Tầm nhìn bị bao trùm bởi bóng tối của Walm nhanh chóng trở nên rõ ràng. Mặc dù việc mọi thứ xung quanh bị chìm trong bóng tối đã có thể khiến cậu mất đi thăng bằng, nhưng khi tầm nhìn trở nên rõ ràng trở lại thì chân cậu đã đứng vững trên mặt đất. Cảnh vật xung quanh vẫn chưa thể nói là rõ ràng đến mức lý tưởng vì nguồn sáng duy nhất ở nơi cậu đứng hiện tại chỉ là những đám rêu phát quang mọc trên sàn, tường và trần nhà, chiếu sáng mê cung với chiếu ánh sáng mập mờ của mình.
Phép màu từ cõi trên, sân chơi của những vị thần, một thế giới vượt ra khỏi logic thông thường–là những cái tên hoành tráng mà Walm đã nghe được khi thu thập thông tin về mê cung. Thú thật thì chính bản thân cậu cũng không thể cười nhạo những người đã đặt cho các mê cung những cái tên như vậy. Vì ngay cả chính Walm, một người đã trở nên quen thuộc với quy tắc của cả hai thế giới khác nhau, vẫn cảm nhận được một sự khác biệt lạ thường ở nơi đây.
Nhưng nói gì thì nói, Walm không phải là một học giả cũng không phải là một nhà nghiên cứu đầy nhiệt huyết với ham muốn làm sáng tỏ những bí ẩn của thế giới này. Suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn mức cần thiết sẽ chỉ tổ làm chậm chân của chính mình. Là một người đã được trải nghiệm qua hai thế giới nhiều nguyên tắc nhau, cậu không cần phải bối rối hơn nữa.
Hít một hơi sâu để kiềm chế hãm sự phấn khích, Walm lấy lại sự linh hoạt của mình và bắt đầu lần theo dấu chân của những người đã đi trước mình. Mặc dù thời gian cậu đến đây không cách những nhóm khác là bao, nhưng ở đây hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Cậu khom người xuống để kiểm tra kỹ hơn, nhưng kết quả vẫn vậy. Tâm trí Walm tiếp tục xoay vòng.
“Có lẽ là địa điểm dịch chuyển khác nhau chăng?”
Nếu không thì dòng người liên tục đổ về mê cung này sẽ gây ra tình trạng tắc đường nghiêm trọng. Nhưng nơi đây rộng lớn đến mức nào? Xét đến việc những dân thường không được huấn luyện quân sự hay tham gia chiến tranh có thể mang nhu yếu phẩm trên mình và đi xuống những tầng thấp hơn, thì nơi đây có thể được đi qua trong không quá một ngày, hoặc thậm chí là nửa ngày. Đánh giá dựa trên trang bị của những mạo hiểm giả mới vào nghề thì Walm có thể tự mình xử lý những kẻ địch ở tầng này. Mặc dù không muốn tự tin thái quá về kỹ năng của mình, nhưng lượng kinh nghiệm trận mạc dày dặn cũng đã phần nào giúp cậu nhận thức rõ được giới hạn của bản thân.
Walm rút cây kích ra khỏi lưng và bắt đầu bước đi. Trần ở nơi đây cao một cách bất thường và lối đi có chiều rộng đủ để hai chiếc xe kéo có thể thoải mái đi qua cùng lúc. Hành lang này dẫn đến một căn phòng nhỏ, và từ căn phòng đó, phân nhánh ra thành nhiều hành lang khác. Chọn một trong số những hành lang trong đó, Walm đi đến một căn phòng khác với những hành lang phân nhánh tương tự. Lặp lại quá trình này nhiều lần, Walm đã nắm được sơ bộ cấu trúc của nơi đây.
Về cơ bản, thì nó giống như một mạng lưới. Các hành lang là các đường thẳng, và các giao điểm là những căn phòng nhỏ kia, với một số lối đi chỉ dẫn đến ngõ cụt. Và nằm rải rác giữa những viên đá nhỏ cũng như tảng rêu phát quang rơi xuống từ trên trần, đám cỏ dại đang cạnh tranh khốc liệt để sinh tồn.
Khi Walm rời khỏi căn phòng nhỏ và đi xuống một lối đi khác, cậu nhận thấy một bóng đen đang tiến đến từ phía trước. Tiếng bước chân lẹp bẹp nghe có vẻ rất lạc lõng và hơi chút rùng rợn. Walm cảnh giác cao độ chờ bóng đen đó lộ diện.
“Một con Goblin à?”
Ngoại hình của sinh vật quen thuộc vẫn không chút thay đổi gì bên trong mê cung. Vẫn là một sinh vật hình người, chiều cao của một đứa trẻ, có răng phát triển hơn so với con người. Tai nhọn và nhỏ, kèm thêm một lớp da xanh đầy mụn. Goblin, mặc dù là một ma vật cấp thấp, vẫn là một sinh vật đầy tai tiếng với sự xảo trá và ranh mãnh sẵn sàng bỏ chạy ngay khi tình hình trở nên bất lợi. Hoặc đáng lẽ ra chúng nên như thế ngay từ đầu.
Con Goblin ngay lập tức lao đến khi nhìn thấy Walm, như một kẻ cuồng chiến vừa tìm được đối thủ mạnh. Walm hạ thân mình xuống và đâm mũi giáo vào đối phương. Mũi giáo đã đâm trúng đích, kết quả là đầu của con Goblin bị văng lên trên không trung, nảy trên sàn vài lần trước khi dừng hẳn.
Walm, vẫn tiếp tục cảnh giác với xung quanh, không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu của một đợt tấn công nào nữa.
“Ờm thì, nó đúng là một con Goblin.”
Walm tiếp cận cái xác, và để chắc chắn thì cậu đâm vào tim nó, và như dự đoán, không có phản ứng gì. Trên người con Goblin không có vũ khí cũng như giáp. Sau khi kiểm tra cái đầu đã văng đi khá xa của nó thì cậu cũng không tìm được điểm gì bất thường.
“Chúng tấn công vì mình đến gần hay chúng chỉ đơn giản là đi lang thang xung quanh? Hừm, cả hai đều vẻ là khả thi.”
Sau khi hoàn tất kiểm tra, Walm chuẩn bị rời đi thì cậu cảm nhận thấy có thêm một sự hiện diện khác đang đến gần. Bị thu hút bởi âm thanh của trận chiến, nhiều con Goblin khác đã kéo đến đây. Không rõ bản thân có nên đối đầu với chúng hay không, Walm quyết định chạy trốn. Cậu không rảnh và kỳ quặc đến mức để mà tận hưởng cảm giác thích thú khi giết một đám Goblin không được vũ trang.
Thịt chúng không ăn được, và công dụng tốt nhất của chúng chắc chỉ là nghiền ra để làm phân bón, còn chẳng đáng để mắt đến. Walm lặng lẽ nhanh chóng rời khỏi khu vực. Sau khi băng qua nhiều hành lang và phòng, cậu dừng lại một thoáng để kiểm tra xem đám Goblin đó có truy đuổi hay không. Kết quả là không.
Tiếp tục khám phá, Walm tiêu diệt vài con Goblin không may bị cậu bắt gặp trên đường đến căn phòng kế tiếp.
“Cầu thang à.”
Một dãy cầu thang, như thể đang vẫy gọi mời chào người khác đi xuống. Cậu dùng cây kích chọc vào các nấc thang và lan can, không có chuyện gì xảy ra, Walm tiếp tục đi xuống. Chỉ có tiếng bước chân vang vọng, không có bất kỳ một âm thanh nào khác. Sau khi xuống khoảng một trăm bậc, cậu đến được một căn phòng trông y hệt với những căn phòng mà cậu đã đến trước đó.
“Thế là mình phải đi dọc theo các dãy hành lang cho đến khi tìm ra được thêm cầu thang để đi xuống.”
Tự an ủi bằng cách vỗ nhẹ vào vai mình bằng cán của cây kích. Cậu tiếp tục đi xuống, theo như thông tin thu thập được, thì càng xuống thấp, những kẻ địch đáng gờm hơn sẽ xuất hiện. Giữ vững cảnh giác, Walm tiến về phía trước. Đối thủ đầu tiên cậu chạm mặt lại là một con Goblin, nhưng lần này nó có vũ khí là một cây gậy.
“Vậy là ở tầng này chúng đã học được cách sử dụng vũ khí.”
Walm nói với vẻ ấn tượng. Quả thực đây là một sự cải thiện đáng kể. Con Goblin giơ cao cây gậy lên rồi lao về phía cậu. Để bày tỏ sự tôn trọng cho sự cố gắng của đối phương, Walm đâm kích về phía trước. Đầu giáo của nó nhanh chóng cắt phăng đầu của con Goblin như lần trước.
Vũ khí của con Goblin rơi xuống sàn với một tiếng lạch cạch trống rỗng, gợi lên cảm giác buồn bã khó tả. Walm nhặt cây gậy lên và vung vài lần. Chất lượng của nó tốt hơn những gì cậu mong đợi. Với sức mạnh của một con Goblin thì, việc liên tục vung thứ này có thể nghiền nát một quả dưa hấu hoặc là đầu người. Cậu cất chiến lợi phẩm đầu tiên của mình vào trong túi ma thuật. Nếu sau này không cần đến nữa thì ít nhất cậu vẫn có thể dùng nó làm củi đốt.
Walm tiếp tục đốn hạ những con Goblin cản đường mình. Nói thẳng ra thì, cậu còn chẳng đổ một giọt mồ hôi nào. Sau khi giết khoảng bảy con Goblin, cậu tìm thấy cầu thang đi xuống tầng sâu hơn.
Chuẩn bị tinh thần để đối mặt với bất kỳ màn chào hỏi nào của đám Goblin ở tầng này, Walm bỗng nghe thấy nhiều tiếng bước chân tiến đến từ phía hành lang.
“Áp đảo bằng số lượng à? Một chiến lược không tệ.”
Hai con Goblin, đi theo cặp, lao về phía cậu với chiếc gậy trên tay được giơ cao. Walm tiếp tục sử dụng kích để tấn công như khi ở những tầng phía trên. Đến lúc này thì cậu đã trở nên quá quen thuộc với việc chém bay đầu đám Goblin.
Con Goblin còn lại, không hề nao núng trước cái chết của đồng bọn, tiếp tục lao về phía Walm, dồn hết sự tập trung vào cậu. Walm rút thanh kích về, lưỡi rìu bên hông cứa mạnh vào cổ con Goblin, làm vỡ và cắt đứt xương sống của nó. Con Goblin, với đầu gần như đã lìa khỏi cổ, nằm co giật trên sàn với máu văng tung toé nhuộm đỏ cả sàn.
Walm tiếp tục tiến về phía trước như thể không có gì xảy ra. Vì ở tầng này đám Goblin bắt đầu tấn công theo bầy và ở một tần suất dồn dập hơn, cậu thoáng nghe thấy âm thanh chiến đấu vang vọng đến từ đâu đó.
Có thể là một nhóm khác đang đi săn ở những tầng thấp hơn. Mặc dù vẫn chưa được chán với chúng, theo như những gì Walm hỏi được ở quán rượu thì Orc và sói bạc là những mục tiêu săn giết khá phổ biến ở các tầng thấp hơn. Orc thì được săn để lấy thịt, trong khi da của sói bạc thì bán rất được giá.
Nhóm mạo hiểm giả này có lẽ đang giao chiến với đám Goblin trên đường đi xuống những tầng mà con mồi của mình thường xuất hiện. Bên trong mê cung, có một quy luật là một tổ đội không được có nhiều hơn năm thành viên. Đây không phải là do sở thích của hội mà là nguyên tắc được thiết lập bởi một phiến đá được tìm thấy khi mê cung lần đầu được phát hiện, thứ được tạo nên dựa trên vô vàn những thử nghiệm và hy sinh. Nếu như vi phạm một trong những nguyên tắc trên nó, một điều gì đó chắc chắn sẽ xảy ra. Mặc dù không rõ chi tiết, nhưng hầu hết các nhóm vi phạm nguyên tắc đều không bao giờ trở ra được.
Walm đã được đọc những quy tắc này tại quầy lễ tân và biết rằng việc tiếp cận một tổ đội khác khi họ đang chiến đấu là điều không được khuyến khích. Và việc phá vỡ nguyên tắc hiếm khi có được một kết cục tốt đẹp. Walm vì thế chủ động tránh xa những lối đi có âm thanh chiến đấu.
Băng qua một dãy hành lang tối tăm và bước vào một căn phòng nhỏ, Walm nhận thấy một điều bất thường ở trên sàn. Nằm ở đó là xác của một con Goblin bị nhóm đi trước tiêu diệt. Nó không khác mấy so với những con Goblin mà Walm đã chơi đùa cùng, nhưng một nửa cơ thể của nó dường đang hòa vào làm một với mê cung, như là đang bị nuốt chửng.
“Đây hẳn là cách mê cung tự động dọn dẹp nhỉ, trông cứ như là đang tiêu hoá vậy.”
Không chỉ ma vật, mà ngay cả vũ khí, áo giáp và cả xác người bị bỏ lại cũng được cho là bị mê cung hấp thụ. Nhưng liệu linh hồn có bị hấp thụ khi một người chết trong mê cung hay không thì vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng cảnh tượng trước mặt cậu đã phần nào làm tăng thêm sức nặng cho suy nghĩ đó.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Walm nhanh chóng lướt qua cái xác đang dần hoá lỏng và vội vã đi tiếp.


4 Bình luận