôi, rơi đầu không lâu sau đó.
Tên Lizardman cuối cùng, vừa mất đi cả chướng ngại vật cũng như đồng loại của mình cùng một lúc, không ngần ngại đâm giáo về phía trước. Chấp nhận lời thách đấu, Walm đâm kích đi song song với giáo của đối phương. Sau khi vũ khí của cả hai băng qua nhau, Walm xoay cán, đặt cổ của tên Lizardman vào tình thế bị kẹt giữa mũi giáo và đầu rìu của cây kích. Cứ như thế, đầu của kẻ địch cuối cùng cũng bắt đầu lăn lóc trên sàn.
Khi cái đầu đang lăn của tên Lizardman cuối cùng cũng dừng hẳn, sự im lặng thêm một lần nữa lại bao trùm mê cung này.
Walm quan sát xung quanh, sự thay đổi duy nhất cậu thể nhìn ra là sàn đá đã được nhuộm một cách đầy nghệ thuật bằng máu tươi, và xác của ba con thằn lằn ngoại cỡ hình người.
Sau khi ngắm ngía kiệt tắc của bản thân, Walm bắt đầu cầm thanh kiếm của kẻ địch lên để kiểm tra.
“Không tệ… Ít nhất thì nó được làm từ sắt.”
Khó có thể nói rằng thanh kiếm này có chất lượng tốt, nhưng nó vẫn có thể được mài bén lại hoặc nung chảy để chế tạo thành một món vũ khí khác. Nếu có thể phàn nàn với chủ sở hữu trước đây của nó, chính là tên Lizard đang nằm bất động trên sàn kia, thì đó chính là việc thanh kiếm này không có bao kiếm.
Walm đưa tay vào trong túi ma thuật và rút ra một tấm vải, cậu vẫn không tránh được cảm giác nổi da gà mỗi khi nhét tay vào mặc dù đã sử dụng nó rất nhiều lần. Nhưng dù sao thì, việc luôn luôn mang theo vải thừa của cậu rất thường xuyên tỏ ra hữu ích. Walm đặt thanh kiếm lên tấm vải rồi quấn nó lại, sau đó thì cất vào túi ma thuật.
Tiếp theo là cây chùy. Cán của nó có chiều dài khoảng từ vai đến cổ tay với năm vành hướng tâm ở phần đầu. Sức tấn công của nó đúng là thấp hơn một bậc so với chuỳ đầu tròn, nhưng được bù lại bởi tốc độ vung cũng như trọng lượng nhẹ hơn.
“Cái này… khá tốt đấy chứ.”
Trong khi vẫn đang vác kích trên vai, Walm thử vung cây chùy bằng tay còn lại. Một cú đập từ nó có thể gây sát thương lên vùng bụng kể cả khi đang mặc giáp, điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thể khiến cho nạn nhân của nó nôn thốc nôn tháo, đồng thời làm ngắt quãng nhịp hành động trong giây lát. Một món vũ khí quen thuộc thường được sử dụng trên chiến trường. Nếu phải đấu với những thanh kiếm chất lượng kém, nó có thể dễ dàng đánh bay lưỡi kiếm và từ đó dẫn đến cái chết của kẻ địch.
Sau khi kiểm tra độ vừa tay và chất lượng của cây chuỳ, Walm quấn nó lại trong một mảnh vải thừa.
Ngay lúc đó, Walm nghe thấy tiếng sỏi sột soạt ở gần.
Đúng như dự đoán, phản ứng của Walm rất nhanh gọn. Cậu ngay lập tức nhảy xa ra và vào thế chiến đấu.
Khi tầm nhìn trở nên rộng hơn nhờ vào việc kéo giãn khoảng cách, hai lưỡi kiếm và một chiếc đuôi dài lọt vào mắt cậu.
Sinh vật vừa khiến Wlam giật mình là một Lamia, loài ma vật có phần thân trên giống như một người phụ nữ và thân dưới của một con rắn. Nó hẳn đã nằm rình mò trong đống đổ nát ở góc phòng. Và khi nhìn thấy cơ hội, nó đã không ngần ngại mà vứt bỏ lớp ngụy trang và lao ra.
Với chuyển động khéo léo, con Lamia cố gắng cắt cổ Walm bằng hai thanh kiếm ngắn trên tay.
Khi đối thủ đã tiến đến quá gần để có thể dùng kích, Walm buông bỏ vũ khí chính là cây kích của mình. Nếu sử dụng một trong những khả năng mà bản thân đang cố gắng hạn chế đụng tới, có thể cậu sẽ giành lại được quyền kiểm soát trận chiến. Nhưng cuối cùng cậu quyết định sử dụng cây chùy mình vừa kiếm được.
Đòn vung vào cổ tay của kẻ địch có hiệu quả đáng kinh ngạc. Giống như một củ hành tây, ngón tay của đối thủ bị đánh gãy, vang lên một âm thanh giòn giã, thanh kiếm ngắn trong tay bị văng đi khi chủ nhân của nó không còn có thể sử dụng các ngón của mình nữa.
Không chút ngần ngại, thanh kiếm ngắn còn lại lao đến theo chiều ngang, nhắm vào cổ Walm.
Walm nhanh chóng ngả người về sau để tránh đòn, và nhanh chóng bật người lại để phản công. Mặc dù là con cái, nhưng theo tiêu chuẩn của con người thì, loài Lamia có phần thân trên tương đương với một người phụ nữ cao to và cơ bắp. Ngoài ra, do trọng tâm của cơ thể phần lớn tập trung ở phần thân dưới, nên đòn phản công của cậu chỉ làm thân trên đối phương hơi nghiêng về phía sau.
Cánh tay phải với những ngón bị gãy của kẻ địch vươn ra với mục đích là để tóm lấy Walm. Cho dù đối phương có muốn bắt tay với cậu đến nhường nào đi nữa, thì e rằng cậu vẫn phải từ chối. Walm đập chùy vào bàn tay đang vươn đến. Cùng lúc đó, chiếc đuôi to tướng lao đến từ phía mạn sườn, nhưng đã bị cậu né bằng cách di chuyển sang hướng ngược lại.
Lamia xoay thân trên để cố chém trúng Walm, người vừa thay đổi vị trí của mình, nhưng kết quả là cây chùy trong tay cậu lại nhanh hơn.
Với trọng lượng dồn hết vào phần đầu, sức sát thương cây chùy mang đến đúng như những gì mà Walm đã mong đợi. Cú đánh trúng thẳng vào giữa sống mũi, nghiền nát xương mũi và hốc mắt. Làm rung động não và lấy đi hai trong năm giác quan. Trong số những loài ma vật khó tiêu diệt, Lamia được miêu tả là sở hữu sức sống của một con rắn. Và kẻ địch dai dẳng đó hiện đang ở trong tình trạng không chút phòng vệ nào.
Thật không may cho nó, Walm, một người đã sống sót qua nhiều cuộc chiến tranh, đã mất đi lòng nhân từ cũng như tình yêu thương động vật từ lâu, là vô cùng tàn nhẫn.
Cây chuỳ cong khi vung xuống với tốc độ cao và đập vào đầu của con Lamia. Thứ chất lỏng màu nâu đỏ và những mảnh xương vụn bay lên trong không khí. Trong một tích tắc sau, chúng đã nhanh chóng biến thành những vết bẩn khác trên tường và trần của nơi đây.
“Đúng là nó không tệ chút nào.”
Walm vung chùy vài lần vào không khí. Dù bản thân đã sử dụng nó một cách khá thô bạo, vẫn không có vết sứt mẻ hay biến dạng nào xuất hiện.
Đối với Walm, một người chuyên sử dụng kích, thì đây còn lâu mới được xem là gian lận. Vì trong một mê cung nơi bạo lực thống trị mọi thứ, ai lại có thể phản bác việc giải quyết vấn đề nhanh gọn bằng chùy cơ chứ? Ít nhất thì người phản đối không phải là Walm.
- - - - -
Đẩy cánh cửa vào phòng an toàn của tầng 20, nơi được cho là điểm khởi đầu của những tầng bậc trung, Walm bắt đầu phát ngán với những ánh nhìn tò mò hướng về phía mình.
Vì ngoại trừ Walm ra, hầu hết các nhóm ở đây đều bao gồm năm thành viên, nhóm bốn người có thể nói là rất hiếm. Thế nên ở trong tình huống như vậy, Walm, một người vẫn tiếp tục thám hiểm một mình, không thể tránh khỏi được việc bản thân bị xem như là một tên kỳ quặc. Và tất nhiên, việc bị xem như là một kẻ lập dị không hề dễ chịu chút nào.
Tuy vậy, mọi chuyện sẽ còn kỳ lạ hơn nếu như tâm trí đang bị hành hạ bởi sự mệt mỏi, thiếu ngủ và căng thẳng của cậu bỗng dưng cảm thấy thoải mái trong khi vẫn đang hứng chịu những ánh nhìn phán xét đó. “Buổi phê bình”, mà cậu đang phải chịu đựng qua kết thúc khi Walm hướng ánh nhìn về phía những người đang quan sát mình.
Walm ngồi xuống và tựa lưng vào tường. Sàn nhà và bức tường đá lạnh lẽo bắt đầu làm mát cho cơ thể đang nóng bừng của cậu.
Sau đó, Walm lấy thức ăn ra từ túi ma thuật và bắt đầu ăn trong khi che người bằng áo choàng. Một hành vi rất thiếu lịch sự, nhưng cậu cảm thấy khá nhẹ nhõm vì nơi đây không phải là một nhà hàng sang trọng nào đó mà bản thân cần phải giữ phép tắt.
Thịt Orc ướp muối rẻ tiền và bánh mì đen, thứ cần phải nhai đi nhai lại rất nhiều lần trước khi có thể nuốt xuống, ít nhất thì chúng khiến cho bữa ăn được kéo dài lâu hơn. Uống nước sau mỗi lần nuốt, cơn mệt mỏi đến từ việc thám hiểm mê cung trong thời gian dài vẫn không thuyên giảm sau khi hoàn thành bữa ăn của mình.
Walm một lần nữa quét mắt quanh phòng. Năm đến sáu tổ đội đang nghỉ ngơi ở phía xa, trong số họ có những người đang tương đối thư giãn, bận rộn trao đổi thông tin cũng như kiếm thứ để trò chuyện. Trên người họ được phủ kín giáp, đến mức không có bất kỳ khoảng hở nào, vũ khí được sử dụng cũng rất đa dạng. Trạng bị của những người ở đây thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những người chỉ chủ yếu đi săn ở những tầng cấp thấp. Khi xét đến số lượng người cũng như trang bị họ đang mang trên mình, Walm nhớ lại vài chuyện trong quá khứ.
Ngồi tựa lưng vào tường với một chân co lên và vũ khí trên tay, Walm liên tục ngủ trong nhiều khoảng ngắn. Ngay cả khi cậu không thể có được một giấc ngủ đàng hoàng, ít nhất thì vẫn nên để cho cơ thể mình nghỉ ngơi. Đó là thói quen mà cậu đã học được khi còn ở trong quân đội. Nhiều nhóm liên tục ra vào phòng an toàn, và may mắn thay, không ai cố gắng tiếp cận Walm cả.
Khi cánh cửa mở ra lần thứ năm hoặc sáu, một nhóm nữa tiến vào phòng an toàn, chiếc mặt nạ quỷ nằm trong chiếc túi được treo bên hông bắt đầu chuyển động. Walm tuy không mấy dễ chịu gì với điều đó, nhưng ít nhất thì cậu có thể mơ hồ nhận ra được ý nghĩa của thông điệp mà nó đang cố truyền tải dựa vào âm thanh và tần suất rung.
Cách mà chiếc mặt nạ đang rung hiện giờ nghĩa là nó đang thể hiện sự thích thú. Đúng thật là hiếm thấy.
Walm mở mí mắt nặng trĩu của mình lên và nhìn thấy một nhóm bốn người. Trong mê cung, những mạo hiểm giả không thể nói là hiếm thấy, nhưng người có vẻ như là thủ lĩnh của tổ đội này thì, ừm, ăn mặc rất sặc sỡ. Nói thẳng ra thì, màu sắc của những trang bị trên người đối phương không hề dịu mắt chút nào. Bộ giáp óng lên màu của Mithril, và thanh kiếm dài treo ở hông được chạm khắc bằng bạc và đính ba viên đá quý màu đỏ, xanh dương, xanh lục. Kèm theo mái tóc màu xanh biển nhạt và đôi mắt hai màu đỏ và xanh lam. Tóm lại là, rất chói mắt.
Nếu tất cả thành viên còn lại trong nhóm đều như thế, thì tổ đội này đã thành một đoàn xiếc lữ hành và Walm sẽ có được một tràng cười sảng khoái.Tuy nhiên, một trong những mạo hiểm giả trong nhóm có vẻ ngoài rất khoẻ khoắn, với phong cách ăn mặc không chút khoe mẽ nào. Điều này lại gợi nhớ Walm đến chủ nghĩa giản, có lẽ người đó là một nhà sư chiến binh đang trong quá trình tu hành. Hai người còn lại có vẻ lần lượt là một cũng thủ và một người cầm gậy phép. Dựa theo phong thái và trạng bị, Walm suy nghĩ về đội hình của họ.
“Mình đoán là hai người tuyến trước và hai người hỗ trợ từ hàng sau.”
Sau đó, ánh mắt của người mạo hiểm giả ăn mặc loè loẹt đó và Walm chạm nhau. Ngay cả trong mê cung có thể phần nào gọi là sáng sủa này, đôi mắt của người mạo hiểm giả đó vẫn rực sáng, chúng sâu thẳm và ma mị đến mức tưởng chừng như có thể hớp hồn bất kỳ ai.
Đúng là hoàn toàn đối lập với đôi mắt tăm tối và đục ngầu của Walm.
Màn chạm mắt đã kết thúc bằng việc đối phương chủ động quay mặt đi. Tổ đội mạo hiểm giả đó tiếp tục tiến bước đến tầng tiếp theo.
Lúc này, Walm đột nhiên nhận ra một điều. Các thành viên trong nhóm dường như không hề có dấu hiệu mệt mỏi, và thậm chí còn không có chút vết bẩn nào trên người. Để đến được tận đây, Walm biết rõ rằng họ phải đối mặt với bao nhiêu ma vật, và có chừng nào máu thịt bay xung quanh. Ngay cả từ “phi thường” cũng quá sáo rỗng nếu dùng để mô tả những gì họ vừa thể hiện.
“Không cần nghỉ ngơi luôn nhỉ?”
Nhóm bốn người đó tiếp tục bước vào tầng kế tiếp mà không cần nghỉ ngơi, cứ như thể họ chỉ đang đi dạo.
Sau một hồi im lặng, những mạo hiểm giả trong phòng bắt đầu nói với một giọng nửa ngạc nhiên, nửa ghen tị.
“Đúng rồi nhỉ, “Trimagitack” không cần nghỉ ngơi.”
“Có vẻ như là họ vẫn đang muốn tiếp tục xuống những tầng thấp hơn nữa, phải không? Chà, cũng không có gì quá lạ khi nghĩ về chuyện đó, họ vốn được kỳ vọng rằng sẽ trở thành những kẻ chinh phục mê cung tiếp theo mà.”
“Nhóm của họ vẫn chỉ có bốn người đúng không? Thú thật thì tôi không ngại làm người khuân vác đâu. Chỉ cần vào được nhóm của họ thôi, chỉ như thế thôi…”
“Haha, đừng đùa nữa. Với khả năng chỉ đến được như đó thì làm người khuân vác vẫn là quá sức đấy. Hơn nữa, tổ đội của họ có sở hữu một chiếc túi ma thuật. Tại sao lại phải tốn công để thuê thêm người khuân vác chứ?”
“Và kể cả trong trường hợp họ có cần đi chăng nữa, chắc chắn chỉ những người đã từng đến được tầng 30 mới được chọn. Nhưng mà, những người mạnh như thì cũng đi kèm với những thói quen chiến đấu khá khó sửa cũng như thích nghi với điều kiện mới, điều đó càng khiến cho việc tạm thời tham gia vào một nhóm như thế càng khó khăn hơn.”
“Đúng là như vậy”, Walm nghĩ.
Ngay cả Walm, người chỉ mới đến Thành phố Mê cung cách đây không lâu, cũng biết đến tên của tổ đội này. Nhóm đang được mang ra làm chủ đề bàn luận hiện tại được cho là những người có khả năng trở thành những kẻ chinh phục mê cung cao nhất hiện tại, và có nguồn từ chính Belgana, Thành phố Mê cung này. Với họ, thì hình ảnh là rất quan trọng, và sẽ rất khó coi nếu như họ tỏ ra dù chỉ một chút chật vật khi đến được đây. Tuy nhiên, ngay cả những người hiện tại đang mang trên mình hy vọng của cả Thành phố Mê cung vẫn chưa thể đến được tầng sâu nhất.
Thứ báu vật màu nhiệm kia vẫn đang nằm sâu dưới mê cung. Và Walm vẫn chưa thể chạm dù chỉ là một ngón tay lên được nó. Nếu muốn đoạt lấy thứ phép màu đó, thì số lượng xác chết mà bản thân cậu chất đống đến nay vẫn là chưa đủ. Vì chúng vẫn chưa đủ, nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc khiến cho núi xác chết đó chất đống thêm nữa. Và cậu phải làm thế càng nhanh càng tốt.
Walm nắm chặt cây kích trong tay lại như đang thể hiện quyết tâm. Và sau khi chậm rãi hít thở vài hơi sâu để làm dịu nhịp tim, thứ đang tăng lên nhanh cùng với sự thiếu kiên nhẫn, cậu lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ nhẹ.


3 Bình luận