Khi về lại mặt đất, Walm buộc phải mang theo mình một món quà từ ‘thánh địa của Undead’. Thông thường, những người thám hiểm mê cung khi trở về từ tầng 15 thì sẽ luôn bị thứ mùi hôi khó tả ở đó bám theo. Đặc biệt là Walm, người đã dành ra kha khá thời gian để đi từ tầng 11 đến tầng 15, còn bị bao phủ trong một mùi hôi nồng nặc hơn thông thường.
Đám Undead, ngay cả khi đã bị tiêu diệt, cũng không muốn tách rời khỏi Walm một chút nào, bằng chứng là những mảnh thịt vụn màu nâu sẫm, hôi hám, và đang trong quá trình thối rữa đó đang bám vào Walm như một lời nguyền. Tất nhiên, mùi của chúng cũng chẳng hề dễ chịu gì mấy đối với những người xung quanh.
Phản ứng của những người mà Walm đi ngang qua cũng rất đa dạng.
Một số người không chút đắn đo ngay lập tức thay đổi lộ trình của bản thân, những người khác sau khi nắm bắt được tình hình thì bắt đầu bịt kín mũi, số còn lại thì hướng mắt nhìn về phía cậu một cách thương hại.
Ngay từ đầu thì những người khám phá mê cung đã gặp rất nhiều rắc rối trong việc giữ gìn vệ sinh, vì vậy khi trở về mặt đất trên cơ thể bất kỳ ai cũng sẽ mang một thứ mùi khó chịu, nhưng những người trở về từ tầng 15 được xem là những đối tượng đặc biệt.
“Mình bị xem như là một đống rác biết đi vậy.”
Không mấy thoải mái với ánh nhìn của những người xung hướng vào mình, Walm dự tính sẽ nhanh chóng gửi trả lại huy hiệu ở quầy lễ tân rồi ngay lập tức rửa sạch cơ thể ở một nhà trọ rẻ tiền nào đó.
May mắn thay, vì mặt trời cũng đã đang lặn. Giờ cao điểm bên trong mê cung đã trôi qua, vì thế nên xung quanh quầy lễ tân hiện đang rất yên tĩnh.
Mặc dù quầy lễ tân có vẻ như là sẽ hoạt động xuyên đêm, nhưng đúng như mong đợi, hành vi của con người cho dù là ở thế giới nào thì vẫn thế. Ngay cả ở nơi này, vào khoảng giờ từ sáng sớm đến chiều, lượng người ra vào rất đông đúc như những ngày siêu thị hạ giá hoặc buổi trưa của một ngày trong tuần tại văn phòng hành chính ở thế giới trước kia. Và tất nhiên, lượng người ra vào sẽ trở nên rất thưa thớt ngoài những khung giờ đó.
Mang theo mùi hôi thối trên người, Walm tiến vào khu vực chờ và đi đến quầy lễ tân. Như thường lệ, ở đó vẫn là một nữ lễ tân quen thuộc, một trong số ít cá nhân đã trở thành người quen của cậu ở Thành phố Mê cung này, cô vẫn đang làm việc với một thần thái điềm tĩnh như thường lệ.
Không rõ liệu do sự hiện diện của cậu được đối phương cảm nhận được hay do mùi hôi thối trên cơ thể cậu là quá nồng mà nữ lễ tân, người vẫn đang chăm chú nhìn vào cuốn sổ cái được buộc lại bằng một sợi dây, chào Walm với một biểu cảm dịu dàng như thường lệ khi cậu đến gần, nhưng sau đó cô mỉm cười trước khi mở miệng nói.
“Chào mừng trở lại. Có vẻ như anh đã an toàn trở về được từ tầng Undead nhỉ.”
Cứ như bản thân đang bị nhắc khéo về mùi hôi trên cơ thể. Walm cảm giác như mình vừa bị phục kích.
Bị một người phụ nữ nói thẳng vào mặt như thế, Walm, vốn không phải là một người vô cảm đến mức có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhưng cũng chẳng trơ tráo đến mức để lớn tiếng với đối phương.
“Vâng, như cô đang thấy đây.”
Kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn bên trong, Walm nhìn xuống tay và trang phục của mình. Cậu thực ghê bị tởm bởi thứ mùi hôi đã bám dính vào chúng.
Ở tầng Undead, Walm vốn luôn chiến đấu cẩn thận hết mức để hạn chế tối đa việc cơ thể bị dính thứ chất lỏng toàn mùi thối rữa đó. Nhưng trong trận chiến với Bone Collector, cậu đã thất bại trong việc đó. Máu và thịt của con sói undead, trong lúc điên cuồng lao đến, đã văng lên tay cậu.
“Xin đừng lo lắng quá về điều đó. Chuyện này xảy ra khá thường xuyên là đằng khác. Hơn nữa, trong số những người trở về từ tầng đó, anh nằm trong số những người chịu ít ‘thiệt hại’ nhất đấy. Những người phải hứng chịu nhiều ‘thiệt hại’ hơn thì thê thảm đến mức không chỉ bị phủ kín đầu mà còn là toàn thân.”
Đối với Walm, người đã tự mình trải nghiệm qua điều đó, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ để khiến cậu buồn nôn. Mùi hôi nồng nặc đến mức có thể làm cay mắt. Rửa bằng nước thôi cũng sẽ không gột bỏ được hết thứu mùi bám trên người. Nhưng ít nhất thì cậu không xui xẻo như những nạn nhân đáng thương đó.
“Tôi đoán là do mình may mắn. Nhưng thôi, sau khi trả lại huy hiệu, tôi sẽ về nhà trọ để tắm rửa ngay. Với thứ mùi khủng khiếp này trên người ai có thể nghỉ ngơi được chứ.”
“Trong khu vực quản lý mê cung cũng có cơ sở để tắm đấy. Tuy phải trả phí để sử dụng, nhưng ai cũng dùng nơi đó để làm sạch bụi bẩn trên người cũng như để rửa sạch đống thịt Orc vừa săn được.”
Ngày đầu tiên, trong khi đang trở về từ mê cung, Walm cũng khá tò mò về những cánh cửa khác xuất hiện ở dọc dãy hành lang dẫn về phòng chờ, nhưng cậu không đi xa đến mức nhìn trộm vào trong để thoả mãn trí tò mò. Cho dù chỉ liếc qua cũng không. Trong số những ánh mắt chỉ trích mà cậu nhận phải ở khu vực chờ, cũng có một vài ánh mắt như đang ám chỉ rằng cậu là một tên lính đánh thuê ngu ngốc, kẹt sỉ đến mức chẳng bỏ ra nổi một xu để tắm rửa trước khi bước vào phòng chờ, mang theo mùi hôi thối đến tận nơi đây.
“... Có vẻ như tôi vẫn còn nhiều thứ phải học. Xin lỗi và cảm ơn cô vì đã luôn giúp đỡ tôi.”
“Mặc dù bản thân là nhân viên của hội với nhiệm vụ duy nhất là phải giúp đỡ những mạo hiểm giả, tôi vẫn là một phần của ban quản lý mê cung này. Nên ngay cả khi anh không phải là mạo hiểm giả, miễn là không phải móc tiền túi ra thì tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
“Thực sự đấy, tôi rất cảm kích vì sự công sức mà cô đã bỏ ra. Nên nếu cô muốn… thì tôi cũng có thể mua quà để đáp lễ.”
“Tên của tôi là Lisi, anh biết chứ. Nhìn này, nó được viết ngay trên thẻ tên của tôi luôn đấy. Fufufu, nhưng mà, nếu anh đã thực sự biết ơn đến như vậy thì, tôi cũng ngại để nhận một chút “lễ vật” nào đó đâu.”
Lisi nói với một giọng đùa cợt.
Tuy nhiên, Walm nhanh chóng chuyển mắt sang túi tiền xu của mình. Tuy vẫn chưa đủ để mua thêm thuốc cho đôi mắt của mình, thứ vẫn đang có nguy cơ bị thối rữa đi từng ngày, tuy nhiên những chuyến đi săn gần đây bên trong mê cung cũng đã giúp cậu kiếm được kha khá. Và ngoài tiền mặt ra, thì những thông tin mà cậu nhận được từ Lisi cũng giá trị không kém, vì cô là một trong những nguồn thông tin hiếm hoi cậu có ở nơi này.
… đúng rồi, tặng cô ấy một ít tiền như là tiền công cũng không hại gì. Ít nhất đó là điều tối thiểu mà cậu có thể làm, nhỉ?
Với những suy nghĩ đó, Walm đưa tay vào túi tiền của mình.
“Tôi đùa thôi mà, xin đừng lấy tiền ra. Anh nghĩ tôi sẽ vui khi được tặng tiền sao? Tôi làm gì nghèo đến thế.”
Lisi lắc đầu trong sự kinh ngạc.
Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Walm cố tình cau mày và trả lời,
“Cô thấy đấy, tôi vốn sống một cuộc sống giản dị. Hoàn toàn mù tịt về thời trang, vì vậy…”
“Tôi biết, tôi có thể thấy mà.”
Không còn cách nào để phản bác lại câu trả lời nhanh gọn của Lisi, Walm buộc phải đầu hàng.
- - - - -
Tại Belgana, một thành số sở hữu cho mình một mê cung lớn, những bức tường bao quanh thành phố mang trên mình ý đặc biệt. Mỗi lần thành phố thay đổi người cai trị, những bức tường thành sẽ thêm một lần nữa được sửa chữa và gia cố, nhằm cho mọi người đến với nơi đây biết được rằng nơi đây kiên cố đến mức nào, cho dù đã phải trải qua vô vàn trận chiến. Tất nhiên, trật tự và an ninh cũng được đảm bảo một lượng lớn binh sĩ, tương ứng với kích thước lớn của thành phố.
Ngụ tại trung tâm thành phố là mê cung lớn nhất Quốc đảo Galmud, một nơi mang đầy hứa hẹn về sự giàu có vô tận, mặc dù ẩn sâu bên dưới là vô vàn những bi kịch thảm thương và những giấc mơ tan vỡ.
Việc được sống bên trong bức tường cũng có thể coi là một loại địa vị xã hội. Tuy nhiên, không phải ai sống bên trong bức tường cũng là những người thành công. Nhiều người phải sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ, mang những trang bị cũ kỹ thường xuyên cần sửa chữa, và cứ như thế mỗi ngày, họ lại tiếp tục mạo hiểm mạng sống tiến vào mê cung mà không hề biết liệu bản thân có thấy được ngày mai hay không. Đó là thực trạng của phần lớn những cư dân đang sinh sống bên trong bức tường.
Theo một nghĩa nào đó, chính họ cũng là sản phẩm được tạo ra từ chính thành phố mê cung này. Những con người không có mục đích sống nào khác ngoài việc lao động. Vì vậy nên, theo lẽ thường tình, những người luôn ngày ngày phải đối mặt với nguy hiểm đó, vào những ngày may mắn có được kết quả tốt sau chuyến thám hiểm, đều sẽ đến quán rượu hoặc quán bar, ăn và uống một thứ gì đó ngon lành trong khi nói chuyện, cười đùa, hy vọng về một tương lai vô định.
Và ở giữa những nhóm người đó, một nhóm mạo hiểm giả đang có một cuộc thảo luận nghiêm túc.
“Sau khi đến đây được một thời gian, cuối cùng chúng ta cũng đã xuống được sâu đến thế chỉ trong một chuyến. Đúng như mong đợi, hẳn là tớ đã đánh thức được tiềm năng ẩn của mình.”
“Hả? Đang mơ tưởng gì thế? Chắc chắn chỉ là do cậu may mắn tìm được một món vũ khí tốt nằm trên sàn mà chưa bị mê cung nuốt chửng thôi. Dám cá là như thế.”
“Nhưng… Điều đó cũng có nghĩa là nếu có được trang bị tốt hơn, chúng ta hẳn sẽ tiến được sâu hơn, đúng chứ?”
“Thế mới nói về cái tính tự phụ đó của cậu. Ý tớ là, lúc đầu cậu luôn háo hức lao chiến đấu để rồi cuối cùng bị tắm mình trong cái thứ nước ép Ghoul đó như một tên ngốc vậy, tớ nói có sai không?”
“Nhưng, vì thế, chúng ta đã có thể giảm số lượng của chúng từ sớm. Vậy hành động của tớ lúc đó có sai hay không? Ngay cả những mạo hiểm giả kỳ cựu và tên lính đánh thuê đnags sợ đó cũng bị dính đống chất lỏng đó lên người thôi.”
“Nhưng điểm khác biệt ở đây là anh ta không bị tắm trong chúng giống như cậu. Mà cậu không thấy cách anh ta di chuyển sao? Chắc chắn đối phương không phải là một người bình thường. Quá tự phụ như cậu thì sẽ có ngày gặp hoạ đấy, hiểu chưa?”
Với ly rượu trên tay, những sự bất đồng giữa hai người đồng hương đang được ném qua lại.
Peyrouse, thủ lĩnh của nhóm, đảm nhận vai trò làm điều phối viên như thường lệ.
“Leake, cậu nói đúng. Không có gì sai trong việc giảm số lượng kẻ thù xuống nhanh nhất có thể, nhưng ý của Donna là cậu ít nhất cần phải vạch ra một kế hoạch trước khi lao đầu vào giữa lòng địch như thế. Chúng ta phải tránh những rủi ro không cần thiết.”
Leake lầm bầm, thừa nhận những gì Peyrouse vừa nói là đúng.
Mặt khác, Donna thì đang gật đầu đắc thắng. Mặc dù cả hai hay thường xuyên xung đột, nhưng bằng một cách nào đó, họ lại rất hoà thuận khi chiến đấu. Nếu như lúc nào họ cũng có thể như vậy thì khối lượng việc đè nặng lên vai Peyrouse sẽ giảm đi nhiều lần, nhưng chính cậu cũng đã từ bỏ giữa chừng vì hy vọng đó thực sự quá viển vông.
Không muốn phải một mình vất cả thêm với bộ đôi này nữa, Peyrouse liếc nhìn sang Matthio, người đang ngồi cùng bàn, nhưng Matthio thì đang bận nhét dĩa mì trộn thịt băm và trái cây chua vào miệng. Cậu ta dùng nĩa quấn lấy mì, nhưng vì lỡ quấn lấy quá nhiều, mì bị mắc kẹt trong cổ họng, cậu bắt đầu vội vàng với lấy cốc nước.
“Matthio, dĩa mì có biết chạy đâu. Từ tốn lại chút nào.”
“Này, Matthio, cậu tham lam quá đấy. Tính một mình xử hết dĩa mì à?”
“Cậu, mỗi khi ăn là cứ như bị ma nhập vậy. Cậu không có tí phép tắc ăn uống gì luôn sao?”
Leake và Donna gác lại cuộc tranh luận của mình để chỉ trích Matthio. Từ góc nhìn của Peyrouse thì, cả hai người họ cũng không khác mấy.
“Ăn hết thì vẫn có thể gọi thêm mà. Matthio này, cậu thực sự là một người rất tham ăn đấy, cậu biết chứ? Nhưng mà, để nuôi sống và phát triển cái cơ thể to tướng đó của mình, việc cậu phải ăn nhiều cũng không quá khó hiểu nhỉ.”
Mặc dù còn rất trẻ, Matthio lại sở hữu một thân hình rất to lớn. Được ban phước với một sức mạnh thể chất tuyệt vời cùng với khả năng sử dụng giáo điêu luyện, cậu ta chính là nhân tố chính giúp cả nhóm chinh phục được những tầng Undead đó.
“Hai đãi mì thịt Orc và một phần Orc nướng!”
Sau khi Peyrouse hét lên, một giọng khàn khàn phản hồi lại từ bếp.
Không lâu sau đó, bàn ăn lại đầy ắp với những đãi thức ăn nóng hổi.
Peyrouse lớn hơn bốn tuổi so với ba thành viên còn lại trong nhóm. Thực ra thì ban đầu cậu muốn chạy trốn khỏi vùng nông thôn hẻo lánh một mình, nhưng cuối cùng thì ba đứa nhóc cùng làng này nài nỉ xin cậu để được đi theo, và kết quả là cậu rời khỏi làng cùng với chúng. Sau đó, vì là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cậu được ba đứa nhóc bổ nhiệm làm một thủ lĩnh không chính thức. Và việc đó cũng phần nào nhờ vào biểu hiện khá xuất sắc của cậu bên trong mê cung. Nhờ có cậu mà cái tổ đội này mới có thể vận hành trơn tru đến tận bây giờ, mặc dù số lượng thuốc lá và rượu vị thủ lĩnh cần để giải tỏa áp lực chỉ càng tăng lên. Nhưng nói gì thì nói, nhóm đã hoạt động khá tốt dưới sự lãnh đạo của cậu.
“Xin chút nước.”
“Này, đừng có đụng vào nước của tớ.”
“Thỉnh thoảng cũng thèm thịt cá thật.”
“Vì chỉ có thịt Orc mới rẻ như thế này nên đành chịu thôi.”
Ở Quốc đảo Galmud, nơi có thể xem như là một quốc gia hàng hải, và vì nghề đánh bắt thuỷ sản rất là phát đạt nên giá của thịt cá rất rẻ, nhưng ở Belgana này, nguồn cung thịt Orc vô tận từ mê cung đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn đến thị trường thịt.
Thú thật mà nói, Peyrouse đã phát ngán với việc một ngày ba bữa thịt Orc, nhưng nó rất rẻ và là nguồn cung cấp năng lượng vừa đủ tốt, nên cả nhóm buộc phải tiếp tục ăn để tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
“Nghĩ lại thì, tuy không phải cá, nhưng một tàu buôn vũ trang đã giết được một con Kraken cỡ trung đấy.”
“Một con tàu như thế mà có thể giết được một con Kraken cỡ trung sao? Những pháp sư biển trên tàu hẳn phải rất mạnh.”
“Kraken sao? Muốn thử thật.”
“Chúng ta làm gì có đủ tiền để mua một thứ đắt đỏ như thế. Nhưng nếu cứ nhất quyết muốn ăn hải sản, thì thứ tốt nhất chúng ta có thể mua là cá trích ướp muối.”
Peyrouse đưa Matthio, người đang chìm vào giấc mộng với những sơn hào hải vị mà bản thân sẽ không bao giờ với tới được, trở về thực tại.
Matthio sau đó tiếp tục quay lại ăn uống, nhưng lại bị một giọng nói từ bên cạnh ngắt quãng.
“Oi, oi, cái gì thế này? Mới không gặp một chút thôi mà trang bị mấy đứa đã trở nên tuyệt vời đến mức này rồi à?”
Đó là một người đàn ông từ một đội mạo hiểm giả trung cấp đã chinh phục được tầng 20.
Đây là nhóm mà Peyrouse đã quen biết kể từ lúc mới bắt đầu thám hiểm mê cung của Belgana.
“Đó là vì nhóm chúng tôi bây giờ đã có thể xuống được tầng 13.”
Leake tự hào khoe trang bị mới mà bản thân vừa kiếm được ở tầng 13. Theo Peyrouse, đó là một chiếc khiên và giáo được làm từ một số loại xương với hình hài khá ghê tởm được bao phủ trong một thứ chất nhờn đen. Màu đen đó, thứ trông giống hệt màu đến từ slime đen, đồng nghĩa với việc những món trang bị này có độ cứng ngang với thép, trong khi khối lượng chỉ nhẹ như xương, biến nó thành một món vũ khí rất tuyệt vời.
“Không thể nào, khiên và giáo của Bone Collector?!”
Không quá bất ngờ khi đến cả những mạo hiểm giả trung cấp cũng kinh ngạc trước những món trang bị này. Bone Collector là một loại ma vật biến dị khá nổi tiếng đến nỗi ngay cả Peyrouse cũng biết về độ nguy hiểm của nó. Về sức mạnh thì nó ngang ngửa với cả những ma vật ở nửa sau từ tầng 20 đến 30 . Ngay cả một mạo hiểm giả tầm trung cũng có thể bỏ mạng khi gặp nó.
“Thế, chú mày lấy trộm nó từ đâu vậy?”
Chủ sở hữu của những món trang bị, Leake, lên tiếng phản bác trước câu hỏi đùa của đối phương.
“Đùa chẳng vui chút nào. Tôi chẳng lấy trộm nó từ đâu cả. Nó đã nằm ngay ra đó trên mặt đất khi tôi tiến vào phòng.”
“Hahaha, ý chú mày con Bone Collector đó tự ngã ra đất rồi chết à? Không thể nào,... Nhưng khoan đã, nếu là gần đây, thì không hẳn là không thể.”
Người mạo hiểm giả trung cấp, cố gắng cười trừ, hạ thấp giọng lại như thể bản thân vừa nhớ ra điều gì đó. Đúng thật là anh ta vừa nhớ ra một chuyện. Gần đây, số lượng xác ma vật bị bỏ lại ở các tầng từ thấp đến trung bình bỗng tăng vọt. Theo như các dấu vết của trận chiến, thì đó không phải là hành động của ma vật. Và hơn nữa, ngay cả những ma vật sở hữu nguyên liệu có giá trị cũng bị bỏ lại nốt.
“Việc bỏ qua ma vật tầng thấp là một điều thường thấy khi các nhóm đang muốn đi thẳng đến bãi săn. Nhưng dạo gần đây, càng nhiều xác ma vật bị bỏ lại ở những nơi không phải là bãi săn. Cứ như thể có ai đó đến đây chỉ để chiến đấu thôi vậy.”
“À, nhắc mới nhớ, gần đây có một lính đánh thuê vào mê cung một mình và anh ta thậm chí còn chẳng xẻ thịt lũ Orc sau khi giết chúng.”
“Nếu nhớ không nhầm thì, tớ còn chẳng thấy anh ta xẻ thịt để lấy nguyên liệu của bất kỳ con ma vật nào vừa giết.”
Đúng như Leake và Donna nói, người lính đánh thuê mới xuất hiện gần đây đó không hề mang trên mình bất kỳ nguyên liệu ma vật nào khi trở về lại mặt đất. Đó là lý do Peyrouse đi đến kết luận rằng đống hài cốt của Bone Collector bị bỏ xó đó cũng là tác phẩm của cùng một người.
Nghe được những gì Peyrouse và người mạo hiểm giả trung cấp vừa nói, những mạo hiểm giả yêu thích tin đồn đang uống rượu xung quanh cũng bắt đầu tập trung lại để bàn tán và trao đổi thông tin. Cứ như thể tất cả đều cảm thấy rằng giờ để đem những câu chuyện mờ ám ra kể đã đến.
Và rồi, một mạo hiểm giả khác cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Mọi người đang nói chuyện gì vui thế. Cho tôi tham gia nhé. Mà này, tất cả đều thấy tên đó đi săn một mình à?”
Tên ông ta là Fausto. Thủ lĩnh của một nhóm mạo hiểm giả hiếm hoi vượt qua được tầng 30. Ngay cả khi đã đến tuổi trung niên, tính cách của ông vẫn rất năng nổ. Tóm lại, ông là một người dù đã qua thời hoàng kim, vẫn luôn ngày ngày thám hiểm cung, và cũng không chút ngần ngại khi đưa ra những chỉ dẫn cũng như lời khuyên cho những mạo hiểm giả từ trung cấp trở xuống.
“Tôi đã xem cách anh ta chiến đấu với bọn Orc và Ghoul, chỉ với một cây kích trên tay, anh ta tốn chưa đến năm giây để chém cả một bầy Orc thành nhiều mảnh.”
Nhớ lại trận chiến mà bản thân đã chứng kiến bên trong mê cung. Tên lính đánh thuê mà cậu đã chứng kiến cực kỳ nhanh nhẹn và chính xác trong mọi đòn đánh, và ngay cả khi chiến đấu tầm gần với một cây kích trên tay, điều đó cũng chẳng quan trọng. Mọi ma vật trong tầm mắt đều nhanh chóng nằm la liệt trên sàn đá.
“Chỉ với một cây kích à? Kinh thật đấy.”
Fausto thốt lên với vẻ ngưỡng mộ.
Người mạo hiểm giả trung cấp, sau khi nghe được những lời đó liền nói với giọng trêu chọc.
“Ngay cả ông Fausto, người có thể xuống tận tầng 30, cũng có thể dễ dàng làm được điều đó, phải không? Ờ thì, dù gì cũng là câu chuyện do nhóm của Peyrouse kể thôi, chúng ta không nên quá xem trọng nó, phải chứ?”
Leake và Donna phồng má lên trước lời nói của đối phương và cố gắng phàn nàn. Nhưng, Peyrouse đã trấn tĩnh hai thành viên đang tức giận lại và lắng nghe cuộc trò của từ những mạo hiểm giả khác về danh tính của vị lính đánh thuê bí ẩn này, người đến giờ vẫn được cho là đang thám hiểm mê cung một mình.
“Một người từ Liên minh Rừng? Hay là một hiệp sĩ tập sự từ Cộng hoà?”
“Theo như những câu chuyện vừa được kể thì đối phương có vẻ cũng không phải là một tu sĩ? Ý tôi là, tên đó sử dụng kích mà phải không?”
“Có thể là một binh sĩ từ đâu đó đến chăng…”
“Nhưng dù có là thế nào đi chăng nữa, việc xuống mê cung một mình hẳn là phải có lý riêng của mình hay đơn giản hơn chỉ là một kẻ lập dị. Nhưng cũng có thể, tên đó một kẻ cuồng chiến chăng?”
“Ai mà biết được? Khoan, đợi đã… nếu tôi nhớ không nhầm, tôi nghĩ một trong những quốc gia phương bắc có một loại giáp tương tự như những gì anh ta đang mặc.”
“Nhưng thôi, sao cũng được. Miễn là đối phương không gây ra rắc rối, thì chúng ta cũng chẳng nên phiền não để làm gì. Và thay vào đó, những gì người đó đang làm cũng có thể xem là đang giúp chúng ta đấy chứ. Tốt hơn là nên hy vọng rằng vị lính đánh thuê bí ẩn đó sẽ sống càng lâu càng tốt. Cạn ly nào.”
CẠCH!!CẠCH!!CẠCH!!CẠCH!!
Cuối cùng, tuy vẫn không tìm được câu trả lời cho những khúc mắc của mình, những mạo hiểm giả đang tụ tập quyết định cùng nâng ly.


5 Bình luận